Canh dê thật ra lần này lại không chia ra, người phân chia thịt dê còn cạo thịt trên xương cốt ném trở về, tiếp tục hầm — canh này muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, tự mình đi múc là được.
Tô Mặc Tu đi bưng hai chén thịt, quả nhiên lúc lấy còn đều cho thêm canh vào chén, lại tiện thể mang tim dê gan dê, trở lại bên cạnh Ngôn Cảnh Tắc.
"Ta đút ngươi ăn." Mặc Tu bưng chén nói, y rất thích chiếu cố Ngôn Cảnh Tắc.
“Ta tự mình ăn được rồi.” Ngôn Cảnh Tắc nói, Tô Mặc Tu còn đói bụng kia mà, vẫn là để Tô Mặc Tu ăn no trước đã.
Tô Mặc Tu liếc mắt nhìn Ngôn Cảnh Tắc một cái, lấy nhánh cây vớt ra thịt dê trong chén mình, thổi lạnh rồi đút vào miệng.
Thịt dê này thời gian hầm không đủ lâu, thịt dã sơn dương bản thân lại già, hơi khó nhai, điểm nhai bất động, cũng may răng y không tồi, thịt cắt cũng đủ nhỏ.
Tô Mặc Tu hai ba cái ăn xong thịt của mình, lại húp xong nước canh, lúc này mới nói với Ngôn Cảnh Tắc: “Thịt có hơi khó nhai, ta xé cho ngươi ăn.”
Người mình thích dịu dàng mà nhìn mình, chờ mình đút cho hắn ăn…… Trong lòng Tô Mặc Tu không rõ lý do mà cao hứng, cầm một khối thịt dê, xé ra đưa đến bên miệng Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc há mồm ăn, lúc ăn, môi lưỡi còn thường đụng đến đầu ngón tay Tô Mặc Tu.
Tay y khắc chế không được mà có hơi run rẩy, nhưng động tác y không hề dừng lại.
Thái An còn đang ăn canh.
Ông có thói quen để lại cái gì ăn ngon đến cuối cùng, nên uống canh trước rồi lại ăn thịt.
Lúc húp canh, ông thường thường nhìn về phía Tô Mặc Tu và Ngôn Cảnh Tắc.
Nhìn thấy Tô Mặc Tu xé thịt dê đút cho Ngôn Cảnh Tắc, trong lòng ông bèn “lộp bộp” một chút.
Nhị thiếu và bọn họ cùng nhau ra tới một chuyến, trở về mang theo một…… Mang theo một nam sủng, đến lúc đó, Tô tướng quân nhất định sẽ nổi trận lôi đình.
Bọn họ phải làm sao bây giờ?
Chính yếu chính là, bộ dáng này của Tô Mặc Tu…… Quả thực như là bị mê mẩn đến choáng đầu!
Nếu Tô Mặc Tu chỉ là chơi chơi……
Nam nhân tên Ngôn Cảnh Tắc kia rõ ràng là nguyện ý, ông không cần thiết ngăn đón, nhưng bộ dáng Tô Mặc Tu xuân tâm manh động như vậy, tuyệt đối không phải chỉ là chơi chơi!
Còn Ngôn Cảnh Tắc kia…… Hắn rõ ràng chính là đang cố ý câu dẫn nhị thiếu nhà bọn ông!
Nhìn một cái, hắn thế mà còn liếm ngón tay nhị thiếu! Còn nữa, ánh mắt hắn nhìn nhị thiếu, đang chói lọi mà câu dẫn người! Tay hắn…… tay hắn thế mà còn phóng tới eo nhị thiếu của bọn họ!
Người này quá lắm rồi!
Thái An luôn chướng mắt người như vậy, trong lòng bị đè nén, quay đầu đi nhìn Trương Nhị Khuyết, bỗng thấy Trương Nhị Khuyết cũng xem đến ngốc ra.
“Ngoan ngoãn quá…… Nhị thiếu đối xử với người này cũng thật tốt quá……” Trương Nhị Khuyết nhịn không được nói.
Thái An âm thầm tán đồng, có điểm hận sắt không thành thép.
Ngôn Cảnh Tắc rất đói bụng, dưỡng thương bản thân thì yêu cầu protein…… Tuy là Tô Mặc Tu xé cho hắn ăn, nhưng hắn ăn thật sự rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã ăn xong phần thịt dê được chia của mình.
Tô Mặc Tu thấy thế, bẻ một khối gan dê lớn cỡ ngón cái cho hắn ăn.
Lúc Ngôn Cảnh Tắc ăn gan dê, còn nhẹ nhàng mà cắn ngón tay Tô Mặc Tu một chút, giương mắt cười nói: “Ta đã đủ rồi.”
Nửa người Tô Mặc Tu đều đã tê rần, y ho nhẹ một tiếng, đem gan tim dê đều đặt vào chén Ngôn Cảnh Tắc: “Vậy ngươi để lại lát nữa ăn.”
“Không cần cho ta, cho ta một nửa gan dê là được,” Ngôn Cảnh Tắc cười rộ lên, “Ngươi còn chưa ăn no đúng không?” Hắn xác thật cần phải ăn chút gan dê để bổ máu, nhưng cũng không thể để Tô Mặc Tu đói bụng.
Thấy Ngôn Cảnh Tắc một lòng nhớ thương mình, trong lòng Tô Mặc Tu ấm áp: “Ta đã ăn no rồi.”
Phòng này cũng không lớn, lúc này đại đa số người đều ăn xong, tự nhiên cũng chú ý tới tình huống Tô Mặc Tu bên này, một đám trợn mắt há hốc mồm.
Trương Nhị Khuyết nhịn không được lầu bầu: “Sao ta không được nhị thiếu thích vậy chứ?”
“Ha hả……” Thái An khinh thường mà liếc nhìn Trương Nhị Khuyết một cái.
Ngôn Cảnh Tắc kia cái khác không nói, thật sự rất câu nhân, cũng sẽ thảo người ta vui vẻ, Trương Nhị Khuyết thì sao? Hắn làm cho người ta thích được chỗ nào?
Chẳng lẽ thích hắn thiếu tâm nhãn thiếu lỗ tai hay gì?
“Nếu ngươi không ăn, ta sẽ đau lòng,” Ngôn Cảnh Tắc dịu dàng mà nhìn Tô Mặc Tu, “Ta còn bệnh, bản thân cũng ăn không được quá nhiều.”
Tô Mặc Tu được quan tâm mà toàn thân thoải mái.
Lúc này, Ngôn Cảnh Tắc cầm gan dê lớn cỡ quả trứng gà đưa đến bên miệng Tô Mặc Tu: “Ăn đi.”
Tô Mặc Tu há mồm ăn, còn nghĩ có nên học theo Ngôn Cảnh Tắc, cắn ngón tay Ngôn Cảnh Tắc một chút hay không……
Nhất định phải cắn!
Tô Mặc Tu há to miệng cắn toàn bộ gan dê vào trong miệng, lại phồng miệng lên cắn tay Ngôn Cảnh Tắc một chút.
Gan dê có hơi lớn, làm y đánh giá không được lực đạo, lại sợ Ngôn Cảnh Tắc lùi về không kịp cắn……
Một ngụm này cắn đến hơi nặng.
Ngôn Cảnh Tắc cười khẽ lên.
Tô Mặc Tu: “……” Có phải y cắn quá dùng sức rồi không? Hiện tại phải làm sao bây giờ?
Tô Mặc Tu đột nhiên đứng dậy, nhai nhai tim dê trong miệng, mơ hồ không rõ mà nói: “Ăn xong hết chưa? Ăn xong thì cùng ta đi ra ngoài!”
Buổi sáng lúc y đi săn trời còn tối đen, lúc trở về trời mới sáng không lâu, mà hiện tại…… Mặt trời đã xuất hiện, bên ngoài cũng ấm áp hơn rất nhiều, ra cửa vừa lúc thích hợp.
Nghĩ vậy, Tô Mặc Tu nuốt tim dê đang nhau trong miệng vào bụng, lại nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc: “Chúng ta đi ra ngoài có việc, ngươi chờ ở đây, chúng ta rất nhanh sẽ trở lại.”
“Được.” Ngôn Cảnh Tắc đáp.
Người này thật ngoan! Tô Mặc Tu nghĩ nghĩ, cong lưng bế Ngôn Cảnh Tắc lên.
Ngôn Cảnh Tắc: “……” Thế mà là kiểu bế công chúa!
Tô Mặc Tu ôm Ngôn Cảnh Tắc đến cạnh đống lửa rồi buông xuống, sau đó nhìn về phía những người khác: “Xuất phát!”
Ngoại trừ Tô Mặc Tu ra, người khác đều bị cái ôm lưu loát của Tô Mặc Tu làm kinh sợ.
Mọi người không nói một lời mà nắm ngựa ra cửa, tới bên ngoài rồi bị gió lạnh thổi một cái, mới thanh tỉnh lại.
Bộ dáng vừa rồi của Tô Mặc Tu khác bình thường quá nhiều, bọn họ thật sự có hơi không quen.
“Nhị thiếu, ngươi thật coi trọng tiểu bạch kiểm kia à?” Trương Nhị Khuyết nhịn không được hỏi.
Tô Mặc Tu nói: “Đúng vậy.”
Hôm qua, tuy Tô Mặc Tu đã tâm động với Ngôn Cảnh Tắc, nhưng vẫn là có điều thu liễm, nhưng hôm nay y đã muốn công khai.
Ngôn Cảnh Tắc bị trọng thương như vậy, đáng thương như vậy, lại rõ ràng rất thích y…… Y đã quyết định phải bảo vệ Ngôn Cảnh Tắc thật tốt.
Mà nếu phải bảo vệ Ngôn Cảnh Tắc, quan hệ của bọn họ không thể cất giấu được.
“Nhị thiếu! Hắn là nam!” Thái An vội vàng nói.
Tô Mặc Tu rất thản nhiên: “Ta hiện tại mới phát hiện, hóa ra là ta thích nam.”
“Nhị thiếu, dù ngươi có thích nam nhân, cũng có thể đi thích người khác, hắn…… Hắn……” Thái An một chút cũng không kiến nghị Tô Mặc Tu và Ngôn Cảnh Tắc đã “trải qua phong phú” ở bên nhau.
“Ta chỉ thích hắn!” Tô Mặc Tu mặt đầy kiên định, “Chuyện này các ngươi không cần phải xen vào, ta sẽ xử lý tốt.”
“Nhị thiếu, ngươi đối với hắn thiệt tình thực lòng, hắn thì sao? Hắn có khả năng chỉ là đã quen sống như vậy, cho nên mới tiếp cận ngươi, cũng không phải thật tình thích ngươi.” Thái An lại nói.
Tô Mặc Tu kỳ thật cũng nghĩ đến điểm này, nghiêm túc mà nói: “Ta sẽ đối xử với hắn thật tốt, dù hắn hiện tại không thích ta, tương lai cũng sẽ thích ta.”
“Nhưng trước kia hắn hẳn là bị bắt, nếu tương lai hắn muốn cưới vợ sinh con thì sao?” Thái An hạ thuốc liều cao.
Tô Mặc Tu tưởng tượng đến khả năng này, bèn thay đổi sắc mặt, mặt trầm xuống nói: “Chuyện của ta, các ngươi không cần quản nhiều!”
Nói xong, Tô Mặc Tu kéo cương ngựa, xông ra ngoài.
Đám người Thái An chỉ có thể đuổi theo.
Những gì đám người Tô Mặc Tu nói Ngôn Cảnh Tắc vẫn chưa nghe được, hắn nằm bên đống lửa, nhắm hai mắt lại.
Hắn vốn định thuyết minh thân phận, nhưng hiện tại…… Vẫn là theo đuổi được Tô Mặc Tu tới tay trước rồi lại nói!
Đương nhiên, quan trọng nhất chính là dưỡng khỏe lại thân thể.
Đám người Tô Mặc Tu xuống ngựa, nhìn tuyết địa xung quanh, quan sát dấu vết trên mặt đất.
Thời gian Tô Mặc Tu một đường lại đây, vẫn luôn nghĩ đến chuyện của Ngôn Cảnh Tắc, nhưng chờ tới nơi này rồi, tâm thần y đều đã đặt lên những dấu vết để lại kia.
Nhưng mà chuyện đã qua được hơn hai tháng, hơn hai tháng thời gian, nơi này có rất nhiều người đã tới……
“Nhị thiếu, ngươi tìm được chứng cứ sao?” Thái An cũng không nghĩ chuyện Ngôn Cảnh Tắc nữa, biểu cảm ông ngưng trọng hỏi Tô Mặc Tu.
“Tìm không thấy,” Tô Mặc Tu nói, “Nhưng Chu tướng quân nếu thật gặp phải người Nhung, không có khả năng chạy về địa bàn người Nhung."
Y vừa nói vừa lấy một tấm ván gỗ phía sau ra, trải một tờ giấy lên tầm ván, viết viết vẽ vẽ.
“Nhị thiếu, tìm không thấy chứng cứ thì chúng ta làm sao bây giờ?” Trương Nhị Khuyết rất lo lắng.
Tô Mặc Tu nói: “Hơn một tháng trước chúng ta mới lại đây, lúc ấy cũng đã chậm, muốn tìm chứng cứ rất khó, nhưng chúng ta có thể chế tạo chứng cứ.”
“Chế tạo chứng cứ?” Trương Nhị Khuyết sửng sốt.
“Các ngươi nhớ rõ, phải bảo mật.” Tô Mặc Tu nhìn thoáng qua đám người Trương Nhị Khuyết.
“Chúng ta nhất định bảo mật!” đám người Trương Nhị Khuyết đồng loạt nói.
Tô Mặc Tu tin tưởng nhân phẩm của những người này, y vẽ ra một bản đồ trên giấy, lại dùng bút vẽ vẽ điểm điểm bên trên, “Chu tướng quân là gặp phải mai phục ở chỗ này, sau đó hắn trốn sang bên này……”
Tô Mặc Tu vẽ ra lộ tuyến Chu Tĩnh Sơn đào vong, lại nói: “Sau khi ta tới Khung Nam thành, lần đầu tiên thấy Chu Chấn Nhung đã cảm thấy biểu cảm của gã không đúng.
Ngày đó, gã và Chu tướng quân cùng nhau đến Khung Sơn, Chu tướng quân xảy ra chuyện, gã lại lông tóc vô thương, còn không có lập tức tìm người về Khung Nam thành cầu cứu, mà là tự mình đi ra ngoài tìm kiếm…… Chúng ta có thể tìm được dấu vết mà thân vệ Chu tướng quân lưu lại trên thảo nguyên, đã nói lên được rằng Chu tướng quân chạy thoát rất nhiều ngày rồi.
Nhiều ngày như vậy, vì sao Chu Chấn Nhung vẫn luôn không đuổi theo đi cứu Chu tướng quân? Rốt cuộc gã đang làm gì?”
Trong mắt bọn người Thái An và Trương Nhị Khuyết bốc hỏa.
Thái An còn nói: “Chu Chấn Nhung vốn là một cô nhi bị cha kế đuổi ra khỏi gia môn, nếu không phải nhờ Chu tướng quân nhận nuôi, đừng nói công thành danh toại, sợ là đã sớm chết đói! Gã thế nhưng lấy oán trả ơn!”
Tô Mặc Tu nói: “Lần này trước khi ra ra đã cho người chuẩn bị, rải máu gà lên phục sức thân vệ Chu tướng quân thường mặc.
Một tháng trước phát hiện điểm đáng ngờ, bèn viết một chữ "chấn" lên đó, chôn xuống dưới đất….
Đến lúc đó có thể cầm huyết y này đi lừa gã.
Bất quá phụ thân đã đến Khung Nam hơn một tháng, nói không chừng đang chờ chúng ta trở về, Chu Chấn Nhung sớm đã vào nhà tù.”
Tô Mặc Tu nói, bảo Trương Nhị Khuyết đi đến dưới một thân cây đào huyết y, lại nói: “Chúng ta ở thảo nguyên tìm được thi cốt của thân vệ Chu tướng quân, chứng cứ càng nhiều thêm, chỉ không biết vì sao Chu Chấn Nhung lại làm như vậy…… Chỉ bằng một mình gã rất khó làm thành việc này, sau lưng gã có phải còn có những người khác hay không?”
“Những người khác?” Thái An nói, “Xác thật vậy! Chu tướng quân một lòng vì dân, đắc tội rất nhiều người, lần này định là bị người ta thiết kế! Cuối cùng ai được lợi, có khả năng kẻ đó chính là hung thủ!”
Huyết y rất nhanh bị đào ra, Tô Mặc Tu cho người thu lại: “Chúng ta lại đi xung quanh nhìn xem, ta muốn vẽ địa hình bản đồ bên này."
Y dự tính làm nhiều công tác chuẩn bị một chút, lo trước khỏi hoạ.
Đương nhiên, y một lần nữa kiểm tra lại, cũng là muốn biết, mình có khả năng oan uổng Chu Chấn Nhung hay không.
Ngôn Cảnh Tắc ngủ một giấc, lúc tỉnh lại lần nữa thì cảm thấy mình khá hơn nhiều, nhiệt độ cơ thể cũng giảm xuống không ít.
Đứng dậy múc một chén canh dê uống xong, Ngôn Cảnh Tắc ngồi xuống, bẻ nửa khối gan dê từ từ ăn.
Hắn ăn thật sự rất chậm.
Kỳ thật sau khi phát sốt, hắn ăn uống không tốt lắm, nhưng không ăn cái gì thì vết thương lành rất chậm, hắn cần phải ăn cái gì đó.
Trời chậm rãi tối, Ngôn Cảnh Tắc thêm chút củi vào đống lửa, lại bỏ chút nước vào trong nồi, tiếp tục nằm.
Hắn nằm trong chốc lát, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng vó ngựa, đám người Tô Mặc Tu đã đạp ánh trăng trở về.
Ngôn Cảnh Tắc mới vừa ngồi dậy thì thấy đại môn bị đẩy ra, Tô Mặc Tu đi đến.
Ngôn Cảnh Tắc cười rộ lên với Tô Mặc Tu: “Ngươi đã trở lại? Có mệt không?”
Đôi mắt Tô Mặc Tu lập tức sáng bừng: “Không mệt! Ngươi thì sao? Có sợ hãi không?”
“Không có.” Ngôn Cảnh Tắc cười rộ lên, Tô Mặc Tu tựa hồ đem hắn trở thành người rất nhu nhược……
Nhưng như vậy cũng khá tốt —— bị nuông chiều cũng thoải mái mà?
Ngôn Cảnh Tắc nói: “A Tu, bên ngoài lạnh như vậy, tới uống chén canh dê cho ấm áp thân thể.”
“Ừ.” Tô Mặc Tu đáp, múc canh dê uống, thấy trong chén Ngôn Cảnh Tắc còn thừa một nửa gan dê, bèn hỏi: “Sao ngươi không ăn?”
“Đây là để lại cho ngươi.”
“Ta ở bên ngoài ăn qua rồi, ngươi ăn đi.” Tô Mặc Tu nói.
Bên ngoài trời giá rét, sao Tô Mặc Tu có thể ăn qua? Ngôn Cảnh Tắc nói: “Ta bệnh mà, ăn không hết quá nhiều đâu.”
Nghe Ngôn Cảnh Tắc nói như vậy, Tô Mặc Tu chỉ có thể từ bỏ, y sợ đông lạnh Ngôn Cảnh Tắc, sau khi cởi áo da dê áo của mình ra mới đến đến bên cạnh Ngôn Cảnh Tắc ngồi xuống, còn không chạm vào Ngôn Cảnh Tắc.
Nhưng Ngôn Cảnh Tắc bắt lấy tay y, đặt ở ngực mình, dùng áo da dê của mình bọc tay y lại.
Trái tim Tô Mặc Tu lại nhanh chóng nhảy dựng lên.
Tô Mặc Tu là người đầu tiên trở về, một lát sau, những người khác mới lục tục trở về.
Thái An và Trương Nhị Khuyết dừng ở cuối cùng, vừa tiến đến đã thấy tay Tô Mặc Tu đặt trên ngực Ngôn Cảnh Tắc.
Hai người hai mặt nhìn nhau, Thái An đưa mắt ra hiệu cho Trương Nhị Khuyết.
Trước đó, trên đường về, bộ dáng Tô Mặc Tu rất sốt ruột, tốc độ đặc biệt nhanh, rõ ràng chính là vội vã nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc.
Thái An thấy thế, bèn tìm Trương Nhị Khuyết thương lượng, nói tốt cùng nhau xuống tay từ trên người Ngôn Cảnh Tắc, làm Ngôn Cảnh Tắc chủ động rời khỏi Tô Mặc Tu.
Ngôn Cảnh Tắc là một đại nam nhân, ở chỗ người Nhung bị nhiều khổ như vậy, hắn hẳn là sẽ không nguyện ý vẫn ở bên dưới người ta, làm một nam sủng?
Bọn họ chờ lát nữa sẽ đi tâm sự với Ngôn Cảnh Tắc!
Từ buổi sáng bắt đầu hầm, đầu dê chân dê ruột dê linh tinh, lúc này đã bị hầm nhừ.
Lúc ấy bên trong có bỏ thêm chút cây đậu, hiện tại cây đậu cũng đã bị hầm nhừ.
Mọi người ngồi xuống, mỗi người được phân một chén canh.
Ngôn Cảnh Tắc chậm rãi uống, uống đến một nửa, trong chén mình đã được thả vào một khối gan dê.
Hắn để lại một nửa gan dê cho Tô Mặc Tu, Tô Mặc Tu chia khối đó làm hai nửa, cho hắn một nửa.
Lần này Ngôn Cảnh Tắc không cự tuyệt: “A Tu, ngươi đối xử với ta thật tốt.”
“Ừm.” Tô Mặc Tu đáp, có hơi áp không được khóe miệng tươi cười của mình.
Nhưng khi y ngẩng đầu đi nhìn Thái An và Trương Nhị Khuyết, trong mắt lại chứa đầy cảnh cáo.
Thái An vốn định khuyên Tô Mặc Tu, thấy Tô Mặc Tu như vậy, bèn đem lời định nói nuốt trở về bụng.
Nhưng Trương Nhị Khuyết không lùi bước, hắn nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc: “Ngôn Cảnh Tắc, ngươi đã biết chúng ta là Trấn Bắc quân, chờ trở về Khung Nam thành rồi, muốn đi theo ta tòng quân không?”
“Cái này vẫn là thôi đi.” Ngôn Cảnh Tắc lười biếng mà nói.
“Tham gia quân ngũ một năm có mười lượng bạc, ngươi tích cóp mấy năm là có thể cưới vợ, sinh con!” Trương Nhị Khuyết nói.
Ngôn Cảnh Tắc đem ánh mắt Trương Nhị Khuyết và Thái An giao lưu xem ở trong mắt, biết hai người này tất nhiên là muốn hắn và Tô Mặc Tu tách ra.
Đây là chuyện không có khả năng!
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Ta thích nam nhân, sẽ không tai họa cô nương nhà người khác.”
Trương Nhị Khuyết ngẩn người, một lát sau mới nói: “Ngươi thích nam nhân, cũng có thể đi tham gia quân ngũ mà! Nam tử hán đại trượng phu, chung quy không thể dựa vào người khác nuôi!” Hắn tin tưởng, chờ Ngôn Cảnh Tắc làm binh rồi, luyện luyện nhiều là sẽ tự tôn tự ái, không muốn đi làm chuyện hầu hạ người nữa!
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Có thể bị người ta nuôi, đây là chuyện rất tốt kia mà?”
Trương Nhị Khuyết bị nói đến không biết nên nói cái gì mới ổn, hắn hận sắt không thành thép mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc, Ngôn Cảnh Tắc cười tủm tỉm mà nhìn lại.
Tô Mặc Tu hít sâu một hơi, bắt lấy tay Ngôn Cảnh Tắc.
Y tuyệt đối sẽ không cô phụ Ngôn Cảnh Tắc, nhất định sẽ nuôi Ngôn Cảnh Tắc!