Gia Nguyên đế vừa mới vào Thọ Khang cung liền thấy không khí trong điện một mảnh an bình hòa thuận, nhìn bộ diêu mới trên đầu Hoàng Hậu, trên mặt vui mừng: "Mẫu hậu xưa nay yêu thích bộ diêu này nhất, là năm đó phụ hoàng khi phong mẫu hậu làm hoàng hậu ban tặng, sao bỏ những thứ yêu thích ban cho Hoàng Hậu?"
"Lễ Phật lâu, ai gia cũng không thích vàng bạc bảo thạch, huống hồ ai gia cũng có tuổi, làm sao còn cài được bộ diêu hoa lệ như vậy? Hoàng Hậu hiện giờ đang tuổi trẻ xinh đẹp, cài bộ diêu này là hợp nhất." Thái hậu cười đến hòa ái: "Trương quý phi mặc dù giúp đỡ Hoàng Hậu quản lý cung vụ, nhưng kinh nghiệm có điều khiếm khuyết, hiện giờ tháng cũng lớn, thật sự không nên làm lụng vất vả nữa. Ai gia nhìn thân mình Hoàng Hậu đã khỏe, con nên an tâm đem sự vụ lục cung giao cho Hoàng Hậu đi."
Từ xưa làm hoàng đế lúc nào cũng cần thanh danh của mình, Gia Nguyên đế tất nhiên là sẽ không phật ý Thái hậu, huống hồ Thái hậu thất khiếu lả lướt (tâm tư linh mẫn), tất nhiên là biết được hành động lần này hợp tâm ý Hoàng thượng: "Mẫu hậu đã mở miệng, nhi thần tự nhiên vâng theo, nhưng thân mình Hoàng Hậu vẫn chưa tốt, liền làm cho Hiền phi và Ôn phi giúp đỡ quản lý chút đi."
"Hiền phi cùng Ôn phi đều là người đạm bạc, Hoàng Thượng an bài như thế tất nhiên là rất tốt." Thái hậu đối với chuyện này cũng không tỏ thêm thái độ: "Thư dung hoa hiện giờ có thai quả thật là việc vui, ai gia vốn nên ban cho một phen rầm rộ, nhưng chuyện Thục phi đã làm ai gia rét lạnh tâm, chỉ có thể ban cho vòng ngọc này. Vân Cẩm, lát sau thay ai gia đưa đi Lan Tâm đường đi."
"Tâm ý lần này của mẫu hậu, Thư dung hoa nhất định là mang ơn." Gia Nguyên đế sao nghe không ra ý tứ trong lời nói của Thái hậu là phải làm miệt mài theo đuổi chuyện Thục phi (làm rõ và xử nặng), nhưng làm bộ nghe không hiểu: "Nhi thần nhớ rõ mẫu hậu từng nói qua với trẫm, ngày xưa lễ sắc phong của mẫu hậu là mười ba tháng chín, trong lòng nhi thần nghĩ, mười ba tháng chín hàng năm, mẫu hậu nhất định là tưởng niệm phụ hoàng, liền muốn lại đây bồi mẫu hậu trò chuyện."
"Con có tâm." Thái hậu nhìn đứa con đứng bên cạnh, ngày đó sinh hạ hắn suýt nữa là chết, từ đó thân thể ốm đau dẫn tới không thể sinh dục. Cho nên sủng ái đối với đứa con này lại thêm vài phần, nhưng đáy lòng vẫn mang theo chút oán hận. Hiện giờ hắn lên ngôi, làm như cảm thấy kẽ hở giữa mẫu tử, lại cùng bà bất hòa vài phần.
Trong lòng Thái hậu thở dài, bà biết được tâm tư hoàng đế, không muốn bà - mẫu hậu này can thiệp triều chính, nhưng nhà mẹ đẻ Trương thị của bà ngày xưa tuổi xuân đang độ cho tới bây giờ trung dung vô vị, bà sao có thể khoanh tay đứng nhìn? Bất quá hoàng gia hay Trương gia cũng phải cân bằng với nhau.
Chỉ nói một chút, Gia Nguyên đế liền dẫn đầu đứng dậy đi, Thái hậu cũng không nhiều lời, phất phất tay: “Hoàng Hậu, mang theo mọi người lui ra đi, ai gia có chút mệt mỏi."
Ra Thọ Khang cung, canh giờ mặt trời đã lên cao, Hoàng Hậu nói cười vui vẻ lên tiếng: "Quý tần muội muội, bổn cung nhớ rõ nhiều ngày không gặp Tam hoàng tử, đang nhớ hắn, muốn tới Trường Xuân cung nhìn hắn, muội muội có hoan nghênh?"
“Hoàng Hậu nương nương hạ mình đến Trường Xuân cung là phúc khí của tần thiếp, nương nương, mời." Kỳ quý tần tất nhiên là vui vô cùng: "Tam hoàng tử gần đây luôn luôn nhu thuận, thấy Hoàng Hậu nương nương đến tất nhiên sẽ vui mừng."
"Canh giờ còn sớm, Tam hoàng tử hiện nay còn ngủ say, bổn cung nhìn hoa kim quế đằng trước nở rất đẹp, ngửi mùi hương thơm nồng đậm, quý tần muội muội cùng bổn cung đi ngắm hoa quế mới nở này đi.” Hoàng Hậu cười nhạt mở miệng.
Hoa kim quế
“Hoàng Hậu nương nương thịnh tình mời, tần thiếp cảm thấy rất vinh hạnh." Kỳ quý tần thấy tình thế tiến lên đỡ Hoàng Hậu, Hạnh Chi hợp thời lui ra: “Vài cây hoa kim quế nở trễ chút, tần thiếp khi còn bé trong nhà sẽ hái chút hoa quế để ủ rượu, vừa vào miệng ngọt lành có thể áp chế chút mùi rượu, trong ngày mùa đông dùng để uống có thể... ấm người ấm dạ dày, nói vậy Hoàng Thượng cũng sẽ thích."
"Quý tần muội muội tâm tư linh mẫn, nghĩ ra chủ ý thật tốt, vậy liền cùng bổn cung ngắt lấy một ít đi."
Kỳ thật làm sao cần đến các nàng tự mình động thủ, đây là việc của các nô tài thôi. Hoàng Hậu sai người bày chút trà bánh ở đình nhỏ trong rừng hoa quế liền cùng Kỳ quý tần ngồi xuống.
"Đình này thiết kế hợp lý, trong ngày xuân có thể ngắm ngu mỹ nhân* bên cạnh, ngày thu có thể ngắm hoa quế." Kỳ quý tần nhìn chung quanh mình, cười mở miệng.
*Cây Poppy là thực vật thân thảo, tuổi thọ khoảng 2 năm. Tháng 4, 5 nở hoa màu tím, trắng, đỏ và phớt hồng, rất đẹp. Nó có nguồn gốc từ Châu Âu và Bắc Châu Á, người Bỉ rất thích coi là biểu trưng của nước mình
Cây Poppy họ anh túc (Papaveraceae), trong vỏ quả có nhựa thuốc phiện, gây nghiện. Người Châu Âu gọi là "anh túc bánh mì" (Cornpoppy).
Nụ hoa Poppy trước khi nở, đầu rủ xuống như e thẹn. Khi nở, 2 cánh dài rụng đi, 4 cánh hoa mỏng, to và cuống hoa yếu càng thể hiện một dáng vẻ rất kiều diễm. Khi có gió, nó đung đưa như bướm liệng. Ở giữa bông hoa có rất nhiều nhị đực và một nhị cái to. Hoa chỉ giữ được 2 ngày là cùng.
Hoa Poppy được trồng ở vườn hoa khiến người ta có cảm giác như được thấy một dàn những thiếu nữ xinh đẹp đang nhảy múa, với đủ tư thế. Hoa Poppy đưa vào Trung Quốc, những người làm vườn đã nghĩ ngay đến cô vợ đẹp của Hạng Võ, nổi tiếng thời xưa nàng Ngu Cơ, nên đã đặt tên hoa Poppy là "Ngu mỹ nhân" (người đẹp họ Ngu). Ngoài ra, người ta còn gọi là hoa lệ xuân, trại mẫu đơn, hoa chăn gấm, hoa trăm nàng tiên, hoa đầy vườn bướm,...
Bản thân nàng thanh lệ vô song, sau khi sinh hạ Tam hoàng tử càng ngày càng khiêm tốn rất nhiều, quần áo ngày bình thường cũng là màu thanh (xanh dương), màu lam. Nhìn thấy cũng không chói mắt, thầm nghĩ đến nàng có liên quan tới những sự tình kia, Hoàng Hậu liền biết tâm tư nàng thâm trầm đến cực điểm.
"Đình rất tinh diệu, tựa như quý tần muội muội, tinh xảo đặc sắc, nhìn như không chớp mắt, mọi sự lại nắm giữ trong tay.” Hoàng Hậu thản nhiên nhìn nàng một cái, ánh mắt rất sâu: "Trước đó vài ngày bổn cung đi thăm Mai canh y, nàng bệnh lâu ngày quấn thân, vẫn đần độn, thật làm người sinh lòng thương hại. Ngày xưa cũng ân sủng không ngừng, một lần tấn bốn cấp làm cả cung ghé mắt, khi bị người vu hãm, Hoàng Thượng thất sủng, hiện giờ rơi vào kết cục như vậy. Nếu nàng biết được người sai sử phía sau màn này, không biết lại nên oán hận như thế nào."
Kỳ quý tần cúi đầu như không có việc gì, nhấp một ngụm trà: “Trà này của Hoàng Hậu là hồ trà Long Tĩnh phía Tây mới tiến cống năm nay, vào miệng mát lạnh, nuốt xuống vẫn ngọt lành như cũ. Tần thiếp nghe nói năm nay mưa xuân nhiều lắm, phân lượng chè xuân (lá chè thu vào mùa xuân) trà Long Tĩnh thập phần hữu hạn, cả hậu cung sợ chỉ có dính hơi của Hoàng Hậu mới có thể có lộc ăn no."
"Kỳ quý tần xưa nay yêu trà, như thế này, bổn cung liền kêu người tặng một ít, muội cũng nếm thử một chút.” Hoàng Hậu tự mình cầm bình trà châm một ly trà cho nàng: "Kỳ thật bổn cung có trà ngon, nếu là không có người cùng phẩm trà, một người thưởng thức thì có ý tứ gì? Nếu quý tần muội muội thường đến Cảnh Nhân cung bồi bổn cung thưởng thức trà, mới không uổng phí trà ngon lần này a."
"Có những lời này của nương nương, sau này nô tì liền an tâm làm phiền." Kỳ quý tần hiểu rõ mà cười, cầm lên một khối điểm tâm hoa hồng đưa tới trong đĩa Hoàng Hậu: "Ẩm trà Long Tĩnh nếu phối hợp với bánh ngọt hoa hồng trân quý này, lại càng tăng thêm độ ngon."
bánh hoa hồng – hoa hồng tô – 玫瑰酥
Hoàng Hậu đang định mở miệng, ngẩng đầu liền nhìn thấy kiệu liễn càng đi càng gần: "Hoa quế mới nở, hấp dẫn không ít người ngắm hoa."
Chu Anh chỉ vì ham ăn, có chút tưởng niệm bánh trôi hoa quế, cho nên muốn đến rừng hoa quế nơi này nhìn một lát. Nếu hoa nở thật nhiều, hái chút mang về, nếu nở ít, ngửi mùi thơm này cũng tốt.
Kiếp trước khi diễn xong một bộ phim đã là đêm khuya, gần chỗ quay phim có một tiệm ăn khuya, biết rõ ngày hôm sau phải mặc lễ phục lên sân khấu, cùng người quay phim chuồn ra khách sạn đi ăn một chén lớn bánh trôi hoa quế. Tuy rằng sau đó vì tiêu hóa không được, cả đêm trên giường lăn lộn khó ngủ, lại vẫn nhớ thương hương vị ngọt ngào của bánh trôi đêm hôm đó. Sau ngẫm lại, sự trằn trọc này, một là bởi vì gạo nếp khó tiêu hóa, còn một nửa có lẽ là vì người cùng nàng đi ăn khuya.
Bánh trôi hoa quế
Nàng đối với tình yêu luôn luôn cười nhạt, cho nên khi tình yêu chân chính tới ngược lại có cảm xúc e sợ, đây là lần cuối cùng hai người gặp nhau.
Hiện giờ nghĩ đến, đối với anh ta như vậy lại là chuyện tốt, nếu lúc trước nàng thật sự gật đầu, hiện giờ nàng mạc danh kỳ diệu đến thời không này, hai người cả đời không gặp gỡ, nhưng vẫn thương nhớ vẫn mong chờ. Nếu kết quả còn không bằng sinh ly tử biệt, thì đừng có bắt đầu còn tốt hơn.
Mới vừa từ trên liễn bước xuống liền nhìn thấy hai người này, mặc dù không nghĩ sẽ ứng phó, cũng không thể giống như chuột thấy mèo, quay đầu bước đi, chỉ có thể kiên trì đi xuống thỉnh an.
"Thỉnh an Hoàng Hậu nương nương, thỉnh an quý tần nương nương."
"Thư dung hoa hiện giờ mang long duệ, không cần hành đại lễ như vậy, mau tới đây cùng ngồi một chút với bổn cung và quý tần.” Hoàng Hậu tự mình đứng dậy cầm tay đem nàng đỡ lên.
"Tần thiếp đa tạ Hoàng Hậu nương nương, đa tạ quý tần nương nương." Chu Anh cảm tạ xong liền cùng ngồi xuống với các nàng.
"Trà này là năm nay mới xao, hương vị rất thanh nhã, uống chung với bánh hoa hồng rất thích hợp, muội muội cũng nếm thử một chút xem." Kỳ quý tần đem đĩa điểm tâm tinh xảo kia đẩy tới trước mặt nàng.
Người nơi này có lẽ không biết phụ nữ có thai không thể uống trà, hảo ý lần này Chu Anh cũng chỉ có thể từ chối nhã nhặn: "Đa tạ ý tốt của Hoàng Hậu nương nương cùng quý tần nương nương, nhưng tần thiếp gần đây khẩu vị càng ngày càng kém, không thích đắng, cho nên chỉ ăn ngọt, tần thiếp liền từ chối thì bất kính."
Nói xong cũng không để ý cái gì, dùng khăn lau lau tay liền cầm lên một khối ném vào miệng, híp mắt, vẻ mặt hưởng thụ: "Điểm tâm này là từ Trường Xuân cung của quý tần tỷ tỷ phải không, ăn rất ngon."
"Thư dung hoa nếu là thích, liền chờ chút đi, thời điểm muộn chút bổn cung sai Hạnh Chi đem... tặng muội một ít.” Hoàng Hậu nhìn nàng như đứa bé, cũng cười: "Thư dung hoa đến rừng hoa quế, cũng là đến thưởng thức hoa quế sao?"
Chu Anh gật gật đầu: “Hoàng Hậu nương nương cùng quý tần nương nương cũng là đến thưởng thức hoa quế sao? Tần thiếp thật xa đã ngửi thấy mùi hương ngọt ngào ở nơi này, liền muốn đến xem thử, không nghĩ lại quấy rầy hưng trí của Hoàng Hậu nương nương cùng quý tần nương nương, tần thiếp có tội, mong rằng nương nương tha thứ."
"Nói chi vậy, bổn cung và Kỳ quý tần cũng chỉ là ngẫu nhiên gặp, từ chỗ quý tần muội muội biết được hoa quế ủ rượu có một phen tư vị khác, sai người hái ít thử xem, trong ngày mùa đông tỷ muội chúng ta cùng Hoàng Thượng có tiệc rượu, nếu có chút rượu hoa quế này trợ hứng, nói vậy lại dệt hoa trên gấm.” Hoàng Hậu cười nói.
"Nương nương hiền đức, có tâm tư, lần này tất nhiên làm Hoàng Thượng vui mừng. Tần thiếp luôn luôn bại hoại, cũng không thông linh như quý tần nương nương vậy, liền chỉ còn chờ đến lúc đó dính chút ánh sáng của Hoàng Hậu nương nương, có thể may mắn có lộc ăn no." Chu Anh xưa nay làm cho người ta cảm giác không thích kết giao, giờ phút này hàn huyên này đó, thấy cũng đủ, liền đứng dậy cáo lui: "Có lẽ là vì mang thai, tần thiếp gần đây luôn mệt mỏi, hiện nay càng ngủ càng lâu, Vu thái y cũng ở Lan Tâm đường chờ xem mạch bình an cho tần thiếp, tần thiếp xin được cáo lui trước."
"Nếu như vậy, liền sớm trở về đi, đừng để thái y đợi lâu.” Hoàng Hậu cũng không so đo với nàng, gật gật đầu, thả nàng đi.
Mắt thấy liễn càng lúc càng xa, Kỳ quý tần mới thản nhiên mở miệng: "Thư dung hoa này so với lúc trước kiêu căng chút, ngay cả nương nương thưởng cho trà ngon đều nói thẳng cự tuyệt, còn chẳng lưu tình rời đi như thế, rốt cuộc là người mang thai long duệ, cằm đều phải giương cao một chút."
“Bổn cung làm sao không biết nàng có phần kiêu căng này, phi tần không biết đúng mực như vậy, hậu cung chỗ nào cũng có, hôm nay được sủng ái thôi, ngày khác thất sủng, còn nhiều, rất nhiều người thay bổn cung thu thập, làm sao cần bổn cung quan tâm?” Hoàng Hậu nhấp nước trà: "Cũng hơi trễ, Tam hoàng tử cũng tỉnh, chúng ta nhìn hắn một cái đi."
"Vâng, Hoàng Hậu nương nương."
"Chủ tử, ngài không phải mang theo Lan Tương, Tiểu Hỉ Tử đi hái chút hoa quế đem về sao, sao trở về nhanh như vậy?" Lục La kinh ngạc hỏi.
"Hoa quế nở không nhiều, liền bỏ tâm tư kia đi." Chu Anh lơ đễnh, "Chính là có chút thu hoạch khác, không tính một lần uổng công."
Nhìn tình hình lúc nãy, Hoàng Hậu hẳn là biết được việc trước kia cùng Kỳ quý tần thoát không khỏi liên quan, mà trên mặt Kỳ quý tần tựa hồ không có nửa điểm bộ dáng chịu áp chế, hai người này đã đạt thành nhận thức chung nào đó.
Hoàng Hậu vốn là quyền cao chức trọng, giống như mãnh hổ, hiện giờ lại có lợi trảo (móng vuốt lợi hại) Kỳ quý tần sâu không lường như vậy, ngày sau, hậu cung sợ là muốn nhấc lên vô số tinh phong huyết vũ (gió tanh mưa máu).