Bạch Cương nhanh trí đẩy viên ngói vào chỗ cũ, lấp lỗ trống, tay cào nhẹ vào mái nhà, miệng kêu mấy tiếng “meo meo”.
Nguyên trong Ngũ Cầm kỳ kinh có một tiểu mục dạy luyện tiếng cầm thú để gạt đối thủ nghe rất giống, từ tiếng cọp gầm, ngựa hí đến gà gáy, mèo kêu do nội lực điều khiển âm thanh chẳng khác tí nào.
Tiếng mèo kêu của Bạch Cương vừa vang trên mái ngói thì Hùng Lão Tam đã bật cười :
- Miu miu đi mò chuột đấy mà, chẳng có gian tế nào đâu!
Trên mái ngói, Bạch Cương thở phào. Chàng không sợ so chưởng với Hỏa Tinh Báo và lão già mặt chuột kia, nhưng đang muốn ẩn thân để nghe chuyện bí mật của bọn chúng.
Hùng Lão Tam đang muốn níu kéo Hỏa Tinh Báo vào chuyện Hồ Diễm Nương, nên vừa thấy hắn ngồi yên chỗ đã nhỏm tới :
- Quý bang thận trọng việc này cũng có lý. Nhưng Minh huynh có biết tại vì sao ta muốn biết nơi giam giữ Hồ Diễm Nương không?
Minh Xung cười lạt :
- Hẳn là trước đây Hùng huynh cũng có chuyện tình xưa nghĩa cũ với Cửu Vĩ Hồ Ly, nên muốn hưởng lại tí chút mùi hương chăng?
Nghiêm nét mặt, Hùng Lão Tam nói giọng hơi gằn :
- Hùng mỗ chưa đến nỗi háo sắc như thế đâu. Cửu Vĩ Hồ Ly với ta cũng chẳng có quan hệ mật thiết gì. Sự thật là vì gần đây ta gặp Thanh Hư đạo trưởng, nghe ông ta nói Tịnh Không thánh ni ẩn cư bên hồ Kính Bạc. Còn Thiết Đảm Cuồng Khách ẩn mình ở phía nam Lão Gia lĩnh. Vừa rồi, Thanh Hư đạo nhân bắt Độc Cước Dương Xuân thì cũng gặp Thiết Đảm Cuồng Khách. Chuyện này làm ta nhớ đến lão đại là huynh trưởng trong Hoàng Sơn tam hùng của bọn ta đã bị Thiết Đảm Cuồng Khách giết, nên ta phải quyết tâm trả thù.
Hỏa Tinh Báo có vẻ ngạc nhiên :
- Vậy việc trả thù này đâu có liên quan gì đến Hồ Diễm Nương?
Hùng Lão Tam đáp ngay :
- Võ công của ta so với Thiết Đảm Cuồng Khách có khoảng cách khá xa, một mình ta hạ lão chẳng phải dễ. Vì thế ta muốn gặp Hồ Diễm Nương để mượn món ám khí Nhiếp Hồn Âm Mao châm của cô ả.
Khẽ lắc đầu, Hỏa Tinh Báo Minh Xung bảo :
- Cửu Vĩ Hồ Ly Hồ Diễm Nương tánh tình cứng rắn và gian trá. Hùng huynh gặp được cô à chưa chắc mượn được Nhiếp Hồn Âm Mao châm. Theo ý đệ thì huynh nên nghĩ mưu đồ khác. Huynh được bổn Bang chủ trọng vọng mời hợp tác, khi đến Tổng đàn sẽ có bao nhiêu cao thủ sẵn sàng giúp Hùng huynh trả thù, cần gì tới độc châm Âm Mao?
Hùng Lão Tam trừng mắt nói :
- Thù của huynh trưởng mà nhờ tay kẻ khác rửa thay mình sao? Hoàng Sơn tam hùng bọn ta tuy không tự xưng là những kẻ siêu phàm, nhưng trong võ lâm đã từng có tên tuổi, lẽ nào phải nhờ người của quý bang giúp đỡ?
Trong lòng Hùng Lão Tam đã quyết đích thân trả thù cho Hùng Lão Đại, chỉ cần mượn ám khí của Hồ Diễm Nương. Vì thế, lão cười gằn :
- Minh huynh ba bốn lần từ khước, có lẽ đã nhất định không chịu nói nơi giam giữ Hồ Diễm Nương phải không?
Hỏa Tinh Báo biến sắc mặt. Lão biết rằng tiết lộ nơi giam giữ của Cửu Vĩ Hồ Ly chẳng phải chuyện thường. Song không nói ra lại sợ Hùng Lão Tam trở mặt, chuyến đi thỉnh mời lão cho Bang chủ sẽ trở thành công cốc. Hỏa Tinh Báo miễn cưỡng thấp giọng :
- Thôi được, đệ xin nói, nhưng huynh...
Hùng Lão Tam chú ý lắng nghe, Bạch Cương trên mái ngói cũng dỏng tai nghe xem Hồ Diễm Nương bị giam giữ nơi nào...
Bỗng đột nhiên...
“Rầm!” một tiếng dữ dội làm bên ngoài rung chuyển.
Lần này thì cả Hỏa Tinh Báo và Hùng Lão Tam đều phóng thẳng ra sân, lẹ hơn những tia chớp.
Bạch Cương cũng giật mình, song chàng hiểu ngay nguyên nhân. Lúc đó Hà Thông nằm bên mép mái nhà, gió mát hiu hiu khiến chàng trâu nước ngủ say rồi lăn tòm xuống sân, gây nên tiếng động dữ dội chuyển đất.
Bạch Cương lắc đầu thở dài, nhưng phải ém mình lại, chờ xem các đối thủ hành động ra sao.
Khi ấy Hỏa Tinh Báo nhận ra Hà Thông là chàng trâu nước, tự xưng Thiết La Hán mà hắn từng gặp hai lần ở Kỳ Phong cốc, liền bật cười :
- Hừm, đại ngốc tử, ngươi cũng sống dai quá nhỉ? Có việc gì mà ngươi mò đến nơi này?
Hà Thông trợn mắt quát :
- Đừng hòng Thiết La Hán này trả lời câu hỏi của ngươi.
Thấy Hà Thông tức giận, Hỏa Tinh Báo lại cười hà hà :
- Thằng lọ nồi lọ chảo bày đặt lớn gan...
Hắn đang cười tít mắt, bất ngờ Hà Thông vươn tay chụp dính ngực áo, hét vào mặt hắn :
- Ngươi dám nói ai là lọ nồi lọ chảo?
Hỏa Tinh Báo Minh Xung là một Đường chủ, võ công đâu vừa gì. Lão ta nghĩ Hà Thông không chịu nổi một chưởng, nên nhất thời khinh suất, bị Hà Thông chụp trúng ngực áo.
Đôi bên đã sát vào nhau. Hỏa Tinh Báo liền búng ngọn chỉ phong điểm vào huyệt Thiếu Phủ của Hà Thông.
Với công lực của Hỏa Tinh Báo, luồng chỉ phong của hắn có thể xuyên thủng một khối đá.
Nào ngờ Hà Thông tuy chỉ mới luyện công phu Hùng Phiên với Bạch Cương vài tháng, nhưng do sự kỳ diệu của Ngũ Cầm kỳ kinh và nội lực trời cho, nên da thịt chàng ta đã cứng như sắt.
Ngón chỉ phong ghê gớm của Hỏa Tinh Báo chỉ làm chàng trâu nước đen thui cảm thấy tê nhói một cái, buông ngực áo Hỏa Tinh Báo ra, nhưng vẫn đứng vững như cột thép.
Trên mái ngói, Bạch Cương quan sát và hồi hộp, nhưng chàng thấy Hà Thông dùng Viên Trảo trong bộ Vượn của Ngũ Cầm kỳ kinh chụp dính ngực áo Hỏa Tinh Báo thì tạm yên tâm. Chàng lặng lẽ theo dõi xem Hà Thông đã tiến bộ tới đâu, sau những tháng tập luyện.
Bị Hà Thông chụp trúng ngực, Hỏa Tinh Báo đã mất mặt với Hùng Lão Tam, hắn vội búng chỉ xuyên vào ngực để hạ sát đối thủ, dè đâu Hà Thông chỉ chịu buông áo chứ chẳng trúng thương...
Hắn kinh ngạc, liền nhảy lùi ra sau cả trượng, quát to :
- Tiểu ngốc tử, ngươi dám động thủ trước vô lễ với ta. Phải cho ngươi chết không kịp ngáp.
Tuy lớn tiếng quát mắng nhưng Hỏa Tinh Báo không dám coi thường Hà Thông nữa. Hắn ngầm vận công lực phòng thân, rồi chậm rãi bước tới.
Hùng Lão Tam thấy thế bèn bật cười, nói lớn :
- Minh huynh là một vị Đường chủ bản lĩnh phi thường, sao đối với tiểu tử lọ nồi kia lại thủ thân lớn chuyện thế? Không lẽ Minh huynh đã sợ?
Hỏa Tinh Báo đỏ mặt ấp úng :
- Huynh không rõ chuyện này đâu, đệ có chủ ý khác...
Hùng Lão Tam nghe giọng nói thì biết Minh Xung muốn che giấu sự hổ thẹn của mình, bèn cười lạt :
- Thì ra Minh huynh có nhiều chủ ý quá nhỉ? Thôi được, để ta ra tay thay cho Minh huynh nhé.
Chẳng đợi Hỏa Tinh Báo đồng ý, Hùng Lão Tam lách mình tới nhanh như tia chớp vỗ một chưởng...
“Ầm...” Kình khí cuốn tung, cả tòa khách điếm rung chuyển... Chưởng khí xô ập vào Hà Thông.
Cát bụi bay mù mịt.
Hùng Lão Tam đắc chí, lão nghĩ rằng chiêu Độc Lộ Siêu Phong của lão đã đánh gã trâu nước nát thây.
Nhưng khi cát bụi vừa tan, Hỏa Tinh Báo và Hùng Lão Tam đều ngơ ngác chẳng thấy Hà Thông đâu. Chàng ta đột nhiên biến mất như một ảo ảnh...
Giữa lúc Hùng Lão Tam lơ láo tìm kiếm, thì sau lưng có tiếng ồm ồm vang lên :
- Ngươi là kẻ vô danh nào, sao chưa có lý do đã dám xuất chưởng?
Hùng Lão Tam trố mắt nhìn, đã nhận ra Hà Thông trụ bộ đứng nhởn nhơ tựa như chẳng có gì xảy ra.
Lão lấy làm xấu hổ, đỏ rần mặt mũi, không ngờ thân pháp gã trâu nước đen thui cũng kỳ ảo đến thế.
Riêng Bạch Cương cười thầm trên mái ngói, chàng nói một mình :
- Hay quá, Hà Thông đã dùng Viên Thủ chộp được đối phương, lại sử dụng thân pháp Xà Du tránh chưởng tuyệt vời... Ta chỉ cần luyện cho anh ấy khinh công Điểu Phi nữa là hết ý.
Chàng thản nhiên để Hà Thông ở đó, rồi quay trở về phòng trọ.
Bên dưới, Hùng Lão Tam bỗng quát :
- Hắc ngốc tử, xem ra ngươi cũng có chút bản lĩnh, Hùng mỗ này không uổng công ra tay.
Dứt lời, lão ngầm vận kình, nạp khí vào đơn điền, chuẩn bị sử dụng chưởng lực nội gia, xuất chiêu sát thủ, nhằm giết chết Hà Thông.
Chàng trâu nước thấy lão già mặt choắt không thèm trả lời câu hỏi của mình, bèn trợn mắt thét :
- Nếu ngươi không khai rõ tên tuổi, danh hiệu, Thiết La Hán ta đây cũng vẫn đánh ngươi bể sọ vì cái tội dám coi thường ta.
Nghe Hà Thông xưng là Thiết La Hán, Hùng Lão Tam nghĩ đây là cao thủ trẻ mới xuất đạo giang hồ, bèn ngắm nghía thật kỹ.
Lão thấy đó là chàng trai đen như lọ chảo, đôi mắt to tròn tựa trôn chén, đầu sói sọt, thân thể cao lớn dị thường, chẳng khác một pho tượng bằng đồng đen. Trong đầu lão không khỏi khen thầm gã trẻ tuổi tốt tướng, song bên ngoài lão vẫn lạnh lùng quát :
- Hừm, ngươi là thằng hắc tử non nớt, chưa biết sợ là gì nên mới nói năng càn quấy. Nếu ngươi biết trong Hoàng Sơn tam hùng có người mang danh hiệu Đa Tý Viên Hùng Hậu chính là ta đây, hẳn là ngươi có chết banh thây dưới tay ta cũng mãn nguyện.
Hà Thông bật cười hô hố :
- Nhà ngươi thật giống con khỉ già ốm còm nhom, xưng là Viên còn nghe có lý, nhưng thêm chữ Hùng là gấu thì chẳng giống được cọng lông gấu nữa.
Đa Tý Viên bị Hà Thông trêu cợt thì nổi giận phừng phừng, lập tức hừ một tiếng rồi sấn tới xuất chiêu Long Phụng Song Phi, lưỡng chưởng và độc cước cùng lúc phát kình, áp khí cuồn cuộn chuyển đất đánh thẳng vào chàng trâu nước.
Ai cũng biết Hoàng Sơn tam hùng là những cao thủ kinh nhân. Lão Tam này cũng từng khiếp mặt võ lâm nên Bang chủ Thiên Long bang mới sai Hỏa Tinh Báo đi rước về. Chưởng lực và thân pháp của Hùng Lão Tam trong giang hồ ít có tay đối thủ. Bởi vậy làm sao lão chịu nổi lời đùa cợt của Hà Thông.
Chưởng đầu đã không trúng hắc tử, lão bèn sử dụng chiêu Long Phụng Song Phi biến ảo kỳ diệu, khí thế đầy uy mãnh.
Hà Thông bị chiêu quái chưởng này tấn công thì hoa cả mắt, vội gầm một tiếng vang trời, chưởng đã gạt mạnh, cước lại quét ngang để phản công.
Nhưng “Bình” một tiếng, Hà Thông quay lơ chổng vó lên trời. Chàng tuy tránh được chiêu chưởng, nhưng bị ngọn cước cỡ năm trăm cân của Hùng Lão Tam đá trúng bụng.
Tưởng Hà Thông là cao thủ, không ngờ chàng lọ chảo ấy lãnh một chiêu đã bò càng, làm Hùng Lão Tam cười sảng khoái và quát lớn :
- Hắc ngốc tử, nhà ngươi không chịu nổi một chiêu của ta. Vậy ta cũng nên cho ngươi về miền Âm cảnh.
Vừa nói lão vừa ung dung bước tới.
Thình lình Hà Thông gầm lên :
- Hãy xem Ngũ Cầm chưởng của ta...
Lời chưa dứt thân hình chàng trâu nước đã bay tới xuất chiêu Hổ Phốc trong bộ Hổ của Ngũ Cầm kỳ kinh...
“Ầm... Ầm... Ầm...” Kình khí chuyển động dữ dội, cát bụi bay tung, giáp mặt không trông rõ người.
Hùng Lão Tam giật mình bởi chiêu thức kỳ quái của Hà Thông. Lão ta vừa đỡ được chưởng phía trước thì kình phong phía sau đã ập tới. Mới đỡ bên tả, chưởng đạo bên hữu lại đánh sang. Thì ra Hà Thông sử dụng thân pháp Xà Du đánh xoay vòng, khiến Đa Tý Viên quay như chong chóng vẫn bị luôn mấy đòn mang thương tích.
Giữa lúc lão ta hoảng hốt lại đã nghe tiếng cười của Hà Thông :
- Con khỉ già còm nhảy nhót cũng lẹ mà vẫn bị ăn đòn. Thôi, ta không nỡ đánh ngươi nữa đâu.
Quả thật Hà Thông đã trụ bộ, liếc xéo qua Hỏa Tinh Báo, gằn giọng :
- Cái xác già chưa chôn kia, sao dám gọi ta là “lọ nồi, lọ chảo”. Mau tạ tội, Thiết La Hán này sẽ tha chết cho.
Thấy Hùng Lão Tam bị Hà Thông đánh tơi bời, Hỏa Tinh Báo cũng toát mồ hôi. Song đường đường là chức sắc của Thiên Long bang không thể tỏ ra khiếp nhược, nên lão trừng mắt mắng lại :
- Hắc tử ngông cuồng, bổn Đường chủ đánh cho ngươi xuống mồ mà vẫn còn giật mình kinh sợ.
Nhưng Hùng Lão Tam Đa Tý Viên đã bước lên giật tay Hỏa Tinh Báo, miệng nói nhanh :
- Minh huynh, xin hãy nhường cho ta luộc chín con trâu nước này.
Biết Hùng Lão Tam đã ngầm vận công chữa thương rồi, và đang cay cú bởi mấy chiêu của Hà Thông tấn công lão, Hỏa Tinh Báo bèn gật nhẹ :
- Xin nhường cho Hùng huynh thư giãn gân cốt.
Biết câu nói của Hỏa Tinh Báo hàm ý châm biếm mình bị Hà Thông đánh muốn trật gân lọi cốt, song Đa Tý Viên lờ đi. Lão hùng hổ bước tới giương cao song chưởng vỗ mạnh vào chàng trâu nước. Lập tức kình phong cuốn dậy ầm ầm...
Hà Thông thực sự chỉ nhờ vào sức mạnh nhất thời, với mấy chiêu học được của Bạch Cương, lại nhờ thân pháp Xà Du kỳ ảo, tấn công Đa Tý Viên để thành công chớp nhoáng.
Bây giờ Hùng Lão Tam đã nghiên cứu chiêu thức để khắc phục, làm sao Hà Thông hóa giải nổi Phách Không chưởng của Đa Tý Viên đã khổ luyện mấy mươi năm.
Tuy vậy Hà Thông đang đối diện với nguy hiểm tày trời mà không biết. Chàng thấy Lão Tam múa men trước mặt lại bật cười chế nhạo :
- Ối, coi kìa, con khỉ già còm...
Nhưng chàng chưa dứt lời đã thấy chưởng phong đùng đùng ập tới phía trước, đất dưới chân chuyển như đưa võng, kình khí uy mãnh vô cùng...
“Ầm” một tiếng, thân thể to hơn con trâu của Hà Thông bị hất văng về phía sau, lục phủ ngũ tạng nhộn nhạo, kinh mạch dường như bế tắc.
Nguy hiểm vô cùng...
Nhưng trong lúc Hà Thông lâm tình thế thập tử nhất sinh ấy, sau lưng chàng bỗng có luồng kình lực từ đâu lướt tới đẩy Hà Thông sang một bên. Đồng thời, một tiếng bùng dữ dội, chấn động không gian, thân hình Đa Tý Viên văng xa mấy trượng, đập mặt vào tường rào rồi ngã ngồi dưới đất.
Thật lạ lùng xiết bao...
Hà Thông ngơ ngác, Đa Tý Viên bàng hoàng.
Lúc ấy giữa khoảng sân rộng đã xuất hiện một người bịt mặt bằng vuông khăn đen, chỉ lộ đôi mắt sáng tinh anh.
Ngọn chưởng vừa rồi là của người bịt mặt, đẩy được Hà Thông sang một bên, mà dư lực còn hất văng Hùng Lão Tam mấy trượng.
Công lực của người bí mật thật siêu phàm, trong giang hồ đương thời hiếm có.
Hùng Lão Tam Đa Tý Viên vùng dậy sau khi choáng váng đã trố mắt nhìn người bịt mặt và đoán đối phương chính là Thiết Đảm Cuồng Khách. Lâu nay vì chưa khôi phục được dung mạo, nên ông ta thường bịt mặt trong những lúc bôn tẩu giang hồ.
Lửa hận thù bốc lên ngùn ngụt, Hùng Lão Tam chỉ muốn báo thù ngay cho Hùng Lão Đại và trả đũa ngọn chưởng vừa rồi.
Hắn búng mình đứng thẳng lên và la lớn :
- Đinh Hào huynh ẩn tích quá lâu. Hôm nay không hẹn mà gặp. Xem ra thù hận năm xưa không phải chờ đến kiếp sau mới thanh toán được.
Vẻ sửng sốt ngạc nhiên thoáng qua ánh mắt lộ sau mảnh khăn đen, người bịt mặt cười lạt :
- Lạ kìa, hai ta chưa một lần gặp mặt, tại sau nói đến món nợ cần thanh toán?
Hùng Lão Tam quát :
- Thiết Đảm Cuồng Khách, ngươi đừng giả bộ điên khùng để qua mặt ta. Trong cuộc giao đấu ở Hoàng Sơn, đại huynh của ta đã chết bởi tay ngươi, sao ngươi đã vội quên. Cho dù Hùng mỗ này chẳng phải đối thủ của ngươi, song ta cũng quyết đấu với ngươi không đội trời chung. Nào, ngươi hãy tặng cho ta vài tuyệt chiêu thử xem.
Hỏa Tinh Báo nghe nói người bịt mặt chính là Thiết Đảm Cuồng Khách, một cao thủ lừng lẫy giang hồ, từng giết chết Hùng Lão Đại của Hoàng Sơn tam hùng, thì hắn cảm thấy sợ sệt và lo cho tính mạng của Hùng Lão Tam Đa Tý Viên.
Người bịt mặt thoáng qua vài khắc trầm ngâm, bỗng phát cười sang sảng bảo rằng :
- Thì ra món nợ năm xưa là vậy. Không ngờ bọn ngươi quá hẹp hòi. Bởi vì giữa cuộc giao tranh chưởng cước vô tình, làm sao ai biết tính mạng kẻ nào bị kết thúc? Tại hạ sống sót từ trong cảnh chết, vì buộc lòng phải tự bảo vệ mình. Nếu lúc đó tại hạ thất thủ, thì đã chẳng chết dưới tay huynh trưởng các hạ rồi sao? Sự việc qua rồi, hối tiếc vô ích, mà thù hận nên cởi không nên buộc. Tại hạ xin lỗi với các hạ vậy.
Dứt lời người bịt mặt vòng tay xá một cái thật sâu.
Hành động lễ nghi của người bịt mặt khiến Hùng Lão Tam ngạc nhiên. Hắn vẫn nghe Thiết Đảm Cuồng Khách xưa nay là kẻ hết sức cuồng khạo, chẳng hề coi ai ra gì, mà sự sống chết cũng không coi trọng. Nào ngờ Thiết Đảm bây giờ lại là kẻ thắng bất kiêu, bại bất khiếp thế này sao?
Hắn còn nhận thấy chiêu chưởng vừa rồi công lực phi phàm, thân pháp siêu tuyệt, nếu thực sự giao tranh chỉ sợ hắn không chịu nổi nửa chiêu...
Trẩm ngâm suy nghĩ, Hùng Lão Tam nhớ lại lúc ba anh em ở Hoàng Sơn với người này không thù không oán, chỉ vì Lão Đại nghe lời rủ rê của Hạo Thủ Thương Long mới xảy ra cớ sự. Cho dù bây giờ Hùng Lão Tam có quyết chí trả thù cũng chẳng phải đối thủ của người trước mặt. Chi bằng nhân dịp kẻ kia tỏ phong cách anh hùng, hắn nên tránh một trận không cân sức, rồi mọi chuyện sẽ tính sau.
Nghĩ nhanh như vậy, rồi hắn trầm giọng bảo :
- Cái chết của Hùng Lão Đại có thật như thế hay không, tại hạ sẽ điều tra lại. Hôm nay tạm thời ta bãi chiến. Sau này, nếu hiểu ra lời các hạ không đúng sự thật, tại hạ sẽ đi tìm các hạ cũng chưa muộn.
Nói dứt câu, Hùng Lão Tam đã quay lưng bước đi.
Người bịt mặt bỗng lên tiếng :
- Hãy khoan, Hùng huynh dừng bước đã...
Hùng Lão Tam vội đứng lại, nhìn người bịt mặt :
- Các hạ còn điều gì muốn nói?
Người bịt mặt bảo :
- Tại hạ chỉ mạn phép khuyên các hạ nên chọn bạn kết giao, và giữ lấy uy danh cho Hoàng Sơn tam hùng.
Nghe lời nói này, Hùng Lão Tam biết người bịt mặt muốn nhắc khéo hắn về chuyện cộng tác với Thiên Long bang. Hắn cúi gằm mặt bước đi, trong lòng xúc động...
Hỏa Tinh Báo thấy Hùng Lão Tam né tránh người bịt mặt, hắn cũng hoảng sợ nối gót theo sau.
Hà Thông khi ấy mới nói :
- Huynh đài, những tên này đều là lũ gian ác, sao không giết quách đi cho rồi, còn thả chúng ra?
Người bịt mặt đảo ánh mắt, thấy người trong khách điếm mở cửa sổ đứng lố nhố xem cuộc giao đấu, liền hạ giọng bảo :
- Đừng nói chuyện om sòm nữa, hãy về phòng đàm luận...
Tiếng nói của người bịt mặt lúc này đã khác hẳn, và Hà Thông nhận ra ngay người ấy là ai...
Chàng ta liền bật cười :
- Ôi, quỷ tha ma bắt, chính ngươi là Bạch Cương.
Quả thật người bịt mặt là Bạch Cương. Chàng ta đẩy nhanh Hà Thông trở về phòng.