Lớp sóng màu lam ầm ầm cuộn đến nghênh tiếp những luồng gió nhẹ đang thổi tới. Bề ngoài của những luồng gió nhẹ này tuy thập phần nhu hòa nhưng chúng không hề thoái lui trước đối thủ dù chỉ là nửa phân, đồng thời cũng nương theo bá khí dương cương do Kim Cương thần kiếm phóng ra, mà lần lượt phá giải lực lượng âm nhu của lớp sóng kia.
Lớp sóng ào ạt xô tới trước, cùng với những luồng gió nhẹ đang không ngừng tản ra giao tranh với nhau, đôi bên đều bất phân thắng bại.
Sau một lúc giằng co, cuối cùng thì lớp sóng bạc và những luồng gió nhẹ đều cùng biến mất. Hiển nhiên là Diệu Nhiên đã sử dụng toàn lực trong chiêu này, vì vậy mà đã ngăn cản được thế công lăng lệ của Lệ Binh Mạt.
Lục Mộng Thần thấy vậy thì cũng có chút yên tâm, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Diệu Nhiên.
Lệ Binh Mạt lộ ra vẻ khó tin, trong lòng thầm nghĩ nha đầu của Phong Thần Tông này quả là không thể xem thường được, mặc dù mình cao hơn thị nửa cảnh giới, nhưng cũng không thể lơ là được, nhất là trên người nha đầu kia lại còn có bộ bảo y với dòng thủy lưu lợi hại ở bên ngoài bảo vệ cho thị, lại còn có cả thanh Kim Cương thần kiếm với thuộc tính dương cương thập phần bá đạo nữa.....Nghĩ tới đây, Lệ Binh Mạt liền toàn lực đề thăng chân nguyên của Thiên Lãng thần công lên đến tầng thứ tám, rồi khẽ run cổ tay, chỉ thoáng chốc, trong không trung đã thấy xuất hiện hơn mười thanh Thiên Lãng thần kiếm. Những thanh kiếm này chuyển động rất nhanh, lại còn phóng ra hơn mười lớp sóng bạc, mỗi lớp sóng có chiều rộng cỡ bốn, năm thước, chiều dài cũng hơn chục thước, rồi từ bốn phương tám hướng công tới Diệu Nhiên.
Trên trời có nước, nước tụ thành mây. Sóng cuốn mây trôi, trùng trùng điệp điệp bủa tới.
Đây chính là đệ tam thức của Thiên Lãng kiếm pháp, Thiên Lãng Quyển Vân. Chỉ với khẩu quyết tinh yếu của nó thôi cũng có thể biểu lộ được uy lực của kiếm thức này rồi.
Diệu Nhiên thấy được vô số lớp sóng bạc tựa như một lưới nhện, hoàn toàn vây chặt lấy mình, rồi tấn công vào tất cả các góc độ có thể rút lui được. Hơn nữa, những lớp sóng bạc này phảng phất như là thiên la địa võng, mặc dù chúng thuộc thủy tính, nhưng lại có sức mạnh vô địch, thực lực có thể lấy ít thắng nhiều, lấy yếu thắng mạnh. Nàng nắm chặt thanh Kim Cương thần kiếm, rồi sử ra chiêu Phong Động Vân Dũng, lấy bản thân làm trung tâm, khiến cho vô số quầng mây kim sắc lan tỏa ra ngoài theo hình thức xoáy ốc, bên trong biển mây lại còn ẩn tàng những luồng ám phong.
Thần Yên chân nhân thầm kêu một tiếng bất hảo. Chỉ thấy Diệu Nhiên chém ra tầng tầng lớp lớp kim vân, nhưng đều bị những lớp sóng bạc phủ chụp lấy, tựa như là đang bị trói chặt lại vậy. Dưới sự đè nén mãnh liệt của những lớp sóng bạc, kim vân hoàn toàn bị tiêu tán, và những luồng ám phong ẩn tàng bên trong kim vân cũng bị phá hủy, suy yếu dần dần, rồi cuối cùng thì tan biến cả.
Lệ Binh Mạt cười hắc hắc mấy tiếng, tựa hồ như xem thắng lợi đã ở trước mắt. Gã cầm thanh Thiên Triều thần kiếm đang phát ra ánh sáng mờ ảo trong tay, rồi nhẹ nhàng vung lên, vô số lớp sóng bạc đột nhiên lớn lên gấp mấy lần, từng đợt sóng cường hãn khổng lồ chỉ trong một sát na mà đã bao phủ lấy toàn bộ không gian của lôi đài.
Diệu Nhiên nhìn thấy chiêu Phong Khởi Vân Dũng của mình bị đối phương phá được, nên không nén được kinh hãi trong lòng. Nàng vội vàng chém ra một đạo kim sắc kiếm quang, tạo thành một quả cầu khổng lồ, bao bọc lấy mình vào bên trong, thật chẳng khác nào một lớp bảo vệ bằng kiếm quang.
Phổ Chiếu Vạn Vật! Chiêu này may nhờ có Kim Cương thần kiếm mang thuộc tính chí dương bá đạo, nên mới có thể ngăn cản được đại bộ phận của những lớp sóng bạc. Bởi vì Diệu Nhiên còn thua Lệ Bình Mạt phân nửa cảnh giới, cho nên rốt cuộc vẫn còn bốn phần sóng bạc xâm nhập được vào trong bức màn kiếm quang.
Diệu Nhiên thầm kêu không ổn, nhưng đã không kịp trở tay nữa rồi. Đột nhiên lúc này dòng thủy lưu trên tấm Tố Thủy Lan Y bắt đầu lưu động thật nhanh, những lớp sóng bạc vừa chạm vào dòng thủy lưu kỳ dị này, liền bị nó hút nạp vào trong tức thì.
Tại sao vậy?! Lệ Binh Mạt cảm thấy kinh ngạc thập phần, nhưng trên mặt lại hiện lên tiếu ý quỷ dị. Đột nhiên hắn phảng phất như hiểu được sự tình, nên thập phần đắc ý, không vì một chiêu vô dụng này mà trở nên u uẩn.
Diệu Nhiên phục hồi lại tinh thần sau khi bị chấn động, Tố Thủy Lan Y đã hình thành một tầng lưu thủy kỳ lạ ở bên ngoài, tạo nên cảm giác rất ấm áp, nếu không có Lục Mộng Thần tặng cho bảo y này, thì e rằng bản thân nàng chẳng những không thể vào được bát cường mà có thể đã bị trọng thương từ sớm.
Không thể để tiếp tục bị động!
Diệu Nhiên đề thăng Tinh Tiên thần công lên đến tầng thứ tám, thân thể nhẹ nhàng bốc lên cao, giống như tiên nữ đang múa giữa trời, tay khẽ vung lên, Kim Cương thần kiếm vạch ra một lớp kim sắc vân vụ rộng độ mấy thước, từ bên trong phiêu xuất ra vô số hoa tuyết màu vàng kim.
Lúc này bầu trời đang sáng tỏ, ánh nắng tươi sáng, nhưng đột nhiên lại hiện ra vô số hoa tuyết màu vàng kim, thật khiến người ta kinh ngạc.
Những đóa hoa tuyết này bay tán loạn trong không trung, thoạt nhìn thì thấy hết sức nhẹ nhàng chậm rãi, nhưng chỉ trong chớp mắt mà Lệ Binh Mạt đã phát hiện ra chúng đã bay tới trước mắt mình!
Thân thể gã chợt chớp lên, rồi lui về sau rất nhanh, Thiên Triều thần kiếm cũng chém ra một chiêu Thủy Vỹ Giao Dung với tốc độ cực nhanh.
Sau nhát kiếm, chợt có một bức tường nước cao mấy thước xuất hiện, nương theo kiếm thế mà di chuyển, tạo nên bức tường hoàn hảo bao bọc lấy Lệ Binh Mạt. Những đóa hoa tuyết màu vàng kim kia tựa như ẩn chứa một lực lượng rất cường hãn, không ngừng xoáy tròn và liên tục đột phá bức tường nước, nhằm tấn công Lệ Binh Mạt.
Lệ Binh Mạt nhìn thấy hoa tuyết xuất hiện đầy trời, khuôn mặt lộ ra vẻ lãnh khốc, thân thể theo Thiên Triều thần kiếm thoái lui vài bước, rồi đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa. Không chỉ bóng nhân ảnh của gã biến mất, mà ngay cả Thiên Triều thần kiếm cũng biến mất không thấy đâu nốt.
Sau khi hoa tuyết màu vàng kim đột phá được bức tường nước, chúng chợt bị mất đi mục tiêu, tất cả đều tĩnh lặng dừng lại giữa không trung.
Diệu Nhiên thấy vậy thì vội vàng đưa Kim Cương thần kiếm lên ngang ngực, xuất ra thần thức cường đại, truy tìm vị trí của Lệ Binh Mạt.
Kỳ quái, Lệ Binh Mạt làm thế nào đột nhiên biến mất đây? Không những chỉ có đệ tử của các phái đều cảm thấy kỳ quái, mà ngay cả Lục Mộng Thần cũng không hiểu tại sao, lúc này Bạch Lạc Sinh đang đứng phía sau chợt lên tiếng:
- Không hay rồi, e rằng Diệu Nhiên sư tỷ sẽ trúng chiêu của Lệ Binh Mạt mất. Có lẽ hắn không hề biến mất, bất quá tốc độ di chuyển quá nhanh, làm cho mắt thường tạm thời không thể thấy được. Loại thân pháp này của Thiên Lãng sơn cũng tương tự như Phong Thần Hồi Vũ bộ pháp của bổn phái.
- A!
Lục Mộng Thần có chút lo lắng và nhìn kỹ biến hóa trên lôi đài, trong lòng lo lắng không yên nói:
- Chỉ sợ Diệu Nhiên sư tỷ không phát hiện ra hắn…....
Trong lúc đang nói, phía trước chỗ Diệu Nhiên chừng ba bốn thước, đột nhiên xuất hiện ra vô số giọt nước mưa, mỗi giọt đều công thẳng tới Diệu Nhiên.
Chiêu này chính là thức thứ năm của Thiên Lãng sơn kiếm pháp, Thủy Tích Chi Nộ! Nó đã được thi triển ra khi thân pháp của Lệ Binh Mạt đang di chuyển với tốc độ cực cao.
Thủy Tích Chi Nộ!
Giọt nước mưa nho nhỏ cũng có khi phẫn nộ, tuy nhiên uy lực của nó lại mạnh hơn kiếm chiêu bình thường rất nhiều. Có thể nói, với bốn chiêu đầu của Thiên Lãng kiếm pháp, dù có phải toàn tâm toàn lực xuất ra cùng lúc thì cũng không thể bì được với chiêu thứ năm này. Chiêu này không những là khó học, mà còn cần phải có sự am hiểu sâu sắc về thủy tính thì mới có thể lĩnh ngộ được.
Nếu không thể lĩnh ngộ được sự huyền bí của nước, thì sẽ không thể dung hòa với nước thành công được, và cũng không thể thi triển ra được chiêu kiếm pháp bá đạo này.
Diệu Nhiên không suy nghĩ nhiều, nhẹ nhàng huy động Kim Cương thần kiếm, và sử ra thức thứ bảy của Phong Thần kiếm quyết, Thiên Địa Vô Cực. Trời đất dường như dừng lại, rồi một cỗ hấp lực rất mãnh liệt xuất hiện ở trong không gian, phân bố rất hoàn chỉnh ở khắp quanh thân Diệu Nhiên.
Thủy Tích Chi Nộ đấu với Thiên Địa Vô Cực!
Nếu công lực của Diệu Nhiên có thể đạt tới Thám Hư hậu kỳ giống như Lệ Binh Mạt, thì hiển nhiên nàng sẽ dễ dàng chiến thắng gã với chiêu kiếm này rồi. Thế nhưng giờ đây tình huống lại khác hẳn, do Lệ Binh Mạt có ưu thế hơn, nên đã điều khiển Thủy Tích Chi Nộ chiến đấu với Thiên Địa Vô Cực một cách trời long đất lỡ.
Mặc dù đã làm tiêu hao được một số giọt nước, nhưng vẫn còn vô số những giọt khác đang lao đến với tốc độ kinh người!
Lục Mộng Thần đột nhiên nghĩ đến một yếu điểm, hắn biết lúc này Diệu Nhiên vốn không có biện pháp gì để tự cứu mình cả, vật duy nhất có thể cứu nàng chính là Tố Thủy Lan Y.
Dòng thủy lưu trên tấm Tố Thủy Lan Y lưu động rất nhanh, có một số giọt nước đánh tới, liền lập tức bị hấp nạp mất.
Thân hình quỷ dị của Lệ Bình Mạt từ bên trong bức tường nước hiện ra, huy động Thiên Triều thần kiếm, sau đó các giọt nước mưa không tiếp tục đánh tới Tố Thủy Lan Y nữa, mà là nương theo tốc độ di động của dòng thủy lưu, và bắt đầu chảy theo rất nhanh.
Tốc độ của các giọt nước ấy cùng với tốc độ di động của dòng thủy lưu trên tấm Tố Thủy Lan Y bây giờ đã giống y như nhau!
Đột! đột! đột! đột!......Các giọt nước bắt đầu chuyển động theo, rồi từ từ công kích vào Tố Thủy Lan Y, và dị biến đã phát sinh, những giọt nước ấy không còn bị hấp nạp nữa, mà là đánh thẳng vào Tố Thủy Lan Y tạo thành rất nhiều lỗ nhỏ!
Nhờ tốc độ di động rất nhanh mà các giọt nước đã thành công xuyên qua được Tố Thủy Lan Y, tuy nhiên, chúng cũng bị tiêu hao không ít lực lượng. Sau khi xuyên qua tấm bảo y, những giọt nước liền đả kích toàn thân của Diệu Nhiên, bởi vì không kịp điều động chân nguyên để hộ thể, nên nhất thời thân thể Diệu Nhiên bị đâm thủng vài lỗ nhỏ, khiến máu tươi từ đó mà tuôn ra ngoài!
- Sư tỷ!
Lục Mộng Thần đau xót hô lên một tiếng. Ở trên lôi đài, thân hình của Diệu Nhiên lúc đó đang lơ lững trên không, toàn thân nhuốm đầy máu tươi được thấm ra từ vô số lỗ nhỏ trên người, tạo nên một cảnh tượng rất đau xót khiến người bất nhẫn!
Diệu Nhiên chỉ cảm thấy thiên địa quay vòng, thân thể bị thương rất nặng, trong khoảng thời gian rất ngắn thân thể nàng đã hoàn toàn mất đi cảm giác đau đớn, và đã hoàn toàn mất hết tri giác. Nàng cảm thấy vạn vật đều trở nên mơ hồ trong mắt mình, thân thể rũ xuống như một loài thực vật, từ trên không trung rơi thẳng xuống sàn đài.
Lục Mộng Thần tim như dao đâm, nước mắt tuôn trào, kêu lên thất thanh:
- Sư tỷ, tỷ nhất định phải sống, không thể chết được!
Thân thể của hắn khẽ nhoáng lên, vừa định nhảy lên lôi đài thì đột nhiên có một giọng nói rất thân thiết vang lên:
- Hài tử, không cần gấp! Ta có biện pháp giúp ngươi!