Thứ sáu cuối tuần, tuy trời rất lạnh, nhưng lại có rất nhiều người trên sân thượng. Số ít tình nhân ngồi ở ghế lộ thiên quán Starbucks phơi nắng uống cà phê. Thang Viên được Thang Ninh ôm, không vui lắm, vốn dĩ hôm nay sẽ được Tô Nguyên dẫn đi công viên hải dương, đến lúc thay đổi kế hoạch, Thang Viên nghĩ rằng hai người lớn gạt bé, không giữ lời.
Tô Nguyên xoa xoa đầu Thang Viên, nói với Thang Ninh: “Anh chờ hai cha con ở xe.”
Thang Ninh định nói gì đó, Thang Viên bên cạnh đã lên án: “Hai người không giữ lời, mũi hai người sẽ dài ra.”
Tô Nguyên nghe xong, cười với Thang Viên: “Cháu xem, mũi chú Tô Nguyên và ba chưa dài ra, chứng minh chúng ta chưa nói dối, chúng ta chỉ dời kế hoạch thôi, cuối tuần sau sẽ đưa cháu tới công viên hải dương. Còn mua đền kẹo Khiêu Khiêu nữa nha.”
—
Quan Diêu Diêu mập mạp hơn so với trước đây, dáng vẻ an tĩnh chững chạc hơn nhiều, có lẽ là vì mang thai, cả người toát ra vẻ ôn nhu. Đập vào mắt Thang Ninh, mãi một lúc không nhận ra, phải đến khi Diêu Diêu thấy họ rồi bật đứng dậy.
“Thiếu chút nữa anh không nhận ra em.” Thang Ninh cười.
Quan Diêu Diêu cũng cười: “Anh vừa tới, em đã nhận ra anh. Nhìn qua, anh cũng chẳng thay đổi mấy. Phụ nữ nhanh già hơn đàn ông mà.” Cô thấy Thang Viên có phần ngượng nghịu, trốn một bên, không ngăn nổi xúc động, “Đây là Gia Viễn sao? Thực đáng yêu, Gia Viễn…”
Thang Viên hơi bối rối nhìn Quan Diêu Diêu, lại nhìn Thang Ninh, kéo chặt lấy tay cậu, sợ hãi mở miệng: “Chào cô.”
Quan Diêu Diêu mắt ngấn lệ, vội lấy tay che miệng.
Thang Ninh thấy vậy, nói: “Diêu Diêu, chúng ta ngồi xuống trước đi.”
Quan Diêu Diêu vội gật đầu, muốn kéo Thang Viên tới ngồi bên cạnh mình, Thang Viên tránh né, núp sau Thang Ninh, không chịu qua. Quan Diên Diêu vội vàng lấy đồ chơi đã chuẩn bị ra, một con búp bê và một chiếc ô tô điều khiển từ xa. “Gia Viễn, thích không?”
Thang Viên bị nhiệt tình của Quan Diêu Diêu dọa sợ, gật đầu, lại lắc đầu.
Thang Ninh ngăn Quan Diêu Diêu: “Diêu Diêu, em nóng vội quá, Thang Viên mới lần đầu gặp em.”
“Đúng đúng đúng. Ngại quá, em hơi kích động.” Quan Diêu Diêu giật mình, cười, “Sao anh lại gọi con là Thang Viên a?”
‘Nickname nickname.” Thang Ninh cười.
Tâm tình của Quan Diêu Diêu cũng bình ổn lại, chậm rãi nói về mình cho Thang Ninh.
“Chồng em rất hiểu em.” Quan Diêu Diêu cúi đầu nhìn ngón tay mình, “Khi đó em biết trong bụng có một đứa trẻ, chỉ cảm thấy rất sợ, cho rằng nó sẽ mang đến bất hạnh cho mình. Thang Ninh, thực sự cảm ơn anh, khi đó nếu không có anh, em thực không biết làm sao. Sau khi em ra nước ngoài, có một khoảng thời gian thường nằm mơ thấy con. Sau đó em mới quen chồng mình, David. Kết hôn rồi, sau mấy tháng em phát hiện mình có thai, không biết vì sao bỗng nhiên em rất muốn gặp Gia Viễn. Em nghĩ, nhất định phải gặp con một lần, dù chỉ liếc mắt một cái cũng được. Em thấy rất có lỗi với Gia Viễn, em sinh con chưa được vài ngày đã bỏ rơi nó, chưa từng quan tâm xem con thế nào. Thang Ninh… Em…”
Thang Ninh đưa khăn giấy cho cô. Thang Viên rất lấy làm lạ, tại sao cái cô mới gặp này lại đột ngột khóc.
“Xin lỗi, để anh cười rồi.” Quan Diêu Diêu lấy tay che hai mắt mình lại, “Em biết mẹ anh không muốn em gặp Gia Viễn, sợ em mang con đi. Thang Ninh, em không nghĩ vậy đâu.”
“Em muốn ở đây một thời gian dài.” Quan Diêu Diêu nói, “Chí ít, để Gia Viễn thích em.”
Thang Ninh gật đầu: “Diêu Diêu, về quan hệ giữa em và Thang Viên, có thể xin em đừng…”
“Em sẽ từ từ.”Quan Diêu Diêu vội vàng nói.
Lúc sau, Quan Diêu Diêu và Thang Ninh nói chuyện thêm, qua thời gian tiếp xúc và chơi đùa, Thang Viên dần dần đã thân thiết hơn với Diêu Diêu. Huyết thống, có lúc phi thường đến khó tin. Sau khi biết trong bụng Diêu Diêu có một em bé, Thang Viên kinh ngạc há to mồm, thường xuyên nhìn cái bụng của Diêu Diêu.
“Gia Viễn có muốn sờ xem không?”
Thang Viên vội vàng lắc đầu như trống bỏi.
Quay lại xe, Thang Viên nói với Tô Nguyên, cái cô đó nói trong bụng có một em bé. Vì sao em bé lại trốn trong bụng cô í?
“Thang Viên, con có thích cái cô ấy không?” Thang Ninh hỏi.
“Thích ạ.” Thang Viên gật đầu.
“Vì sao lại thích?”
“Cô cho con đồ chơi.”
“Nếu cô không cho con đồ chơi thì sao?”
Thang Viên khó hiểu đáp: “Cô đã cho con rồi mà.”
Thang Ninh đổi cách hỏi: “Cô đó và Duy Duy, con thích ai hơn?”
Thang Viên đáp, “Duy Duy là chị, không phải là cô.”
Sự liên thông giữa hai cha con hoàn toàn thất bại. Tô Nguyên hỏi Thang Ninh có đồng ý với Diêu Diêu gì không, Thang Ninh nói, ngày kia Diêu Diêu lại tới thăm Thang Viên.
“Em coi chừng, đừng để mẹ em biết, không thì bà cụ liều mạng với em đấy.”
Thang Ninh cũng không dám chắc, chỉ nói, chắc không tới nỗi thế đâu.
Sau khi Diêu Diêu gặp lại Thang Viên, tới lần thứ ba thì đưa Thang Viên ra ngoài chơi. Dù sao cũng là mẹ con, Thang Ninh cũng không phản đối. Cách ngày, má Thang biết, chửi Thang Ninh cẩu huyết lâm đầu ngay tại chỗ.
Thang Ninh nói: “Mẹ, Diêu Diêu là mẹ của Thang Viên, cô ấy thăm nó, dẫn nó ra ngoài chơi, căn bản không có gì mà.”
“Thế nào là không có gì?” Má Thang nói, “Ngày đó là ai không muốn Thang Thang? Thang Thang sinh ra nhiều bệnh nhiều tật, có được bú một ngụm sữa mẹ, lúc ốm từng được cô ta chăm sóc không hả? Cô ta vứt nó ba bốn năm, hiện tại lại chỉ muốn gặp? Có chuyện tốt vậy sao?”
Má Thang mắng con trai một trận, còn chưa nguôi giận: “Đừng nói là cô ta, cả con nữa. Kiên quyết muốn Thang Thang được sinh ra là con, nhưng là con nuôi Thang Thang sao? Là mẹ và ba con, ngày ngày đêm đêm, đổ phân đổ nước tiểu, nuôi được một đứa trẻ lớn như thế, ngay cả khóc cũng không òa khóc, dễ dàng ư? Con còn ngông nghênh lên mặt là cha, để Thang Thang gặp Diêu Diêu, cả nói cũng không nói với bà nó một tiếng? Trong mắt con còn có bà mẹ này không? Ba con chết rồi, mẹ còn chưa nhờ cậy gì được con, con ngược lại còn làm mẹ bực cả mình. Mẹ sinh ra thằng con như mày làm gì hả?”
Thang Ninh thấy chuyện bé xé ra to, trấn an má Thang cả buổi. Má Thang cứng mềm không chịu, mấy bát thuốc mê của Thang Ninh, một chút tác dụng cũng không có.
Tô Nguyên nói: “Thang Ninh, giờ em khuyên mẹ em, có phải đổ thêm dầu vào lửa không? Hiện tại mặc kệ em có nói gì, mẹ cũng cho là em giúp Diêu Diêu. Em bị kẹp ở giữa, tốt nhất đừng nói gì, mẹ em muốn làm gì, em cũng đừng ngăn.”
Má Thang trái lại không làm gì hết, chỉ gọi Duy Duy đi gặp Quang Diêu Diêu. Mấy hôm nay, Duy Duy hay tới chơi với má Thang, hai người vô cùng hợp ý. Vốn dĩ cảm tình giữa Duy Duy và Thang Ninh cũng đã tốt, tuy là chuyện nhà, má Thang vẫn kể cho cô.
Quan Diêu Diêu vì chuyện trước đây, vẫn không đủ dũng khí tới gặp má Thang. Lần này má Thang muốn gặp cô, chỉ có thể kiên trì đối mặt. Người chồng ngoại quốc của cô cũng cùng tới.
Má Thang vừa thấy cô, đã trực tiếp nói: “Quan tiểu thư, trước đây cô đã đáp ứng má Thang cái gì nào?”
Quan Diêu Diêu sửng sốt, mặt đỏ lên.
“Cô nói, cô không muốn đứa con này, còn bằng lòng với tôi sau này dù bất kể chuyện gì phát sinh cũng sẽ không gặp nó.” Má Thang nói, “Tôi biết trong lòng cô nhất định nói bà lão này ăn nói vô lý. Thang Ninh là con tôi, tôi chắc chắn phải bênh vực nó. Nhưng cũng nói lại, cô đã không muốn, gặp cũng chỉ thêm phiền muộn. Hiện tại cô đã có chồng, nghe nói còn có em bé trong bụng, cô đã có một cuộc sống tạm ổn, đối xử tốt với đứa con sau đi, như vậy có gì không tốt? Cần gì cô phải quay lại gặp Thang Thang, nhìn rồi cô có thể làm gì? Cô lại muốn làm gì?”
“Cháu không muốn làm gì cả.” Quan Diêu Diêu nói xong thì bật khóc, “Bác gái, Thang Thang là con của cháu, cháu chỉ muốn thấy nó. Cháu biết trước kia là cháu sai, nhưng bác không thể không cho cháu một cơ hội.”
“Không phải tôi không cho cô cơ hội. Là chính cô đã vứt bỏ nó. Cô cảm thấy không chịu được, nhưng Thang Ninh cũng chịu không ít khổ cực. Ba nó ngày ấy thiếu chút đánh chết nó, đại học cũng không học, ngay cả ở nhà cũng không được…”
Chồng của Quan Diêu Diêu nghe tiếng Trung không tốt lắm, bất bình cho vợ mình, dùng thứ tiếng gượng gạo nói: “Bác gái, đó là chuyện của Diêu Diêu và anh Thang, bác…”
“Cậu là ai?” Má Thang giận tím mặt, “Trưởng bối đang nói chuyện, quỷ dương như cậu chõ miệng vào làm gì? Một chút quy củ cũng không có.”
“Cháu chẳng là ai. Nhưng cháu là chồng của Diêu Diêu, Diêu Diêu là mẹ của Thang Thang. Bác không thể không nói lý.”
“Ta còn là bà nội của Thang Thang.” Má Thang quay đầu lại nói với Diêu Diêu, “Quan tiểu thư, cô đã nói là gặp, vậy gặp thì gặp xong rồi, tôi hy vọng cô đừng trở lại quấy rầy chúng tôi.”
Quan Diêu Diêu cắn môi, nói: “Xin lỗi, bác gái, cháu không thể đáp ứng. Nếu luận về pháp luật, cháu chắc chắn có thể giành quyển nuôi dưỡng Thang Thang.”
“Cô… Cô…” Má Thang vừa nghe câu này, nhất thời mặt chuyển xanh, tức đến phát run, một câu cũng không thốt nên lời.
Duy Duy đã nghe Thang Ninh nói, mẹ cậu sức khỏe không tốt, ngay khi sắc mặt bà thay đổi, vội vàng đỡ lấy má Thang, nói với Quan Diêu Diêu: “Quan tiểu thư, đáng lẽ người ngoài như tôi chả là gì. Nhưng cô không thể nói như vậy, khiến bác gái tức đến phát bệnh thì phải làm sao?”
Cô vừa nói vừa gọi điện cho Thang Ninh.
Quan Diêu Diêu dứt lời cũng tức khắc hối hận, nhìn sắc mặt má Thang cũng biết lời mình đã chọc giận bà. Tô Nguyên và Thang Ninh vừa nhận được điện thì khẩn trương xuất hiện, trước hết bảo Đàm Duy Duy đưa má Thang vào xe.
Quan Diên Diêu áy náy: “Thang Ninh, em xin lỗi, em thực sự không cố ý.”
“Anh biết, mẹ anh vốn không khỏe.”Thang Ninh lắc đầu.
Tô Nguyên nói: “Quan tiểu thư, chồng cô đã ở đây, không bằng thế này, mọi người cùng ngồi xuống nói chuyện về Thang Viên. Cô cũng không thể cứ lén lút như thế đến thăm Thang Viên.”
Quan Diêu Diêu mới gặp Tô Nguyên một lần, biết rõ quan hệ giữa anh và Thang Ninh, mỉm cười chào hỏi, nghĩ thật là một người tốt. Nhưng giờ tiếp xúc cô mới biết anh cũng chả phải tốt đẹp như Thang Ninh nói.
Mọi người trò chuyện một hồi, Quan Diêu Diêu hơi lưỡng lự: “Thang Ninh, anh đã từng nghĩ, có thể để Thang Thang theo bọn em không? Anh đừng hiểu lầm, em chỉ muốn thương lượng với anh, anh có thể không đồng ý, nhưng em vẫn muốn nói chuyện này. Mặc kệ thế nào, nền giáo dục ngoài nước vẫn tốt hơn trong nước, thu nhập của em và David cũng không ít, có thể cung cấp điều kiện sinh hoạt tốt hơn, quan trọng là, chúng em có thể cho Thang Thang một một gia đình tương đối toàn vẹn. Con còn sẽ có thêm một em trai hoặc em gái. Hơn nữa, chuyện anh là ba nó vĩnh viễn không thay đổi, bất kỳ lúc nào anh cũng có thể tới thăm Thang Thang, bọn em cũng sẽ thường xuyên mang con quay lại, ngày nghỉ con cũng có thể về nước.”
David cũng nói: “Tôi sẽ yêu thương Thang Thang, bé rất đáng yêu.”
Thang Ninh không đáp, chỉ cầm lấy ly nước uống một ngụm.
“Em hy vọng anh có thể cân nhắc chuyện này một chút. Anh là cha của Thang Thang, em nghĩ, anh cũng mong Thang Thang có thể trưởng thành trong môi trường lành mạnh.”
Tô Nguyên nhíu mày: “Quan tiểu thư, gia đình tổ hợp của các vị cũng chưa hẳn là một môi trường tốt cho Thang Viên.”
Quan Diêu Diêu ngẩn người, gương mặt không khỏi đỏ lên một chút, “Tôi… Nhưng, tương đối mà nói…”
Thang Ninh thình lình đứng lên: “Anh sẽ cân nhắc. Tô Nguyên, chúng ta về trước đi, em muốn quay lại xem mẹ thế nào.”
Tô Nguyên gật đầu.
David bắt lấy tay Tô Nguyên, nói: “Tôi có thể hiểu được các cậu.”
Tô Nguyên cười: “Cảm ơn anh. Nhưng chúng tôi cũng không cần anh phải hiểu.”
—
Má Thang vừa thấy bọn họ, cũng không quan tâm bọn họ nói gì, chỉ bảo, nếu Quan Diêu Diêu muốn dẫn Thang Viên đi, bà sẽ chết ngay tại đây.
Đàm Duy Duy đuổi theo, ra khỏi xe: “Thang Ninh, cậu nói gì với Quan Diêu Diêu vậy? Cô ta thực muốn đưa Thang Viên đi?”
Thang Ninh xoay lại hỏi: “Chị bảo xem, sau này Thang Viên lớn lên, sẽ nhìn ba nó thế nào? Một người đồng tính?”
Đàm Duy Duy nói: “Là cậu sợ Thang Viên khinh cậu, cậu mới đồng ý để Quan Diêu Diêu đưa nó đi. Cậu đang tính toán cái gì? Sợ phải chịu trách nhiệm? Một người thế này mà cũng làm cha? Người như các cậu, lúc sinh con nít ra thì đâu có lo, đến lúc gặp phiền toái thì tìm đường lấy cớ giải vây cho mình. Cậu là vì bản thân mình mà nghĩ, căn bản không hề nghĩ tới Thang Viên.”
Môi Thang Ninh giật giật, không nói được lời nào, bỏ đi như chạy trốn.
—
Tối, Tô Nguyên đưa một ly rượu cho cậu. “Thang Ninh, hiện tại nói xem, em đang nghĩ gì?”
“Em không biết. Tô Nguyên, anh đừng hỏi em, em thật không biết.” Thang Ninh cảm thấy vừa nói xong, trong miệng phát khô, hệt như nuốt phải hoàng liên, rồi lại không kiềm chế được mở miệng, “Thành thật mà nói, em thực sự rất sợ, sau này Thang Viên lớn lên sẽ rất hận em. Nó thậm chí sẽ căm ghét em.”
“Nếu em vì nguyên nhân này, anh đây không còn lời nào để nói.” Tô Nguyên nói, “Anh không thể ở đây nói với em: Sau này Thang Viên trưởng thành nhất định sẽ hiểu em. Nhưng mà, thật sự em là người đồng tính, nó trưởng thành bên em, hay trưởng thành bên Diêu Diêu, sớm muộn có một ngày sẽ biết.”
Thang Ninh tựa đầu lên vai anh: “Em và ba không có chung tiếng nói, nhìn cũng không vừa mắt nhau. Nhưng mà, quan hệ của em và Thang Viên rất tốt, khi nó biết nhận thức, lúc oa oa khóc lớn, ai ôm cũng không nín, chỉ cần em ôm một cái, sẽ lập tức ngừng khóc. Mẹ em nói, duyên cha con giữa em với Thang Viên rất tốt. Lúc em không ở nhà, Thang Viên ngày nào cũng hỏi mẹ em, ba bao giờ về? Chỉ có điều Tô Nguyên, Diêu Diêu nói không phải không có lý…”
“Chúng ta phân tích từng tí một nhé, em sẽ tự quyết định. Dù anh rất thích Thang Viên, nhưng nó là con em. Thứ nhất, giáo dục nước ngoài chưa chắc đã tốt hơn so với trong nước. Mà dù có tốt hơn thật, với năng lực kinh tế của chúng ta hiện tại, cũng có thể cung cấp một môi trường giáo dục tương đối. Thứ hai, nếu nói về điều kiện cuộc sống, giống Chu Phóng và Dương Minh, chúng ta nhất định không thể so sánh được. Về phần môi trường trưởng thành, nước ngoài cũng không phải thiên đường.
Theo như lời gia đình Diêu Diêu, thành thật mà nói, điểm ấy chúng ta không thể so. Nhưng mà, môi trường trưởng thành kiểu ấy cũng rất phức tạp. Đương nhiên, Thang Viên còn nhỏ, từ từ sẽ thích ứng được. Nhưng chẳng ai đảm bảo nó ở bên Diêu Diêu thì nhất định sẽ trưởng thành như kỳ vọng của bọn em.”
Tô Nguyên nói thêm: “Anh chỉ nói với em như vậy. Muốn thế nào, tự em quyết đi.”