Có lẽ là vì lúc trước tuyên truyền vô cùng tốt, giải trí nông thôn của Dương Hạo sau khi khai trước sinh ý cũng không tồi. Xế chiều mỗi ngày, buổi tối căn bản đều có khách đến ăn cơm.
Hơn nữa hiện tại chất lượng cuộc sống của mọi người của cao. Mọi người ở xung quanh làm tiệc sinh nhật, tiệc rượu đầy tháng con… Tất cả đều nguyện ý tốn chút tiền đi giải trí nông thôn để làm bàn tiệc.
Dương Hạo nơi này phong cảnh đẹp, có sân lớn, người mỗi tháng đến mở tiệc không ít.
Mắt thấy nhà Dương Hạo làm ăn càng ngày càng phát đạt, người đỏ mắt cũng càng ngày càng nhiều.
Chú Hai của Dương Hạo kể từ khi khi bắt đầu mở giải trí nông thôn, chỉ có ở ngày làm tiệc rượu bọn họ mới tới, còn những lúc khác căn bản sẽ không đi tới giải trí nông thôn nhìn một chút.
Dĩ nhiên chú Hai của hắn có tâm tư gì, Dương Hạo dĩ nhiên rõ ràng. Hơn nữa bản thân Dương Hạo cũng không thích gã, có tới hay không cũng chỉ là một chuyện. Tới thì phải đối phó với gã, không đến càng tốt.
Bởi vì làm ăn không tệ lắm, Dương Hạo lại mời hai vị đầu bếp cùng vài công nhân lao động đơn giản. Hiện tại hắn cũng không cần tiếp tục tại trong phòng bếp bận rộn nữa, lúc rãnh rỗi liền chào hỏi khách khứa, hỗ trợ làm vài việc khác.
Dĩ nhiên để Dương Hạo quyết tâm hơn nữa mà tuyển những người này, trong đó cũng không thể bỏ qua công lao của Vương tổng.
Dù sao mỗi lần tới đều thấy người yêu tự mình ở trong phòng bếp bận rộn không thể rời ra, Vương tổng tài đại khí thô thấy vợ cực khổ như vậy, đương nhiên là không vui.
Vừa mới bắt đầu Dương Hạo tính toán tiết kiệm sống chết cũng không đồng ý tuyển thêm nhiều người nữa, nhưng sau lại bị Vương Tuấn ở trên giường giằng co mấy lần, Dương cũng không thể không đồng ý. Một ngày đứng đau lưng cảm giác thật sự là không tốt.
Giải trí nông thôn thêm nhiều trợ thủ, Dương Hạo cũng thanh nhàn hơn rất nhiều.
Nửa tháng trước, giải trí nông thôn nhận đặt tiệc mừng sinh nhật, hôm nay là tiệc cả ngày. Nhóm nhân viên nữ của giải trí nông thôn từ xế chiều hôm qua liền bắt đầu làm việc tất bật lên.
Thiến Thiêu đang quét sân nhìn thấy, đối với Dương Hạo cười_: “Ông chủ, sớm a.”
Dương Hạo làm người rất khách khí, mặc dù là ông chủ, nhưng đối với tất cả nhân viên đều rất tốt, bình thường lúc không có chuyện gì cũng sẽ giúp đỡ làm không ít việc. Trong giải trí nông thôn từ trên xuống dưới, mọi người đều thích ông chủ này.
Dương Hạo hướng nàng cười cười_: “Hôm nay nhiều người, lại phải bận rộn một ngày.”
-“Nhiều người cũng phải a. Nếu như mỗi ngày đều rảnh rỗi, đến lúc đó không có tiền lương để phát, mọi người mới sẽ muốn khóc đó. Giống như chúng ta trên có mẹ già tám mươi tuổi, dưới có tiểu hài tử khóc đòi ăn, dĩ nhiên lại càng không thể nhàn rỗi được rồi.”
Thiến Thiến là người rất hoạt bát, thuận miệng liền cười đùa.
Dương Hạo cũng vui vẻ tiếp lời_: “Nếu thật như vậy, tôi dù có bán mình cũng phải trả tiền lương rồi.”
Nói đùa lại nói đùa, Thiến Thiến lập tức nghiêm chỉnh lại, nàng dừng động tác trên tay, nhìn Dương Hạo_: “Tôi trước kia cũng đã từng làm ở giải trí nông thôn khác, vẫn là do ông chủ cậu tốt. Làm việc cẩn thận, hương vị đều ngon, chỗ chơi đùa cũng lớn, giá tiền còn rất hợp lý. Cậu nếu làm ăn không tốt, chúng tôi cũng đều không làm đâu…”
Thiến Thiến có thể nói chỉ là một cô gái trẻ, mặc dù những lời kia vừa nghe giống như vuốt mông ngựa* (~ nịnh bợ), nhưng mà nói cũng thật lòng.
Những lời nói này của Thiến Thiến làm Dương Hạo rất cao hứng. Mở giải trí nông thôn chỉ sợ thanh nhàn không sợ náo nhiệt.
Vừa mới bắt đầu, hắn tâm tư chuẩn bị tính toán giải trí nông thôn làm ăn không tốt, nhưng kết quả nào biết được, cho dù là cảnh khu không cho phép tuyên truyền ra ngoài, nơi này của hắn vẫn là làm ăn rất tốt.
Vừa nghĩ như vậy, Dương Hạo tâm tình vui vẻ hào phóng ra quyết định _: “Tháng này sinh ý không tệ, đến lúc đó tất cả mọi người đều thêm tiền thưởng biết không?”
Thiến Thiến đang quét sân ở một bên liền cao hứng đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên
-“Ông chủ Dương không phải vẫn là rất đẹp trai sao.”_Trương Hiểu, hôm nay vào thành mua những thức ăn cần cho món chính ngày hôm nay, vừa vào cửa liền nghe đến tiếng hoan hô vui vẻ của Thiến Thiến, lập tức nói một câu.
Dương Hạo nghe được thanh âm liền nhìn qua Trương Hiểu.
Lúc này Trương Hiểu mới mở cửa xe, chuẩn bị đem đồ ra.
Hoàng Nghị trực tiếp bước tới, vươn cánh tay ngăn cản cậu, mở miệng nói_: “Vật này nặng, để tôi làm.”
Trương Hiểu lui về sau một bước, có chút lúng túng_: “Cái kia…. Anh đi mua đồ cũng mệt rồi, đi nghỉ ngơi đi, tôi vẫn còn sức.”
Hoàng Nghị mặc dù không giỏi nói chuyện, nhưng mà đối với Trương Hiểu quan tâm vẫn biểu đạt thông qua mấy câu nói vụng về.
Hoàng Nghị đại khái là lần đầu tiên theo đuổi người khác, vẻ mặt rất không được tự nhiên.
Dương Hạo thở dài, Trương Hiểu người này tỉ mỉ thế còn có thể không biết Hoàng Nghị có ý gì sao, cố ý giả vờ không hiểu chẳng phải là cố ý trêu cợt Hoàng Nghị sao.
Qủa nhiên Trương Hiểu ở một bên nhìn bộ dạng Hoàng Nghị rõ ràng là quan tâm cậu nhưng lại không biết làm như thế nào để biểu đạt, trong lòng trực tiếp vui mừng đến nở hoa.
Thấy Trương Hiểu vẫn bất động, Dương Hạo cố ý lớn tiếng gọi cậu_: “Trương Hiểu à, Hoàng Nghị người ta đây quan tâm đến cậu sao, cứ như vậy không hiểu phong tình đâu…”
Bình thường tất cả mọi người đều tùy ý nói giỡn, Thiến Thiến ở một bên cũng hì hì nở nụ cười, cũng không có suy nghĩ nhiều.
Tiếng hô này của Dương Hạo khiến cho Trương Hiểu ngượng ngùng.
Vốn là muốn trêu chọc Hoàng Nghị, hiện tại lại không có trêu được rồi. Trương Hiểu trừng mắt liếc Dương Hạo, không nói gì, lui về sau một bước, nhường chỗ cho Hoàng Nghị.
Hoàng Nghị đem cái hộp lớn ôm vào trong ngực, trong đầu buồn bực đi vào bên trong.
Trương Hiểu không có chuyện gì làm cũng đi theo bên cạnh Hoàng Nghị.
-“Cậu không ngồi nghỉ một lát sao?”_Hoàng Nghị thật lòng, không hiểu phong tình nói ra một câu như vậy.
Trương Hiểu mặt không thay đổi, hừ một tiếng_: “Tôi chính là muốn đi đó.”
Nói xong, Trương Hiểu liếc Hoàng Nghị một cái, phát hiện tầm mắt của người ta đang nhìn chằm chằm phía trước…
Trương Hiểu cong miệng lên, ở trong lòng yên lặng thở dài một hơi…
Các nhân viên nữ của giải trí nông thôn đi làm chuyện của mình, thời gian dần trôi qua, những vị khách cũng chầm chậm đến.
Người Tứ Xuyên dù đi nơi nào cũng sẽ không quên một chuyện đó chính là chơi mạt chược.
Thiến Thiến bọn họ lần lượt tiếp đón khách nhân chu toàn mười mấy bàn, tiếp theo đi pha trà, dọn đồ ăn vặt cho bọn họ.
Người chơi mạt chược đặc biệt mang theo cảm xúc. Dương Hạo đi ngang qua chỗ đó, đã nghe đến một người đàn ông trung niên ở bàn nào đó hô to_: “Đã chờ được ma bính! Ta muốn đánh dấu! (LỲ chẳng biết gì về cái này đâu, mọi người thông cảm nha ~~)
Dương Hạo cười cười, tiếp tục đi ra ngoài.
Dương Hạo đi ra ngoài thật ra thì cũng không có chuyện gì, chỉ là người nào đó hôm nay cũng muốn đến, hắn thuận tiện đi ra xem thử một chút thôi.
Ở bên ngoài chờ đợi, trên đường vẫn không thấy xuất hiện chiếc xe quen thuộc kia. Dương Hạo quay đầu nhìn xung quanh một chút, này vừa nhìn, hắn liền phát hiện ở một cạnh có một bóng người lén lút.
Người nọ cong lưng, đang quay đầu dùng cây nhỏ che mặt gã nhìn lén giải trí nông thôn của Dương Hạo…