Chung Thái Phó

Quyển 3 - Chương 41

Ngày hôm sau, Khâu Quang Viễn tính toán thời gian tỉnh rượu, đợi đến sau giờ ngọ mới đến tìm Thái tử điện hạ thương nghị chiến sự vô cùng cấp bách, đối phương vẫn còn trong dáng dấp ngà ngà, nhưng biết chuyện quá khẩn cấp nên uống mấy chén trà cho tỉnh rượu rồi tiếp kiến.

Với Dần quân hiện giờ đi ngăn cản Tề quân chỉ là lấy trứng chọi đá, mà người Hồ lại không phải chủng tộc của ta, trong tình thế này, Khâu Quang Viễn đã cùng môn khách thương nghị tìm ra biện pháp. Chính là vờ như không biết, phương pháp trái ngược, thâm nhập vào Thổ Phiên, thông gia với nhi nữ nhỏ tuổi nhất của Vương thổ phiên.

Lý Hủ tấn công Tây Bắc, Dần quân chỉ là nhân tiện, chiếm đoạt Thổ Phiên mới là mục đích cuối cùng, hiển nhiên Vương thổ phiên cũng chấp nhận có thêm một nhánh binh sĩ trung thành. Tuy Dần quân có Thái tử, nhưng nếu hai nước thông gia, thì có thể xem như đồng lòng, cùng chống đỡ Tề quân. Bằng không, e rằng Vương thổ phiên sẽ có thể lấy mấy ngàn nhân mã của Dần quân ra làm bia đỡ kéo dài chiến sự.

Thế An yên tĩnh nghe Đại tư mã tự thuật xong, trong đầu liên tục quanh quẩn hai chữ thông gia, song tình thế đã cấp bách nguy nan, dù có ngay lập tức trù bị, sợ rằng cũng không kịp, buộc phải dùng người rồi từ từ tính kế dài lâu.

“Cứ theo Đại tư mã đại nhân đi.”

“Vậy thần liền phái sứ thần đi.”

(*) Sứ thần: Người thay mặt cho vua một nước đi giao thiệp với nước khác.

Thế An gật đầu, thấy Khâu Quang Viễn vái chào xin cáo lui, cậu chợt mở miệng gọi hắn lại: “Chờ đã.”

***

Chung Dật ngồi một mình dựa vào thành đình nghỉ mát bên bờ hồ, gậy chống bên ghế đá, bên cạnh đặt một chiếc rương một thước bằng gỗ sồi, mắt y nhìn hồ, tay đặt trên đâu gối, vừa thẫn thờ vừa ngắm hộp gấm nhỏ trong tay. Mở ra, đóng lại, mở ra, đóng lại.

Nhiều lần y muốn ném chiếc hộp xuống hồ, nhưng mùi dược thảo lan tỏa xung quanh làm y không nỡ quyết tâm, bởi sinh thần năm trước, y đã đáp ứng với Lý Hủ sẽ không làm mất nữa.

Hiện giờ là cuối hè, lại sắp đến sinh thần y, đã đi qua ba mươi bảy năm tháng trên con đường nhân sinh đằng đẵng, có lẽ sinh thần năm nay là cái bi thảm nhất.

Giờ đây bên y, ngay cả Hỉ Nguyệt cũng không còn. Mà với tình hình này, e rằng mãi đến khi y chết, cũng sẽ không có gì biến đổi.

Người bình thường thân quyến chật cả sảnh đường, bình an tuổi già, đây không phải là thứ mà y có khả năng mưu cầu.

Chung Dật không biết mình đã làm sai chuyện gì, mới chịu phải trách phạt vô tình của ông trời. Vốn dĩ y không phải kiểu tính khí oán trời trách đất, nhưng lúc này, không còn nghĩ được gì khác để oán hận. Có thể hận ai đó, nhưng không tìm được người chính xác, cũng chỉ có thể hận ông trời mà thôi.

Xa xưa có Thi Tiên Lý Bạch đối ẩm thành ba người, không ai đi cùng, có nhiều vật đi cùng cũng được rồi. Y nản lòng bỏ hộp gấm nhỏ vào lại tay áo, ôm rương gỗ sồi để bên cạnh lên gối, rương đã đóng kín, mùi gỗ sồi và mùi gỗ mun xen lẫn trong không khí, thấm vào tâm can con người.

(*) Lý Bạch, biểu tự Thái Bạch, hiệu Thanh Liên cư sĩ, là một trong những nhà thơ theo chủ nghĩa lãng mạn nổi tiếng nhất thời Thịnh Đường nói riêng và Trung Hoa nói chung.

“Đối ẩm thành ba người” trích từ đoạn thơ “Cử bôi yêu minh nguyệt, đối ẩm thành tam nhân” (Mời trăng cùng nâng chén, với bóng nữa thành ba) trong bài thơ “Nguyệt hạ độc chước” (Một mình uống rượu dưới trăng) của ông.

Mười một năm, từ lâu mùi của Nghiên nhi đã từa tựa như mùi gỗ mun này, Chung Dật thở dài, tựa ra cột đình đằng sau, nhắm mắt lại hồi tưởng thời gian đã qua.

Còn chưa chìm đắm vào quá khứ được bao lâu, thì nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân điềm tĩnh, Chung Dật mở mắt quay đầu, thấy Khâu Quang Viễn bước đến đây, trong khoảnh khắc khó nói được có phải là thở phào nhẹ nhõm không.

Khâu Quang Viễn dừng bước, đứng ở ngoài đình, nói: “Nghe nói hôm nay là sinh thần của Chung đại nhân, Khâu mỗ chuẩn bị phần lễ mọn, bày tỏ kính ý.”

Nhìn món đồ được tùy tùng đứng sau Khâu Quang Viễn cầm, Chung Dật không đứng dậy, chỉ nói: “Cảm ơn Đại tư mã.”

“Ngoài ra, hôm trước Thái tử điện hạ cũng đã chuẩn bị đồ lễ mừng thọ, nhưng đại chiến sắp đến, công vụ triền miên, không tiện tự mình đưa đến, nên Khâu mỗ cũng mang đến cùng.”

Ba ngày trước khi Thái tử điện hạ giao phó hắn thời gian đưa tặng, Khâu Quang Viễn còn thấy khá quái lạ, Thái tử với Thái phó thân mật như thế, hình như không đến lượt hắn làm trung gian. Nhưng lúc này vừa nói xong, hắn thấy Chung Dật lập tức đổi sắc mặt, thần thái nghiêm nghị nói ngắn gọn: “Cầm đi đi.”

“…” Khâu Quang Viễn hé miệng, suy nghĩ một chốc, xoay người ra hiệu tùy tùng đặt đồ lễ mừng thọ xuống rồi lui ra.

Chờ hạ nhân đi hết, Khâu Quang Viễn mới bước vào trong đình, cụp mắt nhìn Chung Dật ôm hộp gỗ trên gối, thử dò xét: “Ngày hôm đó Thái tử điện hạ chi là bị mấy người quan viên Chung gia xui khiến, uống nhiều vài chén, đáng để Chung đại nhận tức vậy à?”

Chung Dật chỉ trầm mặc.

Khâu Quang Viễn thấy nét mặt y không chút thay đổi, lòng lại nổi lên vài suy đoán khác, nhưng hắn không nói thêm gì về chuyện này, mà nói: “Chắc hẳn Chung đại nhân biết chuyện thông gia rồi nhỉ. Sứ thần phái đi đã quay về, tiểu Công chúa của Thổ Phiên vốn rất thích người Hán nho nhã, nhìn chân dung hết sức vui vẻ, Vương thổ phiên cũng đáp ứng nhanh chóng lo liệu hỉ sự và cùng kháng Tề, 3000 tinh binh sẽ đóng giữ trấn Ngọc Môn với Gia Dự Quan phục kích Tề quân, còn lại sẽ đến Đôn Hoàng đợi lệnh.”

“…” Chung Dật không biết vì sao Đại tư mã lại nói y biết những chuyện đó, y rốt cục chú ý quay đầu liếc nhìn hắn.

Khâu Quang Viễn nói tiếp: “Thế nhưng, hôm trước nhận được tin, Tề Quân đã dẫn mấy chục vạn đại quân đến Ngự Thủy Quan. Nếu Ngự Thủy Quan thất thủ, cảnh nội của Thổ Phiên sẽ không an toàn nữa, nên quân ta sẽ chia thành hai đường, Ngô tướng quân với Khâu mỗ đi một đường, dẫn theo Thái tử điện hạ xuôi đường nhánh xa xôi, còn Mạc tướng quân đi con đường khác, men theo Dương quan đến phía tây.”

(*) Dương quan hay đèo Dương, là một con đèo đã được củng cố bởi Hán Vũ Đế, hoàng đế của Tây Hán.

“Chung mỗ đồng hành với Mạc tướng quân.”

“…” Khâu Quang Viễn thấy Chung Dật chẳng mảy may chần chừ lựa chọn ngay, hắn tạm ngừng, khuyên nhủ, “Đường nhánh sẽ an toàn hơn một chút.”

Nhưng Chung Dật chỉ lặp lại từng chữ một: “Chung mỗ đồng hành với Mạc tướng quân.”

Khâu Quang Viễn biết dù có khuyên thế nào cũng không được, thở dài, phủi tay áo, tự xin rời đi.

***

Ngày khởi hành, Chung Thế An rốt cục không nhịn nổi nữa, bỏ lại mọi người đến dưới cờ của Mạc tướng quân, lục tìm trong mấy chiếc xe ngựa xếp thành hàng, đang là giữa trưa oi bức, xe ngựa đều vén rèm để gió lùa giảm nắng nóng, cậu tìm một hồi là ra được chiếc xe ngựa tiên sinh đang nhắm mắt nghỉ ngơi, khúm núm do dự lúc lâu mới bước lên gọi một tiếng.

“Tiên sinh.”

Chung Dật không đáp lại, nhưng rõ ràng y có nghe thấy, lông mày giật mấy cái, liền giơ tay thả mành che xuống.

Tấm màn mỏng ngăn trở tầm nhìn, từ đầu đến cuối tiên sinh không thèm liếc cậu lấy một cái, tâm Chung Thế An rầu rĩ, cúi đầu nói: “Tiên sinh, Thế An biết… ngài không muốn gặp ta…”

“Hôm đó Thế An… thật sự bị rượu làm cho hồ đồ…” Tuy rằng nói dối sẽ khá hổ thẹn, nhưng Chung Thế An cũng chỉ đành lấy cớ say rượu, hi vọng tiên sinh lại có thể cho mình một cơ hội, “Tiên sinh. Sau khi tỉnh rượu, Thế An suy nghĩ rất lâu về lời nói của tiên sinh, biết mình phạm phải sai lầm lớn… Thật sự… Thế An hận không thể trở lại ngày hôm đó giết chết mình!”

Mặc dù lời nói dối lẫn lộn, nhưng tâm hối hận là thật, nhưng không ai đáp lại, Chung Thế An càng nói càng uất ức, đau đớn nói: “Chuyện thành thế này rồi, Thế An không mong ngài tha thứ. Chỉ là sắp chia cách, nghĩ muốn đến nhìn tiên sinh… nói câu bảo trọng.”

Đứng một lúc lâu, vẫn không nghe thấy tiên sinh lên tiếng, Chung Thế An cảm thấy tiên sinh sẽ không còn tin tưởng bất kỳ lời nào của mình nữa, cậu nản lòng thoái chí, cuối cùng thất thểu quay người chuẩn bị rời đi.

Ngay lúc quay người, cậu nhìn thấy tiên sinh nắm phần đuôi mành che, do dự rồi cũng xốc nó lên.

“Tiên sinh…” Chung Thế An nhìn gương mặt đã lâu không được nhìn thấy, không biết có phải đang nằm mơ không, cậu không dám thở mạnh, sợ sẽ tỉnh lại từ trong mộng.

“Bảo trọng, chăm sóc bản thân cho tốt.”

Tiên sinh nói xong, rủ mắt xuống, suy nghĩ một lúc thấy không còn gì khác muốn nói, lần thứ hai buông mành che xuống.

Cho dù chỉ có được một câu đó, Chung Thế An vẫn kích động đến xoắn xuýt, liên tục đáp: “Vâng! Vâng!!! Tiên sinh, chờ tập hợp ở Đôn Hoàng nhé, chắc chắn Thế An sẽ không làm chuyện khiến tiên sinh khó xử thất vọng nữa đâu!”

Ánh nắng gay gắt trên đỉnh đầu, Thái tử trẻ tuổi đứng ngoài xe ngựa đổ đầy mồ hôi, nhưng kích động nói liến thoắng, rồi mới rời đi.

***

Xa xa, binh sĩ đứng trên đỉnh núi cố sức vung lên lá cờ một mặt màu vàng nhạt, tướng sĩ mai phục tại hai bên thung lũng đều nhận được chỉ thị, thủ thế chờ đợi.

Thời điểm Lý Hủ đứng dậy từ chỗ ngồi ở sườn dốc, thái giám đứng bên lập tức đưa bội kiếm cho hắn, hắn đưa tay nhận, men theo đường núi khá dốc lên trên đỉnh núi.

Đứng trên đỉnh núi nhìn từ xa, thì thấy trên đường núi gập ghềnh, một hàng quân đội bảo hộ vài chiếc xe ngựa đang chậm rãi di chuyển.

Vốn hắn cố ý chọn ở đây là vì chỗ này địa thế phức tạp, dễ phục kích, nhưng bây giờ đường núi gập ghềnh che khuất đoàn xe như ẩn như hiện, không thể nhìn rõ quân trận của đối phương.

“Quân số, hình như khá ít?”

Tướng quân đứng cạnh cũng nhìn, nói: “Đúng thật binh mã không nhiều… Hơn 20 cỗ xe ngựa, có thể là lương thảo dẫn đầu. Hoàng thượng, xử lý thế nào?”

“Lương thảo.” Lý Hủ nhếch nhếch khóe miệng, ngẫm nghĩ, lần thứ hai lướt tới lướt lui đoàn xe ngựa, cuối cùng khóa chặt mắt vào cỗ xe đỉnh đầu khá cách điệu, còn lại đều là dạng xe ngựa vận chuyển hàng hóa đơn giản nhất, chiếc xe ngựa kia tuy không phải trang trí xa hoa, nhưng bên trong tuyệt đối đáng để chú ý.

Lý Hủ không nghĩ nhiều nữa, ném kính viễn vọng cho thái giám bên cạnh, lạnh lùng nói, “Cướp lấy.” Tướng quân đứng sau nhận được mệnh lệnh, nhanh chóng dùng lá cờ màu đỏ chói  phát ra chỉ thị với binh lính mai phục ở thung lũng.

Đoàn xe ngựa đi đến thung lũng, thoáng chốc thiên quân vạn mã từ hai bên như sóng vỗ đánh giết ra, nhân số tuyệt đối áp chế, sĩ tốt đánh xe chạy trốn cũng chạy không kịp, phun máu tươi tung tóe tại chỗ.

Mà khi bọn họ xốc vải bố phủ xe ngựa lên, thì phát hiện đằng sau của xe trông như chứa đầy đồ vật chỉ là rơm rạ chồng chất trống rỗng.

“Rỗng!” “Rỗng!” “Bên đây cũng vậy!” “Hoàng thượng! Tướng quân! Tất cả đều rỗng!” Các binh sĩ tức tốc cao giọng báo cáo.

Đương nhiên rỗng rồi, Lý Hủ một câu cũng không muốn nói. Gia Dự Quan với trấn Ngọc Môn dễ thủ khó công, nếu có được 20 chiếc xe ngựa lương thảo, hoàn toàn có thể cầm cự chờ người Hồ đến giải vây, Dần quân cần gì phải vội vàng rời bỏ trận địa.

Sai người đánh giết xuống, cũng chỉ để nhìn trong chiếc xe ngựa đặc biệt này cất giấu càn khôn gì.

Chẳng hiểu sao, từ lần đầu nhìn thấy, trực giác đã mách bảo Lý Hủ, Chung Dật đang ngồi ở trong. Hắn không trở về phòng ngự yếu địa quân sự ở Ngự Thủy Quan, mà cố chấp dẫn mấy chục vạn đại quân xông vào cảnh nội Thổ Phiên ra lực đuổi theo Dần quân, chính là vì bắt được Chung Dật trước tiên.

Hắn đã sớm đi xuống sườn núi, đến thẳng cỗ xe ngựa, các binh sĩ lập tức tránh thành một đường, không ai dám có chủ ý động vào cỗ xe đó trước.

Hắn thong thả, hưởng thụ bước từng bước đến cỗ xe, như đang bóc mở món quà chờ mong đã lâu.

Nào ngờ đáp án đã sớm công bố.

Người trong xe xốc mành che lên, liếc mắt nhìn hắn, ăn vận thay đổi, nhưng thần thái vẫn vậy, không phải Chung Dật thì còn có thể là ai. Lý Hủ vốn tưởng phải lật tung Thổ Phiên mới có thể tìm ra Chung Dật, dễ dàng đuổi theo được thế này làm hắn ban đầu là nở nụ cười kinh hỉ, sau đấy lồng ngực ngập tràn tâm tình thất lạc không tên, hắn nghiêng đầu, cố gắng làm rõ tâm tình đó.

Lúc sau hắn mới hiểu. Rất nhiều ngày qua hắn vẫn liều mạng truy đuổi, bỏ lại chiến sự ở Ngự Thủy Quan, ngồi ở đây chờ cả một ngày, cuối cục cũng bắt được Chung Dật. Nhưng khi hắn nắm vào tay thứ mình muốn, thì chợt bắt đầu nghĩ bản thân muốn làm gì.

Có thể là muốn giết y, có thể là muốn dằn vặt y, khiến y sống không bằng chết.

Lý Hủ không tiếp tục suy nghĩ, hắn nhếch khóe môi, ánh mắt nguy hiểm nhìn thẳng vào đôi mắt Chung Dật, chân bước liên tục, song Chung Dật chẳng hề lùi bước, túa mồ hôi khuất phục hay nháo loạn gì, một lát sau, y bỗng vươn một tay ra.

Khi thấy rõ đồ vật trong tay Chung Dật, Lý Hủ lấy lại phản ứng, hắn kinh ngạc muốn bước lên ngăn cản nhưng đã chậm, theo một tiếng vang chói tai, một nhánh cờ hoa bắn lên trời xanh, bầu trời xanh biếc nổ thành muôn sắc màu.

Lúc đó, trên một đường hành quân khác, Chung Thế An đang ngồi trong xe ngựa trầm ngâm suy tư, nghe có tiếng vang khác lạ ở xa, cậu theo bản năng nhìn ra, thấy trên trời là khói hoa đủ màu sắc.

Tuy cậu không hiểu xảy ra chuyện gì, nhưng biết không phải là chuyện tốt, nhớ lại câu nói cuối cùng tiên sinh nói với mình, khi ấy cậu chỉ biết mừng rỡ, nhưng giờ khắc này, lại thấy có đến vài phần ý vị xa rời.

Một khi đã suy đoán sẽ không thể ngừng lại, Chung Thế An càng nghĩ càng sợ, vành mắt thoáng chốc đỏ ửng, nằm nhoài ra ngoài cửa xe ngựa treo người lên, hô to.

“Dừng xe!!!

Hết chương 41.

======================

Lời tác giả: Vấn đề lớn nhất giữa tiên sinh với Thế An là tiên sinh xem cậu là con trai, nhưng cậu không xem tiên sinh như cha mình.

Cuối cùng Lý Hủ cũng lên sàn, nóng lòng quá đi hầm thịt đây *cho ăn*

Thế An à, đây gọi là cùng kiếp người nhưng mà số mệnh khác nhau đó…