Tô Mặc Tu mặt không biểu cảm mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc, hai mắt sau thấu kính hơi hơi nheo lại.
Ánh mắt này…… Trong phim hay kịch, trùm cuối mặt ngoài là luật sư, lão sư, bác sĩ linh tinh, lúc nhìn người ta như vậy, trăm phần trăm là kẻ đó xui xẻo.
Tim Ngôn Cảnh Tắc nhịn không được đập nhanh hơn, sau đó bỗng thấy Tô Mặc Tu lạnh nhạt mà hất tay hắn ra, giống như là đang ném thứ đồ dơ gì đó: “Khang tổng, xem văn kiện đi.”
Tô Mặc Tu không hiểu được tên Khang Tín Hậu tâm thần này rốt cuộc muốn làm sao, vì sao…… Đột nhiên lại dầu mỡ như vậy.
Từ dầu mỡ này là y nghe được mấy cô trong văn phòng nói chuyện phiếm, lúc đó mấy cô thư ký đi tiếp đãi khách hàng, bị khách hàng sờ soạng tay một chút, rồi vẫn luôn lèm bèm khách hàng này dầu mỡ quá.
Nhưng y không nghĩ tới, Khang Tín Hậu cũng sẽ làm loại chuyện này.
Càng làm y không nghĩ tới chính là…… Vừa rồi, thế mà y cảm thấy bị Khang Tín Hậu sờ tay, cảm giác rất không tồi.
Y nhất định là công việc bận quá, xuất hiện ảo giác rồi.
“Ta không xem đâu.” Ngôn Cảnh Tắc nói, bắt đầu suy xét muốn làm sao đuổi Tô Mặc Tu tới tay.
Thân phận hai người bọn họ ở thế giới này rất có cảm giác, nhưng cũng có chỗ không tốt —— nếu Tô Mặc Tu cảm thấy hắn thổ lộ với Tô Mặc Tu kỳ thật là tìm thế thân, vậy thì quá oan uổng!
Nghe Ngôn Cảnh Tắc nói không xem, Tô Mặc Tu cũng không khuyên, y đem văn kiện đặt trên tủ đầu giường, lấy ra một bao khăn ướt, thong thả ung dung mà bắt đầu lau tay.
Lau cái tay bị Ngôn Cảnh Tắc sờ qua kia.
Ngôn Cảnh Tắc: “……” Vợ bé nhỏ của hắn vậy mà ghét bỏ hắn! Còn ghét bỏ thật sự rất nghiêm trọng! Hắn ngửi được mùi cồn, khăn ướt này là khăn ướt khử trùng có cồn!
Tô Mặc Tu dùng một tờ khăn ướt lau tay mình một lần, tùy tay ném vào thùng rác, lại rút ra tờ khăn ướt thứ hai, từng ngón từng ngón tay chậm rãi lau.
Cồn làm tay y rất lạnh, còn đau đớn từng đợt, nhưng cũng làm trái tim y bình tĩnh trở lại.
Tô Mặc Tu cảm thấy, mình nhất định là giấc ngủ không đủ mụ mị cả đầu, mới có thể cảm thấy tên Khang Tín Hậu biến thái này…… Có hơi đẹp trai.
Khang Tín Hậu gia hỏa này chính là một tên có bệnh tâm thần! Người này đôi khi đột nhiên lôi kéo bọn họ tăng ca, mấy ngày liền không cho bọn họ ngủ một giấc, có đôi khi lại đột nhiên chạy mất, liên hệ cũng liên hệ không được.
Người này cảm xúc cũng không ổn định, một giây trước còn ổn, giây tiếp theo cũng có khả năng đột nhiên phát hỏa.
Không chỉ như thế, Khang Tín Hậu còn thích tìm y phiền toái.
Mới đầu y không biết nguyên nhân, có lần gặp được Tô Nghiên Thanh từ văn phòng Khang Tín Hậu ra ngoài, Khang Tín Hậu không cao hứng cả một buổi trưa, còn ném rất nhiều công việc cố ý lăn lộn người khác cho y, y bỗng chốc rõ ràng.
Y và Tô Nghiên Thanh có nét giống nhau, Khang Tín Hậu không nỡ phát giận với Tô Nghiên Thanh, bèn trút lên người y.
Đi theo Khang Tín Hậu làm việc bốn năm, Tô Mặc Tu đã vô số lần muốn đập vỡ đầu Khang Tín Hậu.
Nhưng y cần tiền.
Nhân sinh chung quy phải thỏa hiệp.
Nghĩ đến Tô Nghiên Thanh, Tô Mặc Tu càng thanh tỉnh hơn.
Tên biến thái trước mắt này là vị hôn phu của Tô Nghiên Thanh.
Tuy y không rõ Tô Nghiên Thanh vì sao muốn đính hôn với tên tâm thần cả ngày âm dương quái khí không cho người ta sắc mặt tốt, nhưng quan hệ của hai người này sẽ không thay đổi.
Tô Mặc Tu ném tờ khăn ướt thứ hai vào thùng rác, hờ hững mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc ho nhẹ một tiếng: “Văn kiện này không phải là tôi không muốn xem, là tôi xem không hiểu! Tôi không phải Khang Tín Hậu!”
Tô Mặc Tu nói: “Khang tổng nói đùa.”
“Tôi không đùa, tôi là người mới xuyên qua! Vừa xuyên tới là nằm trên giường bệnh rồi! Tuy tôi có một bộ phận ký ức của gia hỏa này, nhưng tôi thật sự không phải là gia hỏa này!” Ngôn Cảnh Tắc lại muốn đi kéo tay Tô Mặc Tu, nhưng bị Tô Mặc Tu né tránh, chỉ kéo đến một góc ống tay áo Tô Mặc Tu.
Hắn thảm quá đi, hắn bị vợ bé nhỏ ghét bỏ!
Nhưng không sao hết, vợ bé nhỏ của hắn chắc chắn sẽ rất nhanh nhào vào trong ngực hắn!
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Em phải tin tưởng tôi, tôi nói đều là sự thật! Bây giờ tôi thật sự rất hoảng, không biết nên làm cái gì bây giờ.”
Ngôn Cảnh Tắc đáng thương vô cùng mà nhìn Tô Mặc Tu, chuyện giả vờ đáng thương này, hắn làm cực kỳ nhuần nhuyễn!
Tô Mặc Tu dùng lực một chút, kéo xả góc áo mình trên tay Ngôn Cảnh Tắc ra, vô tình mà nói: “Khang tổng, tôi tìm bác sĩ khoa tâm thần cho anh nhé?"
"Tôi mới tỉnh dậy là nhìn thấy em, nhất kiến chung tình với em rồi, em là người ta biết duy nhất trên thế giới này….
Em có thể nào đừng tuyệt tình với tôi như vậy không?" Ngôn Cảnh Tắc hỏi.
Tô Mặc Tu nói: “Anh có tình với tôi là chuyện của anh, không liên quan gì tới tôi cả.”
Ngôn Cảnh Tắc: “……”
“Khang tổng, nếu anh không định làm việc, vậy tôi đi trước." Tô Mặc Tu lại nói, đứng dậy định rời đi.
Từ từ, Tô Mặc Tu định cứ như vậy mà đi á?
Hắn vừa tới thế giới này, một thân một mình, gió thảm mưa sầu…… Tô Mặc Tu còn định bỏ rơi mặc kệ hắn?
Chuyện này tuyệt đối không thể!
Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên từ trên giường bật lên, bắt lấy Tô Mặc Tu đang định đi, dùng lực một chút, khiến Tô Mặc Tu lảo đảo ra sau, ngã xuống cái giường bệnh hai mét hai siêu xa hoa kia của hắn.
Theo sát, hắn xoay người một cái đè lên người Tô Mặc Tu, dùng tay mình đè tay Tô Mặc Tu lại: “Không được đi!”
Mắt kính Tô Mặc Tu lệch đi, quần áo cũng bị xốc xộc xệch, nằm trên chiếc giường thuần trắng nhìn đặc biệt mê người.
Rốt cuộc y căng không được biểu cảm của mình nữa, lúc nhìn Ngôn Cảnh Tắc, ánh mắt phảng phất như đang bốc hỏa: “Khang Tín Hậu! Buông tay!”
“Tôi không buông!” Ngôn Cảnh Tắc nói, dán lên hôn Tô Mặc Tu một ngụm.
Toàn bộ người Tô Mặc Tu cứng lại rồi.
Ngôn Cảnh Tắc cười khẽ.
A Tu nhà hắn thật đáng yêu.
Tô Mặc Tu có nói như thế nào, cũng là một chàng trai thành niên, còn hắn thì sao, nguyên chủ vừa mới tự sát, mất máu quá nhiều, cả người vô lực……
Tô Mặc Tu tuyệt đối có thể dễ dàng đẩy hắn ra!
Nhưng Tô Mặc Tu không có đẩy, tim Tô Mặc Tu đập còn nhanh đến quá mức!
Cục cưng nhà hắn tuyệt đối là không thể ngăn cản bản thân luân hãm vào mị lực của hắn!
Ngôn Cảnh Tắc lại cúi đầu lần nữa, lần này không phải chỉ hôn nhẹ, mà là hôn sâu.
Tô Mặc Tu không trốn, cả người đều mềm nhũn, sau mắt kính bị lệch là một đôi mắt khiếp sợ đến thất thần.
“Thiếu gia……” Cửa phòng bệnh lại lần nữa bị đẩy ra, chú Lý quản gia đưa Ngôn Cảnh Tắc đến bệnh viện trước đó đi đến.
Ngôn Cảnh Tắc còn chưa phản ứng lại kịp, đã bị Tô Mặc Tu dùng sức đẩy ra, sau đó liền trơ mắt mà nhìn Tô Mặc Tu xoay người xuống giường chạy mất.
Ngôn Cảnh Tắc bị đẩy đến ngưỡng mặt lên trời, che lại miệng mình, thầm thở dài một hơi.
Mất máu quá nhiều thật sự quá phiền toái…… Hắn vậy mà cũng áp chế không được vợ bé nhỏ……
Đang nghĩ vậy, Ngôn Cảnh Tắc bỗng đối diện với ánh mắt khiếp sợ của chú Lý.
Thu hồi biểu cảm nhộn nhạo trên mặt mình lại, Ngôn Cảnh Tắc nhìn về phía chú Lý: “Chú Lý, đóng cửa lại đi.”
Chú Lý năm nay hơn 50 tuổi, sau khi mẹ kế bảo mẫu của nguyên chủ bị cha nguyên chủ đuổi đi, ông bắt đầu dẫn dắt đoàn đội chiếu cố nguyên chủ, giờ ông cứ mơ mơ màng màng mà đóng cửa lại, rồi nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc: “Thiếu gia……”
Thiếu gia nhà mình có bao nhiêu coi trọng Tô Nghiên Thanh, điên cuồng cỡ nào, chú Lý vẫn luôn đều nhìn trong mắt.
Ông nhìn thấy, thậm chí còn nhiều hơn cả cha Khang nhìn thấy.
Ông biết, vị thiếu gia nhà ông này, là coi Tô Nghiên Thanh như gốc rễ vận mệnh.
Trong lòng trong mắt cũng chỉ có một mình Tô Nghiên Thanh.
Nhưng bây giờ, ông nhìn thấy gì đây?
Thiếu gia nhà ông thế mà lại cưỡng hôn Tô trợ lý!
Động tác vừa rồi của thiếu gia kia, ông nhìn rất rõ ràng, là thiếu gia ngăn chặn trên người Tô trợ lý!
May mắn là ông đã tới, để Tô trợ lý có cơ hội chạy thoát.
Chú Lý nhìn Ngôn Cảnh Tắc, một lời khó nói hết.
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Chú Lý, con muốn giải trừ hôn ước với Tô Nghiên Thanh.”
“Thiếu gia?” chú Lý ngốc ra.
Lúc trước, cái hôn ước lung tung rối loạn này làm sao mà đến, không ai so với ông rõ ràng hơn.
Đó là lão gia đã mất tạo áp lực với Tô Nghiên Thanh, bức bách Tô Nghiên Thanh đáp ứng.
Lão gia vì sao muốn làm như vậy? Đó là bởi vì thiếu gia lấy chết tương bức.
Lúc ấy thiếu gia thật sự cứ như điên rồi vậy, dùng dao nhỏ cắt qua ngực mình, dùng dầu nóng làm mình bị bỏng, một ngụm cắn chết Tô Nghiên Thanh không buông.
Lão gia còn có thể làm sao, chỉ có thể đáp ứng.
Mà mặc kệ là trước đính hôn hay là sau đính hôn, thiếu gia nhà bọn họ đối với Tô Nghiên Thanh đều là ngàn y trăm thuận, Tô Nghiên Thanh muốn cái gì cho cái đó, còn đánh không đánh trả, mắng không cãi lại.
Kỳ thật ngay từ đầu, Tô Nghiên Thanh đối với thiếu gia vẫn là không tồi, nhưng sau khi đính hôn, đại khái là lòng có oán giận, đối xử với thiếu gia không còn hữu hảo nữa, đánh chửi cũng từng có.
Cố tình thiếu gia nhà ông cứ vui vẻ chịu đựng.
Hiện tại…… thiếu gia nhà ông muốn từ hôn?
Chú Lý thật hoài nghi mình nghe lầm.
Phải biết rằng, đêm qua, thiếu gia nhà ông mới vì cãi nhau với Tô Nghiên Thanh mà tự sát.
Chú Lý không quá coi trọng chuyện hôm qua thiếu gia tự sát, thứ nhất là thiếu gia nhà ông không sao cả, thứ hai…… Thiếu gia nhà ông tự sát, đã không phải là chuyện lần một lần hai.
Ông chỉ là giống như thường vậy, phong tỏa tin tức, không để người khác biết.
Tỷ như, Tô trợ lý vừa rồi tới cũng không biết thiếu gia nằm viện là bởi vì tự sát.
Chú Lý nhìn thoáng qua băng vải bọc trên tay Ngôn Cảnh Tắc.
“Chú Lý, hôm qua con nhìn thấy Tô Nghiên Thanh và Ứng Gia Lang hôn môi nhau." Ngôn Cảnh Tắc lại nói.
Tâm lý của nguyên chủ đã thuộc về bệnh trạng, vì không để Tô Nghiên Thanh rời hắn, cái gì hắn cũng nguyện ý làm.
Một năm trước, Tô Nghiên Thanh cũng đã bắt đầu cùng với Ứng Gia Lang - cháu trai của lão thái thái nhận nuôi cậu ta yêu đương, nguyên chủ cũng biết, nhưng hắn không chỉ không làm ầm lên, ngược lại giúp đỡ hai người này kết thúc, không cho người khác biết quan hệ của hai người này.
Đương nhiên, đi tìm hai người này phiền toái, mạnh mẽ cách ly hai người này, mang theo Tô Nghiên Thanh phô trương tham dự các loại sự kiện tiệc tùng linh tinh, nguyên chủ làm không ít, còn đối xử với Tô Nghiên Thanh càng tốt, chỉ hy vọng Tô Nghiên Thanh đừng rời khỏi mình.
Cũng bởi vì cách làm của nguyên chủ như vậy, người bên cạnh nguyên chủ ngoại trừ Tô Nghiên Thanh ra, kể cả chú Lý thân cận với hắn nhất cũng không biết chuyện của Tô Nghiên Thanh và Ứng Gia Lang.
Bọn họ dĩ vãng thấy Ứng Gia Lang và Tô Nghiên Thanh bên nhau, đều cho rằng hai người chính là anh trai em trai quan hệ tốt.
Hiện tại nghe Ngôn Cảnh Tắc nói như vậy, chú Lý cũng sợ ngây người.
Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Bọn họ ở bên nhau đã hơn một năm, trước giờ con vẫn luôn muốn vãn hồi, nhưng vẫn không thành công, đêm qua, con đã thử lần cuối cùng rồi.”
Ngôn Cảnh Tắc đem di động của mình đưa cho chú Lý.
Hôm qua, ngay từ đầu nguyên chủ gọi điện thoại cho Tô Nghiên Thanh, Tô Nghiên Thanh không bắt máy, hắn bèn bắt đầu gửi tin nhắn cho Tô Nghiên Thanh.
Nguyên chủ từng uy hiếp Tô Nghiên Thanh, bắt buộc cậu ta không thể block mình, nên tin nhắn của nguyên chủ đều được gửi đến nơi.
Bên trong có ảnh chụp và video nguyên chủ tự sát, còn có đủ loại khẩn cầu của nguyên chủ.
Từ đầu tới đuôi, Tô Nghiên Thanh chưa hề trả lời dù chỉ một câu.
Chú Lý nhìn đến lịch sử trò chuyện, cũng tức điên, cố nén mới không nói xấu Tô Nghiên Thanh —— trước kia có người nói xấu Tô Nghiên Thanh trước mặt thiếu gia, kết quả….
Những người đó đều bị thiếu gia nhà ông nhằm vào.
Ngôn Cảnh Tắc kỳ thật không tức giận.
Hắn nhìn những ký lục này, ngược lại có hơi đồng tình Tô Nghiên Thanh.
Bị biến thái quấn lên, cũng không phải là chuyện làm người ta vui sướng gì.
"Hôm qua con đã nghĩ, từ nhỏ con đã không được ai thích, Tô Nghiên Thanh cũng muốn rời bỏ con, cố tình con còn không thể không có cậu ta, không bằng chết luôn đi…… Đêm qua, con thật sự suýt chút nữa là chết.” Ngôn Cảnh Tắc gợi lên một nụ cười không có độ ấm, “Con vẫn luôn rất ghét bỏ bản thân mình, ghét bỏ mình khống chế không được bản thân, con là thật sự muốn chết, nhưng con lúc này vẫn chưa chết.
Hôm nay, tỉnh lại ở chỗ này, con cảm thấy con đã sống lại lần nữa.
Con không muốn sống cuộc sống như trước, con muốn bắt đầu lại một lần nữa."
Đôi mắt Ngôn Cảnh Tắc đen kịt, nhìn đến chú Lý hốt hoảng trong lòng --- cho nên, thiếu gia nói, hắn muốn bắt đầu lại lần nữa chính là tìm một thế thân, cưỡng bách Tô trợ lý?
“Cho nên, từ nay về sau, con và Tô Nghiên Thanh không còn quan hệ, toàn bộ đặc quyền trước kia con cho cậu ta, từ hôm nay trở đi dừng lại hết tất cả, chìa khóa nhà của chúng ta, đổi hết toàn bộ…… Từ từ, chú Lý, con nhớ con có một căn hộ bên cạnh công ty, chú mua chút đồ dùng sinh hoạt đưa qua đó đi, sau này con sẽ ở đó.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Trước đó nguyên chủ vẫn luôn ở nhà cũ, bởi vì Tô Nghiên Thanh ở ngay cách vách.
Nơi đó cách công ty hắn rất xa, mỗi ngày quay lại cộng lại phải tốn hai giờ, quá lăn lộn người!
Ở nơi đó làm chi? Ở chỗ tiểu khu xa hoa bên cạnh, đi vài bước là tới công ty không ngon hơn sao?
Chú Lý còn có hơi chần chờ, sợ Ngôn Cảnh Tắc mới nói xong lại lập tức lại sửa chủ ý.
Nhưng Ngôn Cảnh Tắc thúc giục ông: “Chú Lý, chú làm nhanh đi!”
Thấy Ngôn Cảnh Tắc kiên trì, chú Lý nói: “Dạ, thiếu gia.”
Chờ chú Lý đi rồi, Ngôn Cảnh Tắc xoa xoa đầu mình, bắt đầu thao tác điện thoại, dừng các loại thẻ của Tô Nghiên Thanh có liên kết với nguyên chủ.
Kỳ thật nguyên chủ của thân thể này, là muốn thoát khỏi Tô Nghiên Thanh.
Hắn không hy vọng có một tồn tại như Tô Nghiên Thanh làm hắn mất khống chế, làm hắn mất đi bản tính.
Hắn biết trạng thái của mình có vấn đề.
Nhưng hắn thoát khỏi không được, cũng bởi vậy nên thật sâu mà tự ghét bỏ mình.
Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất hắn năm lần bảy lượt tự sát.
Thậm chí lúc trước hắn buộc cha hắn, muốn cùng Tô Nghiên Thanh đính hôn, điên cuồng tự mình hại mình qua đi, cũng sẽ cảm thấy mình có bệnh, sau đó bởi vì tự chán ghét bản thân mà tiếp tục tự mình hại mình.
Tình huống này của nguyên chủ thật ra cần phải được trị liệu tâm lý, đáng tiếc nguyên chủ không muốn, khi nguyên chủ còn nhỏ, Tô Nghiên Thanh vẫn luôn bên người hắn, làm hắn thoạt nhìn rất bình thường, thế cho nên người xung quanh không coi trọng vấn đề tâm lý của hắn, sau thì…… Cũng đã không còn kịp rồi.
Nguyên chủ biến thái là có mang đến cho Tô Nghiên Thanh rất nhiều phiền toái, nhưng nguyên chủ cho Tô Nghiên Thanh không ít đồ, cái khác không nói, lúc đính hôn, cha nguyên chủ đã cho Tô Nghiên Thanh năm ngàn vạn tiền biếu, hơn nữa nguyên chủ tặng quà thượng vàng hạ cám cho Tô Nghiên Thanh linh tinh, thêm lên chắc chắn hơn trăm triệu.
Những thứ đó Ngôn Cảnh Tắc không tính toán lấy về, coi như là bồi thường cho Tô Nghiên Thanh, mà nếu Tô Nghiên Thanh đã cầm tiền, hắn cũng không nợ Tô Nghiên Thanh.
Rốt cuộc nhiều năm như vậy, bởi vì Tô Nghiên Thanh không muốn, nguyên chủ cũng chưa từng chạm qua Tô Nghiên Thanh.
Còn có chuyện nguyên chủ nhịn không được sẽ theo dõi linh tinh gì đó, nếu Tô Nghiên Thanh thật sự không muốn, thì nguyên chủ sẽ dừng lại thôi…… Nguyên chủ cũng không làm gì quá mức với Tô Nghiên Thanh cả.
Từ nay về sau, bọn họ không thiếu nợ nhau, nhất đao lưỡng đoạn, không còn liên quan.
Ngôn Cảnh Tắc cởi bỏ toàn bộ các thẻ đã cho Tô Nghiên Thanh, lại bỏ đi quyền hạn một ít thẻ hội viên linh tinh, làm xong hết thảy, hắn nhắn một tin cho Tô Nghiên Thanh: “Từ hôm nay trở đi, hôn ước của cậu và tôi trở thành phế thải, cậu được tự do.”
Gửi tin nhắn xong, Ngôn Cảnh Tắc lại đăng trong nhóm bạn bè: “Từ hôm nay trở đi, hôn ước của tôi và Tô Nghiên Thanh trở thành phế thải, sau này chúng tôi không còn quan hệ gì.”
Giải quyết toàn bộ vấn đề sót lại của nguyên chủ, Ngôn Cảnh Tắc có loại cảm giác thần thanh khí sảng.
Chuyện kế tiếp hắn phải làm, chính là theo đuổi Tô Mặc Tu!
Ngôn Cảnh Tắc click mở chân dung Tô Mặc Tu, muốn nhìn nhóm bạn bè Tô Mặc Tu xem sao, kết quả lại phát hiện…… Bạn bè Tô Mặc Tu trong giới, cái gì cũng không có.
Tô Mặc Tu ở thế giới này, thật sự rất lãnh đạm.
Ngôn Cảnh Tắc có tâm gửi tin nhắn cho Tô Mặc Tu, nhưng trong lúc nhất thời cũng không biết nên nhắn cái gì mới tốt, hơn nữa mất máu choáng váng đầu, cuối cùng quyết định ngủ một giấc trước.
Có rất nhiều người gọi điện thoại gửi tin nhắn lại đây, hỏi hắn chuyện giải trừ hôn ước với Tô Nghiên Thanh…… Ngôn Cảnh Tắc lười trả lời, tắt chuông điện thoại, đi ngủ.
Thời điểm Ngôn Cảnh Tắc nghỉ ngơi, Tô Mặc Tu đã nhìn thấy tin đăng trên nhóm bạn bè của Ngôn Cảnh Tắc.
Sau khi tông cửa bỏ chạy, y hoang mang rối loạn mà rời bệnh viện hồi lâu, mãi cho đến khi vào xe mình rồi, y mới lấy lại tinh thần, bắt đầu há mồm thở dốc.
Y không nghĩ tới mình thế mà sẽ bị cưỡng hôn.
Càng đáng sợ chính là, y cũng không chán ghét loại cảm giác này.
Khang Tín Hậu hôm nay, cùng với Khang Tín Hậu trước kia, mang cho y cảm giác hoàn toàn bất đồng.
Khang Tín Hậu nói hắn nhất kiến chung tình với y…… Hình như y cũng nhất kiến chung tình với Khang Tín Hậu.
Cho nên, Khang Tín Hậu nói hắn là xuyên qua…… chuyện này có thể nào là sự thật không?
Trong đầu hiện lên ý niệm này, Tô Mặc Tu lập tức bỗng cảm thấy là mình điên rồi.
Y thế mà lại suy nghĩ loại chuyện này!
Dù Khang Tín Hậu thật sự bị xuyên thì thế nào? Hắn là vị hôn phu của Tô Nghiên Thanh!
Bọn họ căn bản là không có khả năng!
Tô Mặc Tu có thói ở sạch, bình thường bị người chạm vào, chung quy phải lau rửa thật lâu, làn da trên tay y cơ hồ hằng năm bị y lau đến tróc da.
Nhưng hôm nay, y đã quên lau miệng.
Y tâm phiền ý loạn, không dám lái xe trong trạng thái này, bèn mở điện thoại ra xem tin tức, định bình phục tâm tình một chút, kết quả……