Một bóng áo trắng, một bóng hồng chập chờn giữa sát khí vần vũ kinh người.
Bạch Cương la khản cổ chẳng ai nghe, chàng vội sử dụng Ảo Ảnh bộ pháp như chiếc bóng len vào giữa hai người, đồng thời song thủ vung ra khéo léo chụp lấy hai cổ tay ngà ngọc.
Điền Hồng và Phương Tuệ đang đấu rất hăng, bỗng cảm thấy một cổ tay tê điếng, lại tưởng đối thủ đã dùng thế cầm nã thủ chụp được tay mình, nên vung chưởng còn lại đánh mạnh vào Bạch Cương.
Hai tiếng “Bùng Bùng” vang lên, nội lực Bạch Cương mạnh như thế mà cũng bị chấn động.
Chàng bèn kêu lớn :
- Ta là Bạch Cương, tại sao đánh ta?
Nghe tiếng Bạch Cương sát bên tại, cả hai cô gái mới chịu thu chiêu, định thần nhìn kỹ, rồi cùng đỏ ửng đôi má hồng.
Lúc đó Bạch Cương mới buông tay hai nàng ra và bảo :
- Chúng ta là người một nhà cả, xin chớ hiểu lầm...
Điền Hồng đưa mắt quét ngang mọi người, ánh mắt dừng lại Bạch Cương thật âu yếm. Bỗng nàng lại “hừ” một tiếng rồi quay mình chạy đi.
Bạch Cương vừa muốn chạy theo Điền Hồng, bỗng nghe Phương Tuệ kêu khẽ “nè...” chàng lại phải dừng bước, nhìn Phương Tuệ hỏi lớn :
- Phương thư thư... Sao thư thư lại đánh Điền Hồng. Nàng cũng là...
Chợt Phương Tuệ “hừm” một tiếng rồi phóng mình chạy đi.
Bạch Cương lập tức chạy theo, song Phương Tuệ trổ thuật khinh công siêu tuyệt của Mai Tử Châu lướt đi... Tà áo hồng bào trông xa kéo một vệt như sợi chỉ đỏ, Bạch Cương không thể nào theo kịp.
Chàng dừng lại, thở dài, miệng lẩm bẩm :
- Trời ơi, ta có làm gì sai trái không? Tại sao cả hai nàng đều giận dữ chẳng nói với ta một lời?
Chàng đang than thở một mình, chợt nghe có tiếng cười lạt phía sau và một câu nói :
- Hẳn khi cái sọ của ngươi dời đi chỗ khác, ngươi mới biết mình đã làm gì sai lầm.
Bạch Cương quay nhìn lại đã thấy Phương Tuệ đứng đằng sau lưng. Chàng mừng rỡ hỏi :
- Thư thư nói vậy là cố ý gì?
Phương Tuệ nhếch mép :
- Hừm, ngươi vẫn là đồ ngốc. Ngươi nói chúng ta đều là người nhà với nhau. Nhưng ngươi có biết Điền Hồng là ai không?
Bạch Cương vội đáp :
- Đệ chưa rõ lắm về nguồn gốc của Điền Hồng, nhưng cô ấy và đại huynh của cô ấy là Điền Thanh đã từng cứu đệ thoát khỏi đại nạn. Như thế thì anh em họ Điền hẳn là người tốt.
Phương Tuệ cười lạt :
- Ta hỏi ngươi, Thiên Long bang có phải là chính phái không?
Chẳng cần suy nghĩ, Bạch Cương lắc đầu :
- Thiên Long bang là bọn Ma giáo, cực gian, cực ác, sao có thể gọi là một chính phái.
Lập tức bật cười lớn, Phương Tuệ bảo :
- Vậy nếu ta nói thật cho ngươi biết cô nàng Điền Hồng áo trắng của ngươi là người của Thiên Long bang đó, thì cô ta tốt hay xấu?
Câu nói của Phương Tuệ như gáo nước lạnh xối vào đầu Bạch Cương làm chàng sững sờ.
Chàng run giọng hỏi :
- Sao thư thư biết Điền cô nương là người của Thiên Long bang?
Khoác tay trỏ chân núi, Phương Tuệ nói :
- Khi Điền Hồng cùng ta giao đấu thì có bốn tên Thiên Long bang đứng phía sau chính là Tứ Độc Hương chủ đã từng cản bước ngươi từ đầu đó. Chúng cùng một duộc với Điền Hồng. Vậy cô ta chẳng phải là người Thiên Long bang thì còn là gì nữa?
Bạch Cương cúi đầu suy nghĩ, quả là Phương Tuệ nói đúng. Nhưng anh em Điền Hồng là người của Thiên Long bang thì đã sao? Với võ công và lòng nghĩa hiệp của họ dù ở Thiên Long bang cũng như hai đóa hoa sen trong bùn vẫn tỏa hương. Còn lắm kẻ tự xưng là danh môn chính phái làm bao sự mờ ám ác độc?
Người xưa có câu “Kỹ nữ hoàn lương còn hơn Hoàng Phi thất tiết”... Ta đã từng hiểu lầm Cửu Vĩ Hồ Ly Hồ Diễm Nương, vậy mà nàng là người tốt đấy thì sao?
Tuy nghĩ vậy, nhưng Bạch Cương không dám tranh biện, sợ mích lòng Phương Tuệ.
Chàng chỉ nói :
- Việc bí ẩn bên trong đệ không thể biết. Vậy xin thư thư nói rõ cho đệ được hiểu.
Bàn tay mát rượi của Phương Tuệ liền nắm tay Bạch Cương kéo xuống và nhỏ nhẹ nói :
- Đệ ngồi xuống đây, ta kể cho nghe từ đầu.
Ngoan ngoãn ngồi bên Phương Tuệ trên tảng đá, Bạch Cương vừa ngửi hương thơm tỏa ra từ mái tóc nàng, vừa nghe nàng kể rõ nguyên nhân cuộc chạm trán giữa nàng và Điền Hồng.
Nguyên từ lúc chia tay nhau ở Thượng Nhiêu, Phương Tuệ cưỡi Thần điêu về Kim Lăng báo tin cho Bạch Mi lão lão biết Vân Thường đã bị Mai Phong Tuyết Lão bắt đi, buộc Bạch Mi lão lão đến mới trả người.
Việc này làm cho Bạch Mi lão lão nổi giận, lập tức đi ngay. Tổ Cô đi rồi, Phương Tuệ nhớ ra Bạch Cương một mình đến Tổng đàn Thiên Long bang rất nguy hiểm, nên nàng vội lên đường tới Quy Sơn trên lưng con Thần điêu Thúy Thúy để tiếp tay cho người mình yêu.
Muốn giữ kín hành tung, khi đến Hán Dương, Phương Tuệ rời Thần điêu, trổ thuật phi hành lên Quy Sơn nhanh như tên bắn. Nhưng vừa qua dốc núi nhìn thấy Tổng đàn Thiên Long bang thấp thoáng thì Phương Tuệ đã bị bốn tên Tứ Độc Hương chủ vây đánh dữ dội.
Với võ công của Phương Tuệ, bốn gã Hương chủ kia làm sao thắng nổi. Vì thế, chúng sử dụng Xa Luân Chiến, đứa tiến lên, đứa lùi xuống, kéo dài trận giao tranh. Có lẽ chúng muốn chờ Hộ pháp hay những Đường chủ khác nghe động tới phản công Phương Tuệ.
Hiểu được ý đồ của bọn chúng, Phương Tuệ giận dữ phát chiêu liên tiếp, nhất định hạ gục bốn tên Tứ Độc Hương chủ để sớm giúp sức Bạch Cương.
Trong lúc bốn tên nọ sắp thảm bại thì Điền Hồng đến. Trông thấy cô gái áo trắng không biết là bạn hay thù, Phương Tuệ liền thu chiêu nhảy lùi hai bước. Bốn tên Hương chủ cũng dừng tay.
Điền Hồng chỉ liếc qua Phương Tuệ một cái, rồi lên tiếng hỏi bọn Thiên Long bang :
- Thời gian qua có một chàng trai và lão đạo sĩ râu đỏ đi ngang đây chăng?
Tên thủ lĩnh trong bọn Tứ Độc vội đáp :
- Bẩm có hai người ấy, họ đã vào trong rồi.
Đột nhiên Điền Hồng nổi giận quát lớn :
- Sao không ngăn họ lại, buộc họ xuống núi?
Gã Hương chủ tỏ vẻ sợ sệt, lắp bắp :
- Dạ, bọn chúng tôi đang ra sức chặn hai người ấy thì có Lâm Ba cầm Huỳnh Long Kỳ tới bảo họ là thượng khách của Hộ pháp nên chúng tôi phải để cho đi qua.
Nghe những lời trao đổi, Phương Tuệ biết cô gái này là người của Thiên Long bang muốn ngăn chặn Bạch Cương và Tử Mân đạo sĩ.
Nàng liền gằn giọng :
- Hừm, con tiện tỳ cùng ở với bọn độc ác, để ta thử xem tài sức của nhà ngươi được bao nhiêu.
Vừa nói nàng vừa bước tới, song chưởng sẵn sàng. Nhưng Điền Hồng lúc đó dường như có việc gì gấp nên quát bảo bốn tên nọ :
- Ta cần phải đi, các ngươi hãy đuổi cô gái này xuống núi.
Dứt lời Điền Hồng quay gót phóng vèo đi.
Bỗng... “Bình” một tiếng dữ dội, kình phong thốc tới rung chuyển cả núi non, Phương Tuệ đã vỗ một chưởng vào hậu não Điền Hồng nhanh hơn tia sét sức mạnh kinh hồn.
Có lẽ đã đề phòng, Điền Hồng lắc mình tránh khỏi kình đạo, rồi quay lại đánh nhau với Phương Tuệ.
Hai cô gái xoắn vào nhau, đánh một trận nghiêng trời lệch đất thì vừa lúc Bạch Cương tới.
Phương Tuệ kể một hơi, rồi quắc mắt lên tiếng hỏi Bạch Cương :
- Con tiện tỳ ấy đúng là người của Thiên Long bang rồi, ngươi còn bảo là người nhà sao?
Bạch Cương ngẩn mặt ra, trong đầu suy nghĩ dữ dội. Sự kiện vừa xảy ra cho thấy quả thật Điền Hồng là người của Thiên Long bang nên có uy quyền với bốn tên Tứ Độc Hương chủ. Nhưng nếu anh em Điền Thanh và Điền Hồng nằm trong Thiên Long bang, tại sao nhiều phen đã cứu giúp tận tâm với chàng? Quả thật vấn đề vô cùng rắc rối, khó hiểu.
Bạch Cương đang suy nghĩ thì Phương Tuệ lại mỉm cười bảo :
- Còn gì nữa mà suy nghĩ. Ngươi tin nó thì có phen nó đưa ngươi vào chỗ chết thôi.
Hết sức lúng túng, Bạch Cương chưa biết trả lời sao, thì đã nghe câu nói của Điền Hồng vang lên lanh lảnh :
- Ngươi đừng ngậm máu phun người. Đứng đó nói xấu ta là gãy răng không còn cái nhai cơm.
Giật mình nhìn lên, Bạch Cương thấy Điền Hồng đứng trên mỏm đá cao gần đó, cặp mắt giận dữ nhìn xuống Phương Tuệ và Bạch Cương.
Chàng lập tức di bộ toan nhảy lên tìm lời giải thích. Nhưng Phương Tuệ đã nhanh hơn, lao mình tới trước, miệng thét lớn :
- Ngươi là con giặc cái gian xảo, bộ ta nói oan cho ngươi sao?
Điền Hồng nổi giận phóng vèo xuống đối diện với Phương Tuệ và bảo :
- Đừng nói láo, hãy tiếp chiêu của ta đây...
Lời nói chưa dứt kình phong đã ào ào cuốn tới.
Điền Hồng dùng chiêu Thượng Mã Huy Qua đánh thốc vào ngực Phương Tuệ với khí thế dữ dội.
“Bình...” Tiếng nổ chuyển núi, bỗng Điền Hồng chao mình đi, cổ tay như bị tê cứng.
Thì ra chiêu chưởng của nàng đã bị Bạch Cương phát chiêu ngăn đỡ, hai kình đạo giao nhau vang trời, đồng thời cổ tay nàng bị Bạch Cương nắm chặt, không thể dựng chưởng phát chiêu.
- Được lắm, ngươi nghe lời con tiện tỳ đó ăn hiếp ta. Kể như ta mắt đui nên mới nhận lầm kẻ bạc nghĩa như ngươi.
Bạch Cương vội vàng kêu lên :
- Hồng muội, đừng hiểu lầm ca ca...
Nhưng Điền Hồng đã bỏ chạy, như không muốn nhìn thấy Bạch Cương nữa.
Tuy nhiên Phương Tuệ không tha cho Điền Hồng. Nàng nhún mình một cái đã lao vụt tới trước mặt Điền Hồng và thét lên :
- Giặc cái, ngươi phải đền tội vô lễ.
Đã ghen tức còn bị chận đầu, Điền Hồng vung chưởng đánh mạnh, đồng thời thiết chỉ đâm vào mắt Phương Tuệ, hai ngón như dùi thép.
Biết đối thủ sử dụng chiêu Song Chỉ Thôi Châu móc hai tròng mắt mình, Phương Tuệ vội lách mình né tránh rồi tung cước đá vào bụng dưới Điền Hồng.
Trong sơ hở để trống phía dưới, Điền Hồng không có cách nào khác hơn là hạ chưởng đón cước của đối thủ.
Tự tin vào thiết cước của mình Điền Hồng sẽ không chịu nổi, nên Phương Tuệ bật cười khoái trá.
Bỗng... “Bình” một tiếng, ngọn cước của Phương Tuệ đã trúng ngay thiết chưởng của Bạch Cương.
Chàng trai đã ăn được Chu Đăng Thủy Quả và Bích Mai Linh Quả, lại rèn võ công tuyệt kỹ nên xương thịt cứng như thép.
Phương Tuệ dồn sức định hạ gục Điền Hồng, nên ngọn cước của nàng đá càng mạnh sức chấn động càng dữ dội, chân cẳng đau buốt khủng khiếp, bất giác thét lên một tiếng “Ối” và toàn thân lảo đảo. Nàng trụ bộ không vững, ngã phịch xuống đất.
Đỡ được ngọn cước cho Điền Hồng thì làm ngã Phương Tuệ, nên Bạch Cương lúng túng chạy tới toan đỡ Phương Tuệ dậy.
Lúc đó cơn giận của Phương Tuệ dữ dội không tả nổi. Nàng tưởng nói hết những điều bí ẩn ra thì Bạch Cương sẽ nghiêng về phía mình, không ngờ chàng còn đỡ đòn cho Điền Hồng làm nàng ngã ngửa.
Bởi vậy, vừa thấy Bạch Cương đến gần nàng đã quát lớn :
- Tránh ra, ai cần ngươi níu kéo?
Sử dụng thế Phi Hổ Tầm Long nàng búng mình bật dậy, trừng mắt ngó Bạch Cương, giọng nói đầy giận dữ :
- Hừm, ngươi là thằng ngốc, không biết phân biệt chính tà, cứ bênh vực con giặc cái đó. Rồi đây ngươi sẽ...
Trong lòng đau khổ ghen hờn, Phương Tuệ nói chưa dứt câu đã bật khóc.
Bạch Cương biết cái lỗi làm Phương Tuệ té ngã, khi ấy chỉ nói những lời mềm mỏng :
- Phương thư thư, cô ấy chẳng phải người xấu, bên trong chắc có vấn đề gì đấy. Ta phải xét tận tường đã.
Phương Tuệ lạnh lùng đáp :
- Ta không cần tìm hiểu gì nữa. Trong Thiên Long bang lại có kẻ tốt hay sao? Ta rõ quá rồi, chỉ có ngươi hồ đồ, không tin lời ta.
Điền Hồng lúc đó đã đứng thẳng phía trước, cười lạt :
- Đồ tiện tì xấu xí, tại sao người ta phải tin nhà ngươi chứ?
Bạch Cương coi bộ hai cô gái lại muốn xáp chiến, vội vàng nói :
- Thôi cả hai đừng cãi lộn nữa. Thật ra người nào cũng là ân nhân đã lo lắng giúp đỡ Bạch Cương này rất nhiệt tình. Huynh trưởng của Điền muội muội là Điền Thanh từng cứu mạng tại hạ, ơn sâu như biển. Việc hôm nay có điều còn bí ẩn, xin Điền muội cứ nói thẳng ra.
Điền Hồng cảm thấy lòng mình rất trong sáng. Nàng chỉ muốn tránh nguy hiểm cho Bạch Cương. Nhưng sự thật về mình thì làm sao nói ra ở nơi này được. Bởi thế, nàng chỉ sững sờ đứng đó mà chẳng nói được lời gì.
Nghe Bạch Cương gọi tên Điền Hồng là muội muội, Phương Tuệ càng căm tức, và Bạch Cương còn công nhận ơn sâu như biển của Điền Hồng. Như vậy có lẽ hai người này có tình ý với nhau từ lâu, bây giờ Bạch Cương muốn cô gái này nói ra chuyện họ yêu nhau, nào khác chi tạt nước sôi vào mặt nàng? Nghĩ như thế rồi Phương Tuệ thét lên :
- Ai thèm nghe chuyện ma mãnh núp lén của các ngươi. Con tiện tỳ đừng tưởng có người hỗ trợ là thắng nổi ta. Nói thật cho mà biết, dù hai ngươi liên thủ, ta cũng đánh rớt răng ngươi ra.
Bạch Cương thấy Phương Tuệ kéo mình vào cuộc tranh chấp thì vội vã nói nhanh :
- Phương thư thư, xin đừng nói lời sai lầm như thế.
Điền Hồng thấy Phương Tuệ kết nàng vào với Bạch Cương thì trong lòng vừa sung sướng, vừa hổ thẹn, liền xông tới quát :
- Câm mồm đi, ai sợ ngươi nào?
Vừa dứt lời Điền Hồng đã sử dụng chiêu Vân Long Thám Trảo chụp vào cặp nhũ hoa của Phương Tuệ...
Nào phải tay vừa, Phương Tuệ di bộ tránh được đòn cầm nã của đối thủ chộp vào cặp nhũ hoa, đồng thời ngọn cước của nàng phản công bằng chiêu Uyên Lữ Song Phi tung ngay vào huyệt “Trung Cực của Điền Hồng nhanh hơn gió cuốn.
Gương mặt xinh đẹp của Điền Hồng đỏ ửng lên, vì song cước của Phương Tuệ đá bay vào chỗ hiểm của mình. Nàng lập tức thụp mình xuống, song thủ chia hai nhánh với chiêu Thám U Lãm Thắng, dùng thế Cầm Nã bắt hai chân đối thủ kéo toạc ra.
Ôi thật nguy hiểm, nếu Phương Tuệ để Điền Hồng chụp được chân mình kéo toạc ra, thì sao khỏi hớ hênh nơi quý báu của người nữ? Nàng cấp tốc thu chân về, búng mình lộn ra sau mấy thước, tránh khỏi chiêu độc của cô gái kia trong chớp mắt.
Vừa thấy hai cô gái tách ra, Bạch Cương đã nhảy xen vào giữa. Chàng ngó qua Điền Hồng nói thật nhanh :
- Hảo muội muội, nên nhường thư thư một chút đi mà...
Phương Tuệ nghe Bạch Cương gọi tên Điền Hồng là hảo muội muội, cơn ghen lại nổi lên. Nàng vòng qua mình Bạch Cương, vận dụng toàn lực đánh chiêu Lôi Công Đả Thạch vào Điền Hồng nhanh hơn tia chớp.
Lúc đó Điền Hồng bị thân mình Bạch Cương che khuất tầm mắt, nên kình đạo của Phương Tuệ sát sườn, dù muốn đỡ cũng không kịp.
Còn Bạch Cương đã thấy kình phong, nhưng không dám xuất chiêu chống trả, sợ làm ngã Phương Tuệ lần nữa thì rất khó biện bạch.
Song làm thế nào để cứu vãn được ngọn chưởng thần tốc cho Điền Hồng đây? Giữa lúc cấp thời, Bạch Cương đành dùng người của mình che đỡ cho Điền Hồng.
“Bùng...” ngọn chưởng của Phương Tuệ quá dữ, sức chấn động làm đá bay cát chạy mịt mù, sức chưởng đánh trúng Điền Hồng rất ít, nhưng quật vào mình Bạch Cương dữ dội.
Bởi không dám chống cự nên Bạch Cương ngã chồng lên Điền Hồng, dồn thành một cục.
Do hai người đều có công phu rèn luyện, nội lực phi phàm, nếu không thì đã tan xác bởi chưởng lực của Phương Tuệ bởi chiêu sát thương ấy.
Phương Tuệ không ngờ Bạch Cương vẫn che chở cho Điền Hồng, càng thêm tức giận, vì thế Bạch Cương vừa ngồi dậy là nàng đã giương chưởng đánh thốc một chiêu Thiên Vương Tróc Quái vào Điền Hồng.
Cô gái đang nằm dưới và thẹn thuồng đỏ mặt, làm sao kịp đỡ chiêu chưởng thần tốc của đối phương hàm chứa sức mạnh của sự ghen hờn...
Chỉ nghe một tiếng “Bình”, thân thể Điền Hồng văng đi xa lắc...
Bạch Cương hoảng vía, chàng vội vòng tay nói :
- Phương thư thư, xin hãy nghĩ tình, tha thứ cho nàng đi.
Thấy mình đánh Điền Hồng quá nặng, lại tức vì Bạch Cương vẫn có ý bảo vệ cô gái ấy, Phương Tuệ cười lạt :
- Tốt lắm, các ngươi sẽ biết tay ta.
Nàng quay mình phóng vèo đi, phút chốc chỉ còn là một bóng nhỏ dưới chân núi...
Tuy biết Phương Tuệ vẫn còn giận, nhưng Bạch Cương không thể chạy theo năn nỉ, bởi Điền Hồng ở góc kia đang bị nội thương trầm trọng.
Bạch Cương di động cước bộ chạy nhanh đến bên nàng.
Nhưng mới nhìn thấy Bạch Cương, Điền Hồng lại quát :
- Vì ngươi mà ta mới hở cơ bị một chưởng của con tiện tỳ ấy, ngươi hãy đi theo nó cho rồi.
Bạch Cương khổ sở lắc đầu :
- Nội thương của Điền muội nặng lắm, ca ca phải truyền lực cho muội vận công điều tức...
Cô gái trừng mắt :
- Không cần, ngươi cút đi, kẻo ta tự cắn lưỡi chết bây giờ.
Nghe những lời dữ dội của Điền Hồng, Bạch Cương thở dài đau khổ, rồi vùng bỏ chạy xuống núi. Chàng định bụng chờ cả hai nàng nguôi ngoai sẽ tìm dịp giãi bày sau.
Song Bạch Cương đi chưa xa đã nghe tiếng rú của Điền Hồng. Chàng quay nhìn lại thấy cô gái ngã ngửa trên một tảng đá.
Biết là Điền Hồng bị nội thương quá nặng, chân khí phân tán, nếu không kịp thời cứu cấp, nàng sẽ không sống nổi, Bạch Cương lập tức chạy lại... Quả thật Điền Hồng đã hôn mê.
Ôm lấy Điền Hồng, chàng bồng nàng đến chỗ khuất nơi góc núi cởi xiêm y để dùng thuật Kim Kê Trác Mễ như gà vàng mổ thóc cứu cô gái.
Đặt Điền Hồng nằm ngay ngắn với ngọc thể trắng ngần, Bạch Cương dùng bí pháp cứu mạng.
Chàng dùng miệng hút huyệt Trung Cực, tay ấn huyệt Đơn Điền, rồi miệng hút Đơn Điền tay ấn Tâm Khảm, miệng hút Tâm Khảm tay chà Kỳ Môn, miệng hút Kỳ Môn tay xoa Bách Hội... Dùng khí công để dẫn chân khí cho nàng.
Bạch Cương hành khí đến chu kỳ thứ ba thì Điền Hồng cảm thấy có luồng nhiệt khí từ bàn tay của chàng chạy qua nàng liên miên bất tuyệt, từ huyệt Trung Cực lên hai mạch Nhâm, Đốc khiến cho nàng rất khoan khoái.
Tuy vậy miệng và tay chàng trai vừa hút, vừa xoa, tiếp xúc ngọc thể của nàng khiến Điền Hồng mắc cỡ lắm, đành nhắm mắt nằm yên.
Bạch Cương sử dụng thuật Kim Kê Trác Mễ đến lần thứ năm vẫn còn thấy Điền Hồng nhắm mắt thì ngạc nhiên lẩm bẩm :
- Lạ thật, trong Ngũ Cầm kỳ kinh có ghi rằng thuật Kim Kê Tróc Mễ chỉ thi triển ba lần là cứu tỉnh bệnh nhân, sao làm tới năm lần nàng còn nhắm mắt, không lẽ miệng và tay ta chưa rà đúng huyệt?
Ý nghĩ vui vẻ làm sắc diện nàng tươi hẳn lên, khiến Bạch Cương hiểu ra. Chàng lập tức mặc lại xiêm y cho nàng đàng hoàng và bảo :
- Chắc lỗ mũi Điền muội bị nghẹt nên chưa tỉnh lại được. Ta ngắt cọng cỏ đưa vào mũi chọc nhột cho nàng “ách xì” một cái là nàng mở mắt ngay thôi...
Các cô gái vốn sợ chọc nhột, Điền Hồng vừa nghe Bạch Cương nói đã vùng dậy, mở lớn mắt nguýt chàng, miệng la lớn :
- Hùa với con tiện tỳ áo đỏ ăn hiếp người ta còn chưa đủ sao, còn tính trêu chọc người ta nữa?
Bạch Cương vui vẻ nắm tay Điền Hồng :
- Ôi, thế là Điền muội tỉnh lại rồi...
Gương mặt bỗng như phủ một lớp băng giá, Điền Hồng bảo :
- Ta tỉnh rồi thì ngươi cút đi theo tiện tì ấy cho rồi, đừng ở đây làm ta ngứa mắt.
Diện mạo nhăn nhó, Bạch Cương thở dài nói :
- Huynh có lỗi gì đâu? Cả hai người cùng tốt với huynh, cùng lo cho huynh, rồi lại đánh nhau, đánh luôn huynh nữa. Nhưng nếu thật huynh có lỗi thì sẵn sàng cúi mình cho muội đánh hai chưởng đây.
Thấy Điền Hồng đã hết giận, Bạch Cương mừng lắm, liền hỏi :
- Lá thư nơi khách điếm gởi cho huynh và Tử Mân đạo sĩ có phải của muội, nhắm cảnh giác việc đến Tổng đàn Thiên Long bang không?
Cười thật tươi như để xác nhận, Điền Hồng hỏi lại :
- Vậy hẳn huynh tin rằng muội là người của Thiên Long bang?
Nhìn sâu vào đôi mắt đẹp của Điền Hồng, Bạch Cương nói :
- Thiên Long bang toàn những bọn ác độc, tàn bạo. Vậy mà có muội xinh đẹp nhân từ thì lạ quá. Huynh trưởng của muội là Điền Thanh cũng là một trang hiệp khách đáng trọng. Vậy hai người dù có kẹt chuyện gì đó phải ở trong tổ chức Thiên Long bang, thì huynh cũng vẫn yêu quý như thường.
Sắc diện của Điền Hồng thay đổi nhiều lần như xúc động lắm, rồi nàng lại hỏi Bạch Cương :
- Huynh có còn nhớ gương mặt của anh muội là Điền Thanh không?
Bạch Cương đáp ngay :
- Điền ca đã nhiều lần cứu mạng Bạch Cương này, dù nguy hiểm tính mạng. Ơn ấy sẽ ghi tạc mãi trong lòng huynh đây, có lẽ nào huynh quên được dung mạo của Điền ca. Sao này gặp Hồng muội, huynh càng thêm nhớ, vì gương mặt hai anh em giống như hai giọt nước, chỉ khác trang phục nam nữ thôi.
- Bạch huynh cho muội mượn chiếc mũ của huynh được không?
Chàng trai ngạc nhiên :
- Chi vậy muội?
Cặp mắt Điền Hồng long lanh, nàng vẫy tay :
- Cho mượn chút xíu mà...
Tuy chưa hiểu gì, Bạch Cương cũng gỡ mũ trên đầu trao cho cô gái. Chàng thấy Điền Hồng vén mái tóc cho gọn, đội mũ ngay ngắn và trầm giọng hỏi rất hiên ngang :
- Nè Bạch huynh, nhìn kỹ xem ai đây?
Bạch Cương ngỡ ngàng. Chỉ đội chiếc mũ vào mà người trước mặt đã có dung mạo nam nhân tuấn tú, giọng nói lại trầm vang đầy nội lực, chẳng phải Điền Thanh còn là ai nữa...
Chợt hiểu ra tất cả, Bạch Cương kêu lên :
- Ôi thì ra Điền Thanh cũng là... muội? Hai là một... Một là hai?...
Rồi bỗng quên cả chuyện nam nữ, Bạch Cương vui mừng dang tay ôm kẻ đối diện vào lòng và siết mạnh.
Vừa sung sướng vừa mắc cỡ, Điền Hồng nói nhanh bên tại Bạch Cương :
- Bạch huynh, buông muội ra nào...
Lúc đó Bạch Cương mới buông lỏng vòng tay, nhưng nhìn dung mạo Điền Hồng thật kỹ rồi bật cười sung sướng.
Trao trả chiếc mũ cho Bạch Cương, Điền Hồng bỗng bắt gặp ánh mắt của chàng nhìn mình đắm đuối thì mắc cỡ đỏ mặt lên.
Nàng cúi đầu kêu khẽ :
- Ôi, sao huynh nhìn muội kỳ lạ thế?
Bạch Cương vui vẻ xúc động nói :
- Huynh chẳng biết phải làm sao đền đáp được ân sâu của muội đối với huynh lâu nay.
Nhớ đến chuyện Thiên Lai Ma Nữ và nhiều kẻ khác từng lầm Điền Thanh với Bạch Cương, chàng liền hỏi :
- Muội giả làm Điền Thanh, còn giả làm Bạch Cương này thật tài, phải vậy không?
Điền Hồng cười chúm chím, giọng tinh nghịch :
- Ai bảo huynh sinh ra có gương mặt giống hệt muội làm gì?
Hai người cùng bật cười vang cả sườn núi.
* * * * *
Cả khu vực thiên nhiên tĩnh lặng bỗng xao động bởi tiếng cười của đôi nam nữ vừa hiểu rõ về nhau.
Bỗng nhiên một bóng trắng xẹt qua, làm Bạch Cương giật mình, chàng xuất liền một chiêu Mãnh Hổ Tầm Long, kình khí cuồn cuộn đánh ngược lên để truy kích bóng trắng.
Tiếng “ầm” chuyển động rừng núi, chưởng đạo đi ngang qua làm sườn đá sạt lở, những tảng hắc thạch tung bay rợn người.
Mãnh Hổ Tầm Long là chiêu mạnh nhất trong bộ Hổ Kinh của Ngũ Cầm kỳ kinh, bị chiêu này đánh trúng, một cao thủ cũng khó tránh cái chết thảm thương. Kình đạo chỉ xẹt ngang cũng đã lở đá tróc cây, đủ biết cường lực của chiêu thức cỡ nào.
Nhưng bóng trắng chỉ chao đảo mấy cái, lách khỏi chưởng đạo của Bạch Cương rồi đột nhiên biến mất.
Bạch Cương tức giận, sử dụng thân pháp Xà Du lướt qua rặng cây dõi mắt tìm mà chẳng thấy gì cả.
Chàng đáp xuống một mỏm đá, thu chiêu, cả một vùng chuyển động ầm ầm đã yên tĩnh trở lại.
Lúc đó, Điền Hồng đã đến bên chàng, liền nói :
- Bóng trắng ấy hẳn là một cao nhân võ công trác tuyệt, không biết bạn hay thù, nhưng hắn chưa động thủ, Bạch huynh quan tâm làm gì chứ?
Bạch Cương gật đầu :
- Điền muội nói phải, thôi chúng ta tiếp tục câu chuyện đi.
Điền Hồng tươi cười :
- Chuyện gì bây giờ? Chỉ có muội muốn biết vắng huynh chỉ gần một năm mà võ công của huynh tăng tiến vượt bực kinh người, vậy huynh luyện bí kíp gì thế?
Bị Điền Hồng hỏi lại, Bạch Cương đáp nhanh :
- Việc tu luyện của huynh khá dài dòng, có thời gian huynh sẽ thuật muội nghe. Bây giờ huynh chỉ muốn hỏi muội về việc Cổ Huyền Tu đạo nhân của phái Côn Lôn nghi ngờ huynh lấy trộm Long Diên thảo, có phải là muội đã giả trang hành động không? Và muội lấy thứ cỏ quý ấy làm gì?
Điền Hồng đáp :
- Cũng vì huynh cả thôi.
Bạch Cương ngạc nhiên :
- Vì huynh là thế nào?
Cô gái kéo Bạch Cương ngồi xuống bên mình rồi nói :
- Sau khi hỗ trợ huynh lấy được Bạch Mai Linh Quả, muội biết huynh cần trị bệnh cho Bạt Phong Đao Tiêu Tinh Hổ, muội sực nhớ phụ thân hồi trước có nói những bệnh lạ nếu phối hợp Long Diên thảo và Bạch Mai Linh Quả, dù bệnh trầm kha thế nào cũng hết, nên muội mạo hiểm đến phái Côn Lôn trộm Long Diên thảo chuốc oán với Cổ Huyền Tu đạo nhân, lúc muội đem cỏ quý về Thập Phương trấn, mới biết Tiêu Tinh Hổ đã chết, còn huynh thì đi Kỳ Phong cốc tìm học võ công rồi.
Bạch Cương sửng sốt :
- Ai nói với muội điều đó?
Điền Hồng mỉm cười :
- Chính Tiêu Sở Quân nói, vì lúc đó muội cải trang, xưng tên Điền Thanh là bạn của Bạch Cương, nên cô ấy nói thật tất cả.
Ánh mắt đầy hy vọng của Bạch Cương sáng lên :
- Vậy muội có biết Tiêu Sở Quân bây giờ ở đâu không?
Nghe giọng hỏi đầy quan tâm thân thiết của Bạch Cương với Tiêu Sở Quân, Điền Hồng bỗng cảm thấy trong lòng gợn lên nỗi niềm ganh tị, nhưng rồi nàng cũng chậm rãi đáp :
- Trên đường về núi Quy Sơn, muội có thấy Hộ pháp Huyền Cơ Tú Sĩ Khổng Lượng bắt cóc Tiêu Sở Quân. Đang cải nam trang, muội định xông đến giải cứu cho cô gái, nhưng lúc đó bỗng có một quái nhân mặt mày hung ác và ghê rợn đã xuất hiện chặn đường Khổng Lượng. Còn một bóng người áo xám lẹ như mũi tên cướp lấy Tiêu Sở Quân phóng vèo đi. Quái nhân hung ác còn bảo với Khổng Lượng rằng :
- Kẻ nào muốn tìm lại Tiêu Sở Quân thì cứ đến Lão Gia lĩnh hỏi Tịnh Không thánh ni.
Lời nói của Điền Hồng vừa dứt, bỗng sau rặng cây có tiếng cười the thé vang lên cùng câu nói :
- Hừm, con nhỏ này lẻo mép thật.
Bạch Cương lập tức vùng dậy, còn Điền Hồng la lên :
- Muội không muốn gặp người này, nhưng huynh phải bảo trọng đấy nhé, hắn là nhân vật chẳng vừa đâu.
Chưa dứt lời Điền Hồng đã phóng vèo đi.
Tức giận bởi có kẻ gián đoạn câu chuyện giữa mình với Điền Hồng, nên Bạch Cương vỗ ngay một chưởng vào rặng cây trước mặt.
“Bình” một tiếng, chiêu Xà Kinh Lôi Khí cuồn cuộn kình lực đánh thẳng vào rặng cây như sấm sét kinh hồn, chưởng đạo uốn khúc tựa một con mãng xà bay tới.
Cả một rặng cổ thụ bật gốc...
Thân cây và cành lá bay tung, cát bụi mù trời, như thiên hôn địa ám. Thế là phía sau rặng cây tan tác ấy vẫn chẳng thấy một bóng hình nào.
Chàng trai gầm lên :
- Cao nhân thì đừng núp lén, hãy đối diện với Bạch mỗ xem nào?
Trả lời câu thách thức của Bạch Cương chỉ có hai đạo kình phong từ sau vách đá tuôn ra, sức chưởng như sóng bủa đầu ghềnh, ào ạt xô đến Bạch Cương vô cùng dữ dội.
Cả một vùng triền núi rung rinh như đưa võng.
Bạch Cương vội phóng mình lên như cánh đại bàng, cưỡi trên sóng chưởng của cao thủ bí mật. Từ trên cao, chàng bổ một chiêu Thần Xà Thám Động quật vào sau vách đá.
“Ầm ầm” Chưởng đạo kinh hồn xuyên thủng vách đá, và từ đó phát ra luồng kình lực kinh khiếp khác phản hồi về phía Bạch Cương. Chàng cảm nhận chưởng phong của đối phương bí ẩn ngang ngửa với mình, nên vội lách tránh và vỗ ngang một chiêu mảnh khí.
Chỉ nghe “bùng” một tiếng, thân thể Bạch Cương giật ngược, nhưng phía trước vẫn chẳng thấy bóng hình nào xuất hiện. Hai luồng kình đạo giao thoa chỉ phá vỡ vách núi, bật tung cây rừng...
Bạch Cương bực tức nói nhỏ :
- Hừm, không lẽ hắn là ma quỷ?
Đột nhiên có tràng cười lạnh gáy nổi lên, và giọng nói đĩnh đạc :
- Bạch công tử cũng tin có ma quỷ à? Ta đây chứ ma quỷ nào đâu?
Chớp mắt một cái, bóng trắng đã từ góc nọ xẹt đến, hiện rõ một lão già quắc thước.
Bạch Cương kêu lên :
- Huyền Cơ Tú Sĩ?
Đúng vậy, kẻ bí mật giao đấu với Bạch Cương mấy chiêu lệch đất đổ trời vừa rồi chính là Huyền Cơ Tú Sĩ Khổng Lượng đương kim Hộ pháp Thiên Long bang.
Bạch Cương giật mình, Khổng Lượng ở cách xa, chàng lại nói thầm, thế mà hắn cũng nghe rõ, chứng tỏ thần trí của hắn được rèn luyện tinh xảo biết chừng nào.
Chàng mỉm cười vòng tay :
- Kính chào các hạ, được các hạ ẩn mặt chỉ giáo mấy chiêu, tài hạ rất cảm kích...
Khổng Lượng cũng thản nhiên cười :
- Không dám, lão phu được học ở thiếu hiệp mới phải, chỉ việc thiếu hiệp bất chấp nguy hiểm, quyết tìm cho ra người con gái của Tiêu Tinh Hổ cũng đáng phục rồi.
Nghe Khổng Lượng nói thế, Bạch Cương liền nghiêm mặt :
- Theo lời Điền Hồng cô nương, chính các hạ là người bắt cóc Tiêu Sở Quân chứ còn ai nữa...
Sắc diện Khổng Lượng thoáng biến đổi, nhưng hắn lấy lại được vẻ bình tĩnh ngay, liền nói nhanh :
- Lời cô nương ấy nói, lão phu tình cờ nghe được lúc đi ngang. Nhưng cô ta cũng lầm rồi, kẻ bắt Tiêu Sở Quân chỉ là tên nghiệt đồ của ta, bởi vì ta chẳng có lý do nào cần bắt người con gái ấy. Tuy nhiên dù ai đi chăng nữa, thì rõ ràng Tiêu Sở Quân cũng đang ở Lão Gia lĩnh, trong tay Bích Nhãn Quỷ và Tịnh Không thánh ni. Thiếu hiệp cần đòi lại người thì chẳng còn cách nào khác hơn là phải đến tận nơi đó...