Chủng Điền Dưỡng Nhi

Chương 60

Rất nhanh cảnh sát đã đến hiện trường, người và tang vật đều có, chú Hai muốn chống chế cũng không được.

Bà nội bị tức không nhẹ, ở trong bệnh viện thật lâu. Mỗi lần nhớ tới chuyện này đều cảm thấy trên mặt tối tăm.

Chú Hai vừa vào tù, thím Hai cái gì cũng không biết làm cuộc sống giống như trở lại trước khi giải phóng.

Trong nhà cái gì cũng muốn tốn tiền. Lúc trước bởi vì lười, đất đai cũng không trồng trọt rồi đưa cho người khác làm, hiện tại cho dù đi trồng, thị cái loại đã quen thói giở trò với người khác cũng không làm được. Chủ yếu nhất là thị nhiều năm đã quen lười như vậy, vừa không muốn đi làm, cuộc sống hoàn toàn không có chỗ kiếm ra tiền.

Qua không bao lâu liền nghĩ muốn cùng chú Hai ly hôn, ngày ngày cùng bà nội nàng trên giường bệnh nháo đến lợi hại. Nói đúng hơn là không cho thị tiền sinh hoạt, hãy tự mình cùng Dương lão nhị ly hôn.

Bà nội Dương Hạo cũng là [một đầu bị hai cái làm cho đau]… Qủa thực là bị hai đứa trẻ mình cưng chiều làm cho tức chết.

***

Không có chú Hai cùng bà nội bọn họ tìm phiền toái, cuộc sống của Dương Hạo thanh tĩnh rất nhiều.

Chính phủ gần đây vừa phê chuẩn một hạng mục là khai phá mấy cái núi chỗ bọn họ, muốn chế tạo thành cảnh khu mới, chuẩn bị từng bước làm công trình “Lễ hoa đào” hấp dẫn du khách.

Thấy là là một cơ hội buôn bán tốt, Dương Hạo cũng tìm cách mở một giải trí nông thôn khác.

Thấy sự nghiệp của Dương Hạo ngày càng phát triển, quê nhà xa gần ai mà không hâm mộ một nhà Dương lão đại.

Không ít người thấy Dương Hạo mở giải trí nông thôn kiếm được tiền, lại nghĩ đến khu du lịch chính phủ vừa khai phá, liền cũng  theo tin đồn mở giải trí nông thôn.

Nhưng mà bởi vì Dương Hạo sớm mở ra trước, danh khí cũng so với bọn họ lớn hơn, cho dù có ở bên trong cạnh tranh, giải trí nông thôn của Dương Hạo cũng đứng đầu.

Hiện tại, sự nghiệp đã thuận lợi rồi, cuộc sống trải qua rất tốt, theo lý thuyết Dương Hạo có thể buông lỏng nhẹ một hơi rồi.

Nhưng mà trong lòng Dương Hạo vẫn không dám…

Đó chính là chuyện của hắn và Vương Tuấn.

Vương Tuấn thường xuyên ở chỗ mình, ba mẹ mặc dù ở nông thôn, lúc bắt đầu còn dễ gạt gẫm nói là bạn tốt. Nhưng mà một thời gian sau, Vương Tuấn còn thường xuyên ở lại buổi tối, có đôi lúc khó kiềm lòng nổi, bị ba mẹ thiếu chút nữa bắt gặp. Dương Hạo rất lo ba mẹ sẽ nghi ngờ…

-“Nếu không, anh lúc nào đó cùng ba mẹ nói thẳng đi.”_Vương Tuấn duỗi ra đầu ngón tay quét lông mày nhíu chặt của Dương Hạo.

-“Chuyện này phải cùng ba mẹ thẳng thắn. Thay vì bị bọn họ gặp phải còn không bằng chúng ta tìm một cái cơ hội tốt trực tiếp nói cho bọn họ biết.”     

Dương Hạo nhìn Vương Tuấn một cái, cũng không nói lời nào.

Giống như cùng cha mẹ thẳng thắn nói ra tựa hồ rất đơn giản, nhưng mà thật sự xuất qũy rồi,, những điều khó khăn kia quả thực rất khó tưởng tượng.

Cha mẹ quan tâm mình nhiều năm như vậy, kết quả chính mình nói cho bọn họ biết mình là đồng tính luyến ái, thích nam nhân…

Thấy Dương Hạo vẫn mặt mày ủ rũ, Vương Tuấn ôn nhu trấn an.

-“Yên tâm, bất kể gặp phải chuyện gì, anh cũng không lùi bước.”_Vương Tuấn nắm chặt tay Dương Hạo_: “Dương Họa, đời này cho dù có xảy ra chuyện gì, anh cũng không muốn lại mất đi em lần nữa.”

-“Có cái gì, em cũng sẽ cùng anh. Cho dù ba mẹ không đồng ý chúng ta ở chung một chỗ, em vẫn sẽ…, tuyệt đối không buông tay anh ra.”

Dương Hạo cầm lại tay Vương Tuấn, gật đầu.

***

Chuyện xuất quỹ vẫn luôn chiếm lấy đầu óc Dương Hạo. Mỗi lần thấy ba mẹ, tâm đều nhấc đến cổ họng, tính toán làm sao nói cho ba mẹ biết mới có thể tiếp nhận mình và Vương Tuấn tốt hơn.

-“Hạo Hạo, con có phải có chuyện gì muốn nói không?”

Dù sao cũng là con ruột của mình, trong đầu Dương Hạo có chuyện gì, mẹ Dương cũng có thể nhận ra.

-“À, …khụ, không có gì. Tối hôm qua gặp ác mộng mất ngủ, hôm nay có chút không tập trung được tinh thần.”_Dương Hạo phục hồi tinh thần lại, nói dối.

Mẹ Dương gắp đùi gà bỏ vào chén Dương Hạo_: “Ăn cơm tối xong đi ngủ một giấc đi, mẹ nói cha xế chiều đi giải trí nông thôn trông coi.”

Dương Hạo gật đầu.

-“Đúng rồi, xế chiều mẹ dẫn Đô Đô đi cặp sách mới. Hiện tại cái cặp sách kéo kia rất thịnh hành, mẹ thấy mấy đứa nhỏ cũng dùng cái này, mẹ mua cho Đô Đô một cái..”

Đô Đô ở một bên ngoan ngoãn ăn cơm nghe bà nội nhắc đến chính mình, lập tức thẳng lưng, cầm lấy muỗng đút vào miệng hai muỗng cơm, ánh mắt cười híp lại, đầu nhỏ gật một cái_: “Đô Đô tự mình ăn cơm. Đô Đô ngoan nhất, bà nội thích Đô Đô nhất. Bà nội mua cho Đô Đô cặp sách mới.”

Đô Đô vừa mở miệng,  toàn bộ sự chú ý của mẹ Dương lập tức bị bé thu hút, gắp thức ăn vào trong chén Đô Đô, liền bắt đầu một bên trêu chọc bé, một bên uy bé ăn cơm.   

Một bữa cơm ăn xong, Dương Hạo cũng không cảm nhận được mùi vị gì. Cũng may mẹ Dương đều chú ý đến Đô Đô, cơm nước xong liền dẫn theo Đô Đô đi ra ngoài, cũng không có tiếp tục truy hỏi Dương Hạo.

Dương Hạo lúc này một mình nằm ở trên giường mới thở phào một hơi dài nhẹ nhõm.

Khó được lúc thanh nhàn, Dương Hạo lấy di động ra gọi điện thoại cho Vương Tuấn.

Nhưng không giống như lúc trước, điện thoại của Dương Hạo một giây Vương Tuấn liền nghe máy. Lần này vang lên thật lâu, đối phương cũng không có nghe điện thoại.

Chẳng biết tại sao, trong lòng Dương Hạo đột nhiên có dự cảm xấu.

Cảm giác giống như chính mình ngày đó trước khi trọng sinh, không khỏi hoảng hốt cùng tuyệt  vọng.

Dương Hạo vỗ vỗ mặt mình, nghĩ thầm đại khái gần đây áp lực quá lớn nên loạn tưởng.

Vậy nên Dương Hạo lại tiếp tục nhấn nút gọi, chờ trong chốc lát đối phương vẫn như cũ không nghe máy.

Dương Hạo cũng không biết tại sao, chưa từ bỏ ý định tiếp tục nhấn gọi lại.

Có lẽ Vương Tuấn có việc gì gấp không đem theo điện thoại…Hoặc là y hiện tại đang bận rộn còn không kịp nghe điện thoại…

Trong đầu Dương Hạo càng tìm các loại lý do như vậy cho việc Vương Tuấn không nghe điện thoại, trong lòng lại càng bối rối. Chính mình nghĩ không thông, chính là cần phải đem cú điện thoại gọi thông mới được…

Trong lúc đầu óc Dương Hạo còn mơ hồ, điện thoại của Vương Tuấn đột nhiên được tiếp nhận.

Ánh mắt Dương Hạo sáng lên, đang chuẩn bị nói chuyện ——-

-“Tuấn, tôi biết người cậu yêu là tôi.”

Trong điện thoại truyền đến thanh âm vừa xa lạ lại quen thuộc.

Dương Hạo không chút suy nghĩ, trong đầu liền theo bản năng đưa ra đáp án, cái thanh âm này là của Dịch Thiển.

Dịch Thiển, Dịch Thiển…

Dương Hạo trong lúc nhất thời phân không rõ mình rốt cuộc là đang ở quá khứ hay hiện tại.

Hoặc là nói hắn không rõ chính mình đã từng chết qua một lần hay chưa.

Đây tất cả đều giống như ngày đó trước khi chết, hắn thấy Vương Tuấn cùng Dịch Thiển ở chung một chỗ…

Khi đó tim hắn hoàn toàn lạnh băng.

Hắn biết tình cảm của Vương Tuấn đối với hắn là cái dạng gì, cũng không có hoài nghi, nhưng mà ngày đó đời trước chính là cơn ác mộng đối với Dương Hạo. Mặc dù hắn có kiên cường đi nữa, có thể đối với Vương Tuấn kể lại ngày đó xảy ra chuyện gì. Nhưng ngày đó là đả kích đối với hắn, có thể nói cả đời cũng sẽ lưu lại bóng ma trong lòng.

Bình thường không đụng đến hắn cũng không có chuyện gì, nhưng nếu đã có kinh nghiệm một lần, Dương Hạo sẽ nhớ lại thống khổ ngày đó.

Mất đi Vương Tuấn lại mất đi Đô Đô.

Dương Hạo cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, nhắm hai mắt lại, lẳng lặng nghe thanh âm trong điện thoại truyền đến, Dương Hạo cách điện thoại, cũng không biết bên kia là cái dạng gì.

Không biết Vương Tuấn tại sao phải cùng trước kia ở chung một chỗ, cũng không biết bọn họ bây giờ đang ở chỗ nào, nói những thứ gì.    

Chỉ có thể thông qua đôi ba câu trong điện thoại để phán đoán.

-“Tuấn… Trong lòng tôi vẫn còn có cậu. Trước kia là do tôi, hiện tại tôi đã trở về, chúng ta lại tới với nhau.”_Trong thanh âm Dịch Thiển bày ra hối hận cùng thâm tình, cho dù Dương Hạo không thấy được gã, cũng có thể ra bộ dạng thâm tình và chân thành nhìn Vương Tuấn của gã hiện tại.

-“Dịch Thiển…”_Trong điện thoại truyền đến thanh âm của Vương Tuấn.

-“Ừm.”

-“Chúng ta đã qua đi. Tôi hiện tại đã có người yêu của mình cùng bảo bối. Tôi hy vọng cậu có thể tìm được một người thật lòng yêu cậu.”

Vương Tuấn mặc dù nói khách khí nhưng trong giọng nói cũng rất vô tình.

-“À… thật sao… người yêu? Là cái người mở giải trí nhà nông kia?”

-“Mới vừa rồi điện thoại cậu luôn kêu là do hắn gọi đến?”

-“Vương Tuấn tại sao cậu không dám nhận điện thoại của hắn? Cậu chột dạ cái gì?”

-“Sợ hắn biết cậu đang ở chung một chỗ với ta?”

-“Ha ha ha ha ha… Vương Tuấn, người yêu cậu dường như cũng không phải rất tin tưởng cậu đi?”

-“Hay là cậu có gì gạt hắn?”

Đột nhiên trong điện thoại truyền đến âm thanh hỗn loạn, điện thoại cứ như vậy không chút nào báo trước bị dập tắt…

Trong phòng nhất thời an tĩnh, Dương Hạo yên lặng chỉ có nghe được thanh âm hô hấp của chính mình.

Dương Hạo từ từ mở mắt. Tất cả bối rối lúc trước toàn bộ đều biến mất, thay vào đó là bất an.

Mình là người đã chết qua một lần, những chuyện này còn có gì đáng sợ.

Hắn tin Vương Tuấn, bất kể Dịch Thiển gâp sức ép như thế nào, hắn cũng tin tưởng tình cảm của Vương Tuấn đối với hắn. Hắn cũng tin tưởng Vương Tuấn có thể tự mình xử lý tốt chuyện này.

Nghe được đối thoại của Dịch Thiển cùng Vương Tuấn, Dương Hạo hiện tại ngủ không yên rồi.

Hắn đứng dậy đi giải trí nông thôn nhìn thử  một chút.

Ở trên đường đi đến giải trí nông thôn, trực giác của Dương Hạo nói cho hắn biết hôm nay còn có chuyện gì đó xảy ra.

Nghĩ đi nghĩ lại, Dương Hạo bước chân tăng nhanh một chút, sợ đi trễ bỏ qua cái gì.

Qủa nhiên không ngoài suy đoán, Dương Hạo đi tới trước cửa giải trí nông thôn liền phát hiện ba chiếc xe sang trọng bình thường khó nhìn đến đỗ ở đó.   

Dương Hạo dừng bước lại, đem biển số xe nhìn một lần lặng yên ghi nhớ ở trong lòng.

Dương Hạo nhìn thoáng qua không nhìn thấy ba, liền đi tới gian phòng trước mặt, vừa lúc gặp phải tiểu Trương đi ra.

-“Tiểu Trương, ba của tôi đâu?”

Tiểu Trương chỉ gian phòng thứ ba đếm ngược lại, _: “Dương đại thúc ở bên trong, vừa rồi mới tới mấy người khách, bọn họ đi vào nói chuyện.”

Dương Hạo nhịn không được nhăn mày, bước nhanh đến gian phòng kia.

Thanh âm của ba Dương rất lớn, cách gian phòng cũng có thể nghe được tiếng của ông.

Dương Hạo đơn giản nghe được, ba đang khen chính mình.

Người ở bên trong không biết nói những thứ gì, ba Dương liền cười lớn._: “À, cháu của tôi sao, gọi là Đô Đô, rất ngoan.”

Dương Hạo nghe được nhũ danh của con trai, trong lòng nổi lên cảm giác kỳ quái. Hắn không kịp suy nghĩ cái gì nhiều, tay cầm nắm cửa vặn một cái, mở cửa.

-“À, Đô Đô sao, tên thật dễ thương.”

Dương Hạo vào cửa đồng thời vừa lúc nghe được những lời này.

Người nam nhân kia đưa lưng về phía Dương Hạo, hắn không thấy rõ diện mạo của gã, thậm chí thanh chí thanh âm của gã hắn cũng chưa từng nghe qua.

Nhưng sắc mặt Dương Hạo lập tức thay đổi…

Bởi vì người kia phát âm kẹp chặt hai chữ Đô Đô, hắn đời này không bao giờ quên được…