Lâm Yến cũng đi tiến Trương Tạp, bởi vì đi cùng Trương Tạp còn có Thư Mộng.
Thư Mộng hôm qua cũng nói lời từ biệt với Lâm Yến, lúc đó Lâm Yến và Thư Mộng ôm nhau khóc, hôm nay Lâm Yến đi tiễn hai người lại ôm nhau khóc lớn một hồi.
Lâm Dịch trốn ở xa nhìn lén bọn họ đi xa, nhưng cũng không dám đi lên, hắn cực kỳ ghét cảm giác phân ly, bởi vậy hắn len lén nhìn Trương Tạp và Thư Mộng vừa quay đầu vừa rời đi, nước mắt không rõ sao lại chảy ra. - Bồng! Bồng!
Kèm theo tiếng phá không là tiếng nắm tay phét tiết giã trên cọc gỗ thô to, lực lượng cường đại khiến cọc gỗ run lên từng đợt.
A!
Cuối cùng một quyền nện hung hăng trên cọc gỗ, khiến cọc gỗ run lên từng đợt, mà Lâm Dịch cũng ngừng động tác.
Đám tóc dài che khuất khuôn mặt nhỏ khiến nhìn vào không rõ biểu tình hắn ra sao.
Thực sự khó chịu...từ nhỏ lớn lên cùng nhau cùng làm bạn, từ hôm nay trở đi cũng không biết lúc nào mới gặp lại...loại cảm giác này thực sự rất khó chịu...
Thân thể Lâm dịch chậm rãi nằm xuống đất cứ như vậy dang rộng tứ chi, lăng không nhìn lên bầu trời...giọng nói nụ cười của bạn tốt hiện ở trong lòng...
Ai nói tuổi trẻ không hiểu u buồn? Chỉ là bởi vì bọn họ không trải qua mà thôi...
Một lúc lâu sau, Lâm Dịch hít sâu một hơi, từ mặt đất như viên đạn bắn lên!
Trong mắt tinh mang sáng quắc. - Tạp Tử, ta sẽ tới tìm ngươi, nhất định...
Thời gian trôi nhanh, không ai kịp để ý, ngoảnh mặt lại thời gian đã qua lâu rồi.
Hai năm trôi qua, thời gian hai năm Lâm Dịch bắt đầu phát dục rồi, thân cao một mét sáu lúc này đã ngoài mét bảy, thời gian tu hành lâu dài khiến thân thể hắn cực kỳ cân đối, Lâm Cương chỉ bảo tu hành cho hắn luôn chú trọng tới phương diện cân đối, vô luận tốc độ lực lượng thân thể, thể lực đều cân đối, đều có phương pháp tu luyện riêng.
Mà kiện y phục tu hành lúc trước đã hoàn toàn thay đổi, hình thức không khác nhiều vẫn là áo cộc tay màu đen thế nhưng độ dày nâng lên nhiều, mà trọng lượng cũng từ 15kg nâng lên 30kg.
Lâm Cường bắt Lâm Dịch khi tu hành hay không cũng đều phải mặc trên người, hôm nay thân thể hắn đã hoàn toàn thích ứng với bộ quần áo này.
Một ngày mới, Lâm Dịch như bình thường chuẩn bị tới sơn cốc tu hành. Truyện Tiên Hiệp Trà Truyện - Lâm y sư, Lâm y sư!
Ngoài cửa Lâm gia truyền tới một tiếng gọi cấp thiết mang theo vui vẻ, Lâm Cường trong phòng nghe vậy muốn đứng dậy thì cửa đã bị đẩy ra, Khương Phàm vội vã chạy vào.
Lâm Cường có chút kinh ngạc nói: - Chuyện gì mà vội vã vậy a? Ha ha không cần gấp, mời ngồi. - Có tin rồi! Có tin rồi!
Khương Phàm nói có chút hưng phấn. - Có tin gì vậy?
Lâm Cường sửng sốt một chút, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.
Khương Phàm vui vẻ: - Tin tốt cho Dịch nhi a!
Lâm Cường ngẩn người chợt nhớ tới chuyện cầu Khương Phàm ba năm trước. - Thật vậy sao?
Khương Phàm gật đầu cười nói: - Ừm! Vừa nhận được tin tức từ Hi Á thành! Tông Phạm chiến kỹ học viện sang năm chiêu sinh ở Hi Á thành, tộng cộng tuyển ba người! Thời gian báo danh là mồng một tháng ba năm sau!
Lâm Cường trên mặt lộ ra thần sắc vui vẻ, thở phào nhẹ nhõm chân thành nói: - Thực sự phiền ông rồi, cảm ơn rất nhiều.
Khương Phàm cười ha ha nói: - Có là gì chứ? ha ha Dịch Nhi là đứa nhỏ có nghị lực nhất ta từng thấy, là đứa nhỏ trời cao ban cho, tiền đồ của hắn rộng lớn, ngay cả Hi Mạn trấn chúng ta cũng được thơm lây! Ha ha...
Lâm Cường nghe thế cũng nở nụ cười. - Hiện tại là tháng 9 rồi, sang tháng 3 năm sau cũng còn chừng nửa năm. Ta nghĩ chờ một chút qua Bạch Đế khánh (quốc khánh của Bạch Đế đại lục) mới mang Dịch Nhi ra ngoài, dù sao khoảng cách từ đây đến Hi Á thành cũng không xa, để bọn chúng đi sớm một chút cũng tốt.
Khương Phàm suy nghĩ một chút nói.
Lâm Cường nghĩ một lát gật đầu: - Ừm, cứ thế đi, phiền ông rồi. - Ha ha, ngươi nói gì thế? Dịch nhi là người của vũ môn, chuyện của hắn chúng ta tự nhiên phải xuất lực! ha ha...được rồi, thông tri cho ông biết vậy thôi, ta không quấy rối nữa, cáo từ.
Khương Phàm nói xong liền đứng lên.
Lâm Cường cũng đứng lên, cười nói: - Môn chủ đi thong thả, không tiễn.
Khương Phàm cười ha ha phất tay đi ra ngoài.
Đến khi Khương Phàm rời đi, nụ cười trên mặt Lâm Cường dần trở nên buồn bã, theo thói quen ngẩng đầu nhìn bức tranh trên tường, nữ nhân trong tranh vẫn mang theo bộ dạng tươi cười sáng lạn... - Cha...ca ca phải đi sao?
Phía sau một nhiên truyền tới một giong nói thất lạc, Lâm Cường quay đầu nhìn chỉ thấy Lâm Yến đang ở phía sau nhìn mình.
Hiện tại Lâm Yến đã mười ba, tiểu nha đầu cũng đã biến thành tiểu nữ hài, di truyền gen tốt của cha mẹ nên nàng lớn lên cũng vô cùng khả ái, làn da trắng ngần như búp bê.
Vừa rồi vốn đang ngủ trong phòng, Khương Phàm đẩy cửa vào khiến nàng tỉnh giấc, sau đó liền ở trong nghe Khương Phàm và Lâm Cường nói chuyện.
Nghe thấy ca ca sắp rời đi, tiểu nha đầu không khỏi nhớ lại tâm tình khổ sở hai năm trước Thư Mộng tỷ tỷ ra đi để lại cho nàng, trong lúc nhất thời vẻ thất lạc tràn ngập khuôn mặt nhỏ nhắn.
Lâm Cường ngồi xổm xuống, xoa đầu Lâm yến cường nói: - Đúng thế, ca ca muốn ra ngoài học tập. - Ca ca không đi có được không?
Lâm Yến chu miệng, mắt có chút ướt át.
Lâm Cường yêu thương cô con gái này nhất mực, cười nói: - Ca ca lớn rồi, lớn rồi sẽ phải bay nhảy, lẽ nào Yến nhi muốn ca ca con vĩnh viễn không trưởng thành?
Lâm Yến lắc đầu, nhưng khuôn mặt lộ vẻ khổ sở: - Thế nhưng...Yến Nhi không muốn ca ca đi.
Lâm Cường nhéo mũi của nàng nói: - Ca ca đi học trở về lúc nào cũng được mà.
Lâm Yến cúi thấp đầu, biểu tình thất lạc...nàng biết ca ca nhất định phải đi rồi.
Lâm Cường không nhịn được thở dài một tiếng, im lặng...