Chuồn Chuồn

Chương 14: Hẹn hò

Hẹn hò thường làm những gì?

Ăn? Uống cà phê? Xem phim?

Ôn Ngôn nhìn xuống đồng hồ đeo tay: Tối 8 giờ 30 phút, xem ra chỉ có thể chọn xem phim rồi. Nhưng vì thân phận của Cố Gia Nhiên, cho dù đến rạp chiếu phim, hai người bọn họ cũng không xuống xe lập tức, mà là thành thật đợi ở trong xe.

“Đặt vé rồi, 9 giờ 30. Trong xe có khẩu trang, đến giờ chúng ta đi vào.”

Cố Gia Nhiên gật đầu, trong đầu cứ luôn nghĩ hắn nói hẹn hò là date hay là appointment.

“Đúng rồi, tuy đã muộn, nhưng tôi cảm thấy tốt nhất nên để cậu biết chuyện này –” Bãi đậu xe ở ngoài trời, Ôn Ngôn đem trần xe mở ra, sau đó ngã ghế nằm xuống,” — Kỷ Tự quả thật thích đàn ông.”

Cố Gia Nhiên cũng học bộ dáng của hắn gối hai tay nằm xuống, nhìn lên trời: “Àh.” Mấy hôm nay khí trời tốt, còn có thể mấy vì sao lấp lánh.

Ôn Ngôn quay sang nhìn cậu: “Bình thản như thế? Cậu không ghét?”

Cố Gia Nhiên suy nghĩ một chút: “Không có! Mọi người có cuộc sống của riêng mình.”

Ôn Ngôn dừng một chút, lại mở miệng nói: “Cố Gia Nhiên, cậu thích kiểu người gì?”

“Không biết. Tôi chưa từng nghĩ tới.”

“Nếu như, tôi là nói nếu như, nếu như một người đàn ông thích cậu sau đó cậu cũng thích người đó thì làm sao đây?”

Cố Gia Nhiên khó hiểu: “Vậy không phải rất tốt sao? Tôi sẽ quen người đó, sẽ ở cùng với người đó.”

Ôn Ngôn nở nụ cười: “Vậy cậu phải nhớ kỹ lời cậu nói.”

Lúc 9 giờ 25 phút, Ôn Ngôn và Cố Gia Nhiên lén lén lút lút đi vào rạp chiếu phim. Cố Gia Nhiên đeo khẩu trang đội mũ, để lại cái áo len trên xe Ôn Ngôn. Cậu dùng mũ trùm cả gương mặt lại, theo sát phía sau Ôn Ngôn. Bởi vì lo có nhiều người, bọn họ đặc biệt chọn một phim có đề tài nghệ thuật ít người xem, lúc lấy vé, người xem cùng rạp đã kiểm vé vào phòng hết, bọn họ đi vào đúng lúc phim vừa chiếu.

Thành thật mà nói hai người cũng đã rất lâu rồi không đến rạp chiếu phim, đi vào phòng tối đen như mực có chút không thích ứng. Trong phòng một số người ngồi rải rác, chỗ có chỗ không, Ôn Ngôn và Cố Gia Nhiên cũng không xem số ghế, đi thẳng tới hàng cuối cùng ngồi xuống.

Phim đã bắt đầu chiếu, Cố Gia Nhiên bỏ mũ ra, tháo khẩu trang xuống, nhẹ nhàng thở ra một hơi. Áo trên người cậu là của Ôn Ngôn, một giây ngay sau khi mặc vào cậu đã thấy có chút hối hận: Mùi của Ôn Ngôn quá có tính xâm lược, mùi thuốc lá hòa với một chút mùi nước hoa nhàn nhạt, mặc vào quả thật giống như có người đang ôm lấy cậu, khiến cho toàn thân cậu không được tự nhiên.

Rõ ràng, chuyện thân mật hơn bọn họ cũng đã làm, ví dụ như nụ hôn ngày hôm đó.

Từ hôm đó trở đi, hai người đều giống như đã lãng quên chuyện này. Cố Gia Nhiên thỉnh thoảng nhớ tới, lại sợ phiền phức mà nhắc nhở chính mình đó là do Ôn Ngôn đang an ủi cậu, không có chuyện gì lớn. Nhưng mà, cậu nhịn không được sờ sờ cái trán —

Giống như còn giữ lại được một chút độ ấm.

Từ môi Ôn Ngôn, đến trong lòng của cậu.

Cố Gia Nhiên không nhịn được lén nhìn Ôn Ngôn, đối phương đang chăm chú xem phim. Ánh sáng trên màn ảnh phản xạ lên trên mặt hắn, màu sắc biến hóa. Gương mặt Ôn Ngôn rất đẹp, đường nét mạnh mẽ, đường cong rõ ràng, tướng mạo như vậy thật sự rất thích hợp làm cấp trên. Lần đầu tiên Cố Gia Nhiên thấy hắn là ở trên ti vi, tin tức giải trí đưa tin Tổng giám đốc mới nhậm chức của Lam Hải, cậu hiếu kỳ nhìn: Hắn ngồi ở vị trí của mình, sau đó nghiêng đầu một chút, nhìn xuống ống kính, lại nở nụ cười. Không phải là một động tác đặc biệt, cũng không có gì kinh động lòng người, nhưng Cố Gia Nhiên lại ngây dại.

“Tôi đẹp trai vậy sao?” Ôn Ngôn quay đầu, “Cậu nhìn tôi thật lâu.”

Rạp chiếu phim rất tối, nhìn không thấy sự trêu ghẹo trong mắt Ôn Ngôn, cũng không nhìn thấy một mảng đỏ nổi trên mặt Cố Gia Nhiên.

Có lẽ là điều kiện bóng tối khiến cho cậu thấy thả lỏng, Cố Gia Nhiên hiếm có khi trỗi tính trêu đùa: “Đúng vậy, nghĩ Ôn tổng may mà không có ra mắt làm diễn viên, bằng không chúng tôi sẽ không có cơm ăn.”

Ôn Ngôn vậy mà lại chăm chú suy xét: “Ừm… Nếu như tôi mà là diễn viên, vậy sẽ diễn thuyết thư tiên sinh!”

Cố Gia Nhiên dù nghĩ thế nào cũng có không cách nào đem người trước mắt này liên tưởng với thuyết thư tiên sinh, cậu hiếu kỳ hỏi: “Thuyết thư tiên sinh? Tại sao?”

“Bởi vì cậu sẽ diễn một … thiếu hiệp! Cậu cưỡi ngựa đi ngang trên con đường phía trước, tôi nhìn thấy cậu, liền viết cậu vào trong câu chuyện của tôi.”

May mà hai người bọn họ ngồi hàng cuối cùng, người cũng không nhiều, bằng không dù thì thầm cũng sẽ bị người ta đuổi ra ngoài.

Cố Gia Nhiên thấy hắn nói giống như thật, bật cười: “Nghe cũng không tệ lắm, sau đó thì sao? Anh ở trong truyện viết tôi thế nào?”

“Viết cậu gia đình vui vẻ hòa thuận, viết cậu thiếu niên khí phách, viết cậu một đời suông sẻ hạnh phúc an khang.”

Cố Gia Nhiên thu lại nụ cười, không nói gì thật lâu.

Một lát sau, giọng cậu khàn khàn nói: “Khán giả không thích kiểu câu chuyện này. Lâu dài, sẽ không ai đến nghe anh kể nữa.”

Ôn Ngôn không nói gì, mắt nhìn màn hình lớn, giống như đột nhiên bị nội dung phim hấp dẫn.

Bỗng nhiên Cố Gia Nhiên lại nở nụ cười: “Sau đó có một ngày, có một thiếu hiệp đi ngang qua, hắn ăn cơm uống rượu, sau đó nói — “

“Đây là câu chuyện hay nhất đời này hắn từng nghe.”

Ôn Ngôn cong môi.

Sau đó mãi cho đến khi phim kết thúc, hai người cũng không nói thêm một câu nào. Chỉ là mỗi người khi về đến nhà vào phòng — Ôn Ngôn tắm xong lau tóc, Cố Gia Nhiên không tập trung lật kịch bản — bọn họ không hẹn mà cùng nhớ tới bữa cơm chiều, nhớ tới bộ phim, nhớ tới câu chuyện cũng không tính là chuyện, nhớ đến cuối cùng, bọn họ đều không nhịn được bật cười.

.:.

Trời đậu, kỹ thuật thả thính của anh thật dữ dội. Các anh chị em bạn dì hãy học tập cách thả thính cưa trai của Ôn tổng, coi bộ rất đánh vào tâm lý =))). Má, truyện này thả thính ghê  quá =)), từ CP chính đến CP phụ =))