Tham lam nguyên tố do tham lam chi quang lưu lại từ từ xâm chiếm tâm linh Lục Mộng Thần.
Lục Mộng Thần dường như đã biến thành một người khác, mắt rực sáng, miệng mở to, nước miếng từng giọt chảy xuống. Hai tay hắn vơ vét, cố gắng nhét đầy các loại thần khí vào người, nhưng thân thể và túi áo có hạn, cho nên Lục Mộng Thần nhìn thần khí nhiều như vậy mà không cách nào lấy được, gấp đến nỗi kêu oa oa loạn cả lên.
Tham Thần đại đế nhìn kiểu đức hạnh này của Lục Mộng Thần, phảng phất như thấy bản thân mình năm xưa, không khỏi cười khổ một tiếng: "Hài tử, lúc trước ta cũng có cái kiểu dáng như thế này của ngươi, giờ đây ta nhìn thấy ngươi như vậy, càng cảm giác được bản thân lúc trước đáng thương nhiều như thế nào. Ài, khiến cho ngươi bị biến tính như hôm nay, đúng là lỗi lầm của ta, để ta giúp ngươi một lần vậy."
Tay trái Tham Thần đại đế liền khua lên, một chiếc nhẫn kim cương màu xanh lung linh xinh xắn xuất hiện trên ngón vô danh trên tay phải của Lục Mộng Thần. Y nói: "Đây là Càn Khôn Giới, có công năng dung nạp cả ngọn Tu Di sơn [1]. Đừng thấy nó nhỏ mà xem thường, nó có thể chứa được rất nhiều thứ. Để ta truyền cho ngươi biết khẩu quyết sử dụng nó."
Nói xong liền chiếu ra một đạo kim quang vào mi tâm Lục Mộng Thần.
Lục Mộng Thần thầm niệm khẩu quyết, quả nhiên đã đưa thần khí trong tay vào bên trong, mà Càn Khôn Giới nhỏ bé này lại không có chút biến hóa. Hắn không khỏi vui mừng sung sướng, tham tính trong lòng cuồng dâng, liều mạng lấy đủ các loại thần khí chứa vào bên trong.
Tham Thần đại đế nhẹ giọng nói: "Hài tử, thần khí chia ra thượng trung hạ ba loại, chỉ có đạt đến cấp bậc tiên nhân mới có thể miễn cưỡng điều khiển hạ phẩm thần khí. Thấp hơn thần khí là tiên khí, cũng chia thành ba loại thượng trung hạ. Có những lúc, thượng phẩm tiên khí cũng suýt soát ngang ngửa với hạ phẩm thần khí, tất cả đều hoàn toàn phải xem vào thực lực của người thi triển. Trong Tham Thần bảo khố này của ta có hơn trăm món thần khí, hàng vạn tiên khí, ngươi đứng nôn nóng, cứ từ từ mà lấy."
Lục Mộng Thần ngớ ra, hai mắt phát sáng, thì thầm hỏi: "Lão nhân gia, cái nào là thượng phẩm thần khí vậy?"
Tham Thần đại đế bất lực nói: "Hài tử, ngươi theo duyên phận mà tùy tiện chọn đi, ta nói cho ngươi biết cũng không tốt lắm. Mỗi một món thần khí đều có linh tính, nếu không có duyên phận, ngươi cũng lấy không được." Hơi dừng một chút, rồi Tham Thần đại đế lại nói tiếp: "Hài tử, mỗi một món thần khí đều được Đại La Kim Tiên sử dụng qua, pháp lực không thể tưởng tượng nổi, có lẽ với năng lực hiện nay của ngươi vẫn chưa thể điều khiển được chúng. Hơn nữa, với mỗi người mà nói, không phải là có càng nhiều thần khí càng tốt, mà chỉ cần có được một hai món thần khí thuận tay là được rồi. Càn Khôn Giới này cho dù có thể cất giữ vô số tài vật, nhưng bởi vì mỗi món thần khí đều chứa đựng năng lượng cường đại vô cùng, cho nên ngươi lấy vừa vừa là được rồi, bằng không, Càn Khôn Giới sẽ bị phát nổ."
Lục Mộng Thần nghe vậy thì kinh hãi, phóng mắt nhìn quanh, Tham Thần bảo khố lúc này đã sớm bị hắn lấy mất một phần ba. Hắn vội vàng ngừng tay, giọng hoảng sợ nói: "Lão nhân gia, thật không hiểu tại sao, ta vừa nhìn thấy nhiều bảo bối như vậy, liền không nhịn được mà phải động thủ."
Tham Thần đại đế mỉm cười nói: "Hài tử, ta đã nói rồi, trong lòng ngươi còn có một phần tham lam nguyên tố. Dưới sự ảnh hưởng của nó, tâm tính của ngươi sẽ dần dần trở nên tham lam, có lúc khó mà khống chế, điều này e rằng sẽ mang lại cho ngươi rất nhiều phiền phức. Có điều cũng không cần gấp, kỳ thực mấy trăm vạn năm chẳng qua cũng chỉ là một cái nháy mắt. Chỉ cần ngươi tìm được tứ đại thần đế kia, hợp lực của chúng ta lại thì nhất định sẽ loại bỏ được tham lam nguyên tố trên người ngươi. Hài tử, trong Càn Khôn Giới của ngươi hiện nay đã chứa ước chừng sáu kiện thần khí, còn có các món pháp khí tiên cấp không đếm xuể khác. Bất kể là thần khí hay là tiên khí đều có thuộc tính và đặc điểm khác nhau, hồi đó khi ta toàn thịnh cũng vô pháp điều khiển nhiều hơn mười món thần khí. Dựa theo tu vi của ngươi, ta tặng cho ngươi một bộ chiến giáp. Trong cuộc đại chiến năm đó, ta lấy được từ trên người Thần Nhật thiên quân, tạm thời gọi nó là Thần Nhật Chiến Giáp đi!"
Một bộ chiến giáp kim quang lấp lánh như mặt trời mới mọc bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt, hào quang chớp lên, rồi ẩn nhập vào nội thể Lục Mộng Thần.
Tham Thần đại đế nói tiếp: "Chỉ đến khi nào ngươi đạt được Hòa Đạo hợp kỳ thì bộ Thần Nhật Chiến Giáp này mới có thể hiện hình, nếu là lúc thường thì nó sẽ ẩn tàng trong thân thể ngươi, đến thời khắc quan trọng, tất nó sẽ bảo vệ ngươi an toàn."
Lục Mộng Thần có chút nghi hoặc, sờ mó thân thể một lúc, tựa hồ như cảm nhận được uy lực của Thần Nhật Chiến Giáp.
Tham Thần đại đế mỉm cười nói: "Hài tử, ngươi đã ở Tham Thần Cung năm ngày rồi, thời gian đó cũng tương đương với thời gian năm năm ở nhân gian. Ngươi nên ra ngoài thôi, hãy cố tìm cho được tứ đại thần đế kia thật nhanh. Ba trăm năm sau, ta đợi ngươi và thê tử được trùng phùng."
Lục Mộng Thần bỗng giật mình, tiếu ý trên mặt cũng biến mất, năm ngày với năm năm thực sự là một khoảng cách quá lớn.
Nhân sinh à, đúng là mọi việc đều như mộng!
Giống như yêu một người, chung sống hạnh phúc với nhau, một năm cũng ngang bằng với một ngày; lúc tương tư, một ngày lại tựa như một năm.
Thanh Dao, ta sẽ đợi nàng ba trăm năm!
Lục Mộng Thần trong lòng gọi to tên Thanh Dao, ánh mắt si ngốc nhìn về phía nàng.
Tham Thần đại đế ngưng thần nhìn Lục Mộng Thần, quan tâm nói: "Hài tử, năm năm nay, Tham Thần Cấm Cung phiêu dạt khắp nơi, hiện tại đã bay đến một nơi cực kỳ âm hàn. Ta cảm thấy bên ngoài có người tu chân thực lực không yếu, sau khi ngươi ra ngoài, nhất thiết phải cẩn thận!"
Lục Mộng Thần vội vàng chắp tay, cung kính nói: "Lão nhân gia, đa tạ người đã quan tâm, vãn bối xin ghi nhớ trong lòng. Xin nhờ người chăm sóc cho Thanh Dao. Nay ta rời khỏi sư môn đã lâu, nên cũng rất nhớ sư phụ, có lẽ cũng nên trở về xem thử thế nào. Lão nhân gia, xin cáo từ!"
Tham Thần đại đế mỉm cười, vẫy tay tỏ ý bảo hắn đi.
Lục Mộng Thần quay đầu nhìn khắp một lượt bên trong Tham Thần Cung nguy nga lộng lẫy, nhìn nét mặt bình tĩnh của Thanh Dao trong viên trụ trong suốt, thần tình mang chút lưu luyến bịn rịn, rồi quay người hóa thành một đạo lưu quang bay ra ngoài.
"Lạch cạch", Lục Mộng Thần xuyên ra ngoài Tham Thần Cấm Cung xong, nhất thời bị mất sức lực, tức thì ngã xuống. Khi mở mắt ra, hắn phát hiện mình đang ở trong một sơn động, quả núi trọc nhỏ như móng tay ở trước mắt chợt chớp lên, rồi tan biến. Lục Mộng Thần vội vàng sụp người xuống lạy, hắn biết đó chính là Tham Thần Cấm Cung.
Đến lúc đứng người dậy, Lục Mộng Thần không khỏi quan sát tỉ mỉ sơn động này. Cả sơn động do thạch nhũ ngân bạch sắc tạo thành, sương mù lờ mờ bao phủ. Ở giữa bày ra một lò luyện đan rất lớn, bạch khí lượn lờ từ trên mặt bốc lên. Mặt đông có một cái bàn, phía trên bày một vài chiếc hồ lô bạch ngọc, phảng phất như có mùi hương êm dịu từ bên trong bay ra.
"A, mùi vị thật là thơm!" Lục Mộng Thần theo mùi hương bước đến cạnh bàn, cầm lên một bình bạch ngọc hồ lô, phía trên viết vài chữ nhỏ "Cửu Hoa Ngọc Hàn Lộ". Đây là cái gì? Lục Mộng Thần tự lẩm bẩm vặn nắp hồ lô ra, tức thì một hỗn hợp hoa hương và tửu hương ập vào mũi.
"Oa, rượu thơm à?" Tham tính của Lục Mộng Thần lập tức đại phát, trong đầu không có chút mảy may kiêng dè, cầm một bình lên ừng ực uống hết sạch. Cuối cùng hắn chùi miệng, không ngớt kêu lên: "Hảo tửu! Hảo tửu! Đúng là cực phẩm nhân gian!"
Hết bình này đến bình khác, Lục Mộng Thần uống sạch trơn sáu bình Cửu Hoa Ngọc Hàn Lộ trên bàn. Lúc này cảm giác say xông lên, hắn thấy đầu choáng váng, nhìn gì cũng mơ hồ không rõ ràng. Hai chân lảo đảo cứ thế bước ra ngoài động.
Tiếng nước róc rách từ xa truyền đến. Lục Mộng Thần cảm thấy trong người khó chịu nóng bức, nghe thấy có tiếng nước chảy, thầm nghĩ vừa đúng lúc đang muốn uống vài ngụm giải khát, liền theo tiếng nước, bước tới một khoảng rừng cây xanh tươi rậm rạp được sương mù lờ mờ bao phủ.
Một đầm nước uốn cong khá cạn xuất hiện trước mắt, dòng suối ấm áp chầm chậm chảy ra từ giữa đầm, hơi nóng bay lên trên khắp mặt đầm.
"Rào rào" tiếng khua nước nhẹ nhàng vang lên, tiếp theo là một giọng nữ nhân êm tai truyền đến: "Ừm, Cửu Hoa Ngọc Hàn Lộ còn thiếu ba bình là được, năm năm sau thất phái tụ tập đại hội, sẽ dâng tặng các vị chưởng môn. Lúc ấy, danh tiếng của Quảng Hàn Cung ta, e rằng sẽ càng vang vọng. Không ngoài trăm năm, Quảng Hàn Cung ta sẽ vượt lên thành tu chân đệ nhất môn phái của chánh phái."
Lục Mộng Thần ngước đôi mắt lờ mờ, nhìn về hướng phát ra thanh âm. Một tuyệt sắc nữ tử ở chếch bên hắn, đang ngồi trong đầm nước tắm gội. Làn da mượt mà như bạch ngọc, mái tóc đen như thác nước nhẹ chảy, đôi mắt sáng lấp lánh tựa như những vì sao, dung nhan rực rỡ như hoa đào. Hình thành toàn bộ vẻ đẹp tuyệt mỹ này, còn có khí chất thanh nhã phảng phất như bách hợp trong đêm, vẻ đẹp như hoa sen nở giữa bùn không nhuốm bụi trần đó, quả thật đã vượt quá phàm gian, mỹ nữ khí chất thanh tân tuyệt luân.
Lục Mộng Thần trong lòng dâng lên một ngọn lửa, hắn nhẹ nhàng rón rén bước đến. Nữ tử tuyệt sắc đó dường như đang trầm tư, không hề đoán được là có một nam nhân xa lạ xông vào, lại còn can đảm bước đến phía trước nàng như vậy.
Lục Mộng Thần hai mắt đỏ rực, chẳng chút kiêng dè giơ một tay lên, trực tiếp sờ vào làn da trắng như tuyết đó.
"A! Là ai to gan mà dám xông vào Quảng Hàn Cung của ta?" Tuyệt sắc nữ tử đang trầm tư kia đột nhiên bị một cánh tay lớn sờ lên lưng, trong lòng không khỏi thất kinh.
Nàng vẫy ra một đạo bạch quang, thoáng chốc đã đánh Lục Mộng Thần bắn ra xa đến mười thước, hắn liền phun ra một ngụm máu tươi.
Tuyệt sắc nữ tử liền xoay người khoác lên bộ cung trang, lạnh lùng quay lại nhìn nam tử xa lạ này, trong lòng nàng vô cùng kinh hãi, vì Quảng Hàn Cung hàng vạn năm nay chưa bao giờ có nam tử qua lại, mà nơi nàng hiện đang tắm gội lại là cấm địa trong cung, đã thiết lập cấm chế trùng trùng, nếu tu vi chưa đạt đến Hòa Đạo hậu kỳ, thì không có khả năng xông vào nơi này. Trong thiên hạ, có người nào dám to gan như vậy? Dám xâm nhập Quảng Hàn Cung, chẳng lẽ không muốn sống rồi sao? Nam tử xa lạ này, tựa hồ như chỉ có tu vi Triều Nguyên kỳ, sao lại có thể xông vào đây chứ, thật là kỳ quái?
Tuyệt sắc nữ tử nét mặt đầy hàn ý, lạnh lùng quát: "Ngươi là ai?"
Lục Mộng Thần hai mắt đỏ rực nhìn tuyệt sắc nữ tử, không một chút để ý đến thương thế trên người, tham lam nguyên tố trong lòng không ngừng tăng cường, lại thêm bị chất rượu kích thích, chỉ nghe thấy hắn cười hì hì, nói: "Tiên nữ tỷ tỷ, nàng đẹp quá, ta thích lắm! Nàng gả cho ta nhé!" nguồn Trà Truyện
Hàn ý trên mặt tuyệt sắc nữ tử càng tăng, nàng đã sống hơn bảy trăm năm, một thân thu vi đã đạt đến Quy Thiên kỳ, cả đời đều thanh tịnh, không ngờ hôm nay lại bị một nam tử xa lạ vấy bẩn, quả là trong lòng xấu hổ không kể xiết. Nếu chuyện này bị người ta biết được, nàng còn có mặt mũi gì đối diện với hàng ngàn đệ tử trong cung? Còn mặt mũi nào để nhìn đồng đạo tu chân trong thiên hạ chứ? Nghĩ đến đây, sát cơ trên mặt không khỏi dần dần xuất hiện.
Tuyệt sắc nữ tử chầm chậm giơ tay phải lên, một chùm nguyệt quang sáng trong lấp lánh hiện ra, nàng cười lạnh nói: "Bất kể ngươi là ai, hôm nay đã lén vào cấm địa Quảng Hàn Cung ta, lại nhìn trộm thân thể của ta, tội không thể tha, hãy chịu chết thôi! Dọc đường xuống hoàng tuyền mà sám hối!"
Đang chuẩn bị phóng ra một kích kinh thiên, đột nhiên ngoài rừng cây có một nữ tử kinh hô: "Cung chủ, sáu bình tiên lộ ở trong Hàn Băng động đã không còn thấy đâu nữa."
Tuyệt sắc mỹ nữ cả kinh, vung tay đánh ra một đạo cấm chế rồi quay người lao ra ngoài rừng cây.
Lục Mộng Thần tức thì cảm thấy toàn thân vô pháp cử động, giống như rơi xuống một hầm băng lạnh lẽo. Trong lòng hắn thầm nghĩ, hỏng rồi, lần này chọc giận vị tiên nữ tỷ tỷ kia, xem ra khi nàng quay lại chắc chắn sẽ giết chết ta. Phải làm sao đây? Đột nhiên Lục Mộng Thần nhớ đến Long Nhi và Tiểu Ngư, không nén nổi vui mừng trong lòng, tâm trung ý tưởng, thầm hô hoán: "Long Nhi, Tiểu Ngư, các người có đó không? Ta gặp phải nguy hiểm rồi."
Từ vỏ kiếm Quy Long lập tức truyền lại thanh âm của Long Nhi: "Mộng Thần, không cần hoảng sợ, ta sẽ mang ngươi rời khỏi nơi đây ngay."
Vỏ kiếm Quy Long biến thành chân thân của Long Nhi, là một con Vụ Long khắp châu thân đều được bao bọc bởi một luồng vân vụ. Long Nhi phun ra một hơi linh nguyên vào Lục Mộng Thần, lập tức tiêu trừ cấm chế. Khẽ hừ một tiếng, Long Nhi hóa thành một quầng vân vụ, chở Lục Mộng Thần bay ra khỏi Quảng Hàn Cung chỉ trong nháy mắt.
Lục Mộng Thần luân phiên trải qua sinh tử, không khỏi nảy sinh sợ hãi đối với thế giới bên ngoài, hắn thấp giọng nói với Long Nhi: "Long Nhi, mau về Mộng Thần phong."
Thoáng chốc, nữ tử tuyệt sắc lại xuất hiện bên đầm nước, nhìn thấy Lục Mộng Thần đã biến mất, nét mặt không khỏi đại kinh. Nàng vội dùng thần thức tìm khắp chung quanh Quảng Hàn Cung mấy trăm dặm, nhưng hoàn toàn không có tung tích gì. Nàng thất thần nhìn lên trời, tự hỏi: "Từ lúc nào mà tu chân giới đã có thêm một nhân vật lợi hại như vậy?"
Một đạo hàn quang chớp qua, nàng nghiến răng nói: "Bất luận ngươi là ai, Minh Phi ta đều muốn ngươi phải tử vô địa táng!"
Chú thích:
[1] theo kinh phật, hạt cải nhỏ bé có thể chứa được tòa Tu Di sơn cao lớn.