Oh shit! Thật con mẹ nó dọa người a~ Cái trường này....hoành tráng quá!
Lưu Tử Nha ngán ngẫm nhìn cái mặt tiền của Trường R. Có biết bao nữ sinh nam sinh bước xuống bằng xe bóng bẩy, ai nấy đều mang mỗi kiểu phong cách khác nhau, sành điệu, cá tính, làm cô nàng hâm mộ không thôi. Cô hít một hơi rồi tươi cười bước vào trường dưới bao ánh mắt của đám nữ sinh, bọn họ xì xầm rut rỉ tai nhau khiến Lưu Tử Nha có hơi chút gượng gạo.
Bọn họ đã phát hiện được gì hay sao? Đang lúc bần thần thì cánh tay hữu lực choàng qua vai cô, Lưu Tử Nha trợn mắt nhìn đối phương. Thì ra là một cậu thiếu niên có khuôn mặt rất baby nhưng chiều cao thì không hề khiêm tốn chút nào, tóc nâu gợn sóng, nụ cười đầy láu cá cùng chiếc khuyên tai bằng bạc trên tai thật chói mắt. Cậu thiếu niên mặc một độ đồ ngủ hình gấu tetddy cùng đôi dép bông, lưng man balo hình kì lân trắng có sừng bảy màu.
Tên quái gì này đang mặc cái gì đi học thế kia???Tên này điên hả?Lưu Tử Nha nghĩ thầm.
"Yo! Trốn học đi chơi ba ngày bây giờ về đây, trông ốm hẳn ra a~ mà cơ bắp biến đâu mất rồi?" Cậu thiếu niên ngờ ngệt hỏi, tiện tay sờ sờ bả vai của cô.
Tên đần này dám ăn đậu hủ của bà?! Thật muốn đấm vào bản mặt nó mấy phát ghê, không được, phải nhịn! Nếu bị lộ là toi đời nhà ma.
Trong lúc dằn vặt có nên đánh tên kia hay không thì đám nữ sinh bắt đầu nhộn nhạo lên, phía sau lưng Lưu Tử Nha là hai nam sinh bước dần về phía cô.
"Hẹn bố đi làm một trận, ấy vậy mà dám trốn đi chơi đến bây giờ mới vác thân về đây. Cho bọn đây leo cây xong là nghĩ có thể bỏ qua hay sao" Thiếu niên mặ đồ bóng rổ ôm cổ cô khiến cô khó chịu liền đưa tay nắm lấy bả vai cậu thiếu niên đó rồi quật mạnh xuống.
Thiếu niên trực tiếp lấy mông hôn đất mẹ.
Giờ mới nhìn kĩ lại, ai ai cũng là mỹ nam nha~ Thiếu niên mặc đồ bóng rổ tên là Niên Chỉ Nhân, cao ráo mà lại mang theo vẻ soái ca bước ra từ cuốn truyện ngôn tình. Làn da màu lúa mạch, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng cùng body chuẩn rất thu hút ánh mắt của đám nữ sinh. Chỉ tiếc là soái ca lúc này đang chật vật dưới đất nhìn thật đáng thương.
Còn người còn lại là một thiếu niên khá trầm lặng, dáng người cân bằng, tóc đen được cắt tỉa gọn gàng cùng bộ trang phục đơn giản là áo sơ mi trắng cùng quần kaki và đi giày thể thao.
Cả ba người này đều đã thấy trong tấm hình nhưng chỉ thiếu mất một người từng gọi cô lại chụp hình để đem về khoe Hoắc Tử Nam.
"Sắp đến giờ vào lớp, tôi vào trước đây" Lưu Tử Nha đánh bài chuồn nhanh.
Cả ba thiếu niên ngơ ngác.
"Cậu ấy biết karate à?" Niên Chỉ Nhân thắc mắc.
Đồng thời lúc đó, tin nhắn điện thoại của Lưu Tử Nha báo liên tục. Cô trốn vào nhà vệ sinh nam mà lòng thấp thỏm, thì ra là Hoắc Tử Nam nhắn đến.
-Sao rồi? Gặp đám bạn của anh chưa?
-Rồi, bọn họ thật chói mắt!
-Em đã nhớ hết đám người trong tài liệu anh đưa chưa?
-Em...không biết nó ở đâu rồi...
-...???Là sao?Đừng nói là em đã làm mất nó chứ? Cố nhớ lại lần cuối em thấy nó là ở đâu?
-Lúc tỉnh dậy ở phòng anh thì
không thấy đâu nữa rồi. Giờ làm sao?
-Tốt nhất nên tìm kĩ đi, nếu để ai phát hiện được thì...
Dừng nhắn tin, lòng thấp thỏm không yên nhưng không biết làm sao cả, Lưu Tử Nha vội vàng chạy về lớp.
Trong giờ học, các giáo viên đến dạy đều ngạc nhiên là vị đại thiếu gia nhà họ Hoắc cuối cùng cũng ngoan ngoãn cầm bút ghi bài, nghe giảng và đặt biệt còn hỏi bài nữa. Có phải sắp có bão hay không? Tại sao vị đại thiếu gia này lại ngoan ngoãn đến bất thường như vậy chứ? Hay là một trò chơi khăm khác?
Nhiều người cho rằng vị thiếu gia này đã được dạy dỗ một cách đàng hoàng nên sẽ không dám làm bừa.
có người lại nói thiếu gia đang chơi trò 'mèo vờn chuột'.
Chuông vừa reo, Lưu Tử Nha liền đứng dậy tìm đường đến cantin trường, khổ nỗi, cô nàng mất hơn mười phút vẫn chả biết nó nằm ở đâu. Đi loanh quanh trường sắp rụng chân mà vẫn méo hiểu cái cantin nó đặt ở nơi nào, vì đi đâu cũng thấy ánh mắt ai nấy đều đăm đăm vào mình nên cô cũng ngại vì thế chả dám hỏi ai được. Bực bội vừa đói lả, cô nàng ngồi sụp xuống dưới một gốc cây lớn mà đếm kiến.
Bộp...! Một tiếng rơi của vật thể lạ.
Bộp...Bộp! Hai tiếng.
Và cuối cùng là Lộp bộp...lộp...bộp...Tất cả đều rơi hết xuống đầu Lưu Tử Nha.
Cô nhìn đống vật thể lạ, thì ra là bánh kẹo, đủ loại đủ màu sắc đủ kích cỡ.
Trên cây, thiếu niên mặc bộ đồ ngủ khi sáng nhảy xuống ôm hết đống bánh kẹo nhét vào tay cô, còn mỉm cười vỗ đầu cô, nói: "Cậu cần bổ sung nhiều dinh dưỡng, cơ bắp nhão hết rồi này. Ngồi ở đây để tớ đi mua nước uống".
Chưa kịp trả lời cái gì thì đã thấy tên kia chay như bay đi mất, Lưu Tử Nha nhìn đống bánh kẹo trong tay rồi nuốt một ngụm nước bọt. Thôi thì ăn đại đi, không thể phụ lòng tốt của cậu ta được.
...
Thành phố H.
Trong một ngồi trường bình thường, bây giờ đang là giờ giải lao, đám học sinh đều nhao nhao đi mua đồ ăn trưa. Ở sân trường thì tụ tập lại rất đông học sinh, thì ra là bọn họ đang thì đấu bóng rổ và đám nam sinh thì rất cuồng nhiệt bởi trong đội bóng rổ có duy nhất một cô gái xinh xắn với mái tóc ngang cổ rất năng động, cô chơi bóng rất hay, chốc chốc lại có tiếng hò reo hoặc tiếng vỗ tay vang lên.
Tuy mặc đồng phục khá nữ tính nhưng cô nàng lại chơi bóng rất tốt và ngầu, dáng người thanh mảnh, làn da trắng không tì vết cùng nụ cười tự tin trên môi, đôi mắt sáng ngời đầy nhiệt huyết hướng theo quả bóng.
Cô nữ sinh duy nhất gìanh bóng cùng các nam sinh...
"Khiếp! Con nhỏ này giỏi chơi bóng rổ từ khi nào thế? Nhìn điêu luyện chưa kìa" Trương Ý Quyên tròn mắt nhìn con bạn mình đầy nhiệt huyết trên sân bóng. Tự dưng cô nàng cảm giác Lưu Tử Nha hôm nay rất khác, đẹp hơn, thu hút hơn và đầy tự tin.
...
"Này! Tử Nam, cậu bị bỏ đói lâu ngày à? Ăn kinh khủng thế? Đây là bát thứ ba rồi đấy!" Niên Chỉ Nhân tròn mắt nhìn thằng bạn của mình mà bỗng thấy sợ hãi. Cứ như nó có thể ăn cả thế giới vào bụng vậy.
"Chú Hoắc và cô Hoa không bỏ đói cậu đấy chứ? Tém bớt lại đi, mất hình tượng quá" Thiếu niên mặc bộ đồ ngủ lay lay vai cô.
"Im đi, món này ngon quá" Lưu Tử Nha lại ăn tiếp mà không quan tâm đến hai bộ mặt đang đần thối ra kia.
...
Biệt thự Hoắc gia.
Chu quản gia đang dọn dẹp phòng của Hoắc Tử Nam thì tìm thấy một tập tài liệu nằm ở dưới giường....
Vậy là chàng quản gia đã biết gì hay chưa? Hãy lót dép hóng chap 5.