Chúng Mình Đều Là Bé Ngoan

Chương 8

Sáng sớm trên đảo Dương Tự rất đẹp. Chim hót ríu rít, sóng vỗ rì rào, xa xa tiếng động cơ ầm ầm, tiếng thổ ngữ thân thiện của dân bản xứ trò chuyện với nhau.

Người trên đảo có thói quen dậy sớm, ngay cả Thang Ninh thuộc loại bám giường thành tính cũng rời giường tầm sáu bảy giờ. Chủ yếu là vì bữa sáng quá đỗi phong phú. Bánh nướng khoai tây, mì hải sản, bánh kẹp… Nếu bữa sáng là cháo, đồ ăn kèm sẽ càng phong phú hơn, dân bản xứ mỗi nhà đều ủ rượu ốc bùn, cua ngâm rượu, cua ướp muối, tôm nõn.

Cua ngâm rượu ăn sống, mùi vị là lạ, Thang Ninh ăn không quen. Cua ướp muối vừa mặn lại vừa thơm, họ tách mai, cho nhiều muối vào rồi đậy kín mai lại. Món ăn mà dì gái dân bản xứ được Dương Minh thuê làm bếp gồm: khoai sọ, khoai môn đào lên từ ruộng nhà, thịt muối cắt hột lựu, chưng cách thủy cùng canh cua ướp mặn, thêm nếm gia vị là xong. Món ăn dân dã này vừa lên bàn đã hết veo.

Kế hoạch của Tô Nguyên vốn định ở đây hai ba ngày, ai ngờ cuộc sống qua dễ chịu mà kéo dài, ở tròn đúng một tuần. Lúc sắp đi, Thang Ninh theo một bà cô nào đó đi mua vài lọ tôm khô, tôm này đã nấu chín, có thể ăn luôn. Người trên đảo thường bỏ vỏ bỏ đầu, rang tôm với muối, phơi khô, cho vào lọ thủy tinh sạch, muốn ăn thì đổ ra đĩa nhấm cùng dấm gừng, mằn mặn lại ngọt thơm.

Thang Viên ôm chai đựng cua hòa thượng của nó, đi tít đằng trước một mình. Thỉnh thoảng ngoái đầu nhìn đám Thang Ninh.

Thang Ninh đi tới bên nó hỏi: “Thang Viên, không thích ở đây ư?”

“Thích.” Thang Viên gật mạnh đầu, lại thấp giọng nói, “Nhưng ba phải về nhà rồi, con cũng nhớ bé vịt của con.”

Thang Ninh cười xoa xoa đầu Thang Viên. Khi ngồi thuyền, Thang Viên lại say sóng, thiêm thiếp tựa trong lòng Thang Ninh. Thuyền cập bến, gọi taxi, tài xế hỏi đi đâu, Tô Nguyên và Thang Ninh đồng thời báo địa chỉ, sau đó hai người đều ngẩn ra. Cái Thang Ninh nói là địa chỉ cũ. Tài xế bực mình hỏi: Rốt cuộc là đi đâu?

Tô Nguyên liếc Thang Ninh ngồi ghế sau đang cười gượng, báo lại địa chỉ. Trở về đặt Thang Viên lên giường, bé thoáng mở mắt, nhận ra chỗ ở quen thuộc, trở mình ngủ tiếp. Tô Nguyên trách Thang Ninh: “Ngay cả Thang Viên cũng biết đâu là nhà.”

“Nhất thời lỡ lời lỡ lời.” Thang Ninh xảo biện.

Tối, Tô Nguyên đem Thang Ninh nhất thời lỡ lời ra trừng phạt một phen ra trò. Thang Ninh nằm sấp trên giường trắng mặt, nhìn Tô Nguyên tìm thuốc.

“Cho em một điếu.”

“Không được hút thuốc, có hại cho sức khỏe.”

“Để em hút hai hơi không thì em hút một điếu đấy.” Chưa thấy ai vừa hút thuốc lại vừa bày ra cái mặt nghiêm chỉnh dạy người khác rằng “Hút thuốc có hại cho sức khỏe”.

Tô Nguyên đặt điếu thuốc lên môi Thang Ninh, nheo mắt nhìn cậu rít một hơi, nói: “Em hút như hít thuốc phiện ấy.”

“Xuống địa ngục đi.” Thang Ninh thấy Tô Nguyên thu điếu thuốc về, giật lại, không cướp được, đành phải tự mình rút ra một điếu, tự làm tự hưởng.

Tô Nguyên tay cầm điếu thuốc vuốt nhẹ mặt cậu, nói: “Thang Ninh, em là con ngựa hoang, tự do quen rồi, không lưu luyến gia đình.”

“Thành thói rồi.” Thang Ninh thoáng trầm mặc, đáp.

Tô Nguyên cười: “Thành thói?” Thói quen xấu sẽ từ từ sửa, mỗi ngày sửa một chút, dần dần sẽ bỏ được thôi.

Thang Ninh chậm rãi nói: “Tô Nguyên, đừng bắt em thay đổi quá nhiều. Có vài thói quen thay đổi, em lại không biết làm thế nào để sửa về như cũ.”

Tô Nguyên vẫn cười: “Không sao, chúng ta cứ từ từ. Anh cũng quen dần.”



Chu Phóng và Dương Minh sau khi trở về từ đảo Dương Tự vài ngày thì xảy ra tranh cãi, Chu Phóng trả chìa khóa lại cho Dương Minh, ném lại vài bộ quần áo, rời đi vô cùng tự tại. Gã gần đây chơi bời suốt, nhàn rỗi không việc gì làm, cộng thêm cá tính công tử kiêu ngạo càn quấy, chẳng có mấy bạn hợp tính. Tô Nguyên giờ không thể rủ ra ngoài ăn chơi bù khú, lại không dám đi quấy rầy Vệ Nam, Chu Phóng chỉ đành chạy tới chỗ của Kỳ Tịnh và tiệm Thang Ninh liên tục.

Kỳ Tịnh bị gã phiền nhiễu rối tinh rối mù. Anh mở một cửa hàng thời trang tương đối cao cấp, người vào mua quần áo đều hơi xấu. Chu Phóng đi tới ngồi xuống, chín trong mười khách hàng nữ sẽ hỏi ý kiến chàng trai ngồi bên thưởng thức xem có hợp không. Chu Phóng rất thật thà nhận xét, “Bộ này không hợp với cô”, “Dáng chị mặc loại quần áo này không đẹp”, “Màu này với màu da bạn không hợp”. Khách hàng tức đến độ vứt quần áo bỏ đi. Nhân viên cửa hàng trong lòng thầm phẫn nộ, lén nói cho Kỳ Tịnh, ông chủ à, xin đừng để bạn anh tới tiệm nữa, anh không muốn kiếm tiền, nhưng em muốn hưởng hoa hồng.

Chu Phóng ở bên nói vọng sang: “Tớ chỉ nói sự thật, cô ta mặc bộ đó trông khó coi mà.”

Kỳ Tịnh hiền lành mấy cũng nổi điên không nể mặt. Vì thế, tiệm hàng Thang Ninh trở thành căn cứ địa cuối cùng của Chu Phóng.

Tiệm Thang Ninh thú vị hơn Kỳ Tịnh, khách tới mua hàng cũng dễ thương hơn. Ông chủ Thang Ninh có phần xảo quyệt, đeo trên cổ vòng sợi mây, bị khách quen nhìn trúng, đối phương muốn mua cho bằng được, Thang Ninh nhất quyết không chịu bán, giằng co hồi lâu, cuối cùng năm trăm tiền mặt xong cuộc mặc cả co kéo. Khách mua cầm vòng cổ thỏa lòng thỏa dạ rời đi, còn tên gian thương vô lương Thang Ninh đứng huýt sáo, mỹ mãn cất tiền vào ngăn kéo.

Chu Phóng thấy ở đây thú vị, thích đến độ không muốn rời đi. Thang Viên mang ghế đẩu đặt ngồi trước mặt Chu Phóng, mất hứng nhìn gã, Chu Phóng chiếm lấy ghế bành của nó.

Thang Ninh nói: “Chu Phóng, gọi cho Dương Minh đi. Phải giải quyết dứt khoát. Hoặc chia tay, hoặc tiếp tục? Dây dưa vậy, các anh không thấy mệt à?”

Ánh mắt Chu Phóng thoáng lóe lên rồi ảm đạm, nằm nói: “Không có gì phải giải quyết cả. Quan hệ bọn tôi chỉ là chơi thôi, giờ chơi xong rồi, chấm hết là tất nhiên.”

Thang Ninh và Tô Nguyên vẫn khá phúc hậu, không vạch trần đáy lòng gã. Chu Phóng mở máy 24/24, rất sợ bỏ lỡ cuộc điện thoại nào. Vệ Nam mới bị bệnh nhân cho leo cây, vô cùng căm tức, rít gào với Chu Phóng: “Cậu giả bộ cái thá gì? Má cậu! Có giỏi đừng chờ điện thoại Dương Minh nữa.”

Chu Phóng bị đả kích, lập tức tháo pin, mặt mũi khó đăm, ban ngày trốn trong tiệm của Thang Ninh, buổi tối ra ngoài chơi lu bù.

Dương Minh gọi điện tới tiệm của Thang Ninh. Chu Phóng bày ra sắc mặt coi đối phương như bùn nhão, ỷ người ngồi một chỗ cười lạnh, giả bộ thoải mái hỏi Thang Ninh: “Hắn nói gì?”

Thang Ninh có gì đáp nấy: “Dương Minh nói, dạo gần đây ảnh khá bận, quên không gọi cho anh… Bật lửa hàng hiếm của anh đánh rơi ở chỗ anh ấy, rảnh rỗi thì…”

Còn chưa nói hết câu, Chu Phóng đã dẫm chân dập thuốc, mặt đen sì sì, như trâu ***g xông ra ngoài. Hỏa giận này, hoa cỏ ven đường đều bị hun héo chết.

Cách ngày, Chu Phóng đeo kính râm tới tiệm Thang Ninh, ngồi một lúc mới đi. Gã lại bắt đầu đem chỗ Dương Minh làm tổng hành dinh.

Tô Nguyên nói, nước sông dù có đến ba nghìn gáo, có người chỉ cần một gáo mà thôi. Chu Phóng ngược lại, từng gáo từng gáo đều là kịch độc. Chiêu vờ tha để bắt lại của Dương Minh làm được đến xuất thần nhập hóa, Chu Phóng chưa kịp ngã khỏi mây, đã bị dè dưới núi Ngũ Chỉ. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ánh mắt Dương Minh thực sự quá thường. Chu Phóng được mỗi cái mặt để người ta chú ý nhìn vài lần, ngoài ra chả có gì đáng ngợi khen, ngay cả bà mẹ chiều Chu Phóng có tiếng cũng cau mày bảo, Chu Phóng nhà ta, ngoài nụ cười rạng rỡ khá dễ nhìn, còn lại cái gì cũng không được. Nhưng gương mặt hấp dẫn lúc cười rộ lên của gã chẳng phải hàng hiếm, đâu cũng cũng có người đẹp hơn gã. Không biết Dương Minh đến tột cùng là nhìn trúng Chu Phóng điểm nào.

Thang Ninh nói: “Chuyện này giống con muỗi chỉ thích hút máu nhóm A thôi. Sở thích mỗi người mỗi khác.”



Dạo này Thang Viên giận Thang Ninh. Bởi vì qua tháng tám, nó tròn ba tuổi, Thang Ninh nói muốn đưa nó đi nhà trẻ. Thang Viên núp sau cửa nghe được, trốn vào phòng, không chịu để ý tới Thang Ninh nữa.

Thang Ninh hết cách, buộc phải dỗ dành bằng vịt. Tô Nguyên cười: “Thang Ninh, em có mỗi chiêu này đem ra dùng hoài.”

Thang Ninh nói: “Một chiêu là đủ xài cho tương lai và mai sau.”

Đáng tiếc lần này Thang Viên không dễ dụ, vừa ra khỏi tàu điện ngầm đã đứng yên không chịu di chuyển. Thang Ninh dứt khoát vung tay bỏ đi một mình, thầm nghĩ Thang Viên sẽ đuổi kịp. Ai dè Thang Viên đứng tại chỗ, ngẩn ngơ, vẫn không nhúc nhích, đứng đó kìm nước mắt doanh tròng sắp rơi, nhìn theo bóng lưng Thang Ninh không chớp mắt. Thang Ninh quay đầu lại, cam chịu ôm lấy Thang Viên đi về. Thang Viên uất ức ôm lấy cổ ba mình.

Thang Ninh dắt bé đến cửa hàng đồ chơi hay đến, nhân viên nữ trong tiệm chỉ vào mấy con vịt bông lớn bé khác nhau, điệu bộ khác nhau, hỏi: “Bé Thang Thang, thích con vịt nào? Chị lấy cho em nhé?”

Thang Viên nắm chặt tay Thang Ninh, im lặng lắc đầu.

“Thang Viên, ngay cả vịt cũng không muốn sao?” Thang Ninh nhức đầu vô cùng.

Một cô gái trong tiệm thấy Thang Viên mắt ướt mi, nhét con vịt bông vào lòng nó, “Đây, cứ ôm chơi một lát đi.”

Thang Viên nhìn con vịt trong tay, lại nhìn Thang Ninh: “Con không đi nhà trẻ được không?”

Thang Ninh vừa nghe câu này, lộ ra biểu tình vô dụng muốn vọng trời xanh thét gào trời muốn hại ta, nói: “Thang Viên, trong nhà trẻ có rất nhiều đồ chơi, còn có nhiều chị xinh đẹp, và rất nhiều bạn chơi chung với con….”

“Con không thích đi nhà trẻ, con thích ở với ba.”

Thang Ninh chịu thua, đành phải cầm lấy con vịt trong lòng nó: “Quên đi, trước mua vịt đã, chuyện đi nhà trẻ nói sau.” Cùng lắm thì sau đó thực thi cưỡng chế.

Thang Viên không nghi ngờ có trá, vô cùng cao hứng theo ba nó đến quầy thu ngân tính tiền. Thang Ninh chột dạ, buổi tối dẫn Thang Viên đi ăn bánh dứa và uống nước ngọt. Lừa trẻ con không phải bao giờ cũng sai. Kỳ thật Thang Ninh rất sốt sắng chuyện này, cậu nhớ ngày bé cũng rất ghét đi học. Bị cha mẹ bắt rời giường đến trường, cậu còn nghiến răng nghiến lợi thề: Sau này có con, nhất định sẽ không ép nó đi học.

Thang Viên sau khi trở về, cho Tô Nguyên xem con vịt mới. Tô Nguyên nhìn Thang Ninh đứng phía sau, bộ dáng như có tật giật mình, phỏng chừng cậu đã quyết tâm.

“Lúc đó chắc chắn sẽ khóc.”

“Giờ em có nói gì nó cũng khóc, dẫu sao đưa đến trường sẽ khóc, chi bằng giữ lại khóc một thể cũng tốt.” Thang Ninh nói, “Trước đây em cũng không chịu đi học, cha em cho một bạt tai, nhưng hiện tại đến sợi tóc của Thang Viên em cũng chả dám đụng.”

“Thang Viên bướng giống em hồi bé nhỉ.” Nhìn Thang Ninh bây giờ, khẳng định hồi bé đương sự không phải con nít ngoan ngoãn bảo gì nghe nấy.

“Mẹ em bảo, Thang Viên bướng hơn cả em, thế nào cũng không bớt lo được.” Thang Ninh bất đắc dĩ cười.

Tô Nguyên cho rằng lừa Thang Viên như thế là không tốt, nhưng cũng không nghĩ ra được biện pháp hay hơn. Trong ấn tượng của anh, ban đầu trẻ con đứa nào đi nhà trẻ cũng khóc. Lúc này buộc phải áp dụng cách từ từ khuyên nhủ Thang Viên vậy. Đến khi đi học, Thang Viên vẫn khóc. Cô giáo ôm lấy Thang Viên nói với Thang Ninh: “Anh đi trước đi, anh càng ở đây lâu, bé biết ba không nỡ, sẽ càng khóc gắt. Đợi không nhìn thấy anh nữa, từ từ sẽ ổn.”

Thang Ninh chạy khỏi nhà trẻ như đào phạm, Thang Viên ở sau khóc òa gọi ba, gọi đến nỗi Thang Ninh ảo giác kinh khủng, gọi điện cho má Thang hỏi, khóc như vậy có sao không? Má Thang nói, không sao, khi còn bé con còn không chịu khóc cơ. Con trai con như thế là đức hạnh đấy.

Chiều, Thang Ninh đóng cửa tiệm xong, chạy đi mua đồ chơi và đồ ăn vặt nịnh nọt Thang Viên. Cô giáo ban sáng cười bảo: “Trẻ con đều thế hết ấy mà, sau này sẽ quen thôi.”

Thang Ninh cười với cô một cái: “Cảm ơn cô, sau này phiền cô rồi. Thang Viên có hơi rắc rối.”

“Bánh trôi?” Cô giáo kia sửng sốt, nói: “Anh Thang, dù là gọi chơi, anh cũng không nên đặt biệt danh như thế cho con mình.”

Thang Ninh cũng ngớ người, vội vàng đáp: “Vâng vâng… Sau này tôi sẽ gọi nó là Thang Thang.” Cô giáo thấy dáng vẻ khiêm tốn nghe lời của cậu, không kìm được nhoẻn cười.

Thang Viên bị tổn thương sâu sắc, liếc Thang Ninh, cúi đầu, lẫm chẫm đi trước một mình. Thang Ninh thả chậm bước chân theo sau bé, tới ngã ba, Thang Viên quên mất phải đi thế nào, ngừng lại. Thang Ninh bước nhanh lên trước Thang Viên, dẫn đường quẹo phải, Thang Viên do dự một chút, duy trì một khoảng cách theo sau ba mình. Tới tiệm bánh ngọt, Thang Viên đứng lại không đi, Thang Ninh phát hiện, hấp tấp quay lại, vào trong mua loại bánh ngọt Thang Viên bình thường thích ăn, sau đó ôm lấy Thang Viên hỏi: “Sau này con không định nói chuyện với papa nữa sao.”

“Ừm.” Thang Viên gật đầu.

Thang Ninh cười nhéo mũi bé: “Hôm nay con lời nhé, xem nè, có kẹo Khiêu Khiêu, khoai tây chiên, tôm sợi, giờ còn cả bánh ngọt, thêm đồ chơi nữa này. Chú Tô Nguyên còn nói sẽ mua quà cho con.”

“Con đã bảo sẽ không bao giờ nói chuyện với ba nữa mà.” Thang Viên nói rất nghiêm trang.

Thang Ninh cười, mắng: “Ngốc.”