Sáng hôm ấy, nắng xiên nghiêng qua tấm chăn mây thẫm, khi họ lên đường. Mưa gió đã ngớt. Tuy các kỵ sĩ còn gặp hai ba trận mưa ngắn và xối xả nữa, nhưng rồi thời tiết khá hơn. Trời ấm thấy rõ.
Có bao nhiêu tâm tình thì ba chàng hiệp sĩ như trút ra hết. Họ cười đùa, trêu chọc nhau đủ trò. Một mình Bastian khép kín tâm tư im lìm cưỡi trên lưng con la cái dẫn đầu. Đương nhiên ba chàng hiệp sĩ rất kính trọng nó nên không dám quấy rầy.
Họ vẫn đang đi trên vùng cao nguyên lổn nhổn đá, chừng như bất tận. Chỉ có cây cối mỗi ngày một rậm và cao hơn.
Atréju - vẫn theo thói quen cưỡi Fuchur bay trước quan sát mọi phía - đã nhận thấy Bastian trầm ngâm ngay từ lúc lên đường. Gã hỏi con Phúc long nên làm gì cho bạn vui. Fuchur xoay tròn đôi mắt hồng ngọc nói:
- Dễ mà, không phải từ hồi nào đến giờ y vẫn muốn cưỡi tôi sao?
Lát sau, khi đoàn người vừa vòng qua một núi đá thì gặp Atréju và con Phúc long đang chờ sẵn, thoải mái nằm sưởi nắng, nheo mắt nhìn đoàn người mới đến.
Bastian dừng lại nhìn Atréju với Fuchur hỏi:
- Các bạn mệt rồi sao?
- Chẳng mệt tí nào, Atréju đáp, mình chỉ muốn hỏi bạn nhường Jicha cho mình cưỡi một lúc được không. Mình chưa cưỡi la bao giờ. Hẳn phải thú vị lắm, vì không thấy bạn kêu ca gì. Bạn cũng nên cho mình hưởng với chứ, Bastian. Còn mình cho bạn mượn con Fuchur già của mình.
Hai má Bastian đỏ ửng vì thích thú.
- Thật không đấy, Fuchur? Nó hỏi. Bạn chịu cõng tớ à?
- Rất sẵn lòng, thưa ngài Sultan[1] đầy quyền uy! Con Phúc long nháy mắt kêu rổn rảng. Xin ngài trèo lên và giữ cho chắc!
[1] Sultan: vua một nước Hồi giáo.
Bastian nhảy xuống con la cái, phóng ngay lên lưng Fuchur, nắm chắc lớp bờm trắng như bạc, rồi con rồng bay bổng lên không.
Bastian còn nhớ rõ những lần cưỡi con sư tử Graógramán băng qua sa mạc muôn màu. Nhưng cưỡi con Phúc long trắng lại có gì khác. Nếu phóng đi trên lưng con sư tử lửa khổng lồ giống như một cơn say và một tiếng hét thì việc trồi lên hạ xuống của thân thể rồng mềm mại giống như một bản nhạc, lúc êm đềm dịu dàng, lúc dũng mãnh chói ngời. Nhất là khi Fuchur nhanh như chớp lượn hình số 8, khiến bờm, râu mép và lớp tua dài ở các chân nó uốn khúc không khác ngọn lửa trắng thì đường bay của nó như tiếng hát của mọi thứ không khí trên bầu trời. Thêm vào đó, tấm áo khoác bạc của Bastian lồng lộng trong gió, ánh lên trong nắng như hàng nghìn đốm lửa.
Gần trưa Bastian và Fuchur đáp xuống chỗ đoàn người đang cắm trại trên một bình nguyên đá có nắng và khe suối róc rách. Trên bếp lửa nồi xúp đang nghi ngút khói. Họ ăn xúp với bánh mì dẹt, còn lũ ngựa và la gặm cỏ ngay bên cạnh.
Ăn xong, ba chàng hiệp sĩ quyết định đi săn. Thực phẩm dự trữ không còn mấy, nhất là thịt. Lúc nãy trên đường đi họ nghe trong bụi cây có tiếng chim trĩ. Hình như có cả thỏ nữa. Họ hỏi Atréju có đi cùng không, vì là người Da Xanh thì chắc gã phải ham mê săn bắn lắm. Atréju cám ơn nhưng không đi. Thành ra ba chàng hiệp sĩ xách cung cứng, đeo túi đựng tên sau lưng rồi đi vào khu rừng gần đó.
Chỉ còn Atréju, Fuchur và Bastian ở lại.
Sau một lúc im lặng Atréju đề nghị:
- Thế nào Bastian, bạn lại kể cho bọn mình một chút về thế giới của bạn đi?
- Mấy bạn thích nghe gì nào? Bastian hỏi.
- Bạn nghĩ sao, Fuchur? Atréju quay sang hỏi con Phúc long.
- Nếu được thì tôi muốn nghe đôi chuyện về những đứa trẻ trong trường học của Bastian, Fuchur đáp.
- Những đứa trẻ nào cơ? Bastian sửng sốt.
- Cái lũ đã nhạo báng cậu ấy mà, Fuchur giải thích.
- Nhưng hẳn bạn còn nhớ là bạn có đi học chứ? Atréju nói xen vào.
- Có, Bastian ngẫm nghĩ nói, tớ có nhớ ra ngôi trường, phải rồi.
Atréju và Fuchur nhìn nhau:
- Điều mình lo ngại quả đã xảy ra, Atréju lẩm bẩm.
- Bạn lo ngại gì chứ?
- Bạn lại mất thêm một phần ký ức rồi, Atréju nghiêm trang đáp, lần này có liên quan đến vụ biến người Acharai thành người Schlamuffen. Lẽ ra bạn không nên làm chuyện đó.
- Bastian Balthasar Bux, bấy giờ con Phúc long lên tiếng, nghe rất long trọng, nếu cậu không chê lời khuyên của tôi thì từ nay cậu đừng sử dụng quyền lực AURYN ban cho cậu nữa. Nếu không, có nguy cơ cậu sẽ quên sạch hết chút ký ức cuối cùng còn sót lại. Và như thế thì làm sao cậu có thể trở về được nơi mà từ đó cậu đã tới đây?
- Thật ra, Bastian thú nhận sau một lúc suy nghĩ, tớ đâu có muốn trở về nơi đó.
- Nhưng mà bạn phải về! Atréju thảng thốt kêu. Bạn phải về tìm cách ổn định lại thế giới của bạn, để con người lại tới vương quốc Tưởng Tượng của bọn mình. Nếu không thì sớm hay muộn vương quốc Tưởng Tượng cũng sẽ diệt vong, và thế là bao nhiêu công lao thành công cốc cả!
- Bề gì thì tớ vẫn còn đây mà, Bastian hơi phật ý, tớ vừa đặt tên mới cho Nguyệt Nhi đấy thôi.
Atréju lặng thinh.
- Bề gì, Fuchur xen vào, cũng đã rõ tại sao cho tới lúc này chúng ta không tìm ra một manh mối nhỏ nào chỉ lối để Bastian có thể trở về. Nếu cậu ấy hoàn toàn không muốn...!
- Bastian, Atréju gần như năn nỉ, không có gì để lôi kéo bạn trở về sao? Ở đó không có gì để bạn yêu quý sao? Bạn không hề nghĩ tới bố bạn chắc chắn đang chờ đợi bạn và lo âu cho bạn ư?
Bastian lắc đầu.
- Tớ không tin đâu. Chưa biết chừng bố tớ còn mừng vì đã tống cổ được tớ đi nữa cơ.
Atréju bàng hoàng nhìn bạn.
- Nghe mấy bạn nói, Bastian chua chát, người ta dám tin rằng các bạn cũng muốn tống cổ tớ luôn.
- Bạn nói sao? Atréju hỏi, giọng khàn khàn.
- Thì đấy, Bastian đáp, hai bạn xem ra chỉ có một mối lo, là làm sao để tớ cuốn xéo khỏi vương quốc Tưởng Tượng càng sớm càng tốt.
Atréju nhìn Bastian rồi chậm chạp lắc đầu. Cả ba lặng thinh hồi lâu. Bastian chợt thấy hối hận đã trách móc Atréju và Fuchur. Nó tự biết thế là không đúng.
- Mình cứ nghĩ rằng chúng ta là bạn, Atréju khẽ nói.
- Chứ sao, Bastian kêu, chúng ta là bạn chứ sao, và chúng ta sẽ mãi mãi là bạn. Hãy bỏ lỗi cho tớ, tớ chỉ nói vớ vẩn.
Atréju mỉm cười.
- Bạn cũng phải thứ lỗi cho bọn này, vì đã làm bạn phật ý. Vô tình thôi.
- Dẫu sao, Bastian làm lành, tớ sẽ nghe lời các bạn khuyên.
Lát sau ba chàng hiệp sĩ trở về. Họ đã bắn được vài con gà gô, một chim trĩ và một con thỏ. Mọi người liền nhổ trại lên đường. Lúc này Bastian lại cưỡi con Jicha.
Đến chiều, họ tới một khu rừng toàn cây cao thẳng tắp. Đó là loại cây lá kim rất cao với tán xanh tươi rất dày khiến ánh sáng không lọt qua được. Có lẽ vì thế rừng này không có tầng cây thấp.
Được chạy trên nền đất bằng phẳng mềm thế này thật thú vị. Fuchur thích thú được đi cùng với mọi người, vì nếu phải cõng Atréju bay trên những ngọn cây thì nhất định nó sẽ không thấy được các bạn đồng hành khác.
Suốt buổi chiều đoàn người kéo nhau luồn qua những thân cây cao vòi vọi dưới những mảng tà dương xanh thẫm. Sẩm tối họ phát hiện ra trên một ngọn đồi một ngôi thành hoang phế. Giữa những ngọn tháp, tường thành, cầu ngang và phòng ốc đổ nát là một mái vòm còn tạm được. Họ liền bố trí trú đêm tại đây. Lần này đến lượt Hýsbald tóc đỏ làm bếp. Té ra anh chàng nấu nướng ra trò, món chim trĩ quay ngon ra phết.
Sáng hôm sau họ lại tiếp tục lên đường. Họ đi ròng rã suốt ngày qua cánh rừng nhìn đâu cũng giống nhau. Mãi chiều tối họ mới nhận thấy hình như đã đi một vòng rồi quay về ngôi thành hoang phế cũ. Khác chăng lần này theo một hướng khác.
- Tớ chưa từng bị thế này bao giờ! Hýdorn vừa nói vừa về hàm ria đen.
- Tớ thật chẳng dám tin ở mắt mình! Hýsbald lắc mái đầu đỏ hoe.
- Không thể thế được! Hýdorn làu bàu rồi bước những bước cứng ngắc trên đôi chân sếu vườn vào khu thành đổ nát.
Đúng thế! Bữa ăn thừa hôm trước còn rành rành đó.
Cả Atréju lẫn Fuchur đều không giải thích nổi tại sao họ lại có thể lầm đường như vậy được. Nhưng cả hai đều im lặng.
Lúc ăn chiều - lần này là món thịt thỏ quay tạm được của Hýkrion - ba chàng hiệp sĩ mới hỏi Bastian có hứng thú kể vài chuyện trong kho ký ức về thế giới của nó không. Nhưng Bastian xin lỗi, lấy cớ bị đau cổ. Vì nó im lặng suốt ngày hôm ấy nên ba chàng hiệp sĩ tin rằng nó nói thật. Họ bèn chỉ nó vài phương thuốc trị đau cổ rồi đi ngủ.
Chỉ có Atréju và Fuchur đoán được điều gì diễn ra bên trong Bastian.
Sớm hôm sau họ lại lên đường, rong ruổi suốt ngày qua khu rừng và hết sức chú ý giữ đúng một hướng đi. Rồi khi chiều đến, họ lại đứng trước khu cổ thành!
- Khỉ thật! Hýkrion la lối om sòm.
- Tớ điên mất! Hýsbald rên rỉ.
- Các bạn ơi, Hýdorn nói tỉnh bơ, bọn mình chắc phải giải nghệ thôi. Bọn mình không có khả năng hành hiệp.
Ngay từ tối đầu tiên Bastian đã tìm cho Jicha một góc riêng, vì con la cái muốn được một mình một chỗ để thỉnh thoảng trầm tư. Nếu phải chung chuồng với bọn ngựa suốt ngày chỉ biết khoe khoang dòng giống quý tộc nọ kia, thì nó chẳng nghĩ ngợi gì được. Tối hôm ấy, Bastian dẫn Jicha về chỗ của nó thì con la cái liền nói:
- Thưa chủ nhân, tôi biết tại sao chúng ta cứ xoay mòng mòng rồi.
- Jicha, làm sao bạn biết?
- Thưa chủ nhân, vì tôi chở cậu. Chỉ cần lai một nửa giống lừa như tôi là sẽ biết hết mọi chuyện.
- Vậy theo bạn thì tại sao?
- Thưa chủ nhân, tại chủ nhân không mong muốn gì nữa. Chủ nhân đã thôi không mong ước gì nữa rồi.
Bastian ngạc nhiên nhìn con la cái già.
- Jicha, bạn thật là một con vật sáng suốt.
Con la cái già ngượng ngùng vẫy đôi tai dài.
- Chủ nhân có biết cho đến giờ chúng ta cứ xà quần theo hướng nào không?
- Không, Bastian nói, bạn biết không?
Jicha gật đầu.
- Cho đến giờ chúng ta cứ nhắm trung tâm vương quốc Tưởng Tượng mà đi. Đó là hướng của chúng ta.
- Nhắm hướng Tháp Ngà ư?
- Thưa chủ nhân, đúng thế. Và chúng ta đi được nhiều đấy, nếu cứ giữ hướng ấy.
- Không thể thế được, Bastian hoài nghi, nếu đúng như bạn nói thì Atréju nhất định sẽ nhận ra. Còn Fuchur thì khỏi nói. Mà cả hai đều không nhận thấy gì cả.
- Bọn la chúng tôi, Jicha nói, là thứ sinh linh đần độn, đâu sánh nổi với giống Phúc long. Nhưng, thưa chủ nhân, cũng có đôi ba chuyện chúng tôi biết đấy. Trong đó có bao giờ cũng phải kể đến chuyện phương hướng, là chuyện bẩm sinh của chúng tôi. Chúng tôi chẳng hề nhầm bao giờ. Thành ra tôi dám chắc rằng chủ nhân muốn gặp Nữ-thiếu-hoàng.
- Gặp Nguyệt Nhi..., Bastian lẩm bẩm, ừ, ta muốn gặp lại cô. Cô sẽ bảo ta phải làm gì.
Rồi nó vuốt ve cái mõm mềm mại của con la cái, thì thầm:
- Cám ơn Jicha, cám ơn!
Sáng hôm sau Atréju kéo Bastian ra một bên.
- Bastian, nghe mình nói này. Fuchur với mình phải xin lỗi bạn. Tụi mình lòng thành khuyên bạn, nhưng té ra là ngu xuẩn. Từ lúc bạn nghe theo lời bọn mình thì chuyến đi của chúng ta chẳng nhích được gì. Tối hôm qua mình và Fuchur đã trao đổi lâu về chuyện này. Bạn sẽ không nhích được khỏi đây - cùng với bọn mình - bao lâu bạn không ước mơ điều gì khác. Thành ra bạn phải sử dụng quyền lực của AURYN và tìm ngay điều bạn sắp ước mơ. Không tránh khỏi bạn sẽ lại quên nhiều hơn, nhưng không có con đường nào khác. Chúng mình chỉ có thể hy vọng bạn kịp thời tìm được đường về với thế giới của bạn. Nếu bị kẹt lại đây thì bọn mình chẳng giúp bạn được gì.
- Phải, Bastian nói, Jicha cũng đã bảo tớ như thế. Tớ biết điều ước mơ ấy rồi. Bạn đi theo tớ, vì tớ muốn mọi người cùng nghe.
Đôi bạn quay lại chỗ mấy người kia.
- Các bạn, Bastian nói to, cho tới bây giờ chúng ta uổng công tìm kiếm con đường đưa tôi trở về với thế giới của tôi. Nếu cứ tiếp tục như thế này, tôi e sẽ không bao giờ tìm ra được. Vì thế tôi quyết định tìm đến nhân vật duy nhất có thể chỉ dẫn cho tôi. Đó là Nữ-thiếu-hoàng. Kể từ hôm nay đích của chúng ta là Tháp Ngà.
- Hoan hô! Ba chàng hiệp sĩ đồng thanh reo.
Nhưng Fuchur đã rổn rảng tiếng chuông đồng xen vào:
- Thôi đi, Bastian Balthasar Bux! Điều cậu muốn là không thể được! Cậu đã quên rằng người ta chỉ được diện kiến Bà-chúa-mắt-vàng-ròng-của-ước-mơ một lần duy nhất thôi sao? Cậu sẽ không gặp lại Bà nữa đâu!
Bastian bực bội.
- Nguyệt Nhi chịu ơn tớ rất nhiều! Tớ không nghĩ rằng cô sẽ không tiếp tớ.
- Rồi cậu sẽ có dịp làm quen với việc Nữ-thiếu-hoàng có những quyết định thật khó hiểu nổi.
- Bạn và Atréju, Bastian trả lời mà cảm thấy lửa giận bốc lên tới đầu, cứ muốn khuyên tớ hoài hoài. Chính hai bạn đã tự thấy việc tớ làm theo lời hai bạn khuyên đã đưa chúng ta tới đâu. Bây giờ tự tớ phải quyết định thôi. Không thay đổi gì nữa.
Nó hít một hơi thật dài rồi nói tiếp với vẻ bình thản hơn:
- Hơn nữa hai bạn lúc nào cũng căn cứ vào bản thân hai bạn, nhưng hai bạn là sinh linh của vương quốc Tưởng Tượng, còn tớ là con người. Làm sao hai bạn biết được cái gì đúng cho các bạn cũng sẽ đúng cho tớ? AURYN có tác dụng với Atréju khác với tớ. Với lại ai sẽ trả lại Bảo vật cho Nguyệt Nhi, nếu không phải tớ? Fuchur bảo rằng người ta không thể diện kiến cô hai lần, đúng không? Nhưng tớ đã gặp cô hai lần rồi. Lần thứ nhất cô với tớ chỉ thấy nhau một lúc, khi Atréju đến gặp cô. Lần thứ hai khi quả trứng khổng lồ vỡ tan. Mọi chuyện đối với tớ khác đối với các bạn. Tớ sẽ gặp cô lần thứ ba cho mà xem.
Mọi người nín thinh cả. Ba chàng hiệp sĩ nín thinh vì không hiểu hai bên tranh cãi chuyện gì, còn Atréju và Fuchur nín thinh vì mất tự tin.
- Ừ, cuối cùng Atréju khẽ nói, có thể đúng như bạn nói, Bastian ạ. Bọn mình không thể biết Nữ-thiếu-hoàng sẽ xử sự với bạn như thế nào.
Sau đó họ liền lên đường. Chỉ vài giờ sau, trước buổi trưa, họ đã tới bìa rừng.
Trước mặt họ là một cánh đồng cỏ mênh mông mấp mô, có một dòng sông uốn khúc chảy qua. Đoàn người liền men theo dòng sông đi tiếp.
Atréju lại cùng Fuchur bay tới trước, lượn những vòng lớn để thám sát đường đi nước bước. Nhưng vì cả hai lòng nặng trĩu âu lo nên bay không được nhẹ nhàng như trước.
Một lần, lên thật cao và bay thật xa tới trước, Atréju và Fuchur thấy vùng đất này như bị cắt lìa nơi phía xa. Một bức tường đá đâm thẳng xuống một đồng bằng dưới thấp với rừng cây ngút ngàn. Dòng sông kia đổ xuống thành một con thác dữ. Trễ nhất ngày mai đoàn sẽ tới đây.
Atréju và Fuchur quay về.
- Fuchur này, Atréju hỏi, bạn có nghĩ rằng Nữ-thiếu-hoàng sẽ dửng dưng trước việc Bastian đổi khác không?
- Ai biết được, Fuchur đáp, Bà đâu có phân biệt.
- Như thế nhỉ, Atréju nói tiếp, Bà đúng là một...
- Đừng nói! Fuchur ngắt lời. Tôi biết cậu nghĩ gì, nhưng chớ có nói ra.
Atréju im lặng một lúc rồi mới nói:
- Y là bạn mình, Fuchur ạ. Chúng ta phải giúp y. Chống lại ý muốn của Nữ-thiếu-hoàng, nếu cần. Nhưng giúp cách nào?
- Nếu gặp may, con rồng trả lời. Lần đầu tiên giọng nó nghe như tiếng chuông rè.
Chiều tối hôm đó đoàn chọn một ngôi lều bỏ trống bên bờ sông làm chỗ nghỉ qua đêm. Với Fuchur thì cái lều quá chật nên nó thích ngủ trên bầu trời cao hơn, như nó vẫn thường ngủ trước đây. Cả đám ngựa và la cũng phải nằm ngoài.
Trong bữa ăn chiều Atréju kể về thác nước và bức tường đá dựng đứng lạ lùng đã trông thấy. Rồi gã nói như tiện thể:
- Với lại bọn đuổi theo chúng ta đã mò ra dấu chúng ta rồi đấy.
Ba chàng hiệp sĩ nhìn nhau.
- Ái chà chà! Hýdorn nói to rồi vân vê bộ ria mép đen ra vẻ thích thú. Bao nhiêu?
- Phía sau chúng ta tôi đếm được bảy, Atréju đáp, nhưng chúng không thể đến đây trước sáng sớm mai được đâu, cho dù chúng chạy suốt đêm.
- Chúng có vũ trang không? Hýsbald muốn biết.
- Tôi không xác định được, Atréju nói, nhưng còn nhiều nữa từ những hướng khác. Phía Tây tôi thấy có sáu, phía Đông có chín và mười hai hay mười ba từ hướng trước mặt chúng ta.
- Chúng ta sẽ chờ xem chúng muốn gì, Hýdorn nói. Với ba chúng tôi thì ba mươi lăm hay ba mươi sáu mạng chẳng có gì nguy hiểm, với các cậu Bastian và Atréju lại càng ít lo hơn nhiều.
Tối hôm đó Bastian không tháo thanh kiếm Sikánda như mọi khi. Nó nằm ngủ, tay vẫn nắm chuôi kiếm. Trong giấc mơ nó thấy Nguyệt Nhi hiện ra ngay trước mắt. Cô mỉm cười đầy hứa hẹn với nó. Khi tỉnh dậy Bastian không nhớ gì hơn, nhưng giấc mơ đã khiến nó càng thêm hy vọng gặp lại cô.
Khi Bastian ngó ra cửa lều, nó thấy mờ mờ bên ngoài bảy hình dạng đang đứng trong màn sương mai từ sông đùn lên. Hai kẻ đi bộ, những kẻ còn lại cưỡi nhiều loài vật khác nhau. Bastian khẽ đánh thức các bạn đồng hành.
Họ nai nịt kiếm rồi cùng bước ra ngoài. Trông thấy Bastian, những kẻ đứng bên ngoài liền tụt ngay khỏi yên, rồi cả bảy người đồng loạt quỳ chân trái, cúi đầu tung hô:
- Ân nhân Bastian Balthasar Bux của vương quốc Tưởng Tượng vạn tuế!
Những kẻ mới tới này trông rất cổ quái. Một trong hai người đi bộ có cái cổ dài khác thường, trên cổ là một cái đầu có bốn bộ mặt, mỗi bộ mặt quay về một hướng. Mặt thứ nhất trông vui tươi, mặt thứ hai giận dữ, mặt thứ ba buồn rầu, mặt thứ tư ngái ngủ. Khuôn mặt nào cũng trơ trơ, không đổi nét. Nhưng y có thể xoay ra phía trước khuôn mặt thích ứng với tâm trạng của y lúc đó. Y là một gã khổng lồ “Bốn lần một phần tư”[2], còn gọi là Temperamentnik[3].
[2] Mỗi “một phần tư” tương ứng với một bộ mặt.
[3] Temperament: tính khí; còn “nik” vốn không có nghĩa gì. Có lẽ tác giả dùng để đặt tên, như Astérix hay Obélix.
Kẻ thứ hai đi bộ ở vương quốc Tưởng Tượng gọi là Kephalopoden[4] hay còn gọi là “Chân-đầu”, là sinh linh chỉ có một đầu được mang bởi những cái chân khẳng khiu rất dài, chứ không có thân mình và tay. Loài “Chân-đầu” sống lưu động, không ở nơi nào cố định, thường kéo nhau thành đàn cả trăm mạng, ít khi đi một mình. Họ sống nhờ cây cỏ. Người đang quỳ trước Bastian trông trẻ, đôi má hồng hào. Ba người khác cưỡi những con ngựa chỉ bằng cỡ con dê thì một người là thần lùn, một người là “Ma bóng tinh nghịch”[5] và một là Wildweibchen[6]. Thần lùn đeo kim cô quanh trán, hẳn phải là một ông hoàng. Còn “Ma bóng” thì khó nhận ra là người như thế nào, vì y chỉ là một cái bóng chứ không có thân hình. Wildweibchen thì mặt giống mặt mèo, tóc vàng xoăn thành búp dài phủ kín người như áo khoác, thân mình lông lá bù xù vàng khè như da thú, trông không lớn hơn một đứa bé lên năm.
[4] Kephalopoden là một tên “tưởng tượng”, dựa vào Zephalopode là loài động vật thân mềm - cũng được gọi là động vật “Chân đầu” - thường sống dưới biển, chẳng hạn như mực...
[5] Nguyên văn “Schattenschelm” không có nghĩa riêng, được tác giả ghép “schatten” (cái bóng) với “schelm” (kẻ nghịch ngợm), tạm dịch là “ma bóng tinh nghịch”.
[6] Wildweibchen: do tác giả ghép hai chữ “wild”: dã thú (danh từ)/hoang dại (tính từ) và “weibchen”: mụ đàn bà/con vật cái, tạm hiểu là “nữ thần rừng”.
Một người khác cưỡi bò đến từ nước Sassafranier, nơi mà người dân khi mới đẻ thì già khú và khi đến tuổi sơ sinh thì chết. Râu y dài trắng như cước, đầu hói và mặt mũi nhăn nheo; đối với người xứ Sassafranier thì y trẻ măng, chỉ trạc tuổi Bastian thôi.
Cuối cùng là một thần sa mạc Dschinn xanh lè cưỡi lạc đà, cao lỏng khỏng, đội khăn xếp to xù, trông giống người, tuy thân hình y cuồn cuộn bắp thịt - y ở trần - như đúc bằng kim loại xanh bóng láng. Nhưng mặt y không có mũi mồm gì hết, thay vào đó là một cái mỏ chim ưng khoằm to tướng.
- Các người là ai, muốn gì? Hýkrion hỏi có hơi thô lỗ. Có vẻ y không mấy tin vào sự chào mừng rất lễ phép của những kẻ mới đến nên y là người duy nhất trong đoàn vẫn không rời chuôi kiếm.
Ông yêu tinh “Bốn lần một phần tư” nãy giờ vẫn phơi bộ mặt ngái ngủ liền xoay bộ mặt tươi vui ra trước nhìn Bastian nói, chứ không thèm ngó Hýkrion:
- Thưa cậu chủ, chúng tôi là những ông hoàng từ nhiều nước khác nhau trong vương quốc Tưởng Tượng. Chúng tôi đến đây để đón chào cậu chủ và xin được trợ giúp. Tin tức về sự hiện diện của cậu chủ đã truyền hết nước này qua nước khác, gió mây ca hát tên cậu, sóng nước rì rào thông báo về tiếng tăm của cậu chủ và mỗi con suối đều róc rách ngợi ca uy lực của cậu.
Bastian liếc nhìn Atréju, nhưng gã chỉ nghiêm nghị nhìn ông yêu tinh, môi không hé một nụ cười.
- Chúng tôi, đến phiên ông Dschinn xanh lè nói, nghe như tiếng chim ưng kêu the thé, được nghe rằng chủ nhân đã tạo nên rừng-đêm Perelin và sa mạc muôn màu Goab. Chúng tôi được biết chủ nhân đã ăn uống và tắm lửa của “Cái chết sặc sỡ” mà không ai khác ở vương quốc Tưởng Tượng sống sót nổi. Chúng tôi được biết chủ nhân đã đi qua ngôi đền nghìn cửa và về những chuyện đã xảy ra ở thành phố bạc Amargánth. Thưa chủ nhân, chúng tôi được biết là chủ nhân uy lực vô biên. Chủ nhân chỉ phán một lời là sẽ xảy ra như chủ nhân muốn. Vì thế chúng tôi tha thiết mời chủ nhân quá gót ghé qua tệ quốc, làm ơn làm phúc cho chúng tôi được tham gia vào câu chuyện của chính chúng tôi, vì tất cả chúng tôi chưa có được một câu chuyện nào.
Bastian ngẫm nghĩ rồi lắc đầu.
- Điều các ngươi chờ đợi thì lúc này ta chưa thể làm được. Ta sẽ giúp tất cả các ngươi sau vậy. Trước hết ta phải gặp Nữ-thiếu-hoàng đã. Vậy các ngươi hãy giúp ta tìm ra Tháp Ngà!
Những sinh linh này không hề tỏ ra thất vọng. Sau khi hội ý ngắn, họ hết sức vui mừng được tháp tùng Bastian, theo đề nghị của nó. Chỉ một lúc sau đoàn người - bây giờ đã đông bằng một đoàn lữ hành cỡ nhỏ vượt sa mạc - lại lên đường.
Suốt ngày hôm ấy còn nhiều người khác nữa đến nhập vào đoàn. Không chỉ những nhóm Atréju đã thông báo hôm qua mà còn nhiều hơn nữa. Có những ông thần rừng[7] chân dê, những quỷ-đêm khổng lồ, những nàng tiên và những thần lùn, những kẻ cưỡi bọ hung, những kẻ có ba chân, một con gà trống - cao như người - đi giày ống và một con hươu với bộ gạc bằng vàng khoác áo đuôi tôm đi thẳng người trên hai chân. Nói chung, trong số những sinh linh mới tới này có nhiều kẻ không giống người tí nào. Chẳng hạn có những con kiến bằng đồng đội mũ sắt, những khối đá biết đi hình thù kỳ quái, những “con vật thổi sáo” vừa đi vừa chơi nhạc với cái mỏ dài ngoằng của chúng; lại có cả ba gã gọi là “Bãi nước” di chuyển bằng cách cực kỳ quái lạ: cứ mỗi bước đi - nếu có thể gọi như thế được - chúng lại vãi ra một bãi nước, thành ra hình hài của chúng lại teo đi một tí. Nhưng sinh linh quái lạ nhất trong đám mới tới này có lẽ là một con Zwie[8] mà nửa thân trước và nửa thân sau có thể chạy hoàn toàn độc lập với nhau. Nó hao hao giống con hà mã, chỉ khác là nó có sọc đỏ và trắng.
[7] Theo thần thoại cổ châu Âu, các thần rừng có chân dê, sừng dê... đến thời đế chế La Mã hình ảnh thần rừng chân dê, sừng dê có thêm ý nghĩa là biểu tượng dâm dục...
[8] Đây cũng là một tên hoàn toàn “tưởng tượng” nên không dịch ra được tiếng Việt. Có lẽ tác giả đặt trại từ “zwei” (nghĩa là hai) để diễn tả nghĩa “nửa này, nửa kia”.
Tạm thời chắc cũng đã lên tới con số trăm rồi. Và hết thảy đều tìm đến để chào mừng Bastian, vị cứu tinh của vương quốc Tưởng Tượng và để xin nó kể cho một câu chuyện riêng. Nhưng bảy người đến đầu tiên cho đám tới sau biết rằng trước hết đoàn đến Tháp Ngà đã và mọi người đồng lòng theo.
Hýkrion, Hýsbald và Hýdorn cùng với Bastian dẫn đầu đoàn người nay đã khá dài.
Chiều đến, họ gặp thác nước. Chạng vạng tối đoàn người rời khỏi cao nguyên, men theo một sơn đạo quanh co xuống dưới, để rồi giờ đây họ ở ngay giữa một cánh rừng lan, nhánh nào nhánh nấy to bằng cả thân cây thường. Những đóa hoa lốm đốm khổng lồ thấy mà sợ. Cho nên khi hạ trại nghỉ đêm đoàn đã cắt người canh gác phòng bất trắc.
Bastian và Atréju nhặt rêu mọc đầy khắp nơi về trải làm tấm nệm mềm. Fuchur cuộn tròn thân mình quanh đôi bạn, rúc đầu vào trong, khiến đôi bạn được nằm riêng một chỗ và được bảo vệ như trong một ngôi thành bằng cát. Khí trời ấm áp, nồng một mùi hương lạ kỳ và không mấy dễ chịu của hoa lan. Mùi hương này báo trước một tai ương.