Các vị đại phong chủ thấy một đạo chỉ quang lóe lên nhanh như điện chớp thì đã đánh trúng Quỷ Vô Nhai, nên ai cũng đều kinh hãi! Đúng là tìm khắp Tu Chân giới cũng chưa thấy qua môn chỉ pháp thần kỳ và lợi hại đến như thế. Thần Yên chân nhân thu lại nét kinh ngạc trên mặt, sắc diện trở nên thập phần hòa ái, mỉm cười hỏi: "Mộng Thần, đây là loại chỉ pháp gì mà lại lợi hại như thế?"
Tất cả chúng nhân đều chú ý lắng nghe, kể cả Thiên Phong chân nhân trong đó, ai nấy đều nhìn chằm chằm vào Lục Mộng Thần, và chờ đợi câu trả lời.
Thấy nhiều người nhìn mình như vậy, thậm chí trong đó có cả các vị trưởng bối của Phong Thần Tông, Lục Mộng Thần hơi mất tự nhiên, trầm mặc hồi lâu, hắn mới lên tiếng: "Thần Yên sư bá, sư phụ, các vị sư bá, môn chỉ pháp này có tên gọi là Lăng Phong Thần Chỉ, là do đệ tử ở bên ngoài được một vị dị nhân truyền cho, còn tên gọi của lão nhân gia thì đồ nhi không tiện nói rõ."
"A!" Tất cả mọi người bật thốt, đối với việc Lục Mộng Thần liên tiếp gặp kỳ ngộ, họ càng lúc càng cảm thấy kỳ lạ. Hắn là người hiền lành trung thực, nhất là Thiên Phong chân nhân nuôi hắn từ nhỏ đến lớn, xem hắn như con ruột của mình, nên lại càng tin tưởng là hắn không hề nói dối.
"Mộng Thần, nghe nói ngươi ở Liên Hoa Tự xuất sắc vượt qua lục đại môn phái, giành được đệ nhất danh, thật khiến sư phụ vui mừng! Nhưng nghe Thần Yên sư tỷ nói, sau đó ngươi lại thất tung một cách bí ẩn ở Liên Hoa Tự, không biết điều đó có liên quan gì đến vị dị nhân tiền bối kia không?" Thiên Phong chân nhân cất giọng quan hoài hỏi.
"Việc này……việc này……" Trán Lục Mộng Thần ướt mồ hôi, hắn không biết phải nói thế nào, lại không thể đem chuyện Minh Phi cung chủ đuổi giết mình mà nói ra được, như vậy chuyện nhìn trộm Minh Phi cũng sẽ lộ ra! Ú ớ một lúc lâu, Lục Mộng Thần vẫn không nghĩ ra phải nói gì, rốt cuộc không còn cách nào khác, hắn đành đỏ mặt đáp: "Sư phụ, hai việc ấy cũng có chút quan hệ!"
"À, à!" Mọi người đều mỉm cười nhìn Lục Mộng Thần đang thẹn thùng, các vị đại phong chủ cảm thấy hắn thập phần dễ mến. Trong mắt họ, hắn chỉ là một hài tử, cho nên giờ đây thấy hắn đỏ mặt, thì cũng không hỏi thêm nữa.
Sau đó thì mọi người tản ra để đi xem xét các đệ tử bị thương, rồi lấy một ít linh dược cho họ điều trị. Kế đến thì mới cùng nhau dọn hết mấy trăm thi thể nằm la liệt tại Phong Thần quảng trường, rồi mới dùng nước sạch rửa hết những vết máu đọng lại, cả những hố lồi lõm trên mặt đất cũng được san bằng lại.
Thiên Phong chân nhân nhìn đám đệ tử đang mãi miết thu dọn, trong lòng cảm thấy vô cùng xót xa. Một Phong Thần Tông lớn như vậy, giờ đây chỉ còn lại bảy tám mươi người, mà tà phái thì càng ngày càng lộng hành, từ nay về sau trọng trách hàng ma vệ đạo sẽ đặt lên vai ông. Còn Ngọc Nhân và Mạnh Phàm Thông thật là đáng thương……Thiên Phong Chân nhân bi thương thở dài, tất cả môn hạ đệ tử của ông đều hy sinh trong trận chiến này, chỉ còn lại một mình Lục Mộng Thần mà thôi.
Xa xa, mây mù vẫn quyện quanh những dãy núi chập chùng và chậm rãi trôi. Thiên Phong chân nhân biết rõ, trải qua trận này, Phong Thần Tông bị tổn thương nguyên khí trầm trọng, nếu muốn phục hận thì có lẽ phải đợi đến hai trăm năm sau thì mới mong thực hiện được, nếu không thì đó chỉ là chuyện viễn vông. Nhìn Lục Mộng Thần chạy qua chạy lại trong đám người, Thiên Phong chân nhân thập phần cao hứng. Ông đã nhận ra tu vi của hắn đã thăng tiến cực nhanh. Lúc hắn rời khỏi Phong Thần Tông thì chỉ ở mức độ Thám Hư kỳ, vậy mà giờ đây đã đạt đến Quy Thiên sơ ky, so với ông cũng không kém bao nhiêu. Xem ra, trọng trách chấn hưng Phong Thần Tông sau này sẽ phải ủy thác vào hắn rồi.
Nghĩ đến đó, trong lòng Thiên Phong chân nhân chợt cảm thấy ấm áp. Ta có nên nói cho hắn biết về thân thế của mình không nhỉ? Ông do dự không biết quyết định thế nào.
Đến lúc rồi, ôi Mộng Thần đáng thương, không phải sư phụ cố ý giấu giếm con, chuyện này quả thật làm mất tác phong chánh đạo…..Ài! Tâm linh của Thiên Phong chân nhân chợt động, chẳng lẽ tất cả đều là vận mệnh đã được an bài từ trước? Lục Mộng Thần từ trong Nguyệt Ảnh bảo hạp bò ra, có lẽ điều đó đã đại diện cho tất cả những biến hóa nghiêng trời lệch đất của Nhân giới sau này.
Tất cả đều bắt đầu từ nhân duyên.
Tất cả đều chấm dứt từ nhân duyên.
Lục Mộng Thần đang bắt đầu một truyền kỳ mới của nhân sinh, và Phong Thần Tông thì lại sắp kết thúc một trang lịch sử huy hoàng.
Thiên Phong chân nhân phục dụng vài viên linh đan, miễn cưỡng khôi phục chút thể lực. Ông kêu Lục Mộng Thần đến phòng mình, chuẩn bị kể cho hắn nghe về thân thế của hắn.
Lục Mộng Thần lo lắng bất an đi theo Thiên Phong chân nhân về phòng, không hiểu vì sao sư phụ lại nghiêm túc như vậy. Sau khi nhìn thấy sư phụ liên tiếp phục dụng vài viên linh dược, khuôn mặt của ông cũng hồng nhuận trở lại, biết công lực sư phụ đã phục hồi lại được chút ít, nên hắn cũng thấy nhẹ nhõm trong lòng.
Thiên Phong chân nhân ngồi xuống ghế, nhìn nét mặt vui tươi của Lục Mộng Thần, nội tâm của ông cũng cảm thấy ấm áp, vẫy tay nói: "Đến đây, Mộng Thần, con cũng ngồi xuống đi, chúng ta cùng trò chuyện một lát."
Lục Mộng Thần vâng lời ngồi xuống, hai tay nắm vào nhau để giảm bớt sự bất an trong lòng. Thiên Phong chân nhân thấy vậy thì mỉm cười nói: "Mộng Thần, năm nay con đã ba mươi tuổi rồi, có từng nghĩ đến thân thế của mình không?"
"Thân thế?" Trong đầu Lục Mộng Thần chợt nổ vang một tiếng, quả thật hắn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này. Đúng vậy, thân thế của hắn là gì? Thoáng ngẩng đầu, trong mắt Lục Mộng Thần hiện ra vẻ mơ hồ mông lung, hắn thật thà nói: "Sư phụ, vấn đề này con thật chưa hề nghĩ qua. Người nói như vậy, lại khiến con cảm thấy kỳ quái. Thân thế của con là gì? Con từ nơi nào đến, sao lại mang họ Lục?"
Thiên Phong chân nhân khẽ thở dài, ông mơ hồ lại nhớ về quang cảnh ngày đó, khi các đại chưởng môn tranh đoạt Lục Mộng Thần. Sau khi khôi phục lại tinh thần, ông thong thả đáp: "Mộng Thần, con đừng gấp, từ từ nghe ta kể lại……Ba mươi năm trước, những kẻ trong tà phái phát hiện được một tòa Nghịch Long cung của dị giới. Tương truyền ở bên trong Nghịch Long cung có ẩn tàng Nguyệt Ảnh bảo hạp của Tu La chiến thần, mà bên trong bảo hạp chính là chân khí chí tà chí lệ. Nếu tà phái có được nó thì tất sẽ thống trị cả Tu Chân giới, đồng thời cũng có năng lực chống chọi với Thiên giới."
"Ý, Nguyệt Ảnh bảo hạp?" Lục Mộng Thần nghe vậy thì ngạc nhiên bật thốt, thật lợi hại, chẳng lẽ chỉ cần có được một chiếc hộp nhỏ nhoi ấy mà có thể đối chọi được với Thiên giới sao? Quả là không thể tưởng tượng được.
Ánh mắt Thiên Phong chân nhân nhìn hắn với một sự quan tâm vô hạn, tiếp tục kể: "Nghịch Long xuất, thiên đạo vẫn. Đây là câu kệ ngữ vẫn lưu truyền từ lâu trong giới Tu Chân. Để cản trở tà phái, thất đại môn phái của chánh đạo đã tụ hội ở Liên Hoa Tự Thanh Thiên phong để thương nghị đối sách. Nếu trực diện đối kháng, chỉ e hai bên đều sẽ lưỡng bại câu thương, đến khi đối diện với cấm chế ở bên trong Nghịch Long cung, thì e rằng song phương sẽ đều bị vây khốn. Bởi vậy, chúng ta đã chọn lấy một phương thức thiếu quang mình, đó là nhân lúc tà phái tương đấu cùng cấm chế thì đoạt lấy Nguyệt Ảnh bảo hạp."
"Đoạt lấy?"
"Không sai, chúng ta đã thành công mà thần không hay quỷ không biết, e rằng cho đến bây giờ, chưởng môn nhân của ngũ đại tà phái cũng vẫn chưa biết ngày đó ai đã đoạt đi bảo hạp, ha ha!" Thiên Phong Chân nhân cười nói.
"Mặc dù hành vi của chúng ta không quang minh nhưng cũng có đạo lý, chúng ta đã cứu được cả Nhân giới, cho nên làm như vậy cũng là đáng giá."
"Vâng, đúng vậy!" Lục Mộng Thần gật đầu tán thành.
"Khi chúng ta muốn hủy Nguyệt Ảnh bảo hạp, đột nhiên lại phát hiện ra khí tức chí tà chí lệ trên hộp đã biến mất, thật rất kỳ quái."
"Biến mất? Sao lại như vậy?"
"Lúc bấy giờ, chúng ta cũng rất bối rối. Bèn bàn cách mở bảo hạp ra xem, không ngờ, sau khi mở bảo hạp ra rồi, thì kết quả lại nằm ngoài sự dự liệu của chúng ta!" Vẻ mặt Thiên Phong chân nhân chợt trở nên cổ quái, nhìn chằm chằm vào Lục Mộng Thần, dường như vào lúc này, hắn đã trở lại là hài tử dạo nào.
"Bên trong rốt cuộc là có bảo bối gì?" Lục Mộng Thần nổi lòng tò mò, hắn nghĩ bên trong chắc phải là một bảo bối rất quý giá, nếu không thì các vị đại chưởng môn sẽ không giật mình như vậy.
"À….lúc đó, từ bên trong lại có một tiểu hài tử bò ra ngoài, thập phần đáng yêu. Các vị đại chưởng môn thấy hài tử đó có thiên phú rất cao, quả là hiếm thấy, nên lại càng yêu thích nó hơn. Ai nấy cũng đều muốn giành lấy việc thu nhận nó làm môn đồ."
"Là một hài tử ư? Kỳ quái, sao lại như vậy được? Thật không thể tưởng tượng nổi!" Lục Mộng Thần thất vọng, hắn vốn tưởng đó là món bảo bối gì, không ngờ lại là một hài tử bé bằng bàn tay, thật là bất ngờ.
"Minh Phi cung chủ thích hài tử ấy nhất, yêu quý ôm mãi không buông. Nhưng các vị chưởng môn đâu thể bỏ qua cơ hội này, vì vậy nên mọi người quyết định để cho hài tử ấy tự mình định đoạt. Lúc bấy giờ, mặc dù ta không phải là chưởng môn nhân, nhưng cũng có phần tham gia hoạt động thú vị ấy. Thế là mười mấy người chúng ta quây thành một vòng tròn, đặt đứa trẻ ở giữa, để xem nó bò về phía ai thì là có duyên phận với người đó, sẽ về với môn phái đó."
"A, thì ra Minh Phi cung chủ lại thích trẻ con như vậy, thật không ngờ!" Lục Mộng Thần thầm nghĩ. Hắn nhớ lại thần thái hung hăng của Minh Phi đối với hắn, nên vừa nghĩ đến là đã thấy sợ. Cho dù hiện nay hắn đã đạt đến Quy Thiên sơ kỳ, nhưng vẫn không thể địch lại Minh Phi là người đã đạt đến Quy Thiên hậu kỳ.
Ánh mắt Thiên Phong chân nhân lướt trên mặt Mộng Thần vài lần, cũng không biết trong lòng ông đang nghĩ điều gì, chỉ khẽ cười nói: "Không ngờ lần lôi kéo đó, Minh Phi cung chủ là người có hy vọng nhiều nhất, nhưng lại thất lợi. Cuối cùng thì hài tử đó lại bò về phía ta, nên tất nhiên là nó cũng quy về cho Phong Thần Tông chúng ta. Ài, quả thực là kỳ tích!"
"A!" Lục Mộng Thần bật thốt: "Không ngờ sư phụ nhận được đứa trẻ đó, xem thân phận và thực lực của sư phụ so với những vị khác thì ít có khả năng hơn, nhưng sao lại thắng được? Đứa trẻ đó bây giờ thế nào? Sư phụ, nó còn sống chứ?"
Nhìn đôi mắt thuần chân của Lục Mộng Thần, Thiên Phong chân nhân đột nhiên im lặng. Một lúc lâu lão mới thở dài, đáp: "Mộng Thần, ta nói nhiều như vậy rồi mà chẳng lẽ ngươi còn chưa hiểu sao? Đứa trẻ ấy chính là ngươi đó!"
Oành! Sơn hồng bộc phát! Thạch phá kinh thiên!
Lục Mộng Thần nghe vậy, đầu óc nhất thời choáng váng, hắn không hề nghĩ rằng Thiên Phong chân nhân nói nhiều như vậy, rốt cuộc đứa trẻ đó lại chính là mình! Thật khiến người ta khó lòng chấp nhận ngay được! Hắn đứng bật dậy, rồi đi qua đi lại trước mặt Thiên Phong chân nhân, miệng lẩm bẩm: "Sao lại thế? Sao có thể được? Mình là đứa trẻ đó ư?"
Thiên Phong chân nhân biết sự thật này hơi khó chấp nhận đối với Lục Mộng Thần, nên cứ để mặc cho hắn phát tiết, lát sau mới đến an ủi.
Thấy Lục Mộng Thần đã dần bình tĩnh lại, Thiên Phong chân nhân liền bước đến, nhẹ nhàng vỗ lên vai hắn, khẽ nói: "Mộng Thần, đó là thân thế và lai lịch của con. Tên tục của ta vốn ở họ Lục, nên đặt cho con theo họ của ta, còn Mộng Thần là lấy tên của Mộng Thần phong mà ra. Còn tại sao con xuất hiện trong Nguyệt Ảnh bảo hạp thì chúng ta cũng không biết, điều đó quả thật là rất bí ẩn."
"Bí ẩn?" Lục Mộng Thần ngẩng đầu nhìn vân vụ xa xa trên bầu trời, ánh mắt trở nên mông lung xa thẳm. "Rốt cuộc ta là ai? Tại sao ta lại ở trong Nguyệt Ảnh bảo hạp?" Nội tâm của hắn không ngừng vang lên những câu hỏi không đáp án. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: Trà Truyện chấm c.o.m
"Mộng Thần, bất luận thân thế của con thế nào, sư phụ đối với con trước sau vẫn như một. Trong mắt ta, con vẫn là hài tử yêu quý của ta!"
"Sư phụ!" Lục Mộng Thần nghe vậy liền ôm chầm lấy Thiên Phong chân nhân, nước mắt tuôn trào. Trong ba mươi năm qua, Thiên Phong chân nhân chăm sóc hắn từng ly từng tí, hắn làm sao có thể quên được ân tình đó?
Thiên Phong chân nhân chờ hắn ổn định tinh thần lại rồi mới nói tiếp: "Mộng Thần, Nguyệt Ảnh bảo hạp hiện nay vẫn được Hư Vân tông chủ bảo tồn tại Liên Hoa Tự, con hãy đến đó xem thử vật ấy, xem có thể phát hiện ra thân thế kỳ lạ của mình không!"
Lục Mộng Thần gật đầu, lau nước mắt, rồi quỳ phịch xuống đất, dập đầu chín cái.
Thiên Phong chân nhân không cản hắn, ông biết đứa trẻ này cảm kích mình nhiều năm chiếu cố, và cũng biết hắn muốn lập tức đến Liên Hoa Tự để tìm hiểu thân thế.
"Đi đi, Mộng Thần, trên đường hãy cẩn thận!" Thiên Phong chân nhân ân cần dặn dò.
"Sư phụ, người cũng hãy bảo trọng, đồ nhi sớm sẽ quay về."
"Ừ!"
Lục Mộng Thần từ biệt Thiên Phong chân nhân, rồi cấp tốc nhắm hướng Liên Hoa Tự mà ngự kiếm bay đi.