Chung Cực Nhân Loại

Chương 1: Kiếp Trước Kiếp Này!



Bầu trời trong xanh với những án mây thỉnh thoảng trôi dạt qua nhìn vô cùng yên bình.

Nhưng đó là trước khi thứ mang đến sự tàn phá xuất hiện!
“Bốc…”
Theo một âm thanh kì lạ vang lên, trên bầu trời xanh thẩm kia liền xuất hiện một thiếu niên với mái tóc màu vàng kim nhạt, hai con ngươi của cậu thì đang nhắm chặt, cặp tai nghe chụp tai với họa tiết hình ngọn lửa màu đỏ cùng bộ đồng phục học sinh cao trung nhìn hết sức bình thường nếu thiếu niên này không rơi xuống từ độ cao ngàn trượng so với mặt đất(1 trượng=4,7m).
Điều kì lạ là thiếu niên này đang nhắm tịt đôi mắt lại mà không phản ứng gì với môi trường xung quanh khi cậu đang rơi xuống tốc độ cực nhanh.
Tên của hắn là Tây Hương Thập Lục Dạ hay có thể gọi là Lục Dạ.

Hắn vốn vô cùng nhàm chán với cuộc sống toàn “kẻ yếu” ở thế giới cũ của mình, bỗng nhiên đến một ngày Lục Dạ lại nhận được một lá thư từ trên trời rơi xuống, vì quá nhàm chán và tò mò nên Lục Dạ đã mở nó ra mà không ngần ngại gì cả, sau đó một luồng ánh sáng hiện lên và hắn cứ thế xuyên qua.(Thật ra là trong mạch truyện chính còn nhiều chi tiết nữa trước khi mở thư mà thôi ta kể ra thì dài vl.)
Và ngay khi mới xuyên qua, Lục Dạ vẫn chưa kiệp nhìn nhận hoàn cảnh xung quanh thì một đoạn kí ức nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, với tốc độ tiếp thụ của mình thì rất nhanh tất cả những kí ức đó đều đã được Lục Dạ biết đến.
“Ha hả….Kiếp trước sao? Đúng là vô cùng thú vị.”
Lục Dạ dù vẫn đang rơi từ độ cao ngàn trượng nhưng vẫn cười lớn, đôi mắt từ lúc nào đã mở ra lộ ra sọng trọng con ngươi màu tím đậm hữu thần tràn ngập cảm xúc thú vị.
Đúng vậy, đoạn kí ức mà Lục Dạ vừa nhận được chính là kí ức kiếp trước của cậu.


Kiếp trước cậu cũng là trẻ mồ côi tên là Dạ, cậu được một người sống trong giang hồ nhận nuôi từ nhỏ, thế là đến lúc lớn cậu cũng tiếp quản chức vị của cha nuôi mình, trở thành đại ca của cả một vùng đất cản rộng lớn này.

Tính cách của Dạ vì được cha nuôi giáo dục từ nhỏ nên đều yêu thích tự do tự tại, tìm kiếm thú vui cho mình, ngông cuồng bá đạo mà vẫn không kém phần ôn nhu, đặc biệt cậu vô cùng coi trọng thứ được gọi là tình thân vì từ nhỏ đã chỉ có mình cha nuôi ở bên cạnh.
Cũng vì tính cách như vậy mà cậu và cả cha nuôi đã đắc tội rất nhiều người, thế là vào một ngày mưa bão bọn người đó đã lập kế hoạch bắt cóc bằng hữu của Dạ cũng như là mẹ nuôi của hắn, điều này khiến Dạ vô cùng tực giận, hắn thà mình bị chém muôn nhát cũng không chấp nhận người thân bị tổn thương và cả cha nuôi hắn cũng vậy.

Thế là Dạ liền kêu gọi tất cả anh em quyết một trận sống mái với mấy tên kia, tất nhiên là với cách chiến đấu điên cuồng không sợ chết của mình cùng với sức của các anh em khác thì kẻ thù của họ cũng rất nhanh bị lui bại.
Cứ tưởng mọi truyện sẽ kết thúc thì bọn chúng lại móc ra vô số vũ khí nóng bắn chết vô số anh em khác, nhìn từng người anh em của mình ngã xuống cậu như muốn phát điên lên, đôi mắt đỏ ngầu hiện lên từng tơ máu, cậu nhặt lên một quả lựu đạn mà bọn kẻ thù có vẻ đã xơ xảy làm rớt , nắm chặt quả boom trong tay, cậu liếc nhìn những người anh em còn sống sót và bố nuôi của mình.

Trong mắt họ hiện giờ chỉ còn là sự điên cuồng vô hạn, họ nhìn cậu rồi gật đầu kiên quyết.

Sống thì cùng sống, chết thì phải kéo theo vài cái nệm lưng!
“Ahhhh…”Với suy nghĩ như vậy, Dạ liền dứt khoát rút cò quả boom ra, dồn hết sức bình sinh của mình vào đôi chân mà chạy như điên về phía kẻ thì dù cơ thể có bị bắn phá vô số nhát đạn thì cậu vẫn không dừng lại.
“Bùm!!!”
Kết thúc hồi ức.
“….”
“Đánh boom liều chết sao? Sao cái chết của bổn đại gia lại nhảm như thế này!!”Quay trở lại với hiện thực, Lục Dạ sau khi xem xét hết kí ức liền mở giọng như giểu cợt, nhưng nếu để ý kỉ ta sẽ thấy đôi mắt cậu lướt qua một tia sáng nguy hiểm.
“Vụt….vụt…”Tiếng gió gào thét bên tai khiến Lục Dạ chú ý được mình đang sắp tiếp đất rồi, cậu chỉ còn cách mặt đất tầm vài chục trượng nữa mà thôi.
“Ha hả….ta cũng nên cho thế giới này một màn xuất hiện hoành tráng chứ nhỉ…hahaha!!!”Cất giọng cười to, Lục Dạ liền xoay người một cái trên không trung rồi giơ cao chân mà tung một cước xuống, Lục Dạ canh thời gian cực kì chuẩn khiến cho chân cậu vừa mới rơi xuống đã đụng vào mặt đất cứng rắn ở dưới.
“Ầm….Rầm….Răng rắc…”Khác với suy nghĩ của nhiều người, với lực rơi dù đá xuống nhưng thứ bị vỡ tan lại là mặt đất, chỉ thấy mặt đất giờ đây đã nhấc lên từng cơn chấn động, khu vực xung quanh 100m cũng theo cú đá của cậu mà chấn đến vỡ nát, xới tung lên.
Nói ra chắc cũng chẳng ai tin một cơ thể nhìn nhỏ yếu như vậy lại có sức mạnh phá nát cả sơn hà.
“Không biết đây là thế giới nào nhỉ, nếu mà chán hơn Litter Garden thì bổn đại gia cũng không cần đến đâu!”Mặc kệ hoàn cảnh xung quanh bị phá hủy nặng nề, Lục Dạ vẫn vui cười vuốt tóc mà lẩm bẩm.

Qua kí ức của kiếp trước thì hắn cũng biết được sau khi mở bức thư thì mình đáng lẽ phải xuyên qua Litter Garden với hai người khác nữa nhưng mà bây giờ hắn lại xuất hiện ở cái nơi này một mình.
“Keng, vì kí chủ đã thúc tỉnh kí ức kiếp trước, Chung cực nhân loại hệ thống bắt đầu kích hoạt!”
“Đang bắt đầu nhận chủ: 10 9 8 7…4…2”
Đang lúc Lục Dạ nhìn xung quanh để tìm kiếm thêm thông tin thì bất chợt một âm thanh lạ lẫm có đôi phần máy móc liền vang lên trong đầu cậu, nghe được âm thanh này khiến Lục Dạ hơi sững sờ vài giây đầu rồi bật cười ha hả trong mắt lóe lên tia sáng thú vị.
“Hệ thống? Để bổn đại gia xem ngươi làm được gì nào!!”
“Keng, nhận chủ thành công, chúc mừng kí chủ trở thành chủ nhân của Chung cực nhân loại hệ thống.”
“Xin chào kí chủ.”
Theo một âm thanh thánh thót vang lên, một tiểu loli với mái tóc màu bạch kim, kích cở chỉ to bằng nắm tay của hắn, mắt to lắp lánh, mi cong, mũi quỳnh, đôi môi đỏ hồng chúm chím, làn da trắng hồng hào cùng hai lúm đồng tiền khiến nàng nhìn vô cùng dễ thương, người mặc một bộ bạch y màu trắng toát cao quý, tiểu loli xuất hiện lơ lửng giữa không trung trước mặt Lục Dạ.

“Hửm, Loli phiên bản siêu nhỏ sao?”Nhìn thấy tiểu hư ảnh này Lục Dạ liền không nhịn được tò mò mà vươn tay bắt lấy nàng, rồi dùng tay nhào nặng mặt của nàng thậm chí là sờ vào những chỗ không nên sờ nữa chứ.
“Không tệ, dù nhỏ nhưng vẫn rất mềm a!!”Lục Dạ vừa sờ mó vừa cảm thán, biểu cảm rất là đòi ăn đòn.
“Kí chủ ngươi là biến thái sao, ta thế nhưng là khí linh của hệ thống!”Thấy mình bị Lục Dạ sờ mó như thế, tiểu loli liền đỏ bừng mặt cảnh cáo hắn.
“Ha hả, vậy là ngươi vẫn chưa biết tính cách của bổn đại gia sao? Vậy để ta giới thiệu cho ngươi biết nhé siêu nhỏ tiểu loli.

Bổn đại gia là Tây Hương Thập Lục Dạ ngươi có thể gọi ta công tử đi, ta thế nhưng là vô đạo đức, suy đồi, biến thái, thiếu văn minh và tàn nhẫn, đủ các tiêu chuẩn để ta không thể nào cứu chữa được nữa, nên nhớ phải cẩn thận đấy, nếu ngươi không cẩn thận thì một ngày nào đó bổn đại gia chưa chắc sẽ nhịn được đâu nha.”Nhìn tiểu loli siêu mini trước mặt này, Lục Dạ liền giõng giạt giới thiệu về mình một cách không giống ai.

Rồi còn nhìn về phía tiểu Loli với ánh mắt thèm thuồng nữa chứ.
“Hệ thống, ngươi rốt cuộc đã chọn tên biến thái nào thế này!!”
“Haha…haha…”
Nhìn tiểu loli run lẩy bẩy la lớn oán trách hệ thống, Lục Dạ liền thú vị ôm bụng cười lớn.
“Chủ nhân biến thái, ngươi có thể xem ta là khí linh của Chung Cực Nhân Loại Hệ Thống, từ nay sẽ đảm bảo phụ tá cho ngươi!”
“Có thể xem thôi sao, vậy là ngươi không phải khí linh rồi, nói cho bổn đại gia ngươi là gì nhanh lên!”
“Chủ nhân hiện tại vẫn chưa đủ quyền hạn để biết!”
“Không nói ta vứt ngươi!”
“Ngươi….ngươi hiếp người quá đáng…”
Tiểu Loli phải mất rất lâu mới bình tĩnh lại, mà chỉ trò chuyện cùng Lục Dạ vài câu thôi đã khiến nàng như muốn nổ tung tại chổ liều chết với tên chủ nhân khốn khiếp này.
“Được rồi được rồi, không nói thì thôi, bổn đại gia không hỏi ngươi là được chứ gì.

Mini loli ngươi tên là gì vậy hả?”
“Đừng gọi ta là mini loli nghe nó xúc phạm quá đấy, rõ ràng của người ta cũng đâu có nhỏ lắm đâu.”
“Còn tên thì ta vẫn chưa có, mời chủ nhân ban tên cho!”
Nhìn thần ảnh tiểu loli này gần như sắp bị hắn làm tức khóc, nên Lục Dạ cũng không trêu đùa nàng nữa.

Tiểu Loli nãi thanh nãi khí u oán nhìn Lục Dạ hồi đáp, nhưng đôi mắt nàng lại lóe lên sự chờ mong vào cái tên của mình.
“Vậy gọi ngươi là Nguyệt nhi đi, rất phù hợp với ngươi đó nha.”
“Hihi, đa tạ kí chủ ban tên.”
Nghe được cái tên mà Lục Dạ đặt cho, Nguyệt nhi liền vui vẻ quên luôn cả việc bị hắn trêu chọc hồi nãy.
“Vậy cái hệ thống chung cực gì gì đó có tác dụng gì?”

“Là Chung cực nhân loại hệ thống!!”
“Ừ ừ, rồi bây giờ nói cho ta biết được chưa.

Mà với lại đây là thế giới nào vậy hả?”
“Kí chủ hiện đang ở tu tiên giới, còn hệ thống tên là Chung cực nhân loại.

Tên như ý nghĩa, hệ thống chỉ dành cho nhân loại mà thôi, nếu kí chủ sau này có huyết mạch của chủng tộc nào khác thì hệ thống sẽ tự động rời bỏ ngươi mà đi.

Không chỉ vậy nếu kí chủ tu tiên thì chỉ có thể đạt tới cảnh giới độ kiếp mà thôi, nếu tiến thêm thì sẽ là tiên nhân mà tiên nhân thì không phải là nhân loại nữa rồi.”
Nghe được câu hỏi của Lục Dạ, Nguyệt nhi cũng bắt đầu nghiêm túc giải thích cho hắn.
“Tu tiên giới sao? Thú vị đấy haha….Còn về cái gì tiên nhân, rồi độ kiếp gì đó ta mới không thèm tu luyện mấy cái nhàm chán như vậy.”
Biết mình đang ở tu tiên giới khiến cho Lục Dạ cũng khá hài lòng, còn về việc tu tiên thì dù có cho hắn tiền thì hắn cũng không làm.

Tu tiên phải vứt bo thất tình lục dục các kiểu, rồi toàn là vạn năm lão xử nam thôi thì ai mà muốn, qua kí ức kiếp trước thì Lục Dạ cũng biết được trong mạch truyện chính, mình thế nhưng là gánh team từ đầu đến cuối mà vẫn là xử nam làm hắn thật sự vô cùng khó chịu.

Với lại hắn cũng muốn xem thử tiên nhân là mạnh như thế nào, có chịu được một quyền của hắn hay không.
“Kí chủ có suy nghĩ như vậy thật sự là rất tốt.

Hệ thống sẽ giúp kí chủ chở thành nhân loại mạnh nhất, đạp tiên nhân dưới chân như ăn cơm bữa.”
“Hiện giờ hệ thống chỉ mới thức tỉnh nên đang ở cấp 1 vì vậy chỉ mới có chức năng nhiệm vụ thôi, chỉ cần kí chủ mạnh lên thì sẽ có thể mở khóa thêm nhiều công năng khác.”
Nguyệt nhi cũng vỗ tay khen hay mà khích lệ Lục Dạ.

Nàng cũng bắt đầu giải thích công năng hiện giờ của hệ thống.