Chứng Cứ Không Tiếng Động

Chương 29: Hồ Sơ

Edit: Ling

"Chị ơi.*"

*Vì từ chương này trong raw đã ghi rõ là Lôi Mục Dương gọi Nguyễn Vi là chị nên bắt đầu từ chương này mình sẽ đổi ngôi xưng nhé.

Nguyễn Vi ngây người ra nhìn trần nhà, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng nói của Lôi Mục Dương mới khôi phục tinh thần. Cô kinh ngạc phát hiện ra, không biết từ lúc nào mình đã nước mắt giàn giụa.

Lôi Mục Dương để chân trần đi thẳng đến trước mặt Nguyễn Vi. Cậu ngửa đầu ngơ ngác nhìn Nguyễn Vi.

"Chị ơi, bố em không còn nhiều thời gian nữa, chị có thể giúp bố em không?"

Nguyễn Vi lau sạch nước mắt. Cô ngồi xổm xuống ôm lấy Lôi Mục Dương: "Em yên tâm, chị nhất định sẽ dốc hết toàn lực để điều tra ra chân tướng! Em hãy tin chị!"

Lôi Mục Dương nở một nụ cười hiếm hoi. Cậu thỏa mãn gật đầu: "Em tin chị."

Nói xong, Lôi Mục Dương liền nằm nhoài lên vai Nguyễn Vi lần thứ hai nặng nề ngủ thiếp đi. Một người từ Bạch thành đến Đông Thành, rồi trong suốt 722 ngày cả ngày lẫn đêm, Lôi Mục Dương thật sự đã quá mệt mỏi.

Một lần nữa ôm Lôi Mục Dương về giường, Nguyễn Vi lấy điện thoại di động của mình cài đặt đếm ngược 28 ngày. Nhìn những con số nhanh chóng biến đổi, bước chân Nguyễn Vi cũng trở nên nhanh hơn.

Vừa ngồi lên taxi, Nguyễn Vi đã bấm số điện thoại của Đường Nguyên Triết.

"Đội phó Nguyễn, có chuyện gì không?" Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Đường Nguyên Triết mang theo sự ngái ngủ.

"Xin lỗi đã quấy rầy cậu." Nguyễn Vi nghe thấy tiếng ngáp của Đường Nguyên Triết thì có chút xấu hổ.

Đường Nguyên Triết vỗ vỗ mặt mình để tỉnh táo hơn: "Không sao, muộn thế này rồi cô còn gọi cho tôi, có chuyện gì xảy ra sao?"

"Tôi cần sự giúp đỡ của cậu." Nguyễn Vi cực kỳ khẩn thiết nói.

Đầu bên kia điện thoại, Đường Nguyên Triết nghe Nguyễn Vi nhờ cậy khẩn khoản như vậy có một chút hoảng hốt không tên: "Cô từ từ nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."

"Lôi Bằng là vô tội, tôi muốn kiểm tra hồ sơ vụ án này, cậu có thể giúp tôi không?"

Đường Nguyên Triết cũng đoán được lời nhờ cậy của Nguyễn Vi liên quan đến Lôi Bằng nhưng cậu không đoán được Nguyễn Vi sẽ chắc chắn Lôi Bằng vô tội như vậy: "Đội phó Nguyễn, tại sao cô lại khẳng định như vậy? Lẽ nào cô phát hiện bằng chứng nào sao?"

Nguyễn Vi trong tay còn siết chặt di thư của Lôi Bằng. Cô kiên định gật đầu: "Như vậy đi, bây giờ cậu hãy ra ngoài. Tôi sẽ đợi cậu ở quán cà phê hôm nay, đến lúc đó cậu sẽ biết."

Đường Nguyên Triết bắt đầu hành động ngay lập tức, nhanh chóng thay quần áo rồi cưỡi xe gắn máy của mình một đường lao nhanh tới quán cà phê, Nguyễn Vi đang ở cửa quán cà phê chờ cậu.

"Đã làm phiền cậu rồi." Nhìn Đường Nguyên Triết dáng vẻ phong trần mệt mỏi như vậy, Nguyễn Vi áy náy nói.

Lấy mũ bảo hiểm xuống, Đường Nguyên Triết hất tóc: "Không sao, có điều trước khi tôi giúp cô, cô có thể nói qua cho tôi mọi chuyện được không?"

Nguyễn Vi đem di thư của Lôi Bằng đưa cho Đường Nguyên Triết. Đường Nguyên Triết càng xem càng giật mình, mãi đến tận khi xem xong trang cuối cùng, cậu đã trợn mắt há mồm không nói ra được một câu nào.

"Lúc trước khi Lôi Bằng bị tạm giam có quen một người bạn. Khi đó lên anh ta đã viết di thư này, mãi đến khi hai lần thẩm vấn bị phán tử hình, bị chuyển đến phòng biệt giam, anh ta đã đem di thư này giao cho người bạn đó." Nguyễn Vi thấy Đường Nguyên Triết xem xong di thư liền giải thích.

"Đổng Bình Văn ở trong tù gặp được người bạn này của Lôi Bằng? Có điều Đổng Bình Văn vì sao lại đem chuyện này nói cho cô vậy? Không có khả năng là xuất phát từ lòng tốt chứ?" Đường Nguyên Triết nhớ tới suy đoán của Nguyễn Vi hôm nay ở quán cà phê, bây giờ tất cả đều chứng minh suy nghĩ của Nguyễn Vi.

"Hắn đương nhiên không phải bởi vì đột nhiên có lương tâm. Hắn chẳng qua là muốn trả thù tôi mà thôi." Nguyễn Vi cười lạnh nói.

"Trả thù?" Đường Nguyên Triết không rõ, hỏi lại.

"Lôi Bằng bị oan, cho nên dù hắn qua hai lần xét xử được xử án treo thì cũng không thay đổi được việc có người không muốn tha cho hắn. Nên Lôi Bằng cuối cùng vẫn là sẽ phải chấp nhận án tử hình. Đổng Bình Văn chính là suy nghĩ rõ ràng điều này, hắn cố ý để tôi biết chuyện này bởi vì hắn biết tôi nhất định sẽ không chỉ đứng nhìn. Nhưng hắn cũng tin chắc tôi không cứu được Lôi Bằng, cuối cùng chuyện này nhất định sẽ biến thành cái gai vĩnh viễn trong lòng tôi." Nguyễn Vi hồi tưởng đến lời nhắc nhở ngày hôm nay của Đổng Bình Văn mà lạnh nhạt nói.

Cô đã sớm biết đây là cái bẫy của Đổng Bình Văn. Cô cũng biết mục đích của Đổng Bình Văn, nhưng Nguyễn Vi không có cách nào, bởi vì Đổng Bình Văn thật sự đã nhìn thấu cô, hắn biết Nguyễn Vi nhất định sẽ không ngồi yên mà không để ý đến.

"Người này thật là ác độc." Đường Nguyên Triết nói một cách căm hận.

"Bây giờ điều này không còn quan trọng nữa, mà quan trọng là, chúng ta phải cứu được Lôi Bằng."

Đường Nguyên Triết gật đầu tán thành, nhưng cậu chợt nhớ tới một vấn đề: "Đội phó Nguyễn, cô nói có người không tha cho Lôi Bằng, chẳng lẽ đó là đội trưởng Mã Sâm của chúng ta sao?"

Nguyễn Vi không trả lời, nhưng sự im lặng của cô chính là đáp án tốt nhất: "Thế nên tôi cần sự giúp đỡ của cậu. Mã Sâm nhất định sẽ ngăn cản chúng ta lật lại vụ án, cậu có thể giúp tôi không?"

Đường Nguyên Triết nghe vậy thì suy nghĩ chốc lát. Chuyện này với cậu cũng không phải chuyện đơn giản, dù sao Mã Sâm cũng là người lãnh đạo trực tiếp của cậu, một khi Mã Sâm biết hành động của cậu và Nguyễn Vi, vậy cuộc sống tương lai của cậu khẳng định sẽ không dễ chịu rồi.

"Đi theo tôi." Cuối cùng, Đường Nguyên Triết cũng đưa ra quyết định.

Cậu vẫn luôn nhớ tới lúc ban đầu khi ở trên xe, cậu và Nguyễn Vi cùng với Trương Ức An, ba người bọn họ đã nói.

Nguyễn Vi cùng Trương Ức An tin tưởng cậu, Đường Nguyên Triết cũng tin tưởng mình

----

Đường Nguyên Triết mang theo bát mì sợi cùng một cốc trà sữa đi vào văn phòng quản lí nhân sự. Lưu Hồng đang buồn bực chán nản lướt qua các trang web mua sắm, mãi đến tận khi nghe thấy tiếng gõ cửa, Lưu Hồng ngẩng đầu lên, thấy người đến là Đường Nguyên Triết thì lộ ra vẻ mặt mừng rỡ.

"Sao anh lại đến đây?" Lưu Hồng hào hứng để điện thoại di động xuống chạy tới trước mặt Đường Nguyên Triết.

"Cảm ơn cô lúc buổi chiều hôm nay đã để cho tôi tra tư liệu. Tôi đặc biệt mua thức ăn khuya cảm ơn cô." Đường Nguyên Triết vừa nói vừa lấy ra trong túi một cái bát đựng mì sợi cùng trà sữa, "Không biết cô thích ăn cái gì nên tôi mua mấy thứ con gái hay ăn, hi vọng cô sẽ thích."

Thậm chí Đường Nguyên Triết còn nhiệt tình giúp Lưu Hồng mở nắp hộp, mùi thơm ngay lập tức tràn căn phòng nhỏ.

"Thơm quá." Lưu Hồng ngửi mùi thơm thở dài nói. Đường Nguyên Triết giúp cô rút đũa. Lúc nhận đũa, Lưu Hồng lén liếc nhìn Đường Nguyên Triết, gương mặt không nhịn được thẹn thùng.

"Ăn đi." Đường Nguyên Triết ấm áp cười nói, "Nguội sẽ ăn không ngon đâu."

Lưu Hồng gắp một viên chả cá lên, nhưng ngay lúc muốn ăn viên chả cá đó, cô đột nhiên thay đổi chủ ý đem chả cá đưa tới miệng Đường Nguyên Triết.

"Anh cũng ăn một miếng đi."

Đường Nguyên Triết kinh ngạc nhìn hành động của Lưu Hồng, đồng thời cậu chú ý tới ánh sáng lóe lên trong mắt Lưu Hồng, cậu bỗng nhiên giật mình, Lưu Hồng quả nhiên thích cậu!

Chẳng trách, buổi chiều hôm nay Lưu Hồng dễ dàng để cậu vào phòng hồ sơ. Đường Nguyên Triết lúc đó chỉ cho rằng Lưu Hồng dễ nói chuyện, cậu bắt đầu cực kỳ hối hận vì đã lanh chanh sử dụng mỹ nam

Nhưng không có cách nào, Đường Nguyên Triết đến nước này chỉ có thể tiếp tục tương kế tựu kế. Cậu đem chả cá Lưu Hồng cho nuốt

Lưu Hồng thấy Đường Nguyên Triết ăn chả cá thì cũng vui vẻ hưởng dụng bữa ăn khuya Đường Nguyên Triết mang

Trên thực tế Lưu Hồng cũng không có nếm được bao nhiêu mùi vị của mì sợi, trong đầu của cô tất cả đều là dáng vẻ mỉm cười của Đường Nguyên Triết vừa nãy. Hiện tại đã gần mười một giờ đêm, Đường Nguyên Triết lại mang đến cho cô bữa ăn khuya, chẳng lẽ Đường Nguyên Triết thích cô

Lưu Hồng không khỏi nghĩ đến điều đó, mãi đến tận khi cô nghe thấy Đường Nguyên Triết nói ra mục đích thực sự.

"Lưu Hồng, chiều nay lúc tôi đi xem tài liệu còn một số vấn đề không rõ. Một lúc nữa cô có thể để tôi vào trong đó tìm thêm không?"

Lưu Hồng đưa lưng về phía Đường Nguyên Triết nên Đường Nguyên Triết không nhìn thấy gương mặt cứng ngắc lúc này của Lưu Hồng.

Trong mắt Lưu Hồng xẹt qua vẻ sầu não. Cô đang xoắn xuýt hết cả lên, nhưng nhìn thấy chỗ mì sợi, cô lại thầm đưa ra quyết định.

"Hóa ra anh đem bữa ăn khuya này tới cho tôi là nhằm mục đích đó sao." Lưu Hồng lẩm bẩm miệng oán giận nói.

Đường Nguyên Triết nhìn Lưu Hồng làm nũng. Cậu ý thức được chính mình có hai lựa chọn.

Cậu có thể tiếp tục sử dụng"mỹ nam kế" lừa dối Lưu Hồng, hay nói ra lời nói thật, tránh khỏi sau đó làm tổn thương tình cảm của Lưu Hồng. Nhưng nếu bởi vậy mà Lưu Hồng tức giận, từ chối thỉnh cầu của cậu, Đường Nguyên Triết nghĩ tới hậu quả mà không nhịn được than thầm.

Nhưng vượt khỏi dự liệu của Đường Nguyên Triết, ngay lúc cậu còn đang khó khăn, Lưu Hồng thay cậu đưa ra quyết định.

"Được rồi được rồi, chìa khóa cho anh, có điều nhớ không được làm loạn hồ sơ và tư liệu."

Đường Nguyên Triết kinh ngạc nhận lấy chìa khóa. Cậu suýt chút nữa bởi vì kích động mà trao cho Lưu Hồng một cái ôm, cuối cùng dưới cái nhìn soi mói của Lưu Hồng, cậu hào hứng cầm chìa khóa mở cửa đi vào phòng hồ sơ.

Lưu Hồng cứ như vậy nhìn cậu, chờ Đường Nguyên Triết hoàn toàn biến mất trước mắt mình, cô do dự cầm lấy điện thoại di động của mình.

Khoảng chừng vào lúc bảy giờ tối hôm nay, Mã Sâm đã tới phòng hồ sơ dặn dò cô, bất cứ ai tiến vào phòng hồ sơ đều phải báo cáo với ông ta, mà Đường Nguyên Triết chính là người mà Mã Sâm dặn dò đầu tiên.

Lưu Hồng chần chừ. Cô cũng không biết Mã Sâm tại sao phải làm như thế, nhưng nghĩ đến Đường Nguyên Triết vừa nãy ân cần cô có chút tức giận. Nên Lưu Hồng cuối cùng vẫn là gửi đi tin nhắn kia.

----

Nguyễn Vi ở hành lang ngoài phòng hồ sơ lưỡng lự một lúc. Thời gian Mã Sâm đi vào văn phòng quản lí nhân sự đã quá mười phút, Nguyễn Vi không khỏi có chút nóng nảy, cô đi đi lại lại càng nhiều hơn.

Bỗng nhiên, ngay trong một thời khắc, Nguyễn Vi dừng bước chân.

Cô cúi đầu, ánh mắt tập trung ở trên một mảnh đất gạch trước mũi giày.

Nhìn kỹ mới có thể phát hiện, trên viên gạch có một vệt tàn thuốc màu xanh lam nho nhỏ.

Vì sao Nguyễn Vi lại dừng lại? Bởi vì cô nhớ tới Đường Nguyên Triết đã nói, nhân viên phòng hồ sơ quản lý nhân sự là một cô gái trẻ đáng yêu.

Một cô gái trẻ sẽ hút thuốc sao? Đồng thời Nguyễn Vi nhận ra loại này thuốc lá, loại thuốc lá có tàn thuốc màu xanh lam. Giá một bao có thể lên đến hơn trăm tệ, mà ở bên trong cục công an này có mấy người có thể hút nổi loại thuốc lá này đây?

Chẳng biết vì sao, Nguyễn Vi đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng. Cô không tự chủ nhớ tới Đổng Bình văn. Cô còn nhớ, ngày hôm nay lúc Đổng Bình văn đang đi ra phòng gặp mặt, trên mặt hắn mang theo nụ cười.

Phút chốc, Nguyễn Vi đột nhiên nhận ra cái gì đó. Cô hoảng sợ lấy điện thoại di động ra bấm số điện thoại của Đường Nguyên Triết.

"Đi mau!"

Điện thoại vừa thông, Đường Nguyên Triết liền nghe được thanh âm hoảng sợ của Nguyễn Vi.

----

Đường Nguyên Triết đem điện thoại di động bỏ vào túi. Cậu vội vàng thu lại chỗ tài liệu trước người, đáng tiếc tư liệu thực sự quá nhiều. Đường Nguyên Triết càng chỉnh càng cuống, mà ngay lúc ấy, cậu nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi vang lên trong phòng hồ sơ.

----