Chưởng Hồn Chiêu

Chương 11: Tơ lòng vương vấn

Phương Tuệ cứu thoát Bạch Cương và Hà Thông.

Nàng lập tức trở lại trại Hồ Lâm để tìm Hoàng Phủ Bích Hà và Cát Vân Thường.

Từ dưới núi đi lên, bọn thuộc hạ Thiên Long bang ào xuống chặn đường đều bị Phương Tuệ đánh cho tan xác.

Vừa lúc qua một khúc quanh, Phương Tuệ bỗng cảm nhận một luồng kình phong đang chặt ngã cây cối, cát đá bay tung ập vào mình. Nàng lập tức uốn thân vọt lên cao, miệng mắng lớn :

- Kẻ nào hèn nhát đánh lén bổn cô nương?

Một chuỗi cười buốt óc vang lên, và Bạch Ngạt Hổ Mạnh Thần xuất hiện. Hắn gằn giọng :

- Con tiện tì, còn dám đến đây tìm cái chết sao?

Nghĩ đến việc Mạnh Thần sử dụng Phân Cân Thố Cốt hành hạ Bạch Cương là chàng trai nàng có cảm tình, Phương Tuệ nổi giận thét :

- Ngươi mới chính là cái xác chết chưa chôn. Hãy tiếp chiêu.

Vừa dứt lời song chưởng của Phương Tuệ đã dựng lên, đánh thốc vào Mạnh Thần lưỡng chiêu Phong Suy Vân Tán kình khí cuồn cuộn kinh hồn.

Mạnh Thần giật mình, nhưng giữa lối đi độc đạo không thể tránh vào đâu, hắn đành phải xuất chiêu cự địch chính diện.

Hai luồng chưởng lực chạm nhau, “bùng” một tiếng chuyển núi, Mạnh Thần bị bắn lùi ba trượng, thất khiếu đều bật máu. Hắn đâu biết Phương Tuệ là bậc dì của Vân Thường. Vậy hắn đã không đấu lại Vân Thường thì làm sao so chưởng với Phương Tuệ được.

Vốn có thủ đoạn trí trá, vừa trụ bộ vững Mạnh Thần đã kêu lên :

- Ôi, Bạch Mi lão lão cũng đến đây làm gì kia?

Phương Tuệ nghe nói có sư mẫu đến thì giật mình quay mặt nhìn lại, nhưng chẳng trông thấy ai ở phía sau. Biết mình bị tên điếm thúi gạt gẫm, nàng ngó lui thì Mạnh Thần đã trổ thuật khinh công chạy đi xa lắc.

Phương Tuệ nổi giận phóng mình đuổi theo, miệng thét to :

- Mạnh Thần đứng lại. Ngươi có chạy đằng trời...

Nhưng Bạch Ngạt Hổ vẫn cắm đầu chạy.

Phương Tuệ thầm nghĩ là Vân Thường vào trại giặc đã có Bích Hà theo hỗ trợ, chắc không đến nỗi nào. Còn Mạnh Thần là kẻ hành hạ Bạch Cương mà thả đi rất uổng. Nghĩ như vậy nên Phương Tuệ lại vận dụng Khinh Thân Đề Khí băng mình như gió đuổi theo Mạnh Thần.

Lúc đó Vân Thường đuổi đánh kẻ địch vào trong sâu ngọn giả sơn thì thấy Mạnh Thần biến mất, chính là bởi hắn chạy vòng quanh núi trở ra, để bị chạm trán Phương Tuệ.

Không thấy đối thủ, Cát Vân Thường thấy trước mặt mình là một hang động thì biết đó là sào huyệt của bọn Thiên Long bang ở Phân đà này.

Tuy hơi ngại bẫy rập, nhưng rồi tánh quật cường của tuổi trẻ nổi dậy, Vân Thường lại ngang tàng phóng mình vào hang.

Trong hang động càng vào trong càng rộng mở, trên vách có những ngọn đèn lưu ly tỏa sáng, Bàn tủ ghế đá đầy rẫy, và nhiều vật dụng bằng vàng ngọc chói mắt. Nhưng mục đích Vân Thường vào đây để tìm người, nên nàng không chú ý gì đến những bảo vật.

Nàng đi sâu vào trong, thấy có những thạch thất giường nệm sang trọng thì biết là nơi ở của bọn đầu sỏ Hồ Lâm trại, nhưng vắng hoe chẳng có bóng người nào.

Nàng giật mình tự nhủ :

- Không chừng chúng nó mai phục ở gần đây để đưa ta vào bẫy...

Đang suy nghĩ bỗng Vân Thường nghe tiếng gió sau lưng, liền tưởng là mình bị đánh lén, vội giương chưởng quay vụt lại. Nào ngờ chỉ thấy Bích Hà đang nhìn mình, toe toét cười.

Vân Thường lên tiếng rủa :

- Đồ mắc gió, làm ta giật nẩy mình.

Bích Hà vẫn cười :

- Sao nhát thế. Ta vào đây chịu chung nguy hiểm mà ngươi còn rủa ta sao?

Đỏ hồng đôi má, Vân Thường khoác tay :

- Có cóc khô gì đâu mà nguy hiểm.

Khẽ nhíu mày, Bích Hà nói :

- Biết đâu chừng, nguy hiểm còn ở bên trong?

Gương mặt đanh lại, Vân Thường bảo :

- Dù nguy hiểm ta cũng vào trong tìm cho ra thằng lông trắng đập chết đi, để trị cái tội dám dùng Phân Cân Thố Cốt hành hạ Bạch Cương.

Nghe nhắc đến Bạch Cương là Bích Hà lại căm tức Mạnh Thần, nàng liền nói nhanh :

- Vậy ta hãy vào trong truy tầm nó.

Hai cô gái luồn lách vào càng sâu càng thấy trống rỗng không còn gì, mà đường đi dường như dốc lên thoai thoải và tối om.

Tuy không thấy gì trắc trở, cả hai vẫn thủ chưởng đề phòng mọi sự bất ngờ trước mắt.

Lát sau, hai nàng đã thấy ánh sáng lọt vào, và bên ngoài có những âm thanh rên rỉ.

Qua một ô cửa tò vò, Bích Hà và Vân Thường bước ra ngoài, mới biết họ đã rời trại Hồ Lâm bằng cửa sau.

Trước mặt hai nàng có một lũ thuộc hạ Thiên Long bang bị thương nằm rên rỉ...

Bích Hà thộp ngực một tên hỏi nhanh :

- Mạnh Thần, Quá Phiêu đâu?

Tên nọ run lập cập, đáp :

- Thưa nhị vị, Phương Tuệ cô nương đến đây đánh chúng tôi tan tác và đang đuổi theo Bạch Ngạt Hổ Mạnh đường chủ.

Vân Thường ngó Bích Hà bật cười.

- Vậy là chúng ta vào hang mất công. Bọn chúng bị Tuệ thư đánh đuổi tan tác cả rồi.

Hai cô gái cùng đi xuống núi.

Đến chân núi vắng hoe, Bích Hà bỗng nói :

- Phương Tuệ thư thư đuổi theo Mạnh Thần. Nhưng còn Bạch Cương và Hà Thông đâu, sao không thấy?

Vân Thường cũng giật mình bảo :

- Nguy thật đấy, không chừng Tuệ thư thư lo đánh nhau, đuổi đối thủ mà bỏ quên hai chàng trai cho kẻ nào bắt đi rồi.

Bích Hà phẩy tay :

- Thế thì hai ta phải chia hai ngả đi tìm, hẹn gặp nhau ở Kim Lăng vậy nhé.

Gật đầu nhanh, Vân Thường nói :

- Phải thế thôi...

Hai người bèn tách ra hai lối.

Bích Hà lòng nóng như lửa đốt, mới chia tay Vân Thường đã phóng đi vùn vụt về hướng đông.

Hoàng hôn dần buông phủ. Trời sắp nhá nhem tối. Bỗng Bích Hà thấy có bóng người trước mặt mình, trông rất giống Bạch Cương.

Tưởng mình hoa mắt vì mệt, Bích Hà dụi mắt nhìn kỹ và chợt vui vẻ kêu lên :

- Bạch Cương, có phải ngươi đó không?

Bóng người phía trước không trả lời, khinh công mỗi lúc một tăng, phút chốc đã đi xa lắc.

Bích Hà ngạc nhiên tự hỏi :

- Kỳ lạ thật, sao chàng nghe ta kêu mà vẫn không dừng, thậm chí không quay lại? Chẳng lẽ chàng không còn cảm tình với ta, không còn cần ta nữa?

Bích Hà buồn rầu suy nghĩ, tự kiểm lại xem mình có làm gì thất thố làm cho Bạch Cương giận mình chăng? Nhưng suy tới nghĩ lui, nàng vẫn thấy mình cư xử lo lắng và chăm sóc Bạch Cương chí tình. Ôi, hai người đã kề vai sát cánh bao lâu, đã có lần Bạch Cương ôm nàng vào lòng, có lần đè lên mình nàng khiến lòng nàng xao xuyến... và nàng biết Bạch Cương chưa từng lạnh nhạt với nàng. Vậy mà hôm nay vừa xông vào trại thù cứu Bạch Cương, chàng lại lạnh lùng đến thế?

Bích Hà ngước lên kêu lớn :

- Bạch Cương, ngươi...

Nhưng trước mắt nàng, bóng Bạch Cương đã mất hút.

Lúc ấy vì buồn tủi, Bích Hà không nghĩ đến chi tiết tại sao Bạch Cương có trình độ khinh công siêu tuyệt, đi nhanh đến thế? Hay nàng tưởng Bạch Cương gặp kỳ duyên ăn được Chu Đằng Thủy Quả nên thân pháp tăng tiến tuyệt vời... chỉ biết lúc đó tơ lòng vương vấn, Bích Hà chỉ buồn khổ bởi Bạch Cương nghe nàng kêu mà không quay lại.

Suy nghĩ sâu xa hơn, Bích Hà chợt giật mình nhớ đến Phương Tuệ và Cát Vân Thường...

Nàng gật gù, cảm thấy đắng cay.

Hai cô gái kia cũng từng gần gũi Bạch Cương, cũng có cảm tình với chàng trai ấy và cũng vừa có mặt trong lần này đi cứu Bạch Cương. Cát Vân Thường tánh nết sôi nổi lóc chóc, chưa chắc Bạch Cương đã ưa. Song Phương Tuệ có sắc đẹp dịu dàng, nết na đằm thắm, chín chắn và thậm chí có vẻ nham hiểm. Nàng ấy từng giành lại Bạch Cương trong tay Thiên Diện Nhân Yêu, và liều mạng đi đòi thuốc giải độc cho chàng. Thôi rồi, có lẽ Phương Tuệ đã chinh phục được Bạch Cương nên chàng không còn nhớ đến Bích Hà nữa.

Trong lòng Bích Hà bỗng nổi lên những ý trách móc Bạch Cương bạc bẽo, và căm ghét Phương Tuệ giành mất người nàng thương yêu.

Cứ buồn bã và tự dằn vặt mình như thế, Bích Hà đi âm thầm đến tối thì vào một thị trấn. Nàng tìm một nhà trọ mướn phòng nghỉ ngơi. Vừa mệt vừa buồn rời rã cả người, Bích Hà đóng cửa phòng, để nguyên y phục nằm lăn ra giường.

Bỗng nàng nghe phòng bên có tiếng thở dài...

Ôi, tiếng thở dài ấy đã bao lần Bích Hà nghe bên tai làm sao nàng lầm được? Chính là tiếng thở của Bạch Cương.

Nàng thầm nghĩ :

- Hừm, đi loanh quanh rồi chàng ta cũng vô tình mướn phòng ở cạnh mình...

Bởi đã nghi ngờ oán hận Bạch Cương nên Bích Hà không còn mừng rỡ nữa, và nàng cũng không thèm lên tiếng. Nàng chỉ len lén dùng chỉ phong sử dụng đầu ngón tay xuyên một lỗ ở vách phòng, ghé mắt nhìn qua. Nàng thấy rõ Bạch Cương đang ngồi bên cái bàn nhỏ, gương mặt đăm chiêu tư lự. Lát sau chàng thở dài và nói một mình :

- Ôi, nếu không xảy ra biến cố thì ta với y đã thành một cặp xứng đôi rồi...

Lời tâm sự cô đơn của Bạch Cương càng làm Bích Hà tức giận. Nàng trở lại giường nằm, thầm nói :

- Quả thật hắn đã mê Phương Tuệ và đang mong được chung đôi...

Bất giác Bích Hà ứa lệ, lát sau nước mắt ướt đẫm mặt gối. Nàng định sẽ tìm quên trong giấc ngủ, song lòng căm ghét người bội bạc khiến nàng dằn lòng không nổi. Bích Hà vùng dậy, nàng nhất định qua phòng bên làm bộ hỏi vì sao không có Hà Thông, rồi mượn cớ cãi lộn một chập cho ra lẽ. Sau đó là nàng bỏ luôn Bạch Cương trở về núi với sư mẫu, không đi giang hồ nữa. Sư mẫu cũng là người mẹ thân yêu sẽ ấp ủ nàng cho qua mối hận tình.

Thế là Bích Hà đẩy cửa phòng mình bước qua phòng bên, tay gõ nhẹ và lên tiếng :

- Bạch Cương, mở cửa. Ta có chuyện cần hỏi ngươi.

Bên trong lặng thinh, không có tiếng trả lời. Bích Hà bực bội đẩy mạnh cánh cửa nhìn vào. Nàng ngỡ ngàng bởi bên trong còn đèn sáng nhưng chẳng có bóng người nào nữa. Trên mặt gối chỉ còn một chiếc khăn thêu chữ “Tuệ”.

Nàng nở nụ cười chua chát :

- Hừm, thì ra các ngươi đã mật ước với nhau...

Trong lòng đau đớn, toàn thân rung động, nhưng Bích Hà không khóc nữa. Bản tính ngang tàng lại trở về với nàng. Đôi mắt ráo hoảnh, nàng nhét chiếc khăn thêu vào trong áo, bỏ lại nén bạc trên bàn ở phòng mình để trả tiền trọ, rồi nhảy vụt lên mái khách điếm.

Trời chưa sáng, khí lạnh làm tâm hồn nàng dịu lại, Bích Hà thầm suy nghĩ trong đầu :

- Ta hạ sơn là do lệnh sư mẫu đến Ngũ Mai lĩnh nắm tin tức về Bạch Mai Linh Quả, chạm mặt những võ lâm cao thủ để thêm kinh nghiệm giang hồ. Vậy trước khi về sơn động, ta phải kết thúc chuyến đi ở Ngũ Mai lĩnh, mới có chuyện bẩm báo cùng sư mẫu...

Nghĩ như vậy, rồi nàng rời khỏi mái khách điếm, băng mình đi như gió. Vào khoảng hoàng hôn ngày hôm sau, Bích Hà sắp tới Ngũ Mai Quan, bỗng nghe sau lưng có tiếng kêu :

- Hoàng Phủ sư muội.

Bích Hà quay nhìn lại, nàng thấy Kim Tiên Ngọc Long đang từ đường rẽ trên núi đi tới.

Trong lòng cảm thấy ấm áp, Bích Hà tươi cười :

- Thượng Quan sư huynh những ngày qua bôn tẩu giang hồ có nghe được tin tức gì về con cháu của Địch lão gia chưa?

Thượng Quan Thuần Tu liếc qua dung nhan Bích Hà, bỗng hỏi :

- Mới xa cách không bao lâu, sao bữa nay sư muội có vẻ xanh xao thế? Có lẽ trong mình không được khỏe chăng?

Được Kim Tiên Ngọc Long Thượng Quan Thuần Tu hỏi, Bích Hà xúc động mạnh. Nàng tự biết chỉ một đêm thức trắng buồn bã mà sắc diện đổi thay. Nhưng nàng vẫn bình tĩnh đáp :

- Cám ơn Thượng Quan sư huynh, tiểu muội vẫn như thường, sức khỏe có đổi khác gì đâu.

Rồi nàng khoác tay :

- Anh em ta vào trà thất nói chuyện.

Thuần Tu cùng Bích Hà vào Ngũ Mai Quan, đến một trà thất gọi một bình trà Lão Mai bốc khói thơm lừng.

Vừa nhấp trà hương, Thuần Tu vừa nói :

- Cách đây hai ngày, ngu huynh nhận được lệnh truyền của tôn sư Phong hòa thượng bảo rằng việc tìm kiếm con cháu họ Địch có thể chậm lại, để tập trung giúp Bạch Cương tìm Bạch Mai Linh Quả. Ngu huynh chưa biết Bạch Cương ở đâu, kể từ lúc hắn thất lạc ở Mai Tử Châu. May mắn trưa hôm nay ngu huynh gặp Bạch Mi lão lão, bà ta nói...

Bích Hà nghe nói đến Bạch Cương thì bàng hoàng như kẻ bị sét đánh trúng, tim bỗng nhói đau. Sợ Thuần Tu phát hiện tâm sự của mình nên Bích Hà cố nén. Song sắc diện nàng chợt xanh xao thêm, cặp mắt đỏ hoe lấp lánh đôi giọt lệ.

Thuần Tu đã nhận ra điều ấy, liền ngạc nhiên hỏi :

- Muội muội, em làm sao vậy?

Vội gượng cười, Bích Hà lắc đầu :

- Đâu có sao, huynh nói tiếp đi, Bạch Mi lão lão nói thế nào?

Thuần Tu nhìn Bích Hà với ánh mắt như dò xét, rồi nói tiếp :

- Bạch Mi lão lão nói rằng sáng ngày nay bà gặp Bạch Cương và Hà Thông ở Kỳ Phong cốc. Hai người đang bị bọn Hỏa Tinh Báo vây đánh. Bà liền xuất chưởng giải vây cho họ, và Bạch Cương với Hà Thông tiếp tục đi theo hướng Ngũ Mai lĩnh rồi. Ngu huynh đang tính tìm kiếm Bạch Cương thì gặp muội ở đây.

Những lời nói của Thuần Tu khiến Bích Hà ngạc nhiên. Đêm qua nàng còn thấy Bạch Cương trong khách điếm, không có Hà Thông. Sao sáng nay chàng ta có mặt ở Kỳ Phong cốc đã được Bạch Mi lão lão giải cứu?

Thầm nghĩ như vậy, rồi Bích Hà buột miệng hỏi :

- Làm sao Bạch Mi lão lão có thể thấy Bạch Cương ở Kỳ Phong cốc nhỉ?

Thấy sắc diện và nghe giọng hỏi của Bích Hà, Thuần Tu đã đoán biết tâm sự của nàng, liền đáp :

- Nghe nói thì Bạch Cương mất tích ở Mai Tử Châu, Bạch Mi lão lão cảm thấy có trách nhiệm nên đi tìm, vô tình cứu chàng ta thoát khỏi tay Hỏa Tinh Báo, Bạch Mi lão lão là tiền bối trưởng thượng, lời nói của bà rất đáng tin.

Bích Hà không kềm được cái giật mình, giọng hỏi càng run :

- Vì sao bọn Hỏa Tinh Báo lại muốn gây sự với Bạch Cương và Hà Thông thế?

Thuần Tu trả lời ngay :

- Đó là chuyện Chu Đằng Thủy Quả, Hỏa Tinh Báo được Thiên Long bang giao nhiệm vụ canh giữ trái quý ấy ở Kỳ Phong cốc, mà để Bạch Cương ăn mất. Hắn muốn bắt Bạch Cương về để Bang chủ uống máu chàng ta, lấy lại chất bổ của trái Chu Đằng.

Tuy trong lòng đang oán hận Bạch Cương bội bạc, nhưng khi nghe có sự nguy hiểm cho chàng trai ấy nàng vẫn rất lo lắng cho chàng. Thế mới hay tình yêu thật là rắc rối.

Với giọng âu lo, Bích Hà nói nhanh :

- Ôi, thế thì nguy rồi. Nếu Thiên Long bang biết Bạch Cương gặp được kỳ duyên đã ăn trái Chu Đằng Thủy Quả thì dễ gì buông tha cho hắn. Nhất định hắn lại bị chúng bắt thôi.

Nghe Bích Hà nói “lại bị” Thuần Tu ngạc nhiên :

- Thì ra vừa qua Bạch Cương vừa lọt vào tay Thiên Long bang à?

Bích Hà liền thuật chuyện mình cùng Phương Tuệ và Cát Vân Thường giải cứu cho Bạch Cương và Hà Thông trong trại Hồ Lâm của Thiên Long bang. Đêm qua nàng gặp Bạch Cương ở khách điếm. Nàng kể hết, chỉ giấu việc chiếc khăn thêu có chữ “Tuệ”.

Rồi nàng bảo :

- Đêm qua muội chỉ thấy Bạch Cương trong khách điếm. Suốt đêm muội bỏ đi, lẽ nào sáng nay Bạch Cương đã có mặt ở Kỳ Phong cốc? Dù hắn có ăn được Chu Đằng Thủy Quả cũng đâu phi hành nhanh hơn muội như vậy?

Thuần Tu bỗng cười lạt một tiếng...

Đúng ra là tiếng cười chua chát.

Bởi Thuần Tu đã ngầm có cảm tình với Bích Hà. Nhưng qua câu chuyện vừa rồi cùng thần sắc của Bích Hà, chàng hiểu ra cô sư muội này đã mang mối tình thầm kín với Bạch Cương. Điều này khiến Thuần Tu chua xót, song vốn là người hào hùng, phóng khoáng, Thuần Tu không hề lộ nét khó chịu.

Chàng chậm rãi nói :

- Muội muội lo sợ Bạch Cương lại sẽ lọt vào tay Thiên Long bang là điều có lý. Bây giờ chúng ta phải...

Thuần Tu mới nói đến đó thì nghe tiếng động bên ngoài, chàng liền lập tức phóng vụt ra.

Bích Hà đặt vội mấy phân bạc lên bàn trả tiền nước, rồi cũng xách bọc hành lý của Thuần Tu chạy theo ngay.

Nàng phóng vèo vèo mấy dặm đường mới thấy Thuần Tu đứng bên rặng cây, mặt mũi đăm chiêu thờ thẫn như kẻ xuất hồn.

Bật cười lớn, Bích Hà hỏi :

- Sư huynh thấy cái gì vậy?

Thuần Tu lẩm bẩm :

- Hừm, trên đời này lại có chuyện này sao? Vẫn là Bạch Cương.

Toàn thân Bích Hà rung động :

- Bạch Cương à?

Gật đầu, Thuần Tu đáp :

- Đúng vậy, vừa nghe tiếng động ngu huynh phóng mình ra ngay, đã thấy một bóng người lạng đi rồi biến mất. Ngu huynh vọt lên mái nhà, thì hắn phóng qua mấy nóc nhà liền, và biến mất nữa. Ngu huynh nhảy xuống đất nhận ra hắn chạy trước mặt khoảng một tầm tên bắn. Quay nhìn huynh, hắn cười, rồi mất hút sau luôn sau rặng cây kia.

Bích Hà hết sức ngạc nhiên :

- Khinh công siêu tuyệt của Thượng Quan sư huynh mà không theo kịp hắn à?

Thuần Tu đỏ mặt cười gượng :

- Ngu huynh cũng cảm thấy kỳ quái. Thân pháp của người này còn nhanh hơn huynh mấy phần. Bạch Cương sao đã tiến bộ tới mức ấy? Mà không lẽ là một người khác sao? Lúc hắn sắp khuất sau rặng cây còn nhìn huynh cười. Đúng là diện mạo, tầm vóc giống hệt Bạch Cương. Ngu huynh đã gọi tên hai lần, hắn vẫn không đáp lại. Đâu có lý gì Bạch Cương lại quên huynh?

Suy nghĩ giây lát, Thuần Tu chợt nói :

- Theo ngu huynh nghĩ, người muội thấy ở khách điếm cũng chính là nhân vật này đó.

Lời nói của Thuần Tu như đánh thức Bích Hà ra khỏi giấc mộng. Nàng đã hiểu ra tất cả. Nghĩ đến từ qua tới giờ thần trí như bị điên đảo, cô gái không khỏi tự cười thầm. Song nàng lại nhớ ra chiếc khăn tay và lời than thở. Nếu nói là người khác, sao có sự trùng hợp xảo diệu kỳ lạ vậy?

Nàng nhíu mày, nói nhanh :

- Người muội thấy ở khách điếm đúng là Bạch Cương. Lúc đó muội đứng gần, lại có đèn sáng, làm sao nhìn lầm được?

Thuần Tu mỉm cười :

- Muội đã thấy sức ngu huynh không đuổi theo kịp hắn, và muội ở phòng bên mà hắn đi lúc nào muội không biết. Chẳng lẽ Bạch Cương sau khi bị Phân Cân Thố Cốt đã biến thành bậc tiên nhân biết bay sao?

Nghe lời biện bác của Thuần Tu có lý quá, Bích Hà chỉ còn biết ngẩn ngơ cười...

Lại ngẫm nghĩ, rồi Thuần Tu bảo :

- Ngu huynh phải đi tới Kỳ Phong cốc gặp Bạch Cương và Hà Thông sẽ rõ sự thật thôi.

Bích Hà đang điên đảo thần trí vì Bạch Cương. Nàng cũng muốn tìm cho ra lẽ nên liền nói :

- Muội xin được cùng đi với huynh.

Nàng trao chiếc túi cho Thuần Tu :

- Đây, túi hành lý của huynh đó.

iếp lấy túi hành lý, Thuần Tu nói :

- Cám ơn muội muội. Nào, chúng ta đi.

Thế là Thuần Tu và Bích Hà song song phóng đi về hướng Ngũ Mai lĩnh trước mặt.

Hai người đều mong chóng gặp mặt Bạch Cương. Nhưng họ đâu biết Bạch Cương với Hà Thông trước đó đã vô cùng vất vả.

Nguyên từ lúc được Phương Tuệ cứu ra khỏi trại Hồ Lâm của Thiên Long bang thì Hà Thông tìm lại được con tuấn mã.

Bạch Cương bảo :

- Phương thư thư còn quay lại tiếp tay với Vân Thường và Bích Hà. Vậy anh em ta cứ cưỡi ngựa chạy trước, tới đâu hay tới đó.

Hà Thông gật đầu :

- Đúng thế. Nếu ta đứng đây láng cháng đụng đầu bọn cao thủ Thiên Long bang thì phiền phức lắm.

Cả hai nhảy tót lên lưng ngựa phóng đi.

Đường càng xa càng lên dốc. Đá lại lởm chởm như tai mèo. Chạy chừng nửa buổi tuấn mã khỏe như thế vẫn phải đứng lại thở phì phò, không chạy tiếp nữa.

Vỗ vai Hà Thông ngồi phía trước, Bạch Cương nói :

- Ngựa mệt rồi, ta phải tạm cho nó nghỉ thôi.

Hà Thông quay lại trợn mắt :

- Sao có thể dừng ở nơi núi đá cheo leo này. Tuấn mã làm biếng thì ngươi để ta kích thích nó.

Dứt lời, Hà Thông thúc chân vào bụng ngựa bắt chạy đi.

Không ngờ ngựa giỏi là ngựa chứng. Bị Hà Thông thúc đau quá, nó vụt nhảy lên phóng như bay. Bạch Cương ngồi phía sau bất ngờ chới với té lăn xuống núi.

Phía trước Hà Thông ghì cương cũng không được nữa...

Thế là tuấn mã đem Hà Thông phóng đi như mũi tên, còn Bạch Cương lăn tròn xuống triền núi.

Hoảng hốt, Bạch Cương chụp lấy những mỏm đá nhọn hoắt, nhưng đá rất trơn, chàng tuột tay và lăn thẳng xuống vực.

Vực sâu thăm thẳm khiếp hồn.

Bạch Cương biết mình đã gần kề cái chết, nên nhắm mắt lại phó mặc cho định mệnh.

Rất lâu sau...

“Phịch” một tiếng, Bạch Cương bị rơi xuống một nền đá, đau đớn đến ngất đi như một kẻ hôn mê.

Thời khắc trôi qua, khi Bạch Cương tỉnh lại, chàng thấy quanh mình vách đá phẳng lì mới nhận ra mình rơi xuống một cái huyệt sâu như lòng giếng dưới vực thẳm.

Chàng liền ngồi vận công điều tức theo phương pháp Liễu Không tăng truyền thụ ngày nào.

Cũng nhờ kỳ duyên ăn được Chu Đằng Thủy Quả nên nội lực sung mãn phương cường, lát sau Bạch Cương đã cảm thấy khỏe khoắn và tỉnh táo.

Khi đó Bạch Cương nhận ra trước mặt mình có một cửa nhỏ giữa vách đá trơn tuột.

Bạch Cương thầm nghĩ :

- Đây chắc là lối vào một thạch động. Ta phải thử xem.

Chàng trườn mình vào, cảm thấy phía trong càng lúc càng rộng và quả thật cuối cùng chàng đã đến một gian thạch thất.

Trong gian thạch thất có một chiếc bàn bằng đá xanh, trên bàn đặt cái đỉnh trầm cũng bằng đá. Trước cái bàn lại có một chiếc ghế đá hình dáng như cái bồ đoàn của những vị cao nhân ngồi tu luyện.

Cửa thạch thất có hai cánh bằng đá. Bên trên cửa dường như có khắc chữ. Bạch Cương liền bước lại gần và đọc được mấy chữ khắc ấy là:

“TU CHÂN THẤT”

Tính hiếu kỳ khiến Bạch Cương đến sát vách đá, và chàng thấy vách thạch thất được cẩn bằng những ô đá mài bóng lưỡng. Ở một bức vách, chàng nhận ra vô số hình cọp khắc tỉ mỉ, đủ mọi tư thế, cọp ngồi, cọp phủ phục, cọp vươn mình chụp, cọp phóng phi... hình khắc nào cũng sống động như thật. Qua vách khác, chàng lại thấy những đồ hình con nai. Tiếp đó là vách khắc hình khỉ, và vách hình gấu.

Bạch Cương bật nói một mình :

- Ủa, sao vách thạch thất khắc toàn hình thú vật vậy kìa?

Hình ảnh thì đẹp lắm, nhưng lúc này trong lòng Bạch Cương rối bời, đâu còn ham thưởng ngoạn nghệ thuật điêu khắc.

Chàng trở lại chiếc bàn đá, nhìn kỹ chiếc đỉnh và thấy những chữ “Ngũ Cầm kỳ kinh, hữu duyên tức kiến”, có nghĩa là “Người nào có duyên thì gặp được Ngũ Cầm kỳ kinh”

Song chàng mở nắp nhìn vào trong đỉnh thấy lòng đỉnh trống trơn. Bạch Cương buột miệng nói :

- Hừm, kinh sách gì ai đã lấy cả rồi?

Chàng đoán đây là nơi có một kỳ nhân tu luyện và để lại một bộ kỳ kinh cho hậu thế.

Suy nghĩ một lúc, Bạch Cương nhớ mình học với Liễu Không tăng có nghe được về bộ kỳ thư Ngũ Cầm kinh của Quỷ Cốc tiên sinh trước tác, để lại cho đời sau. Học bộ kỳ kinh này thấu đáo sẽ tiếp thu tài năng nhiều mặt, như: Cơ thể cường tráng, đa mưu chống địch, cải lão hoàn đồng. Chẳng lẽ bộ Ngũ Cầm kinh tuyệt học lại được cất ở nơi đây?

Chàng nhìn lại, thấy bốn vách khắc hình cọp, nai, khỉ, gấu đúng là bốn loài thú trong Ngũ Cầm.

Nhưng còn một loài khác nơi đâu? Bạch Cương ngó lên và vui mừng thấy rõ những con chim khắc ở trần thạch thất trên cao. Quả nhiên đã đủ, bộ Ngũ Cầm kinh với nhiều tư thế khắc trong thạch thất.

Bạch Cương gật gù và lẩm bẩm :

- Lạ thật, đã khắc trên vách đá, ai vào chẳng thấy, mà nói rằng hữu duyên hay vô duyên?

Từ ý này Bạch Cương suy ra có phải có sự kiện gì kỳ quái. Nếu chỉ xem hình trên vách đá, ai chẳng thấy mà gọi là kỳ kinh?

Chợt hiểu ra, Bạch Cương quỳ xuống trước bồ đoàn tượng trưng nơi tu luyện của cao nhân tiền bối, rồi chàng lạy ba lạy thành kính đàng hoàng.

Lúc mở mắt ra, Bạch Cương thấy những chữ Ngũ Cầm kinh ở chiếc đỉnh đá như có ánh sáng. Chàng lập tức ấn mạnh tay lần lượt vào ba chữ ấy và chiếc đỉnh đá tự động nhích qua một bên, lộ ra dưới lòng bệ có một cái hộp bằng ngọc khắc ba chữ Tàng Kinh Hộp...

Bên cạnh hộp lại viết một dòng chữ “Nếu muốn lấy được kỳ kinh, trước nhất phải uống Bạch Mai Linh Quả”, còn chú thích thêm cách hái Linh Quả và ngày giờ Linh Quả chín.

Vừa đọc xong những hàng chữ thì Bạch Cương nghe rắc rắc mấy tiếng, cái đỉnh đá lui về vị trí cũ, lấp cả cái hộp ngọc lẽ ra chàng phải lượm lấy ngay khi thấy nó.

Nhưng Bạch Cương không hề ân hận, chàng nhớ đến câu “Muốn lấy kỳ kinh, trước nhất phải uống Bạch Mai Linh Quả” bây giờ chàng chưa uống được trái đó, võ công còn kém, dù có lấy được kỳ kinh thì cũng bị mất vào tay kẻ khác. Thôi thì ta cần kiên nhẫn ít lâu nữa.

Chàng nói vậy và ngó xung quanh tìm lối ra. Chợt chàng ngó thấy trên cánh cửa đá có một móc kéo bằng đồng. Bạch Cương bước ngay tới cầm móc giật một cái, cánh cửa bật mở để Bạch Cương bước ra ngoài nhẹ nhàng.

“Rắc” một tiếng phía sau, Bạch Cương quay nhìn lại... thì ra cửa đá đóng chặt rồi.

Trước mặt lúc đó là một vườn táo thơm tho, những trái táo trĩu nặng, làm Bạch Cương rất thích thú. Táo rơi chất đống, bên cạnh có những hũ bằng đá, mùi rượu thơm nồng. Ôi, thì ra nơi này chính là chỗ Hà Thông vào ăn táo uống rượu say mèm, Bích Hà lôi đầu mới dậy.

Như thế là Bạch Cương đã trở lại Kỳ Phong cốc, nơi chàng ăn được Chu Đằng Thủy Quả. Nhưng còn Hà Thông đâu?

* * * * *

Vườn táo mênh mông

Hương rượu thơm nồng.

Bạch Cương lại nhớ đến Bích Hà cùng chàng từng vào khu hang động này, và chính nơi đây chàng đã ăn được trái Chu Đằng Thủy Quả là kỳ duyên lớn trong đời. Sự kiện trong thạch thất vừa rồi cũng là một kỳ duyên hi hữu. Tuy chàng chưa thấy được Ngũ Cầm kinh, nhưng chàng đã được kỳ nhân dạy cách lấy Bạch Mai Linh Quả và báo trước thời kỳ Linh Quả chín.

Con tuấn mã đưa Hà Thông chạy đi mất, song Bạch Cương không lo. Bởi chàng biết anh chàng trâu nước ấy thừa sức khống chế con ngựa để trở lại tìm mình. Từng đến đây rồi, chắc Hà Thông sẽ đón chàng nơi cửa động.

Đang suy nghĩ, bỗng Bạch Cương nghe thấy một tràng cười khanh khách, đúng là giọng cười của Hà Thông.

Đồng thời lại có tiếng la :

- Thằng ngốc tử, hãy dừng lại.

Biết Hà Thông đang gặp nguy, Bạch Cương vội chạy tới, đã nghe những lời lanh lảnh như chuông đồng :

- Ngốc tử, hãy thành thật trả lời, bổn Đường chủ không thèm giết mạng ngốc của ngươi đâu.

Giọng Hà Thông oang oang :

- Trả lời cái gì chứ?

Thì ra Hà Thông đang bị Hỏa Tinh Báo truy vấn. Gã ma đầu ấy thét đến chói tai :

- Thằng ngu, mau trả lời cho ta biết có phải Cửu Vĩ Hồ Ly Hồ Diễm Nương đã lén ăn trái Chu Đằng Thủy Quả hay kẻ nào khác?

Hà Thông lại cười khành khạch :

- Hừm, ngươi không cần biết ai ăn Chu Đằng Thủy Quả bởi trái đó của trời đất, đâu phải của ngươi trồng?

Hỏa Tinh Báo như nổi điên, giương chưởng lên quát :

- Thằng này muốn chết, nên mới giả khùng điên trước mặt của bổn Đường chủ. Để ta cho ngươi một chưởng nát thây.

Bạch Cương vội bước tới, chàng thấy rõ Hỏa Tinh Báo và một bọn thuộc hạ đang vây lấy Hà Thông, sát khí đằng đằng.

Chàng liền nói :

- Xin các hạ dừng tay, người bạn ngốc của tại hạ không biết gì đâu. Vì sao các hạ muốn biết về Chu Đằng Thủy Quả xin cứ nói, tại hạ có thể giải đáp.

Thấy Bạch Cương tỏ ra hiểu biết, Hỏa Tinh Báo Minh Xung nói lớn :

- Chu Đằng Thủy Quả là trái quý, ai ăn sẽ được tăng công lực như ba mươi năm rèn luyện, còn sáng suốt và sống lâu. Trái quý nằm trong địa phận của Thiên Long bang, không kẻ nào được ăn trước Bang chủ. Ngay Cửu Vĩ Hồ Ly lén ăn cũng sẽ bị trừng trị. Thằng kia đã đột nhập nơi này tất biết, nên ta phải hỏi...

Bạch Cương thầm nghĩ :

- Không ngờ hậu quả của việc ăn trái Chu Đằng Thủy Quả thật quan trọng. Nếu ta đổ cho Hồ Diễm Nương thì bọn chúng sẽ tàn sát lẫn nhau. Nhưng Hồ Diễm Nương từng có cái ơn cứu ta ở Vạn Long khách điếm ngày nào. Hơn nữa, trái Chu Đằng Thủy Quả do chính ta ăn, nay gieo họa cho người khác thì đâu phải là chính nhân quân tử.

Suy nghĩ như vậy rồi chàng đáp :

- Vậy thì Đường chủ khỏi cần hỏi lôi thôi. Chính tại hạ là Bạch Cương trong lúc qua đây đã ăn trái Chu Đằng Thủy Quả.

Câu trả lời của Bạch Cương khiến Hỏa Tinh Báo nổi giận. Thì ra mấy ngày qua hắn khổ sở bởi mất trái Chu Đằng, mà kẻ ăn lén lại là gã trai bạch diện kia.

Không suy nghĩ gì nữa, Hỏa Tinh Báo giận điên lên, gầm một tiếng dữ dội và sử dụng Thiên Độc Trảo chụp vào ngực Bạch Cương.

Nhưng đột nhiên “Ầm” một tiếng khủng khiếp, cả khu rừng núi rung chuyển, Hỏa Tinh Báo té ngồi xuống nền đá, tạng phủ đảo lộn, mắt đổ hào quang bởi trúng một tuyệt chiêu ghê gớm. May hắn đã tu luyện mấy mươi năm nên mới còn nguyên thân xác.

Sau khi vận công điều tức, mở lớn mắt nhìn, Hỏa Tinh Báo thấy một bà lão tóc trắng, chân mày trắng, tay chống gậy đầu rồng chặn trước Bạch Cương và ngó hắn lom lom bằng tia mắt nẩy lửa.

Biết chính bà lão vừa giáng cho mình một chưởng dữ dội, Hỏa Tinh Báo gầm lên ong óng :

- Mụ già kia, sao dám xen vào việc của bổn Đường chủ?

Bà lão tóc trắng, mày trắng bật cười :

- Việc của các ngươi ta không thèm biết tới. Nhưng gã trai họ Bạch này mất tích khi đến Mai Tử Châu là người ta có trách nhiệm đi tìm. Bọn ngươi đụng vào một cọng lông của hắn, Bạch Mi lão lão này sẽ giết hết không còn một mống.

Nghe bà lão xưng danh, Hỏa Tinh Báo lại nhìn kỹ tướng mạo của bà, bỗng tái mặt người run lên bần bật.

Bạch Mi lão lão quát :

- Hãy cút mau.

Hỏa Tinh Báo vội vã nhìn đám thuộc hạ rồi phẩy tay một cái, cả bọn phóng vèo đi, lủi nhanh vào rừng.

Khi đó Bạch Cương đã kéo Hà Thông chạy vào vườn táo. Chàng trâu nước liền hỏi :

- Bạch Mi lão lão đang tìm ngươi, nên bọn ta may mắn thoát tay Hỏa Tinh Báo, sao ngươi lại tránh mặt bà ta?