Chung Tình 2

Chương 47

Lần này dùng chính là điện thoại mình, Ngôn Cảnh Tắc bèn nấu cháo điện thoại với Tô Mặc Tu, tám một cái chính là hơn nửa tiếng đồng hồ. 

Đến cuối cùng thật sự không còn lời gì để nói, hắn mới cúp điện thoại, về phòng ngủ tắm rửa.

Mà bên kia, Tô Mặc Tu sau khi Ngôn Cảnh Tắc cúp điện thoại, hít sâu mấy hơi thở, điều chỉnh một chút trạng thái của mình, lúc này mới vào trong nhà.

Y vào nhà thì thấy cha mẹ đều đang ý vị thâm trường mà nhìn mình.

Chử nữ sĩ cười hỏi: “A Tu, con đang yêu đương hả? Là con gái nhà ai? Tuổi con cũng không nhỏ, định ra thì mang về nhà cho ba mẹ nhìn xem đi!”

Tô Mặc Tu đáp: “Con có thích một người, nhưng mà còn chưa đuổi tới tay…… Là ai thì không nói trước đâu ạ.”

"Con thích người vừa rồi gọi điện thoại cho con sao?" Chử nữ sĩ hỏi.

Tô Mặc Tu gật gật đầu.

Chử nữ sĩ nói: “Cô bé chủ động gọi điện thoại cho con, còn nói lâu như vậy, chắc chắn là có ý với con rồi."

Chử nữ sĩ lúc này tâm tình khá tốt, tuy con trai nhỏ không bớt lo, nhưng con trai lớn đã tìm đối tượng, đây là một tin tức tốt.

Con trai lớn của bà cũng sắp ba mươi, trước đó một lần yêu đương cũng không có, bà rất lo lắng.

Tô Mặc Tu nói: “Chuyện này cũng không nhất định, tuổi tác người đó còn nhỏ…… Ba mẹ, việc này con sẽ xử lý, ba mẹ đừng hỏi nữa.”

Nếu Chử Khải Vũ nói như vậy, Chử nữ sĩ chắc chắn không để trong lòng, còn sẽ tiếp tục truy vấn.

Nhưng người nói vậy là Tô Mặc Tu, tình huống liền không giống nữa.

Nàng tin tưởng con trai lớn có thể xử lý tốt vấn đề cảm tình của mình, lập tức nói: “Được, mẹ mặc kệ, nhưng con cần phải nắm chặt nha, tranh thủ trước 30 tuổi có thể kết hôn.”

Tô Mặc Tu đáp: “Con sẽ nắm chặt.”

Tô Mặc Tu nói xong, liền nói sang chuyện khác, bàn chuyện về công ty với ba mẹ.

Tô phụ và Chử nữ sĩ biết y không muốn nói về chuyện yêu đương, cũng không ép y nói, thuận thế bàn chuyện công ty với y.

****Truyện được chỉ được đăng tại 2 nơi là https://hikariare.wordpress.com và wattpad Kaorurits. 

Ba người hàn huyên trong chốc lát, từng người trở về phòng, mà vừa về đến phòng mình, biểu cảm nhẹ nhàng trên mặt Tô Mặc Tu liền biến mất không thấy đâu, chuyển thành ngưng trọng.

Không còn nghi ngờ gì nữa, y thích tiểu mập mạp.

Mà đây là một việc rất phiền toái.

Nếu tiểu mập mạp là một cô gái, y muốn kết hôn với tiểu mập mạp cũng không khó.

Nhưng tiểu mập mạp là nam, vấn đề y gặp phải sẽ rất nhiều. 

Đầu tiên, là tiểu mập mạp có khả năng căn bản là không thích y.

Chuyện này không phải y muốn thay đổi là có thể thay đổi, việc duy nhất y có thể làm chính là đối xử tốt với tiểu mập mạp một chút, lại tốt hơn một chút, nỗ lực khiến tiểu mập mạp thích y.

Tiếp theo, lại là áp lực đến từ người nhà.

Nếu cha mẹ tiểu mập mạp kiểu gì cũng không đồng ý, dù tiểu mập mạp có yêu y, cũng có thể không muốn cùng y bên nhau….

Chuyện này tạm thời y cũng không có biện pháp, chỉ có thể đến lúc đó nỗ lực bày ra thành ý của mình với cha mẹ tiểu mập mạp.

Sau đó là cha mẹ y……

Tô Mặc Tu hiểu rất rõ ba mẹ mình.

Người làm ăn như ba mẹ tư tưởng vẫn tương đối cởi mở, những thứ mới mẻ trong xã hội bọn họ trên cơ bản đều hiểu biết.

Nhưng dù vậy, bọn họ khẳng định cũng không thể tiếp thu việc con trai bọn họ thích một người đàn ông.

Y muốn cùng tiểu mập mạp ở bên nhau, ba mẹ không chỉ không trở thành trợ lực của y, còn sẽ trở thành lực cản của y.

Chuyện của tiểu mập mạp bên kia chủ yếu là xem ý tưởng của tiểu mập mạp, y giải quyết không được, nhưng ba mẹ của chính y….

Chuyện này y phải giải quyết tốt trước đã.

Chung quy không thể vất vả theo đuổi tiểu mập mạp xong, kết quả bởi vì ba mẹ y không đồng ý, từ giữa làm khó dễ, cuối cùng gà bay trứng vỡ, tiểu mập mạp lại chạy mất!

Mà muốn khiến ba mẹ tiếp thu tiểu mập mạp…… Y cần phải có quyền lên tiếng ở nhà, cần phải không dựa vào ba mẹ cũng có thể sống sót.

Nghĩ đến đây, Tô Mặc Tu âm thầm thấy may mắn, may mắn mình có dự kiến trước, mới vừa thành niên đã bắt đầu gây dựng sự nghiệp.

Từ nhỏ y học cái gì cũng nhanh, khảo thí gì đó cơ bản đều là hạng nhất, cũng rất sớm đã bắt đầu suy xét xem đời này mình muốn làm gì.

Sau đó…… Mặc dù khi đó y căn bản không có người mình thích, y cũng vẫn muốn kiếm nhiều tiền.

Như vậy tương lai có người mà y thích rồi, sẽ có thể làm người mình thích sống những ngày lành!

Bạn bè bên cạnh y trước khi thành niên, trên cơ bản cha mẹ cấp tiền có bao nhiêu tiêu hết bấy nhiêu, nhưng y không giống vậy, từ năm y mới năm sáu tuổi đã bắt đầu tích cóp tiền.

Lúc ấy y không chịu đem tiền mừng tuổi đưa cho ba mẹ, nghiêm túc mà nói mình muốn tích cóp tiền cưới vợ…… Ba mẹ y cười một hồi, cuối cùng không chỉ không thu lấy tiền của y, còn cho y nhiều thêm một chút, làm phong phú vốn cưới vợ của y.

Lúc y sinh ra, trong nhà đã không thiếu tiền, ba mẹ không thể tự mình chiếu cố y, càng hào phóng về mặt tiền bạc với y, sau lại thấy y ưu tú như vậy, còn chưa bao giờ tiêu tiền lung tung, bọn họ cấp tiền càng nhiều hơn, tiền ăn tết tiền mừng tuổi gì đó cũng toàn bộ để bản thân y chi phối.

Dựa vào mớ tiền này, y đã sớ bắt đầu gây dựng sự nghiệp, hiện tại đã có một cái công ty độc thuộc về mình, bởi vì phương hướng kinh doanh hoàn toàn bất đồng với công ty của ba y, ba y còn hoàn toàn quản không đến y.

Ngoài ra, y còn có ba căn nhà, hai chiếc xe, cùng với tiền tiết kiệm nữa.

Nếu thật muốn cãi lớn với ba mẹ, y cũng có thể sống rất khá.

Chỉ là ở đây có rất nhiều thứ là ba mẹ chi y….

Tô Mặc Tu cảm thấy bản thân mình vẫn hơi không được tự tin.

Y nhất định phải càng nỗ lực phát triển sự nghiệp hơn nữa!

Ngành sản xuất y lựa chọn rất không tồi, rất nổi, trước đó bởi vì không thiếu tiền nên y không quá nguyện ý nhận góp vốn gì đó, nhưng bây giờ muốn nhanh chóng tăng giá trị tài sản thì phải chơi kiểu tư sản, mặc kệ là góp vốn hay là đưa ra thị trường đều có thể làm một chút.

Tô Mặc Tu tính nửa ngày, sau khi đem tài sản của mình chải vuốt rõ ràng, lại bắt đầu cân nhắc nên làm sao để ba mẹ tiếp thu chuyện mình thích con trai này.

Come out là cần thiết, nếu công tác tư tưởng chưa làm tốt cho cha mẹ thì y dựa vào cái gì theo đuổi tiểu mập mạp? Nhưng phải come out như thế nào, việc này phải ngẫm thật kĩ lại.

Tô Mặc Tu suy đoán trên giấy một chút phản ứng của ba mẹ sau khi biết mình thích con trai.

Mới đầu chắc chắn là bạo nộ, kiểu gì cũng không tiếp thu, nhưng sau đó……

Ba mẹ y và đại đa số cha mẹ ở đất nước này giống nhau, rất yêu thương con, nếu y biểu hiện đủ đáng thương, đại khái ba mẹ y sẽ tiếp thu.

Tô Mặc Tu càng muốn, ánh mắt càng thanh minh.

Y ra quyết định xong, sau đó hơi hối hận hôm qua lúc ba mẹ truy vấn chuyện tình yêu, biểu hiện quá hoàn mỹ.

Lúc ấy y phải nên vừa rối rắm vừa thống khổ mới đúng, như vậy có thể đánh một châm dự phòng cho ba mẹ.

Nhưng hiện tại cũng còn kịp.

Tô Mặc Tu cả đêm không ngủ, hôm sau còn không rửa mặt, cố tình mang theo chút tiều tụy, xuống lầu cùng ăn bữa sáng với ba mẹ.

Lúc ăn còn không nói một lời, vô ý thức mà dùng đũa đâm thọc đồ ăn trước mặt mình.

“A Tu, có phải con không thoải mái không?” Chử nữ sĩ lo lắng mà nhìn con lớn.

Tô Mặc Tu làm ra bộ dáng thất thần, chỉ coi như không nghe thấy.

Chử nữ sĩ càng thêm lo lắng: “A Tu?”

Lúc này, Tô Mặc Tu mới bỗng nhiên “bừng tỉnh”: “Mẹ, làm sao vậy?”

Chử nữ sĩ hỏi: “Mẹ hỏi con có phải không thoải mái hay không, sao con thất thần vậy?”

Tô Mặc Tu cười cười: “Mẹ, con không sao…… Con ăn xong rồi, con đến công ty trước."

Tô Mặc Tu nở nụ cười ba phần mỏi mệt ba phần rối rắm còn có bốn phần thống khổ, nhìn thế nào cũng không giống không sao 

Bữa sáng y còn chỉ ăn một chút!

Sau khi con trai đi rồi, Chữ nữ sĩ lo lắng mà nhìn chồng mình: “A Tu làm sao vậy mình? Có phải công ty nó đã xảy ra chuyện gì không?”

"Công ty nó tôi cho người nhìn mà, phát triển tốt lắm, trên vốn có rất nhiều tiền." Cha Tô nói, “Trước kia đứa nhỏ này công ty xảy ra chuyện, nó cũng nên ăn thì ăn nên ngủ thì ngủ, tôi thay nó gấp đến độ không chịu được, nó thì một chút không thèm để ý, không có khả năng là công ty nó đã xảy ra chuyện đâu.

Từ hôm qua nó đã bắt đầu kỳ kỳ quái quái, chắc là bởi vì chuyện yêu đương? Chẳng lẽ tối hôm qua nó thất tình à?”

Cha Tô và Chử nữ sĩ thảo luận một phen, không thảo luận ra một nguyên do nào.

Mà lúc này, Tô Mặc Tu đã tới công ty của mình.

Trước tiên y xử lý sự vụ công ty, làm xong hết thì y lên mạng tra xét một chút, làm như thế nào để giả bộ tiều tụy.

Kỳ thật y cũng không cần làm bản thân mình đặc biệt tiều tụy, ở trước mặt ba mẹ ăn ít cơm đi, thường thường thất thần cũng là được, mặt khác…… Có đồ trang điểm có thể vẽ quầng thâm mắt? Cái này không tồi.

Tan tầm hôm nay, Tô Mặc Tu riêng đi mua mỹ phẩm hóa trang, thuận tiện ở bên ngoài mua chút thức ăn ăn no, lúc này mới về nhà.

Buổi tối lúc ăn cơm, y liên tiếp thất thần, còn không ăn được bao nhiêu ngụm.

Lúc rời khỏi phòng ăn, Tô Mặc Tu chú ý tới ba mẹ y đều rất lo lắng.

Y cũng không muốn bọn họ lo lắng, nhưng loại chuyện này…… Đối nghịch ầm ĩ với ba mẹ, hai bên đều phun ra từ ngữ đả thương người, có lẽ càng làm cho ba mẹ khó chịu, còn không bằng thử thay đổi một cách vô tri vô giác mà khiến bọn họ tiếp thu.

Ừm, tối nay đèn trong phòng y sẽ để cả đêm không tắt, màn cũng đừng kéo chặt để lộ ánh sáng ra ngoài.

Ba mẹ y thức dậy sớm, như vậy sáng mai đều sẽ “biết” y cả đêm không ngủ.

Đương nhiên y sẽ không thật sự không ngủ…… Y mang bịt mắt ngủ là được.

Tin rằng lăn lộn mấy ngày như vậy, ba mẹ sẽ tìm y nói chuyện tử tế. 

Tô Mặc Tu làm quyết định xong, bèn gửi tin nhắn cho tiểu mập mạp, định tán gẫu mấy câu với tiểu mập mạp.

Kết quả, tiểu mập mạp đặc biệt trực tiếp, lời mời video call lập tức liền tới đây.

Tô Mặc Tu cười xác nhận, nhìn về phía tiểu mập mạp đối diện. 

Tiểu mập mạp một mình ở trong phòng ngủ, ngồi trên giường ngủ cao cao, hơi hẹp, đang cười tủm tỉm mà nhìn y, thịt trên má xệ xuống một bên, thoạt nhìn đặc biệt đáng yêu.

Y còn chưa niết qua mặt béo của tiểu mập mạp nữa….

Tô Mặc Tu hỏi: "Tối nay em không lên tiết tự học buổi tối sao?" 

“Ca ca, em bị thương nên xin lão sư nghỉ rồi.

Gần đây đều không đi tiết tự học buổi tối, tự mình nghỉ ngơi trong phòng ngủ thôi.” Ngôn Cảnh Tắc chỉ chỉ đầu trọc của mình.

"Em đúng là phải nghỉ ngơi cho tốt.

Tiền em đủ dùng không? Phải mua cho bản thân chút đồ ăn ngon chứ…..

Nhìn em gầy kia kìa!" Tô Mặc Tu đau lòng vô cùng. 

Ngôn Cảnh Tắc: Vợ bé nhỏ ơi em nghiêm túc đó hả? Mấy ngày nay tuy hắn giảm thể trọng một chút nhưng căn bản không tới trình độ người ta nhìn là nhận ra được, càng đừng nói hắn và Tô Mặc Tu biết nhau tổng cộng chưa đến hai ngày.

Chỉ xíu xiu thời gian như vậy, hắn có thể gầy bao nhiêu chớ?

Quan trọng nhất chính là…… Thần thái ngữ khí của Tô Mặc Tu, sao hắn cứ cảm thấy, Tô Mặc Tu hình như rất thích bộ dáng bụ bẫm của hắn?

Vợ bé nhỏ đáng thương của hắn chắc chắn lại hoài nghi thẩm mỹ của mình rồi, cảm thấy chính y thích mập mạp cho coi.

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Ca ca, em có tiền, hơn nữa em gầy một chút mới đẹp mà.”

"Bây giờ em đã rất đẹp rồi!" Tô Mặc Tu nói, thẩm mỹ y kỳ lạ, nếu tiểu mập mạp gầy đi, có lẽ y sẽ không thích ấy.

Trước kia y gặp qua nhiều trai đẹp tiểu thịt tươi như vậy, chưa bao giờ nhất kiến chung tình qua, không phải sao?

“Ca ca anh thật tốt.” Ngôn Cảnh Tắc ngọt ngào mà cười.

Tô Mặc Tu bị hắn cười đến tâm can loạn run, ho nhẹ một tiếng: "Hôm nay anh có đi tìm cha mẹ Tôn Bân Bân rồi, em yên tâm, sau này Tôn Bân Bân chắc chắn không dám lại bắt nạt em trong trường nữa.”

“Ca ca em quá thích anh luôn! Anh là người đối xử với em tốt nhất, đem mỗi một câu em nói đều ghi tạc trong lòng!” Ngôn Cảnh Tắc nói vài câu lời ngon tiếng ngọt, lại nói, “À đúng rồi, hôm nay Tôn Bân Bân mang theo một đám người muốn đến đánh em, may mắn em trốn mau á.”

“Còn có chuyện này sao?” Sắc mặt Tô Mặc Tu biến đổi, “Em chờ một chút, anh lại gọi điện thoại cho ba nó!”

Tô Mặc Tu vội vội vàng vàng đi gọi điện thoại cho cha Tôn Bân Bân, Ngôn Cảnh Tắc cười tủm tỉm, ẩn sâu công danh.

Hôm nay Tôn Bân Bân xác thật mang theo không ít người, muốn đến đánh hắn, nhưng căn bản không thương tổn đến hắn, ngược lại còn bị hắn đánh.

Tuy thân thể hắn cồng kềnh, nhưng kỹ xảo chiến đấu và ý thức chiến đấu cũng không thiếu, loại nam sinh cấp ba bình thường như Tôn Bân Bân sao đánh thắng được hắn!

Tuy bọn nó tới một đám người, nhưng cả đám đều chưa từng đánh hội đồng bao giờ, không biết phối hợp, bọn nó vì tránh né trường học có camera theo dõi khắp nơi, còn lựa chọn một nơi nhỏ hẹp như wc làm sân chiến đấu.

Hắn nhẹ nhàng liền đánh bại từng đứa một.

Sau đó, hắn lại dùng thân thể vĩ ngạn của mình lấp kín cửa wc, buộc bọn nó nói cho hắn quay video lại.

Sau đó, video tư liệu sống của hắn đã gia tăng rồi.

Hắn còn uy hiếp bọn nó một phen: “Sau này tốt nhất là tụi mày nghe lời tao, nếu không….

Ha ha, video của tụi mày, ngày mai là được đăng lên mạng thôi."

Lúc ấy ánh mắt đám Tôn Bân Bân tràn ngập không cam lòng, hắn nhìn là cảm thấy cực kỳ sảng rồi.

Càng sảng chính là…… Sau khi hắn uy hiếp mấy đứa nó rồi, bèn đi tìm lão sư, nói bọn nó trốn tiết tự học buổi tối, ở trong WC lén hút thuốc.

Học sinh là phải ra dáng học sinh, không đi học chạy khắp nơi không tốt đâu nha! Hắn cần phải khiến bọn nó quay lại chính đồ!

Tô Mặc Tu rất nhanh đã trở về, Ngôn Cảnh Tắc treo nụ cười ngọt ngào, tiếp tục gọi ca ca tám với Tô Mặc Tu.

Hai người gọi video call hơi lâu, đến cuối cùng cũng chưa lời nói hàn huyên gì, cũng chỉ là mở video nhìn đối phương, sau đó Ngôn Cảnh Tắc học bài, Tô Mặc Tu làm công việc của mình. 

Mãi cho đến tiết tự học buổi tối kết thúc, tiếng chuông vang lên, Ngôn Cảnh Tắc mới lưu luyến không rời mà đóng video call.

Thiệu Thẩm Dương rất nhanh trở về tới, mà chuyện đầu tiên cậu làm sau khi về phòng ngủ chính là hỏi bài Ngôn Cảnh Tắc.

Đề mục mà cậu nghĩ không rõ, bất kể là vật lý hay hóa học hay toán học, chỉ cần hỏi Ngôn Cảnh Tắc, Ngôn Cảnh Tắc chung quy có thể đáp được.

Thiệu Thẩm Dương càng kính nể Ngôn Cảnh Tắc, đối với Chử Khải Vũ nói xấu Ngôn Cảnh Tắc cũng càng có ý kiến: “Chử Khải Vũ kia cũng không biết sao nữa, cứ hay tới tìm tớ, còn một hai phải mua đồ ăn cho tớ, tớ lại không phải không có cơm ăn!”

“Con người cậu ta đúng là quái quái!” Ngôn Cảnh Tắc nói, “Cậu ta tiếp cận cậu như vậy, chỉ sợ dụng tâm kín đáo, cậu chú ý một chút.”

Thiệu Thẩm Dương nghiêm túc gật đầu.

Hôm nay, Ngôn Cảnh Tắc có thể nói là trải qua một ngày vui sướng, nhưng bên kia, đám Tôn Bân Bân thật sự là không tốt.

Tôn Bân Bân không nghĩ tới mình tìm một đám người đi đánh Thạch Thành Anh, thế mà còn đánh không lại!

Thạch Thành Anh từng chuyên môn học võ thuật ư? Sao lại lợi hại như vậy!

Giờ ngon rồi, trước đó chỉ một mình nó bị quay video, giờ mọi người trong đám đều bị quay hết!

Nhóm bọn nó còn bị bắt ở trong WC kêu: “Quá thơm quá thơm……”

Thật là, ngẫm lại là cảm thấy không mặt mũi nào đối mặt thầy cô bạn bè trong trường!

Đây còn không phải là kết cục!

Thật vất vả ma đầu Thạch Thành Anh này đi rồi, bọn nó mới vừa đi ra WC khỏi, đang định về phòng ngủ tắm rửa thì đụng phải lão sư.

Lão sư còn vừa lên tới liền nói: “Tôn Bân Bân! Trò dẫn bạn trốn tiết tự học buổi tối thì thôi, thế mà còn hút thuốc!”

Tôn Bân Bân: Nó không có, nó thật sự không có! Nó tuyệt đối không có hút thuốc!

Từ từ, trước đó lúc Thạch Thành Anh buộc bọn nó quay video, còn châm mấy điếu thuốc lá, không phải vì chế tạo hiệu quả sương khói, mà thật ra là làm cho người bọn nó mang mùi thuốc lá sao?

Đám Tôn Bân Bân một thân đầy mùi thuốc lá, cuối cùng được lão sư tặng thêm một phần tác nghe --- viết kiểm điểm một ngàn chữ, ngày mai phải nộp!

Tôn Bân Bân cảm thấy hôm nay, ngày này, dừng ở đây đã cực kỳ kích thích, nhưng sự tình còn chưa có xong!

Nó mới trở lại phòng ngủ, đang định tắm rửa, ba nó tính thời gian gọi điện thoại tới.

Này còn chưa tính, ba nó vừa lên tới là mắng nó một trận: “Tôn Bân Bân, mày rốt cuộc là sao vậy! Ba tốn nhiều tiền như vậy cho mày vào trường W là để mày bắt nạt bạn trong trường hả? Để mày hút thuốc trong trường hả? Ngày mai ba tới trường học xem ba có đánh mày hay không!"

Tôn Bân Bân: “…… Ba ~ ba nghe con giải thích đi!”

Nhưng mà cha Tôn căn bản không nghe nó giải thích.

Cha Tôn sắp bị tức điên!

Sáng hôm nay Tô Mặc Tu tìm ông, nói con ông ở trong trường bắt nạt bạn học, trong ngôn ngữ còn cảm thấy như con ông dạy hư Chử Khải Vũ, ông nghe được mà vừa kinh vừa sợ.

Ông có ám chỉ con mình chỉ đi theo Chử Khải Vũ, nhưng tuyệt đối không để con mình dạy hư Chử Khải Vũ…… Con ông đã làm cái gì?

Lúc ấy thời gian còn sớm, suy xét đến việc con mình phải đi học, ông cũng không vội vã gọi điện thoại cho nó, tính chờ buổi tối hết tiết tự học lại nói, kết quả……

Tiết tự học buổi tối còn chưa kết thúc, Tô Mặc Tu lại gọi điện thoại cho ông, nói con ông hôm nay lợi hại hơn, mang theo một đám người đi bắt nạt bạn học!

Này còn chưa tính, ông mới vừa cúp điện thoại Tô Mặc Tu, lão sư con ông cũng gọi điện thoại tới, lão sư nói con ông mang theo một đám người trốn tiết tự học buổi tối, trốn trong WC hút thuốc, trước đó còn nhằm vào lớp trưởng trong lớp……

Cha Tôn bị tức giận đến không chịu được, lại còn không thể không gọi điện thoại xin nghỉ với công ty, ngày mai ông phải vào trường gặp lão sư, đương nhiên…… Cũng phải tìm cơ hội giáo huấn thằng con một trận!

Tôn Bân Bân cúp điện thoại của ba mình xong, cả người đều ngốc ra.

Hôm nay thật là…… một ngày "đủ màu đủ kiểu".

Đời này nó đều sẽ nhớ kĩ một ngày như vậy! 

Tác giả có lời muốn nói:

Tô Mặc Tu: Tranh thủ sớm ngày come out, thông báo thành công, nghênh cưới tiểu mập mạp, đi lên đỉnh cao nhân sinh!

Ngôn Cảnh Tắc: Ánh sáng chính đạo chiếu vào trên đại địa ~ hôm nay lại là một ngày khuyên nhủ thiếu niên lạc đường đi lên chính đạo ~