Nghiêm Hi chán ghét nhìn đôi cha con trước mắt, mẹ đều hơn 40 tuổi, còn làm cái gì mà nhất kiến chung tình, hơn nữa đối tượng tuổi cũng nhỏ hơn mẹ.
“Ngươi chính là Nghiêm Hi a, thật vui khi được gặp ngươi.” Thành Khải cười hì hì vươn ra tay của mình.
Hừ, thật không hiểu mẹ thích người này ở điểm nào.
“Ha ha, thân ái, Nghiêm Hi chỉ là thẹn thùng. Nghiêm Hi, gọi ba ba.” Mẹ hung hăn vặn một chút đùi của Nghiêm Hi, cho hắn một ánh mắt uy hiếp.
Hôm nay là lần đầu gặp mặt, ngươi làm gì cũng phải cho mẹ mặt mũi.
Ta van ngươi. Ngươi yêu chứ có phải ta yêu đâu, ta cự tuyệt cùng một chỗ hồ nháo với ngươi. Không gọi chính là không gọi.
Nghiêm Hi… Nếu như hôm nay ngươi không gọi ba ba, ta đây liền…
Ngươi muốn thế nào?
Mẹ liền mỗi ngày đều làm thức ăn cho ba anh em các ngươi, làm cho đến khi nào các ngươi gọi mới thôi.
“Cha…” Hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, thức ăn mẹ nấu thật sự quá mức dọa người dọa thần, anh em bọn họ khi còn nhỏ đánh cẩu không cần dùng gậy, chỉ cần đem thức ăn của mẹ làm ném qua, dù là quái vật nó cũng chạy không thấy bóng.
Nói đơn giản hơn, chính là thức ăn mẹ làm ngay cả cẩu cũng không thèm để ý.
Dù sao ta cũng sẽ không thừa nhận có đứa em trai và người cha này, không để ý đến bọn họ là được.
“Đây là cơm hộp bạn ta nhờ chuyển cho ngươi.”
Nghiêm Hi dập tắt điếu thuốc trên tay, đứng dậy nhận lấy hộp cơm, gia hỏi này chính là do người nam nhân kia mang đến a, phụ tử hai người đúng là một cái đức hạnh. Lớn không thể khi dễ, nhỏ chắc có thể đi. Nghiêm Hi tiện tay đem hộp cơm vứt vào thùng rác.
“Ngươi…”
“Ta không thừa nhận cỏ dại là em của ta.” Ném ra những lời này xong, Nghiêm Hi tiêu sái bước ra khoải phòng.
Tan học, Nghiêm Hi trên đường lại gặp cỏ dài lúc trưa, nhìn hắn vẻ mặt cười hì hì, xem ra sinh mệnh của cỏ dại thật sự rất dai a. Không thể không thừa nhận, nụ cười của hắn thật sự rất đáng yêu.
Đáng yêu? Cỏ dại có thể dùng đáng yêu đến hình dung sao? Đại khái là ảo giác đi.
“Chị a. Ta muốn ăn kem ô mai và một cây lạp xưởng.”
Loại kem này có ăn ngon như vậy sao? Nhìn bộ dáng vùi đầu ăn của hắn, cái lưỡi nho nhỏ hồng hồng nhẹ nhàng liếm láp, không biết cảm giác khi hôn cái miệng nhỏ nhắn này sẽ là gì.
Nghiêm Hi đột nhiên dừng bước, mình rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì a? Làm sao lại muốn đi hôn gia hỏa giống như con cún nhỏ kia.
Mình nhất định phát sốt, còn sốt rất nặng nữa.
Ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện không thấy cỏ dại. Như thế nào đã không có?
“Không cần phải tới nha… Không cần phải tới nha…” Một âm thanh run rảy từ góc tường truyền đến.
Quay đầu lại nhìn, lúc này mới phát hiện cỏ dại đang bị dồn ở góc tường, mà hung thị… Khụ… Là một con chó…
Bộ dáng cỏ dại dường như muốn khóc, đang lúc Nghiêm Hi lo lắng có nên cứu hắn hay không thì con chó đã nhào đến cắn… Lạp xưởng của cỏ dại…
Nguyên lai con chó chỉ muốn ăn cái đó mà thôi, Nghiêm Hi âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nhưng động tác tiếp theo của cỏ dại thật sự làm cho Nghiêm Hi trợn mắt há mồm.
“Ngươi cũng dám đoạt lạp xưởng của ta.” Cỏ dại xông lên phía trước, nhéo lấy cái cổ của con chó: “Ngay cả thức ăn của ta mà cũng dám đoạt, ta đánh chết ngươi.”
“Ô…” Con chó dường như muốn tắt thở, Nghiêm Hi lại bắt đầu lo lắng có nên đi cứu con chó kia hay không.
“Nhổ ra… Nhổ ra… Cho dù ta không ăn… Cũng không cho ngươi ăn hết… Tử cẩu…”
Nhìn xem chung quanh người vây càng nhiều, Nghiêm Hi vẫn là quyết định bỏ ý định này đi, vừa quay đầu…
“Ha ha ha ha ha ha…” Nghiêm Hi không có hình tượng đứng cười ở dưới góc đường, nước mắt đều mau chảy ra, thật sự… Thật sự rất đáng yêu nha…
Lại qua một ngày, vào buổi trưa, đứa em cỏ dại của hắn, ân… Hình như gọi là Thành Nặc a. Lần nữa ngã vào phòng học của bọn hắn.
“Nghiêm Hi.” Nhìn xem Thành Nặc ngồi trên bắp đùi của mình, nhìn không ra tiểu tử này gan cũng lớn a… Bất quá Nghiêm Hi ngoài ý muốn phát hiện mình không có ghét cảm giác Thành Nặc ngồi trên đùi của mình, sờ lên tóc của tiểu tử kia, cảm giác hình như không được đúng lắm, sẽ không phải là…
“Ta muốn… Ta muốn…” Thành Nặc thấp giọng lẩm bẩm.
Không có sai, khẳng định hắn đã trở thành tộc nhân của mình, ôm lấy cỏ dại, Nghiêm Hi vọt tới phòng y tế.
Nghiêm Hi cũng không hiểu rõ lắm, đáng lẽ mình nên chán ghét cỏ dại mới đúng, vì cái gì không thể ném đi được? Còn phải ở chỗ này nhẹ nhàng hống hắn, chính mình đối nữ sinh cũng chưa từng có vẻ mặt ôn hòa như vậy.
Ân? Tên cỏ dại này sao lại dùng sức như vậy, chóng mặt thật… Mất máu quá nhiều.
Nghiêm Hi lần nữa tỉnh lại chứng kiến thấy vẻ mặt mau muốn khóc của cỏ dại, ta mới là người bị hại nha. Ta còn không có khóc, ngươi là hung thủ khóc cái gỉ.
Nghiêm Hi cảm giác đầu mình càng ngày càng đau, tên cỏ dài này không được sự cho phép của mình đã tự tiện trao đổi máu với mình. Duỗi tay ra, trước lột sạch hắn đã.
Tốt lắm.
Hắn cẩn thận nhìn xem bị lột sạch cỏ dại, xúc cảm rất tốt, vẻ mặt như con chó nhỏ làm cho hắn có dục vọng tiến lên khi dễ.
May mắn trên người cỏ dại không có đồ đằng hình cây tường vi, Nghiêm Hi nhẹ nhàng thở ra. Bằng không tên cỏ dại này sẽ làm lão bà của hắn mất, hắn mới không cần, bất quá xúc cảm này thật đúng là hảo. Có lẽ để cho con chó nhỏ khả ái này làm lão bà cũng không phải rất tồi.
Nguyên lai nghĩ chuyện của hai người đến đây là kết thúc, kết quả hơn mười này sau, tối hôm đó, trên lầu đột nhiên chạy xuống một mỹ thiếu niên đáng yêu.
Đặt mông ngồi lên trên đùi của mình (tình tiết này dường như có điểm quen thuộc nha.)
“Nghiêm Hi… Ta muốn…”
Cây cỏ dại này thật đúng là bạn đời định mệnh của mình rồi, hơn nữa tay hắn còn đặt tại phân thân của mình.
Cảm giác được nửa người dưới hưng phấn, Nghiêm Hi nhận mệnh thở dài, coi như hắn không may vậy.