Chuyện Em Gái Mù Mặt Và Ảnh Đế

Chương 2

Edit: Yuu

Đêm đó qua đi, Tuyên Lãng buồn rầu vì Nghê Môi một hồi lâu, lúc ngủ mấy chữ ‘không có gì đặc biệt’ quanh quẩn ở trong đầu mãi. Cuối cùng Tuyên Lãng gấp nắm đấm, anh quyết định nhất định phải làm cho đối phương nhớ kỹ bộ dáng của anh! Cho nên hai đêm sau, anh lại đi siêu thị.

“Đinh!”

“Thưa anh, tất cả chi phí là 358 tệ,  xin hỏi anh quét thẻ hay là thanh toán bằng tiền mặt?”Sau khi cho hết đồ vào túi Nghê Môi hỏi, trên mặt nở nụ cười ấm áp.

Hiện tại Tuyên Lãng đang sững sờ hoàn toàn không nghe thấy lời nói của người phía trước, cứ thể ngẩn người ở đó.

Nghê Môi nhìn thấy tình huống này thì hơi ngưng lại, đành phải lên tiếng lần nữa: “Anh gì ơi?”

Nghê Môi nhìn người phía trước không biết vì sao lại ngẩn người, khóe miệng không kiềm chế nổi hơi co lại, tăng volume: “… Anh ơi!? Xin hỏi là quét thẻ hay thanh toán bằng tiền mặt?”

Tuyên Lãng: “…”

Phía bên kia vẫn không trả lời, Nghê Môi im lặng một lát, chớp mắt mở miệng nói: “Anh gì ơi, khóa kéo của anh bung ra kìa!”

Tuyên Lãng: “…”

Nghê Môi: “Đồ ngốc【 khóa quần ——】”

Thấy người kia vẫn ngẩn người như trước, Nghê Môi mặt không chút thay đổi quay đầu giật giật khóe môi, từ bỏ ý định gọi hồn người ta trở về, mà nói chứ chẳng lẽ mùa xuân đến, chóng mệt dễ buồn ngủ nên mới xuất hiện “triệu chứng ngẩn người” thế này?

Nghĩ đến đây, tư duy của Nghê Môi bắt đầu bốc hơi, cũng bắt đầu ngẩn người theo.

Lúc này, Tuyên Lãng ngẩn người từ đầu đã lấy lại tinh thần, ho nhẹ một tiếng: “Khụ, thật xin lỗi, vừa rồi thất thần, tổng cộng là bao nhiêu tiền?”

Nghê Môi nghe được tiếng nói lập tức hoàn hồn, nở nụ cười chuyên nghiệp “Tất cả chi phí là 358 tệ, xin hỏi anh quét thẻ hay thanh toán tiền mặt.”

“Quét thẻ.” Nói rồi, Tuyên Lãng cúi đầu móc thẻ từ trong ví ra, cà thẻ tại máy thanh toán thẻ POS, tiếp theo cầm bút trên bàn ký cho Nghê Môi một chữ ký rất đẹp.

Sau đó Nghê Môi đã bỏ đồ của anh vào trong túi, đưa cho anh, thuận tay cất tờ giấy ở trước mặt vào trong hòm thu ngân.

Thấy Nghê Môi trực tiếp cất tờ thu ngân có chữ ký của anh cất vào trong, Tuyên Lãng hơi buồn bực. Bởi vì anh phát hiện người phía trước một chút thôi cũng không nhận ra mình! Rõ ràng hai đêm trước vừa mới gặp qua một lần! Tại sao lại quên nhanh như vậy nhỉ!?

Không phải anh tự yêu bản thân đâu, độ nhận biết của mặt anh bình thường rất cao, dù cho đeo kính đen đi ra ngoài không đầy một phút cũng sẽ bị nhận ra, dù sao anh cũng đã giành được nhiều danh hiệu ảnh đế, đồng thời là đại minh tinh hoạt động lâu dài với các phim truyền hình, là đại ảnh đế đó!

Tuy nhiên điều đó chẳng có tí tẹo teo tác dụng gì, bởi vì người đối diện không hề nhận ra anh! Cho dù trước đó có nói chuyện một lần nhưng đối phương vẫn không nhận ra anh như cũ!

#luận ảnh đế quốc dân ngày nào đó phát hiện có người không biết, không nhận ra mình lòng đầy chua xót#

Lúc đầu Tuyên Lãng tưởng rằng đối phương bình tĩnh như vậy là vì đã làm rất lâu ở các siêu thị, vốn gặp qua rất nhiều minh tinh. Dù sao các biện pháp bảo vệ nơi đây rất tốt, lại có rất nhiều nghệ sĩ đến chỗ này, nhìn nhiều minh tinh quá nên không có cảm giác gì mới mẻ. Nhưng hôm trước lúc anh đi mua đồ mới phát hiện, người ta không biết anh luôn! Cho dù mặt anh luôn xuất hiện trong TV, cũng không biết anh như thường!

Chẳng lẽ anh đã đến lúc tuổi già bớt đẹp rồi à!?

Nghĩ tới đây, Tuyên Lãng cảm giác cả người mình đều không khỏe, đặc biệt hiện tại còn thấy Nghê Môi ở đằng trước dùng ánh mắt chán ghét nhìn anh.

Bây giờ, Nghê Môi cũng cảm giác cả người mình không được khỏe, người kia trả xong tiền rồi còn cứ nhìn chằm chằm cô là cái quái gì thế?

… Chao ôi! Chẳng lẽ là muốn hẹn gặp với cô!?

Nghĩ đến đó, Nghê Môi dõng dạc lên tiếng từ chối, vẻ mặt muốn nghiêm túc bao nhiêu là nghiêm túc bấy nhiêu, “Rất xin lỗi, thưa anh. Chúng ta không hẹn gặp! Thật sự không hẹn!”

Tuyên Lãng vừa lấy lại tinh thần thì nghe được câu nọ, thân thể lại cứng ngắc đứng nguyên tại chỗ, khi nhìn thấy Nghê Môi còn lui về sau một bước, khóe miệng không kiềm nổi mà giật giật.

Ai nói cho anh biết rốt cuộc đã xảy xa chuyện gì đi, đề tài mới xuất hiện có chữ “hẹn” này, còn nữa… anh thật sự không làm chuyện gì bất chính, cho nên có thể không cần dùng ánh mắt nhìn anh như nhìn lưu manh được không!

Hiện tại Tuyên Lãng cảm giác có một ngụm máu nghẹn trong cổ họng, nghĩ đến anh là một nam thần quốc dân, vậy mà một ngày nào đó lại bị coi là lưu manh!

Vì để vứu vãn hình tượng của mình, Tuyên Lãng thay đổi vẻ mặt, nhìn Nghê Môi rất nghiêm túc: “Này cô gái, thật ra tôi…”

“Thưa anh, xin hỏi anh còn cần gì nữa không? Đã rất muộn rồi, sao anh còn không đi…” Nghê Môi trực tiếp cắt lời, nở nụ cười tượng trưng trên mặt, nói chuyện hơi thẳng nhưng còn che giấu một chút, “Khụ, anh không dược nghỉ ngơi à?”

Cái này có giấu cũng như không!

Tuyên Lãng yên lặng không nói nhìn vẻ mặt tươi cười của Nghê Môi, cảm thấy tê tái. Trước đó ánh mắt chỉ hơi ghét bỏ, hiện tại trực tiếp ngay trước mặt chê không nói, còn mở miệng hạ lệnh đuổi khách!

#trong lòng bảo bối rất khổ, nhưng bảo bối không nói rõ ra được#

Tuyên Lãng cầm túi đồ đi đến cửa siêu thị, trước khi bước ra cửa thì dừng lại, quay đầu hỏi: “… Cô thật sự không biết tôi à?”

Nghê Môi nhìn chằm chằm người kia rồi nghĩ nghĩ, bỗng nhiên tỉnh ngộ nói: “Anh là con của bác lớn nhà mẹ tôi à? Là em họ Cẩu Đản đã lâu không gặp? Hai ngày trước bác gái còn gọi điện thoại nói sẽ đến tìm chị, không nghĩ tới nhanh như thế đã gặp mặt rồi. Cẩu Đản, ngày mai chị mời em đi ăn, em có muốn ăn cái gì không?”

Tuyên Lãng nhận ra tất cả lời mình muốn nói đều cắm trong cổ họng, hoàn toàn không biết bây giờ nên nói gì mới được. Trước không nhắc đến chuyện cái tên Cẩu Đản nó tệ hại đến mức nào, cô gái trước mặt không phải cố ý nói như thế để khiến anh thêm ấm ức đấy chứ?

Vào giờ khắc này, Tuyên Lãng cho rằng sự tự tin của mình đã tan nát, còn nát hơn vụn mì tôm sống.

“Cẩu Đản, em sao vậy? Em vẫn khỏe chứ Cẩu Đản!?” Nghê Môi nháy mắt vài cái, tăng âm lượng gọi.

Tuyên Lãng nghiến nghiến răng, nói: “Thật xin lỗi, tôi không phải em họ Cẩu Đản của cô.”

“Ôi! Không phải hả?” Nghê Môi nghiêng đầu, đang gõ vào lòng bàn tay bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Tôi nhớ ra rồi, có phải anh là anh Liêu bán thịt lợn không?”

Tuyên Lãng: “Không…”

“Vậy chính là anh Lưu bán thịt dê rồi?” Nghê Môi nói tiếp.

Tuyên Lãng: “…”

Nhìn người phía trước không trả lời, Nghê Môi hiểu ra, mở miệng nói: “Chắc chắn là anh Trương mua thịt bò!”

Tuyên Lãng nghe những lời suy đoán của cô, cảm giác trên người mình bị phủ đầy các loại thịt, khóe miệng co quắp hồi lâu mới mở miệng: “Thịt lợn thịt dê thịt bò tôi đều không bán! Thật đó!”

Nghê Môi gật đầu hiểu rõ: “Ừm, vậy anh bán thịt gì?”

“Tôi không bán…” Trên đầu Tuyên Lãng nổi gân xanh vừa muốn phản bác, sau đó nhớ tới câu nói lúc trên, nuốt lại lời về…

Đợi một chút, làm minh tinh giống anh trên một loại ý nghĩa nào đó mà nói, đúng là bán thịt, nhưng là bán chính thịt của mình.

Nghĩ tới đây, đột nhiên Tuyên Lãng không biết trả lời thế nào.

Nghê Môi thấy người nọ im lặng, lui về phía sau một bước: “Anh…”

Tuyên Lãng thấy cảnh này khóe miệng giật giật, lập tức mở miệng: “Đừng báo cảnh sát, tôi mua thịt!”

Nghê Môi: “Anh gì ơi, tôi không có báo cảnh sát. Nếu anh còn tiếp tục đến quấy rối tôi, tôi sẽ báo cảnh sát thật đó.”

Tuyên Lãng: “… _(:з)∠)_.”

Anh nghĩ, nếu như thật sự bị cảnh sát bắt về đồn nói chuyện, trang đầu đề bên mảng báo giải trí ngày mai chắc chắn rất đặc sắc.

Tiêu đề anh đều đã nghĩ kỹ, ví dụ như nói [Bộ mặt thật không ai biết của ảnh đế], [Ảnh đế có ý đồ quấy rối với nữ nhân viên siêu thị vào đêm khuya, là vì thù hận hay gặp sắc nổi lòng tham!?], [Sốc! Ảnh đế bị cảnh sát bắt giữa đêm, rốt cuộc mọi chuyện là sao!?]

Tuyên Lãng nhẹ nhàng bước ra khỏi siêu thị. Anh cảm thấy, cái người gọi là Nghê Môi kia, sinh ra đúng là khắc anh.

Tâm tư mệt mỏi, thật là nhớ tòa soạn quá đi.