Chứng Cứ Không Tiếng Động

Chương 21: Chân tướng

Edit: Ling

Ba giờ sáng, hai tay Tô Tú Anh run rẩy châm điếu thuốc lá thứ hai. Cắn vào đầu lọc, cô sử dụng sức lực toàn thân, mạnh mẽ hút một hơi lớn, cho tới khi buồng phổi và dây thần kinh của cô tê dại hẳn đi. Tô Tú Anh hơi hé môi ra, làn khói trắng nhè nhẹ bay lên tràn ngập toàn bộ phòng khách.

Hút xong điếu thuốc này, dường như Tô Tú Anh đã quyết định làm gì đó.

Cô chậm rãi đứng lên, cô không đi dép mà để chân trần lặng yên không một tiếng động đi tới phòng ngủ. Trên giường lớn, người đàn ông đang chìm vào giấc ngủ say sưa ngọt ngào.

Đổng Bình Văn không phải là người có nề nếp khi ngủ. Vì vậy đều là Tô Tú Anh nửa đêm tỉnh lại giúp hắn kéo chăn. Lần này Đổng Bình Văn cũng như thế, hắn đá chăn mỏng ra ngoài, nhưng mà Tô Tú Anh chỉ nhàn nhạt liếc mắt một cái.

Mục đích của Tô Tú Anh rất rõ ràng. Cô rón rén đi tới tủ đầu giường, cực kỳ nhẹ nhàng nâng lên ngón tay trỏ của Đổng Bình Văn, dễ dàng mở khóa điện thoại di động. Tô Tú Anh cầm điện thoại di động tới phòng khách.

Đem điện thoại di động đặt lên khay trà, Tô Tú Anh lần nữa đốt một điếu thuốc lá. Cô còn đang do dự.

Bí mật của Đổng Bình Văn đang đặt ở trước mặt mình, nhưng cô thật sự muốn vạch trần tất cả ngụy trang, đối mặt một Đổng Bình Văn tàn khốc không che đậy như thế sao?

Tô Tú Anh đang suy nghĩ.

Nếu như cô giống một số người phụ nữ, coi nhẹ việc chồng quá trớn, ngầm thừa nhận chồng phản bội cuộc hôn nhân của mình, vẫn như cũ duy trì hiện trạng bình thường như trước đây, cô có thể không?

Nghĩ tới đây, Tô Tú Anh dứt khoát dập tắt điếu thuốc lá.

Lúc trước Đổng Bình Văn đối với cô lạnh lùng coi thường cả ngày lẫn đêm, Tô Tú Anh gắng vượt qua bởi vì cô tin tưởng Đổng Bình Văn còn yêu mình. Mà bây giờ tấm gương soi những lời nói dối đã vỡ nát, lúc này Tô Tú Anh mới nhận ra, hóa ra từ lâu cô đã thương tích đầy mình. Cô chỉ là đang dùng những hồi ức xưa cũ làm thuốc giảm đau liếm láp vết thương.

Con người quả nhiên là...loài động vật dối trá nhất, bởi vì có lúc bọn họ thậm chí lừa gạt cả chính mình.

Tô Tú Anh châm biếm cười. Cô không chút do dự mà mở điện thoại của Đổng Bình Văn.

"Quả nhiên là cô ta!"

Tô Tú Anh nhận ra cô bé này. Cô ta là nhân viên trong công ty của Đổng Bình Văn.

Quả nhiên sẽ là cô ta!

Tô Tú Anh nghĩ không thông. Cô bé này tuy rằng cũng đẹp, nhưng hoàn toàn không thể nào sánh bằng mình. Đổng Bình Văn vì sao lại vứt bỏ mình lựa chọn cô bé này

Lẽ nào người đàn ông phản bội chỉ để tìm kiếm một lựa chọn mới không tốt hơn sao?

Tô Tú Anh tìm tới điện thoại di động của mình mở ra danh bạ, muốn tìm người nói ra hết thống khổ của mình. Nhưng quỷ thần xui khiến, cô lại bấm số điện thoại của Phó Tiêu. Tô Tú Anh nhanh chóng phản ứng kịp, cô lập tức cúp điện thoại, may mà vẫn chưa nghe máy.

Tại sao mình lại muốn gọi cho Phó Tiêu đây? Tô Tú Anh rất nghi hoặc. Phó Tiêu chỉ vừa tốt nghiệp đại học, tới công ty làm trợ lý không quá nửa năm, cô sao lại muốn gọi cho Phó Tiêu?

Từ từ, Tô Tú Anh ý thức được một sự thật. Cô sở dĩ bấm số điện thoại của Phó Tiêu, đó là bởi vì cô muốn nói hết nỗi thống khổ của mình với Phó Tiêu.

Vì sao cô lại muốn Phó Tiêu lắng nghe tiếng lòng của mình đây? Cuối cùng, Tô Tú Anh cũng tìm được đáp án.

——"Tô tổng, hai ngày nay bạn cùng phòng của tôi cũng bị cảm, tôi làm cho cậu ta ít đường phèn hấp lê tuyết, thuận tiện cho chị một ít, chị nếm thử đi."

——"Tô tổng, chị buổi trưa còn chưa ăn cơm nữa, tôi sang cửa hàng bên cạnh mua cho chị vài món ăn, tôi ở nhà bếp tự mình trông coi bọn họ, khẳng định sạch sẽ vệ sinh."

——"Tô tổng......"

"Trời ạ." Tô Tú Anh không dám tin tự nhủ. Trước đây cô không hề phát hiện, bạn cùng phòng với Phó Tiêu đều là sinh bệnh cùng cô, mặt khác Phó Tiêu đều mỗi ngày chạy thật xa chỉ vì giúp cô mua được thức ăn sạch sẽ.

Tô Tú Anh dĩ nhiên không hề phát hiện ra tâm ý của Phó Tiêu đối với mình một chút nào. Cô chưa từng hổ thẹn như thế, nhưng mà so với chuyện này thì chuyện càng làm Tô Tú Anh khổ sở hơn chính là, cô đột nhiên giật mình nhận ra, hóa ra từ trước tới này chuyện của cô và Phó Tiêu cũng giống như chuyện mà Đổng Bình Văn làm.

Đúng là mỉa mai, chẳng trách lúc trước bố mắng cô ngu xuẩn. Cô quả nhiên là bị tình yêu làm cho choáng váng đầu óc. Cô đúng là người phụ nữ ngu xuẩn nhất thế giới này!

Nghĩ xong, Tô Tú Anh lại cười, cười tức tưởi, một giọt nước mắt lăn xuống khóe môi.

Thật khổ.

Tô Tú Anh ở trong phòng khách ngồi một đêm, mãi đến tận lúc Đổng Bình Văn tỉnh lại.

........

Đổng Bình Văn bình tĩnh mà nhìn Nguyễn Vi. Hắn vẫn tự tin vào bản thân như cũ, quả là không chê vào đâu được. Hắn cho rằng Nguyễn Vi cũng giống như những cảnh sát kia đang lừa hắn, mãi đến tận Nguyễn Vi bắt đầu giải thích câu thứ nhất.

"Buổi sáng hôm đó chín giờ anh muốn đi công tác, nếu như anh có âm mưu giết người từ trước, hẳn là anh sẽ không chọn thời điểm như vậy. Do đó việc anh làm là cảm xúc giết người đột ngột bộc phát."

"Nhưng đến tột cùng là cái gì khiến anh đột nhiên mất khống chế sát hại Tô Tú Anh đây?"

Con mắt của Nguyễn Vi thực giống như có thể nhìn xuyên thấu lòng người. Khuôn mặt Đổng Bình Văn lần đầu tiên xuất hiện sự hoảng hốt.

"Nếu như tôi đoán không sai, anh vẫn còn có một tình nhân ở bên ngoài. Chính người tình nhân này đã đạt được sự tin tưởng từ anh, cũng là cô ta mang theo điện thoại di động của Tô Tú Anh tới Thái Lan đăng trên vòng bạn bè, đúng không?"

Đổng Bình Văn không trả lời, Nguyễn Vi cũng không chú ý, cô tiếp tục nói: "Tô Tú Anh phát hiện ra gian tình của các người. Cô ấy muốn ly hôn, mà công ty của anh được nhà vợ giúp đỡ. Phỏng chừng Tô Tú Anh còn nhắc tới việc sẽ khiến bố rút tiền làm anh dưới tình thế cấp bách ra tay giết người, đúng không?"

.........

Sau khi rời khỏi giường, Đổng Bình Văn phát hiện ra Tô Tú Anh đã tỉnh rồi. Không những vậy, cô còn ăn mặc chỉnh tề, trong khi đó mới bảy giờ rưỡi sáng

"Em dậy sớm vậy, sao không ngủ nhiều hơn một chút, là muốn ra ngoài sao?" Đổng Bình Văn vừa lấy nước trong tủ lạnh uống vừa hỏi.

"Đúng vậy, đến lúc rồi, tôi phải đi." Tô Tú Anh cười khổ nói.

Đổng Bình Văn nhận ra tâm tình bất thường của Tô Tú Anh: "Em làm sao vậy, sáng sớm đã kỳ quái như vậy rồi."

Tô Tú Anh cẩn thận cầm túi xách của mình, từ trên ghế sa lông đứng lên: "Bình Văn, chúng ta ly hôn đi."

Lúc đó, Đổng Bình Văn Chính đang ngửa đầu uống nước, bởi vì câu nói của Tô Tú Anh mà buông xuống bình nước.

"Em có biết em đang nói gì không?" Giọng Đổng Bình Văn nghe như là đang chất vấn, nhưng trên thực tế ngữ khí của hắn lãnh đạm đến lạnh sống lưng.

"Là tôi cuối cùng đã hiểu rõ tất cả nên mới quyết định cùng anh ly hôn, Bình Văn, lẽ nào anh không biết tôi tại sao quyết định ly hôn với anh sao?"

Đổng Bình Văn cau mày tự hỏi, hắn đang suy nghĩ xem chuyện này có vấn đề ở chỗ nào, rõ ràng tối ngày hôm qua Tô Tú Anh còn đặc biệt vì hắn mặc áo ngủ gợi cảm, làm sao sáng sớm hôm nay....

Bỗng nhiên, Đổng Bình Văn nhớ tới mình ngày hôm qua ở trước mặt Tô Tú Anh sử dụng điện thoại, chỉ có điều khi đó hắn cho rằng Tô Tú Anh đã ngủ thiếp đi.

"Ngày hôm qua em không say." Đổng Bình Văn lạnh nhạt nói, khiến người ta nghe không ra trong lời nói của hắn có cảm xúc gì.

"Chỉ là một bình rượu đỏ mà thôi, làm sao có thể say đây? Điều làm tôi say chính là sự lạnh lùng của anh đối với tôi trong mấy năm nay. Lẽ nào chính anh cũng không phát hiện sao?" Tô Tú Anh nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt. Cho dù trước đây cô yêu Đổng Bình Văn bao nhiêu, bây giờ chỉ còn lại nỗi hận khôn nguôi mà thôi.

Tô Tú Anh hận sự tàn nhẫn của Đổng Bình Văn, cô không biết tới cuối cùng anh muốn làm gì, nhưng anh thật sự để mặc người anh đã từng yêu tha thiết giãy dụa trong đau khổ sao?

Đổng Bình Văn hít sâu một hơi, cố nén sự không kiên nhẫn mà ôm lấy tô Tú Anh.

"Tú Anh, anh biết sai rồi, em tha thứ cho anh một lần đi, đừng nào loạn như vậy được không?"

Tô Tú Anh ở trong lồng ngực Đổng Bình Văn bi thương cười một tiếng. Tình yêu của cô với Đổng Bình Văn cuối cùng cũng tan thành mây khói.

"Đổng Bình Văn, anh quả nhiên đã nói với bố tôi như thế. Trong cốt tủy anh đang chảy dòng máu dơ bẩn. Anh lẽ nào đã quên mình đã hứa với cô bé kia như thế nào sao? Chờ anh hoàn toàn chiếm được công ty, anh sẽ đá văng tôi ra, anh đã quên sao?"

Hô hấp Đổng Bình Văn như dừng lại, nhưng hắn vẫn không có buông Tô Tú Anh, ánh mắt của hắn ngày càng trở nên lạnh lùng hơn.

Sinh mệnh của Tô Tú Anh đã dần dần mất đi như vậy.

Tô Tú Anh há to miệng muốn thở nhưng hô hấp không có bất kỳ dưỡng khí nào. Cô chỉ có thể đập hai tay, nhưng hết thảy đều là phí công.

Cuối cùng, Tô Tú Anh cũng từ bỏ.

Cô nhìn người đàn ông trước mắt này, người đàn ông cô yêu tha thiết, chồng của cô.

Giọt nước mắt tuyệt vọng của Tô Tú Anh rơi xuống đất, trong nháy mắt tan biến.

Rất nhanh, những giọt nước còn lại biến mất trong không khí.

Hết thảy đều kết thúc.

Phòng khách rộng lớn chỉ còn vang vọng tiếng chuông điện thoại của Tô Tú Anh.

........

"Lúc đó mẹ vợ tôi đã tới một lần. Nếu như theo lời cô nói, tôi giết vợ mình, vậy lúc đó làm sao tôi có khả năng xử lý xong một thi thể, chín giờ rời đến bến tàu đi công tác đây?"

Đổng Bình Văn vẫn cố chấp cãi, nhưng Nguyễn Vi thấy được sự kích động của hắn, hắn siết tay thành nắm đấm.

"Đúng, tôi đã hỏi qua bố mẹ Tô Tú Anh, theo lời mẹ của Tô Tú Anh. Sáng sớm hôm xảy ra chuyện, bà ấy đã gọi cho Tô Tú Anh nhưng không có ai nghe, cho nên bà ấy lại nhắn tin cho con gái. Bà ấy biết được là vì có tin nhắn nói rằng cô ấy sắp tới nơi, không phải sao?"

Nguyễn Vi vừa nói vừa rướn người đến gần rồi Đổng Bình Văn, khóe môi cô bất giác cong lên một nụ cười chế nhạo.

"Anh lúc đó hẳn là rất hoang mang, rất sợ sệt. Nhưng liệu anh có nghĩ tới, lúc mà Tô Tú Anh bị giết so với anh càng sợ hãi càng tuyệt vọng hơn bao nhiêu không?"

Thân thể Đổng Bình Văn bắt đầu run rẩy. Hắn bỗng dưng ngẩng đầu lên nhìn Nguyễn Vi: "Vậy cô nói thử xem, tôi đã có biện pháp gì mà trong thời gian ngắn ngủi xử lý xác chết đây?"

"Đây là một vấn đề rất hay." Nguyễn Vi nhìn Đổng Bình Văn gật đầu nói, "Đầu tiên anh không thể dấu xác chết ở nhà, bởi vì anh ba ngày sau mới có thể trở về. Đến lúc đó xác chết nhất định sẽ bốc mùi hôi thối, hàng xóm ngửi thấy được sẽ báo cảnh sát. Anh căn bản không thể ngăn kịp."

"Thế nên cô dựa vào cái gì nói tôi giết Tú Anh!" Đổng Bình Văn lạnh lùng chất vấn.

Nguyễn Vi cũng không sốt ruột. Cô từ trong tập tài liệu của mình lấy ra một bức hình.

"Chỉ bằng cái này. Tôi ở trong phòng để quần áo của anh phát hiện chỗ trống này."

Nhìn thấy bức ảnh, trong nháy mắt, Đổng Bình Văn mặt tái nhợt, nhưng kỳ lạ thay, hắn bởi vậy mà bình tĩnh lại.

"Nói thật, các ngươi không hổ là người có tiền, phòng để quần áo lớn như vậy cũng có thể nhét đầy. Có điều cũng bởi vậy, tôi phát hiện chỗ trống này."

"Lúc đầu, tôt thật sự cảm thấy kỳ quái. Chỗ trống này trước đấy để cái gì? Cũng may sau đó tôi đã nghĩ ra đáp án, đó là một cái vali hành lý, đúng không?"

Đổng Bình Văn trầm mặc nhếch khóe miệng. Hắn thật giống như đang thách thức Nguyễn Vi nói: "Cô cũng đã nói, xác chết qua ba ngày nhất định sẽ mục nát. Lẽ nào cô cảm thấy tôi có thể dùng vali mang theo một thi thể đi công tác ba ngày mà không bị người khác phát hiện sao?"

Nguyễn Vi bị Đổng Bình Văn chất vấn, nhưng cô vội vàng chút nào: "Anh nói rất đúng. Nếu như tôi không nghe thấy hàng xóm của anh cãi nhau, chân tướng vĩnh viễn sẽ không được công bố. Có thể trùng hợp lúc ấy,trong khi anh đang cùng đường thì phát hiện gia đình cùng tầng đang dọn nhà, đúng không."

Đổng Bình Văn bất đắc dĩ lắc đầu một cái. Trong nháy mắt suy nghĩ của hắn trở về sáng sớm ngày hôm đó.

..............

Ở trong mắt mèo, Đổng Bình Văn nhìn thấy công nhân đang vận chuyển hành lý liền nghĩ ra một biện pháp điên cuồng.

Đổng Bình Văn đem Tô Tú Anh nhét vào vali, cài thật tốt mật mã sau đó đem vali vàng thau lẫn lộn lừa công nhân mang xuống.

Sau đó hắn gọi điện thoại cho tình nhân. Tình nhân của hắn cũng không phụ lòng hắn, chờ đến khi công nhân dỡ đồ lấy lại vali, mà hắn cũng thành công đến bến tàu lúc chín giờ

Về cơ bản tất cả đều hoàn mỹ.

Mẹ Tô Tú Anh có lẽ mãi mãi không biết, ngày đó bà ở thang máy gặp thoáng qua chiếc vali ấy. Mà ở trong đó chính là người con gái vĩnh viễn ngủ say của bà.