Tô Mặc Tu là bị râu của Ngôn Cảnh Tắc cọ ngứa mà tỉnh dậy.
Y bất mãn mà nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc, Ngôn Cảnh Tắc còn hướng về phía y vô tội mà cười: “Người khác đều đã thức dậy hết rồi, chúng ta cũng nên dậy thôi.”
Tô Mặc Tu cảm thấy không quá có khả năng —— y luôn luôn thức dậy sớm, sao có thể người khác đều đã thức dậy, y còn ngủ nướng như vậy?
Từ từ!
Tô Mặc Tu đột nhiên nhớ tới chuyện tối hôm qua đã phát sinh, đêm qua, Ngôn Cảnh Tắc và y…… Cùng với y……
Bây giờ người y còn đang đau đây!
Ngôn Cảnh Tắc rõ ràng bị trọng thương còn chưa khỏi, sức lực lại một chút cũng không nhỏ!
Đương nhiên, y cũng không dám để Ngôn Cảnh Tắc quá ra sức, sợ Ngôn Cảnh Tắc không cẩn thận miệng vết thương băng rồi mới vừa khép lại không lâu lại vỡ ra, sau đó đều là tự mình y chuyển động.
Tuy vị trí không đúng lắm, nhưng rốt cuộc y vẫn chiếm cứ quyền chủ động.
Cả người Tô Mặc Tu có hơi choáng váng mơ màng, y ngồi dậy, hơi mang mờ mịt mà nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc.
“A Tu, ta đã là người của ngươi rồi, về sau ngươi cũng không thể vứt bỏ ta!” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Tô Mặc Tu: “……” Lời này hình như có chỗ nào đó không đúng lắm……
Không không không, cũng không có gì không đúng.
Ngôn Cảnh Tắc xác thật là người của y rồi!
Dù chuyện tối qua phát sinh không giống y tưởng tượng cho lắm, nhưng kết quả là giống nhau —— bọn họ có thân thiết da thịt, hành lễ Chu Công.
Tô Mặc Tu nói: “Đúng vậy, ngươi đã là người của ta, nếu ngươi dám đi thích người khác……” mặt y mang uy hiếp mà nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Lòng ta chỉ có một mình ngươi, cũng chỉ chứa được một mình ngươi thôi.”
“Ừ.” Tô Mặc Tu vừa lòng gật đầu, đứng dậy đưa lưng về phía Ngôn Cảnh Tắc mặc quần áo, “Ta cũng vậy.”
Ngôn Cảnh Tắc nhịn không được hôn gáy y một cái.
Tô Mặc Tu: “……” Người này thật sự quá…… quá không biết xấu hổ! Có phải y nên nói hắn vài câu, bảo hắn đừng như vậy không?
Thôi, không nói đâu, nếu nói xong, sau này hắn thật không làm vậy nữa….
Thì làm sao bây giờ?
Tô Mặc Tu yên lặng mà mặc quần áo, xem như minh bạch hôm qua lúc Ngôn Cảnh Tắc tắm rửa vì sao một hai phải lưu lại một thùng nước ấm không cần.
Động tác người này tối qua dùng nước ấm rửa sạch cho y rất quen tay!
Lúc đùa nghịch y cũng rất quen tay!
Trong lòng Tô Mặc Tu hơi ê ẩm, lại có hơi đau lòng Ngôn Cảnh Tắc.
Đồng thời cũng nhịn không được hoài nghi —— hay là người Nhung đã cướp Ngôn Cảnh Tắc đi thích nằm bên dưới?
Khụ khụ, việc này cũng không phải không có khả năng……
Rốt cuộc như vậy cũng rất thoải mái.
Từ từ, không thể lại nghĩ mấy thứ này! Miễn cho càng nghĩ càng khó chịu.
Chuyện trước kia đều đã qua, nếu y thật muốn nghĩ, không bằng ngẫm chuyện sau này —— chờ đến Khung Nam thành rồi, y phải giới thiệu Ngôn Cảnh Tắc cho cha y như thế nào đây?
Tô Mặc Tu cân nhắc lên, Ngôn Cảnh Tắc lúc này lại đem khăn trải giường đóng gói, ném vào lỗ đốt lửa của giường đất mà thiêu.
Thứ này mang đi phiền toái, để lại thì…… Quyết không thể để lại!
Tô Mặc Tu yên lặng mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc làm công tác “kết thúc”, thò lại gần một ngụm cắn lên cổ Ngôn Cảnh Tắc.
Nhưng đến cuối cùng y rốt cuộc cũng không nỡ cắn, chỉ dùng sức hút mạnh, hút ra trên cổ Ngôn Cảnh Tắc một dấu vết đỏ tím.
Y phải để lại cho Ngôn Cảnh Tắc một cái ấn, người này, sau này chỉ có thể là của y!
Nghĩ như vậy, Tô Mặc Tu mặc tốt quần áo, bước nhanh ra khỏi phòng.
Tuy lúc đi đường thoáng có hơi không khỏe, nhưng y rốt cuộc từng có luyện võ, thương tích nhỏ như này không coi là cái gì!
Ngôn Cảnh Tắc lấy chủy thủ của Tô Mặc Tu, vừa đi ra ngoài, vừa cạo râu cho mình.
Chủy thủ này còn tính là sắc bén, nhưng cạo râu vẫn là không tiện….
Ngôn Cảnh Tắc cạo hơi chậm.
Trương Nhị Khuyết từ bên cạnh đi qua, bỗng thấy Ngôn Cảnh Tắc ngưỡng đầu cạo râu, trên cổ hắn có một vết đỏ tím bị hút ra tới.
Chỗ như vậy chắc chắn không phải Ngôn Cảnh Tắc tự hút ra rồi.
Cho nên nhị thiếu của bọn họ đã….
Chậc chậc, dục vọng chiếm hữu của nhị thiếu còn rất mạnh, thật sự nhìn không ra.
Trương Nhị Khuyết trước nay luôn muốn Ngôn Cảnh Tắc cải tà quy chính, nhưng hiện tại chuyện đã thành kết cục đã định……
Trương Nhị Khuyết nói với Ngôn Cảnh Tắc: “Ngôn Cảnh Tắc, ngươi yên tâm, chờ gặp Tô tướng quân rồi, ta sẽ giúp ngươi nói chuyện.”
Ngôn Cảnh Tắc là một nam nhân, đi theo nhị thiếu, kết cục đại khái cũng sẽ không tốt.
Nếu như thế…… Hắn giúp Ngôn Cảnh Tắc một chút, làm Ngôn Cảnh Tắc tạm thời sống tốt hơn xíu, chắc cũng có thể?
Nghĩ vậy, Trương Nhị Khuyết thấp giọng nói: “Ngôn Cảnh Tắc, ngươi theo nhị thiếu rồi cũng nên tính toán cho bản thân mình nữa, tích cóp tiền mua ruộng đất, như vậy tương lai có xảy ra chuyện gì, mỗi ngày ngươi vẫn có thể tiếp tục sống…… Đương nhiên, nếu nhị thiếu đối tốt với ngươi, ngươi đừng có lỗi với nhị thiếu, nếu ngươi dám làm vậy, ta một quyền đập nát đầu ngươi!"
Ngôn Cảnh Tắc lập tức bảo đảm: “Ta tuyệt đối không làm chuyện có lỗi với A Tu.”
“Vậy là tốt rồi.” Trương Nhị Khuyết nói.
Hắn hiện tại đã nhìn Ngôn Cảnh Tắc như nữ nhân, cứ như vậy…… Hắn đối với Ngôn Cảnh Tắc cũng không chán ghét nữa, ngược lại có điểm đồng tình.
Ngôn Cảnh Tắc bị Trương Nhị Khuyết dùng ánh mắt đồng tình mà nhìn: “……”
Ngôn Cảnh Tắc triển lãm xong vết đỏ trên cổ mình, à không, cạo râu xong, bèn rụt cổ bọc người mình lại.
Rồi hắn đi sang lót cho Tô Mặc Tu một khối da dê dưới yên, miễn cho lúc Tô Mặc Tu cưỡi ngựa không được thoải mái.
Trừ cái này ra…… Hôm nay hắn không cùng Tô Mặc Tu cưỡi chung một con ngựa, tự mình cưỡi Tiểu Hoa.
Tiểu hoa dưỡng mấy ngày, thân thể khá hơn nhiều, cũng nên dùng rồi!
Đương nhiên, quan trọng nhất chính là…… Hai người cưỡi một con ngựa sẽ làm Tô Mặc Tu ngồi không thoải mái, còn làm y mệt ……
Chờ Ngôn Cảnh Tắc dùng da dê bao xong yên ngựa Tô Mặc Tu, bữa sáng của bọn họ cũng đã được làm xong.
Bữa sáng hôm nay là bánh có nhân thịt heo cải trắng nhờ hàng xóm làm, ngoài ra, bọn họ còn dùng nồi sắt hầm miến thịt heo cải trắng.
Thịt ba chỉ lát kết hợp với cải trắng và miến, thật sự quá thơm!
Mọi người ăn no nê, lúc này mới lên ngựa lên đường.
Buổi chiều cùng ngày, bọn họ đã nhìn thấy tường thành Khung Nam thành đang treo cờ trắng.
Cửa thành Khung Nam thành có rất nhiều người thủ, những binh lính thủ thành này đều có chút nôn nóng bất an, không chỉ vậy, người ra ra vào vào phần lớn đều mang nét bi thương trên mặt.
Đoàn người Tô Mặc Tu một hàng cưỡi ngựa, không hề giống bá tánh bình thường, bởi vậy một khi tới gần, bèn có binh lính đề phòng mà vây lên làm kiểm tra.
Sau khi Tô Mặc Tu cho thấy thân phận, những người này mới thả lỏng lại, lại có người hỏi: “Tô tiểu tướng quân, ngươi ở Khung Sơn có tìm được Chu tướng quân không?”
“Không có,” biểu cảm Tô Mặc Tu ảm đạm, lại hỏi, “Cờ trắng này là……”
“Một tháng trước, tin tức Chu tướng quân mất tích bỗng truyền ra, hiện tại…… Bọn họ muốn phát tang cho Chu tướng quân.” người nọ đáp.
Ánh mắt Tô Mặc Tu chợt lóe, lại hỏi vài câu tình huống trong thành, người này nhất nhất đáp.
Tang sự Chu Tĩnh Sơn, thế nhưng là do Chu Chấn Nhung làm……
Tô Mặc Tu nói: “Đa tạ đã báo cho, ta đi phục mệnh với phụ thân ta trước!"
“Tiểu tướng quân, thỉnh!” Những người này yên lặng thối lui, từ đầu tới đuôi không ai liếc mắt nhìn Ngôn Cảnh Tắc nhiều lấy một cái.
Tuy chỗ bọn họ người có làn da trắng nõn như vậy rất ít thấy, nhưng cũng không phải không có, bản thân Tô Mặc Tu thân phận không thấp, mưu sĩ bên người y chú ý một chút dưỡng mình đến da thịt non mịn cũng không kỳ quái.
Thái An thấy thế thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cho nên, ông không nhận ra Chu tướng quân thật không trách ông được, làm sao ông biết Chu tướng quân cạo râu đi sẽ nhìn non như vậy?
Từ khi Chu Tĩnh Sơn tới biên quan, Khung Nam thành đã càng ngày càng náo nhiệt, nhưng hôm nay bọn họ vào thành……
Rất nhiều nơi trong Khung Nam thành treo vải bố trắng, làm thành thị này có vẻ hiu quạnh hơn rất nhiều.
Biểu cảm Tô Mặc Tu ngưng trọng, thậm chí không rảnh suy nghĩ chuyện Ngôn Cảnh Tắc, mà là một đường nhanh như bay chạy về nhà Tô gia.
Mười năm nay Tô Hành Dần đều đóng quân ở nơi khác, nhưng nhiều năm trước ông đã ở Khung Nam thành một thời gian, ở bên này cũng có một ngôi nhà.
Tô Mặc Tu tới cửa nhà, xoay người xuống ngựa……
Y không cẩn thận một chút, liền ảnh hưởng tới miệng vết thương ở nơi ẩn nấp trên người mình.
Tô Mặc Tu nói với Thái An: “Thái An, ngươi mang Ngôn Cảnh Tắc đến phòng ta, ta đi gặp cha ta trước.”
Thái An đáp lời, lúc này Tô Mặc Tu mới đi nhanh vào trong, đi tìm Tô Hành Dần.
Tô Hành Dần vừa lúc ở nhà, nhìn thấy Tô Mặc Tu, bèn hỏi: “A Tu, con tìm được Chu thúc thúc của ngươi không?”
“Không có.” Tô Mặc Tu nói.
“Hầy……” Tô Hành Dần thở dài.
“Cha, ta nhìn thấy trong thành chỗ nào cũng treo cờ trắng, Chu tướng quân……”
Tô Hành Dần nói: “Chu Chấn Nhung nói chuyện Chu thúc thúc con không thể vẫn luôn giấu diếm, tốt nhất nhanh chóng làm tang sự, an bài quân vụ lần nữa, cũng làm triều đình xác định chủ soái, như vậy mới có thể ổn định Khung Nam thành…… Con biết đó, mùa đông, người Nhung tùy thời sẽ nam hạ…… Nên ta cũng đồng ý.”
“Nhưng mà cha, Chu Chấn Nhung hẳn chính là hung thủ hại chết Chu tướng quân!” Tô Mặc Tu nói.
“Con nói cái gì?” Tô Hành Dần cả kinh.
Tô Mặc Tu lập tức đem chuyện mình điều tra được, còn có suy đoán của mình nói ra.
Y thậm chí còn lấy ra tay nải da dê ngàn dặm xa xôi mang về tới, bên trong là thi cốt thân vệ bên người Chu Tĩnh Sơn lưu lại.
Tô Hành Dần nghe nhi tử kể ra, nhìn đến thi cốt này, lệ rơi đầy mặt.
Ông không nghĩ tới Chu Tĩnh Sơn thế nhưng không chết ở đương trường, mà vẫn luôn bị đuổi giết tới tận người Nhung bên kia.
Kẻ đuổi giết Chu Tĩnh Sơn còn có thể là Chu Chấn Nhung.
Nghĩa đệ này của ông vì bá tánh biên quan mà trả giá rất nhiều, còn coi Chu Chấn Nhung như người thừa kế bồi dưỡng, trước khi chết hắn có bao nhiêu tuyệt vọng?
Tô Hành Dần đồng cảm như bản thân mình cũng bị, nước mắt như thế nào cũng ngăn không được, lại cả giận nói: "Chu Chấn Nhung đáng chết! Ta nhất định phải đem hắn ra bầm thây vạn đoạn!”
Lời này của ông nói đến khí thế mười phần, đáng tiếc lúc nói xong những chữ cuối cùng….
Giọng ông tạc vỡ ra.
Thậm chí còn khóc nấc lên một tiếng.
Tô Mặc Tu thấy phụ thân như vậy cũng có chút thương tâm, lại nói: “Cha, kế tiếp chúng ta nên làm như thế nào?”
Tô Hành Dần nói: “Ta điểm tề binh mã, liền đi tìm Chu Chấn Nhung!”
Tô Hành Dần nói xong, hấp tấp mà đi ra ngoài.
Nhưng mà, ông mới vừa đi tới vài bước, bỗng đứng lại bất động.
Trước mặt ông, Ngôn Cảnh Tắc đứng một bên đại môn Tô gia.
Đối diện ánh mắt khiếp sợ của Tô Hành Dần, Ngôn Cảnh Tắc lộ ra một nụ cười xấu hổ mà lại không mất lễ phép.
Ở chỗ này thì phải nói đến một sự kiện.
Thời điểm Chu Tĩnh Sơn mười sáu năm trước vừa tới biên quan, là không có râu, khi đó quân chức hắn cũng thấp, chỉ tốt hơn so với so đại đầu binh nhất bên dưới một chút thôi.
Sau đó, bởi vì mặt non, hắn đã bị người ta khinh thường.
Sau đó, hắn tiêu chút công phu, vào lần đầu tiên lên chiến trường đã chém giết người Nhung, lại còn để râu, lúc này mới đi từng bước một thành Chu đại tướng quân được mọi người kính yêu.
Những việc này, hiện giờ những người đang tham gia quân ngũ cũng không biết, người gặp qua Chu Tĩnh Sơn mặt trắng càng ít ỏi không được mấy người.
Nhưng Tô Hành Dần vừa lúc là một trong số đó.
Lúc trước, Tô Hành Dần còn là cấp trên của Chu Tĩnh Sơn.
Cho nên, chẳng sợ Ngôn Cảnh Tắc có cạo râu, Tô Hành Dần vẫn có thể nhận ra Ngôn Cảnh Tắc như cũ.
Nếu đã tới Khung Nam thành…… Ngôn Cảnh Tắc không tính toán lại che giấu thân phận mình, cho nên mới không đến phòng Tô Mặc Tu, mà là chủ động tới tìm Tô Hành Dần.
Nhưng ngày hôm qua mới vừa ngủ với nhi tử Tô Hành Dần xong…… Hắn có hơi ngượng ngùng.
“Ngôn Cảnh Tắc, sao ngươi lại chạy tới đây?” Trương Nhị Khuyết lớn giọng vang lên.
“Ngôn Cảnh Tắc?” Tô Hành Dần nỗ lực chớp chớp mắt —— có phải ông khóc quá nhiều hoa mắt, cho nên nhận sai người rồi không? Người này…… Người này……
“Cha, hắn là Ngôn Cảnh Tắc, là người con thích!” Tô Mặc Tu cắn răng nói.
Y vốn không nghĩ sớm như vậy giới thiệu Ngôn Cảnh Tắc cho cha mình nhận thức, ít nhất cũng muốn chờ chuyện Chu tướng quân xử lý xong rồi lại nói việc tư.
Nhưng Ngôn Cảnh Tắc không đến phòng y đợi mà chạy ra, hẳn là trong lòng bất an, muốn có một danh phận.
Chung quy y không thể làm Ngôn Cảnh Tắc thất vọng.
Tô Mặc Tu nói xong, bèn cho Ngôn Cảnh Tắc một biểu cảm trấn an.
Ngôn Cảnh Tắc: “……” Hắn càng xấu hổ hơn.
Nhưng mà lúc này, Trương Nhị Khuyết còn nói: “Tướng quân, Ngôn Cảnh Tắc này là nhị thiếu cướp về, nhị thiếu rất thích hắn.”
“Cái…… Cái gì?” Giọng Tô Hành Dần có điểm run rẩy.
Trương Nhị Khuyết nói cái gì? Con ông cướp người trước mắt này về?
Tô Mặc Tu cắn răng một cái nói: “Cha, hắn đã là người của con, sau này con muốn cùng hắn cùng nhau sinh sống! Con biết con như vậy không đúng, nhưng con thích nam nhân, không đổi được!”
Tô Hành Dần thiếu chút nữa một hơi suyễn không lên nổi.
Người trước mắt này đã là người của con ông?!
Lúc này, Tô Mặc Tu thật ra lại cảm thấy khai chuyện ra cũng tốt.
Cha y vội vã đi xử lý chuyện Chu tướng quân, dù biết thân phận của Ngôn Cảnh Tắc cũng chỉ có thể tạm thời phóng mặc kệ, mà cứ phóng phóng như vậy…… Chờ cha y xử lý xong chuyện Chu tướng quân, không chừng đã quên mất Ngôn Cảnh Tắc!
Tô Mặc Tu lại nói: “Cha, người đừng nóng giận…… Chuyện này cũng không trách Ngôn Cảnh Tắc, là con coi trọng hắn.”
Cả người Tô Hành Dần đều run lên lên, chỉ vào Ngôn Cảnh Tắc nói: “Ngươi…… Ngươi……”
Trương Nhị Khuyết thấy biểu cảm Tô Hành Dần không quá thích hợp, e sợ Tô Hành Dần quá nổi điên muốn lộng chết Ngôn Cảnh Tắc, nói giúp Ngôn Cảnh Tắc: “Tô tướng quân, là nhị thiếu ngủ người ta…… Ngài cũng đừng trách Ngôn Cảnh Tắc.”
Ngôn Cảnh Tắc: “……”
Ngôn Cảnh Tắc nhìn Tô Hành Dần, ho nhẹ một tiếng mở miệng: “Tô tướng quân……” Hắn cũng không biết nên gọi Tô Hành Dần là gì……
Tô Hành Dần: “……” Là cái giọng này không sai! Đây là Chu Tĩnh Sơn!