Chúng Thần Chi Nguyên

Chương 90: Kim Tiên Quang Tháp

Diệu Nhiên nhìn ra bóng đêm u tối bên ngoài cửa sổ, ánh trăng nhàn nhạt tỏa xuống trước thềm. Nàng khẽ thở dài, mày ngài nhíu lại, trên khuôn mặt mỹ lệ vẫn còn đọng lại nét thương cảm chưa tan, "Mộng Thần, đệ đi đâu rồi? Tại sao lại đột nhiên thất tung? Thật khiến chúng ta lo lắng…...."

Ngày đó tại Liên Hoa Tự, Diệu Nhiên là người đầu tiên phát hiện ra Lục Mộng Thần đã thất tung. Thần Yên chân nhân sau khi biết chuyện, liền báo lại cho Hư Vân tông chủ. Ông ta đã phái xuất toàn bộ tăng nhân trong chùa, rải ra tìm kiếm bốn phía, mất cả hai ngày mà vẫn không tìm thấy hắn. Thần Yên chân nhân mang theo thất vọng rời khỏi Liên Hoa Tự, khi trở về Phong Thần Tông liền kể lại sự tình Lục Mộng Thần thất tung cho Thiên Nhất chân nhân biết, ông ta chẳng những không hề phiền muộn, mà trái lại chỉ cười không ngớt, bảo bà không cần phải lo lắng, vì mọi việc đã có thiên ý an bài.

Diệu Nhiên lúc đó đứng bên cạnh chưởng môn sư bá, lúc nghe được lời ấy thì trong lòng mờ mịt không hiểu. Nhưng cũng không tiện hỏi kỹ, khi nàng theo sư phụ quay về Hành Thủy Phong thì mới dám đem nghi vấn trong lòng mà hỏi Thần Yên chân nhân.

Thần Yên chân nhân chỉ thở dài một hơi, khuyên bảo nàng chớ lo lắng, rồi bảo rằng Thiên Nhất chưởng môn đã đạt đến Quy Thiên hậu kỳ, một thân tu vi cao thâm khó dò, ông ta đã nói ra lời đó tất là có đạo lý, cuối cùng Thần Yên còn dặn nàng không được suy nghĩ mông lung nữa.

Thế nhưng, Diệu Nhiên làm sao lại không thể suy nghĩ vẩn vơ kia chứ? Ở tại Liên Hoa Tự, mấy sư tỷ đệ các nàng đã trải qua vô số trận đấu lớn nhỏ, hết trận này đến trận khác đều là vào sinh ra tử, thập phần hung hiểm. Vì vậy mà bọn họ đều nảy sinh cảm tình sâu sắc với Lục Mộng Thần.

Hơn nữa, Diệu Nhiên không biết vì sao giờ đây trong mắt nàng, Lục Mộng Thần đã hoàn toàn thay đổi. Một loại cảm giác không tên len lén xâm nhập phương tâm của nàng từ lúc nào không hay. Nàng nhớ đến lần đầu trông thấy bộ dạng háo sắc của hắn, lúc đó nàng rất chán ghét cái bộ dạng ấy, nhưng mà giờ đây hình ảnh đó lại đột nhiên trở thành rất khả ái. Diệu Nhiên đưa tay khẽ vuốt lên Tố Thủy Lan Y trên người, một loại cảm giác lạnh lẽo của nước truyền vào trong người, khiến cho lòng nàng càng thêm trầm trọng. Khi Lý Ngọc Nhân đến thăm nàng, điều khiến cho nàng cảm thấy bất ngờ nhất chính là khi tiếp xúc với gương mặt anh tuấn đó, trong lòng nàng đã không còn cảm giác gì nữa, tâm tình vẫn bình đạm như đối với những người khác. Điều này đã khiến cho Lý Ngọc Nhân vừa sợ hãi vừa bất an, chỉ đành tay không quay về.

Ài! Diệu Nhiên vô lực ngã người xuống giường, tâm sự ngổn ngang trăm mối, không biết phải tỏ cùng ai?

oooOooo

"Cung chủ, xin mời dùng bữa!" Hàn Nguyệt Băng mang theo một dĩa trái cây, bên trên có vài thứ hoa quả và một chén cháo mời Minh Phi. Sau khi bỏ đi diện sa che mặt, toàn thân Hàn Nguyệt Băng mặc một bộ váy trắng bạch, làm tôn lên gương mặt tuyệt sắc, thật sự xinh đẹp mỹ lệ đến cực điểm.

"Băng nhi, mang đi đi, ta đã nói rồi, ta không đói!" Minh Phi lạnh nhạt nói, đôi mắt sáng như sao xạ ra một cỗ hận ý và nộ khí phảng phất như có như không.

"Cung chủ, người đã mấy ngày không ăn rồi, dường như tâm tình của người không mấy tốt. Rốt cuộc là việc gì đã khiến người phải quan tâm lo lắng như vậy?" Hàn Nguyệt Băng cùng ba vị tỷ tỷ đồng sinh từ lúc theo Minh Phi từ Liên Hoa Tự trở về, thì phát hiện nàng chỉ một mực chìm đắm torng một cảnh giới kỳ lạ, phảng phất như có nộ khí mà không thể phát tiết, có hận ý mà không thề biểu đạt. Tuy bốn tỷ muội đều do Minh Phi một tay nuôi lớn, nhưng Hàn Nguyệt Băng lại được cung chủ coi trọng nhất, do đó mọi người đều nhờ nàng đến khuyên nhủ cung chủ.

"Băng nhi, ngươi lui xuống đi!" Thanh âm Minh Phi vẫn lạnh như băng, một cỗ uy nghiêm vô hình phát tán ra, khiến Hàn Nguyệt Băng phải lạnh run.

Hàn Nguyệt Băng cũng không dám nói gì thêm, chỉ thấp giọng xin lui ra ngoài.

Nhìn theo bóng lưng của Hàn Nguyệt Băng, Minh Phi thở dài một tiếng. Từ lúc bị Thập Nhị Thiên Sát đánh trọng thương, nàng đã cố gắng áp chế thương thế, sau khi trở lại Liên Hoa Tự, liền vội vội vàng vàng mang theo môn nhân quay về Nghiễm Hàn cung. Qua vài ngày sau, hình ảnh của Lục Mộng Thần vẫn hiển hiện trong trí não của nàng không tan, khiến nàng mỗi khi nhớ đến thì hận đến nghiến chặt răng, hai tay siết chặt. Nàng không ngờ rằng Lục Mộng Thần lại có quan hệ với Yêu Tông, giờ đây lại có sự bảo hộ của Yêu hoàng, nên nếu nàng muốn bắt hắn về, thật không phải là chuyện dễ dàng gì.

Xem ra, chuyện này chỉ đành để ngày sau hẳn nói!

Minh Phi từ từ bình tĩnh lại, ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm lại, bắt đầu từ tốn vận hành Hàn Băng thần công để điều trị nội thương.

Lục Mộng Thần, ta sẽ sớm bắt được ngươi!

Vào lúc Minh Phi sắp sửa tiến nhập vào trạng thái luyện công, trên mặt nàng chợt lộ ra nét cười kỳ quái, phảng phất như là trò đùa mèo vờn chuột, cũng sắp lại diễn ra….....

oooOooo

Oành oành! Kim sắc tiên ảnh đánh lên từng bộ phận của Thần Tiếu đại trận, quang cầu và vòng tròn màu đen sau khi bị kích trúng, thì đều khiến cho Thập Nhị Thần Tiếu lần lượt trở lại nguyên hình. Thấy trận thế vẫn nguyên vẹn chưa tan, Thử thần tướng hô lớn một tiếng, trong lòng như có hòn đá đè nặng, nhìn vào Thanh Mỵ Thiên Quân lúc này toàn thân đang lấp lóe ánh kim quang, trong lòng thầm nghĩ: "Giỏi cho Thanh Mỵ Thiên Quân, thực lực quả không tệ. Xem ra nếu hôm nay chúng ta không thi triển toàn lực thì khó có thể phát tiết được hết cơn tức này!"

Nghĩ đến đó, thân hình Thử thần tướng liền bắt đầu bay lay động, đồng thời hô lớn: "Hắc Vụ Chiểu Trạch!"

Thập Nhị Thần Tiếu đột nhiên phân ra thành ba nhóm: thử, ngưu, hổ, thỏ bốn thần tướng hợp thành một tổ, đồng thời phát ra một luồng hắc vụ dày đặc lan rộng ra ngoài, rồi áp từ trên xuống mà đánh thẳng vào Thanh Mỵ Thiên Quân. Long, xà, mã, dương bốn thần tiếu hợp lại thành một nhóm, cũng phóng ra một luồng hắc vụ đánh thẳng vào hướng chính diện của y, rồi nhanh chóng bao vây vòng quanh. Còn lại bốn thần tướng hầu, kê, khuyển, trư thì cũng phóng ra một luồng hắc vụ như hai nhóm kia, nhưng lại đánh từ phía dưới đánh lên.

Thượng, trung, hạ, ba phương hướng hoàn toàn khóa chặt Thanh Mỵ Thiên Quân. Những luồng hắc vụ ấy thoạt nhìn thì thấy rất tầm thường, nhưng chỉ cần bị hãm vào trong đó, lập tức sẽ giống như bị chìm xuống đầm lầy, mềm nhưng bám dai và khó thể đánh tan. Thanh Mỵ Thiên Quân thấy vậy thi liền liều mạng vận khởi công lực, nhưng thân thể chỉ có thể di động rất chậm chạp.

Sưu sưu! Nhiều đạo hắc quang đột nhiên đâm tới trước mặt, thì ra đó chính là những Thần Tiếu phía trên dùng binh khí công tới. Truyện được copy tại Trà Truyện

Sinh mệnh đã như chỉ mành treo chuông……

Thanh Mỵ Thiên Quân đột nhiên dùng hết toàn lực, ném kim tiên trong tay ra.

"Khó trách có lời cho rằng Thanh Mỵ là tên điên, lại dám đem binh khí bảo mệnh của mình mà ném đi như thế?" Những Thần Tiếu thấy vậy thì đều thắc mắc không hiểu. Hầu thần tướng vốn không thể ngồi yên một chỗ, chỉ kêu "chi" lên một tiếng, rồi nhanh chóng lấy binh khí tùy thân của mình mà đâm về phía Thanh Mỵ. Những thần tiếu khác ở phía dưới cũng không chịu kém, lần lượt dùng binh khí trong tay đánh về phía Thanh Mỵ Thiên Quân.

Trên mặt Thanh Mỵ Thiên Quân chợt nở ra nét cười kỳ dị, phảng phất như là đang cười nhạo bọn chúng không biết tự lượng sức. Kim tiên lúc này vẫn bay lượn trên không, đột nhiên gãy rời từng đốt mà rơi xuống. Thì ra mỗi một đốt kim tiên chính là một tòa kim tháp.

Mười hai tòa kim tháp từ nhỏ mà khuếch đại dần, rồi lần lượt thu về bên cạnh thân Thanh Mỵ Thiên Quân và không ngừng xoay tròn. Hàng vạn đạo kim quang tỏa ra đầy trời, mười hai tòa kim tháp trong nháy mắt đã cao đến mười thước, áp lực của hắc vụ hoàn toàn bị loại trừ. Thử thần tướng vung trảo lên, các thần tướng còn lại liền lập tức tăng cường thế công, khiến cho ba cỗ hắc vụ càng thêm cường liệt, giống như cuồng phong cuốn về phía mười hai tòa kim tháp.

Thử thần tướng vẫn không tin rằng với tầng thứ sáu của Thần Tiếu đại trận mà vẫn không thể chống nổi binh khí ở trong tay Thanh Mỵ Thiên Quân.

Đối mặt với hắc vụ đang cuồn cuộn tiến tới, Thanh Mỵ Thiên Quân liền lẩm bẩm chú ngữ, kim quang chợt đại thịnh, chiếu rọi quang mang lên đến tận trời. Mỗi tòa kim tháp đều có chín tầng, mỗi tầng có ba cửa, tổng cộng lớn nhỏ có ba trăm hai mươi bốn cửa tháp. Đột nhiên toàn bộ đều được mở tung ra, rồi từ trong đó phát ra một cỗ hấp lực rất cường liệt, hút hết tất cả các luồng hắc vụ mênh mông đang xông đến từ bốn phía, tựa như cá voi uống nước, chỉ "hô lỗ" một cái là đã hút sạch sẽ không còn gì.

Kim quang cường liệt và mênh mông bát ngát mang theo khí thế uy mãnh, chụp vào Thập Nhị Thần Tướng.

Lục Mộng Thần trong lòng thầm cảm thán: "Quả thật là một Thiên Quân của Thiên giới, thực lực thật là cường đại. Nếu bị luồng kim quang này kích trúng, e rằng các Thần Tiếu sẽ không tránh khỏi việc nguyên khí bị tổn thương nặng!"

Thanh Long và Chu Tước nhìn cảnh tượng trước mắt mà nhu say như mê, trong lòng chúng đều rất bội phục Thanh Mỵ Thiên Quân. Nếu người bị lọt vào Thần Tiếu đại trận là bọn chúng thì chỉ sợ với uy lực của tầng thứ sau này thì e rằng chúng khó có thể chi trì nổi. Riêng Âm Dương Mãng và Hổ Đầu Phong vội liếc nhìn nhau một cái, chuẩn bị nếu tình huống chuyển xấu thì sẽ tùy thời mà lưu lại một đường chạy…