Ngọn lửa hừng hực từ trên Thần Nhật chiến giáp lại một lần nữa bùng cháy.
Lục Mộng Thần giận dữ nhìn môn nhân của Thánh Tà Tông, tay trái giơ cao lên trong tư thế sẵn sàng thi triển Lăng Phong thần chỉ bất cứ lúc nào.
"Dừng tay! Để…..để cho bọn họ đi!" Lãnh Thiên Sương loạng choạng chống thân đứng dậy, khua tay ý bảo môn nhân không nên manh động. Lãnh Thiên Sương hiểu rõ, Lăng Phong thần chỉ mà Lục Mộng Thần thi triển quả đúng là bá đạo vô cùng. Cho dù mọi người có thể ngăn cản hắn, nhưng chỉ sợ sẽ phải đại khai một trường huyết chiến. Huống hồ, trước mặt Diệu Nhiên, lão không muốn phải mang tiếng là kẻ nuốt lời.
"Hừ!" Lục Mộng Thần hừ lạnh một tiếng, thân hình chợt chớp động rồi biến mất cùng với Diệu Nhiên. Lãnh Thiên Sương nhìn bóng lưng hai người, nở nụ cười cay đắng, lòng buồn vô hạn.
"Mộng Thần, ngươi từ Phong Thần Tông đuổi đến đây sao? Tình hình ở đó bây giờ thế nào rồi?" Sau khi bay xuyên qua mây, Diệu Nhiên nén không được vội cất tiếng hỏi.
Câu hỏi của nàng làm gợi lên nỗi đau thương khôn tả của Lục Mộng Thần. Sự hy sinh của Thiên Nhất chân nhân, không chỉ là một tổn thất lớn cho Phong Thần Tông, mà còn là với cả toàn thể giới tu tiên. Hắn đau đớn nuốt lệ vào trong, rồi đem kết cuộc sau trường đại chiến kinh thiên kia thuật lại tường tận cho Diệu Nhiên nghe. Vừa nghe, trong lòng Diệu Nhiên vừa dâng lên những trận bi thương, nước mắt không ngừng tuôn chảy thấm ướt cả vạt áo.
Lục Mộng Thần khe khẽ vỗ vỗ vai Diệu Nhiên khuyên nàng trấn tĩnh, rồi ôn nhu nói: "Sư tỷ, tỷ hãy về Phong Thần Tông trước đi, đệ còn muốn đến Liên Hoa Tự tìm Hư Vân tông chủ, mong là có thể truy ra thân thế của đệ."
Diệu Nhiên nghe xong những lời này, ngước đôi mắt rưng rưng lệ, nhìn Lục Mộng Thần không chớp mắt. Tựa hồ như không thể đè nén thêm nữa, cuối cùng bao tình cảm đang dâng trào cũng bộc phát ra cả. Nàng nhào vào lòng Lục Mộng Thần và bật khóc nức nở, ký ức ngày xưa về Lục sư đệ, từng sự việc dần hiện lên trước mắt, khiến cho nàng tự trách không thôi. Chàng lại một lần nữa đã xả thân cứu ta, ta còn có thể báo đáp sao đây?
Lúc này đây, Diệu Nhiên mới phát hiện, Lục Mộng Thần đã chiếm một vị trí trọng yếu ở trong tim nàng, phảng phất như một tòa núi to, hùng cứ ở trong lòng và không gì có thể lay chuyển nổi.
Nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen dài của Diệu Nhiên, toàn thân Lục Mộng Thần chợt run lên, và hắn cũng hết sức khích động, cất giọng run run nói: "Sư…..tỷ….." Diệu Nhiên bỗng ngẩng đầu lên, đột ngột đưa tay đặt lên môi hắn để ngăn cản những lời sắp tuôn ra, rồi nàng nghẹn ngào thấp giọng nói: "Mộng Thần.....đừng…..nói nữa, từ bây giờ…..và sau này…..ta…..là người của chàng, nguyện ý chăm sóc chàng suốt đời suốt kiếp." Nói xong, đôi má của nàng chợt bừng đỏ vì thẹn.
Lục Mộng Thần nghe vậy thì vừa kinh ngạc vừa vui mừng, đang muốn đưa tay lau khô đôi dòng lệ của nàng, thì chợt từ đáy lòng dâng lên một sự ham muốn, kích thích lên đầu, bàn tay bất tri bất giác duỗi ra và hướng đến bộ ngực của Diệu Nhiên.
"Trời ạ, không thể như vậy được!" Cũng may là Lục Mộng Thần vẫn còn một chút tỉnh táo, vội vàng vận chuyển Đại Viên Mãn thần công, khó khăn lắm mới ngăn chặn được sự ham muốn đó.
Hắn nhanh chóng kịp thời ngăn lại hành vi tham lam của mình, vòng tay ra sau lưng ôm lấy Diệu Nhiên, hẳn là nàng vẫn chưa phát giác ra được dị biến. Một lúc sau, Diệu Nhiên mới cảm thấy thẹn thùng, khẽ thoát ra khỏi lòng Mộng Thần, ngượng ngùng nói: "Mộng Thần, chàng đến Liên Hoa Tự đi, ta phải trở về Phong Thần Tông. Trải qua trận chiến cùng Phệ Hồn thú, có lẽ bổn phái sẽ cần phải xây dựng lại từ đầu, sư phụ cũng khuyết nhân thủ, ta phải trở về hỗ trợ."
"Tốt lắm, sư tỷ….." Lục Mộng Thần gật đầu.
"Sau này….." Diệu Nhiên cúi đầu, đỏ mặt nói: "Sau này chàng cứ gọi ta là Diệu Nhiên được rồi, như vậy……dường như sẽ thân thiết hơn."
"Ừ! Được, Diệu Nhiên!" Lục Mộng Thần rất cao hứng, hắn nắm lấy bàn tay của nàng, rồi nói: "Diệu Nhiên, vậy chúng ta hãy tạm chia tay nhau. Sau khi xong việc, ta sẽ mau chóng trở về."
Diệu Nhiên mỉm cười gật đầu. Nhưng nàng không ngờ rằng chuyến này từ biệt Lục Mộng Thần, phải mất đến ba trăm năm sau mới được tương phùng.
Ài, tạo hóa thật biết trêu người!
oooOooo
Thanh Đài phong nằm ở trong phạm vi của Yêu Tông, cả ngọn núi chạy dài gần hai trăm dặm. Hàng năm vì có sương mù lượn lờ bao phủ nên cây cối trong núi trải dài một màu xanh biên biếc. Mặt đất bị phủ đầy rêu xanh và các ngã đường trơn bóng. Bình thường rất hiếm khi có người lui tới, trừ phi là một ít sơn trùng mãnh thú.
Thanh Đài phong cao bốn, năm ngàn thước, cả chim thú cũng khó lòng đến được nơi này. Trên đỉnh núi, bề mặt rất rộng rãi, vài đám mây mờ lững lờ trôi. Thấp thoáng giữa đám mây, trên tảng đá, có một thiếu nữ mặc y phục màu lục ngồi bất động với dáng vẻ trầm tư.
Nàng là ai?
Chính là thiếu nữ đã mất trí nhớ, Dạ Nguyệt. Hàn khí lạnh như băng không ngừng thổi đến, thế mà dường như nàng vẫn không cảm giác được gì cả. Sau khi bị mất trí nhớ, ngoại trừ nhận Yêu hoàng là cha, còn ngoài ra thì nàng vẫn thường xuyên lui đến nơi này. Dạ Nguyệt cũng không hiểu tại sao nàng lại thích nơi này, tựa như thích cái cảm giác cô độc vậy. Phụ thân Yêu hoàng đối với nàng hết sức yêu thương, hoàn toàn không hạn chế hoạt động của nàng, muốn đi đâu hay làm gì cũng đều không hề ngăn trở, nhưng thời gian tự do dài như vậy trái lại còn làm cho nàng có chút nhàm chán.
"Nhân sinh à, có thật là không có ý nghĩa gì không? Tại sao ta không thể nhớ lại ta là ai?"
Giữa lúc đang miên man suy nghĩ, Dạ Nguyệt đưa tay tháo chiếc vòng bạch ngọc từ trên cổ xuống. Đem chơi một lúc, Dạ Nguyệt lại hồi tưởng đến thiếu niên có tên gọi là Lục Mộng Thần kia. Rốt cuộc tại sao ta lại không nhận ra hắn nhỉ? Tại sao sau khi hắn nhìn thấy ta, biểu hiện lại khích động và tựa như không thể khống chế như vậy? Chẳng lẽ chúng ta trước kia thật sự có quen biết nhau sao? Ánh mắt khẽ đảo qua chiếc vòng ngọc, Dạ Nguyệt bỗng phát hiện, chiếc vòng ngọc này dường như có một loại ma lực gì đó, hấp dẫn đến tâm linh nàng.
Dạ Nguyệt ngầm vận đủ chân nguyên, phát ra một trận thần thức cực đại để truy tìm quá khứ. Bên trong vòng ngọc rất âm u mơ hồ, ngoằn nghoèo trắc trở, chợt nàng đã tìm thấy một cánh cửa. Khi cánh cửa ấy vừa được mở ra, chợt có nhiều đạo bạch quang xuất hiện, trùng trùng điệp điệp đánh vào thần thức của Dạ Nguyệt. "Oành, oành", một cỗ lực lượng cường đại xộc thẳng vào trong tâm thức của nàng, khiến Dạ Nguyệt cảm thấy đầu đau muốn nứt ra.
Lúc này, cả Thiên Thực Hoàn đại phóng quang mang chói mắt, bắn thẳng lên tận chân trời. Một đám hặc vụ từ xa xa, chợt nhìn thấy quang mang đó, liền nhanh chóng bay tới gần, đồng thời lại có những thanh âm kỳ quái từ bên trong truyền ra không ngớt.
"Ồ! Mau nhìn, mau nhìn kìa, đạo quang mang kia là gì vậy?"
"Hình như là một kiện bảo bối gì đó muốn xuất thế! Nhanh lên một chút, lại gần xem nào!"
"Lão đại, ngươi nhìn thấy chưa, rốt cuộc thì đó là món bảo bối gì đang muốn xuất thế hả? Dường như ta có cảm giác quen quen thế nào đó."
"Ừ, nhìn cũng có chút quen mắt, chúng ta bay lại gần hơn xem nào….Ồ! Không xong rồi, tại sao lại có mùi hủ thực mãnh liệt như vậy nhỉ? A! A! Chẳng lẽ đây chính là vật trong truyền thuyết……"
"Thiên Thực Hoàn!" cơ hồ rất nhiều thanh âm cùng kinh hô lên một lúc.
Hắc vụ hạ xuống trên Thanh Đài phong, rồi từ từ biến hóa thành nhiều hình dáng cụ thể, hiển nhiên đó là Thập Nhị Thần Tiếu. Lũ gia hỏa này không có chuyện gì làm, liền dạo chơi khắp nơi, vừa lúc bay qua đây, thấy quang mang của Thiên Thực Hoàn, liền bị hấp dẫn lại. Thiên Thực Hoàn phát ra quang mang bạch sắc chói cả mắt, bao phủ hoàn toàn Dạ Nguyệt vào bên trong. Thần tình trên mặt Dạ Nguyệt bất động, sau một hồi như trải qua sự thống khổ cùng cực, bỗng chốc lại như hết sức vui mừng, hớn hở. Hai vẻ mặt thay nhau biến hóa cực nhanh, thật là hiếm thấy. Mùi hủ thực phát ra nồng nặc từ luồng bạch quang không ngừng bay tản mạn ra ngoài làm cho mặt đất của Thanh Đài phong vốn đang ẩm ướt cũng bị khô lại.
"Ồ, người này không phài là nữ hài tử trước kia sao?" Xà thần tướng lên tiếng đầu tiên, nó vốn có ấn tượng rất sâu sắc đối với Dạ Nguyệt. Thập Nhị Thần Tiếu bọn chúng tất cả đều có thần công hộ thể, nên không hề e ngại luồng khí hủ thực kia.
"Sao nàng ta lại cầm Thiên Thực Hoàn hả lão đại?" Hổ thần tướng thắc mắc.
Thử thần tướng nhìn kỹ một lát, rồi thở dài nói: "Quả thật không hổ là thần khí đắc ý của Phá Hồn Thiên Quân năm xưa, thật lợi hại, nó đang thôn phệ cô nương kia đấy!"
"Lão đại, chúng ta……chúng ta có cứu nàng ta không?" Xà thần tướng chần chừ một lúc rồi hỏi.
"Không nên! Các người có điều không biết, Thiên Thực Hoàn này mặc dù là một món thần khí của Đại La Kim Tiên, nhưng tiểu cô nương kia vẫn không có cách nào vất đi. Chờ sau khi Thiên Thực Hoàn thôn phệ nàng xong, thì chúng ta mới trở lại hưởng thành quả của nó, như vậy chẳng phải là thượng sách hay sao? Hắc hắc!" Thử thần tướng bật cười đắc ý, hai con ngươi lớn màu đen không ngừng chuyển động.
Có lẽ Dạ Nguyệt phải cảm kích Lục Mộng Thần, vì nếu không có Long huyết, thì bằng vào thực lực của nàng mà trong lúc vô ý khởi động Thiên Thực Hoàn, khẳng định là đã bị món thần khí này nuốt sạch. Nếu không nhờ có Long huyết, thì e rằng mọi biến hóa đã không như bây giờ. Dù sao, Long huyết vẫn là vật chí linh của thiên địa, mà bản thân Dạ Nguyệt cũng chính là hợp thể giữa người và yêu, lại được kết hợp thành công với Long huyết, nên thể chất của nàng đã biến đổi. Trong khi Thiên Thực Hoàn đang thôn phệ nàng thì nàng lại được Long huyết bảo vệ mệnh mạch. Thiên Thực Hoàn không chịu thua, quyết cùng Dạ Nguyệt tranh đấu, nhưng trước sau vẫn không có cách nào hoàn toàn phương hại nàng được. Dạ Nguyệt cố gắng phản kháng, chỉ nghe "đinh" một tiếng, quang mang của Thiên Thực Hoàn đột nhiên bị thâu hãm vào trong thân thể của nàng. Thần sắc Dạ Nguyệt cũng biến đổi cực lớn, đôi mi dựng lên, mái tóc dài mượt mà tung bay trong gió, đôi mắt như hàn băng phóng ra hai đạo hung quang khiến người khác phải khiếp sợ.
"Các ngươi……các ngươi là yêu nghiệt phương nào, cả gan dám đến phạm vi thế lực của Yêu Tông ta mà giương oai?" Dạ Nguyệt thu hồi Thiên Thực Hoàn vào tay, tính khí bỗng dưng đại biến, toát ra sự hung hãn kỳ lạ.
"A! Bất diệu! Thiên Thực Hoàn đã hợp thể với nàng ta rồi!" Thử thần tướng kinh hô.
"Hợp thể?" Cả đám Thần Tiếu đều kinh ngạc thắc mắc.
Thử thần tướng buồn bã, nói: "Đúng vậy, sau khi hợp thể, nàng ta có thể tùy tâm khống chế Thiên Thực Hoàn mà phát ra uy lực cự đại! Chỉ e hôm nay chúng ta gặp phải đối thủ rồi! Mau! Tất cả hãy mau bày Thần Tiếu đại trận, may ra còn có sinh cơ!"
Thập Nhị Thần Tiếu không dám chậm trễ, nhanh chóng vây lấy Dạ Nguyệt. Trong chốc lát, hắc khí tung hoành cả đỉnh núi, đằng đằng sát khí. Dạ Nguyệt nhẹ nhàng giơ Thiên Thực Hoàn trong tay lên, phát ra những tia bạch quang nhu hòa ngăn cản tất cả hắc khí ở bên ngoài. Từ xa nhìn lại, chỉ thấy trong luồng hắc khí dầy đặc, lại có bạch quang lấp lóe ở bên trong, hắc bạch rõ ràng phân minh không hòa lẫn, trông rất kỳ thú.
Dạ Nguyệt nhìn mười hai tên yêu quái đang vây quanh mình, sát khí toàn thân càng tăng lên. Nàng lạnh lùng nhìn bọn Thần Tiếu, nói: "Nếu các ngươi không khách khí như thế, thì đừng trách ta vô tình!"