Chung Cư Của Các Ảnh Đế

Chương 121: Quắn quắn! mau đứng lên!

Rất khuya Tần Tu mới quay về chung cư, vừa vào nhà đột nhiên nhìn thấy Thẩm Triệt nằm vắt một chân trên sô pha, Tần Tu gần như không thể tin vào hai mắt mình. Anh ấn mở đèn, Thẩm Triệt mới đang lơ mơ ngủ, vậy là chợt tỉnh, nhìn thấy người đứng bên cạnh cửa, tự nhiên lại có cảm giác như cách ba thu mới gặp lại.

“Cậu về nhà lúc nào vậy? Tại sao không điện cho tôi?” Tần Tu vừa bước vào liền hỏi.

“À, tôi thấy dạo này anh bận rộn nhiều việc, tôi tự mình về cũng được mà.” Thẩm Triệt cười, ngồi xuống.

Ánh mắt Tần Tu có chút ảm đạm, trong khoảng thời gian này đúng là cực kỳ bận rộn, lần anh tới bệnh viện thăm Thẩm Triệt đã là chuyện của một tuần trước đây, mỗi lần cũng nán lại không được bao lâu. Mỗi lần nhìn thấy Thẩm Triệt nằm trên giường bệnh nhưng vẫn cố sức chọc anh vui vẻ, lại nghĩ đến ngày hôm đó, trong phòng thay đồ, anh nắm chặt lấy tay người kia hứa hẹn – Tôi sẽ dẫn cậu cùng thành công.

Mà lúc này TAKE FIVE đã giải tán, lời hứa của anh đã tan như bọt nước. Mỗi khi nhìn thấy Thẩm Triệt cười thoải mái như không có chút lo âu gì, anh lại cảm thấy rất bức bối.

Tần Tu đi tới ngồi xuống sô pha, cúi đầu nhìn băng vải trên chân Thẩm Triệt: “Vết thương ở chân cậu còn chưa lành hẳn, đi lên lầu ngủ đi. Về sau, nếu tôi không có nhà, cậu cứ lên mà ngủ.”

Thẩm Triệt thực ra muốn từ chối, khoảng thời gian này vừa nhìn cũng biết Tần Tu thiếu ngủ trầm trọng, mà tư thế ngủ của cậu lại tệ như vậy, thật không muốn ảnh hưởng đến người kia. Nhưng bộ dáng nghiêm cẩn của Tần Tu khiến cậu không cách nào nói ra từ “không” được.

Tần Tu đứng dậy cởi áo khoác, quay đầu lại nói: “Tôi đi tắm cái đã, cậu lên ngủ trước đi.”

Thẩm Triệt nghe lời đi lên lầu, nằm trên giường lật qua lật lại, vẫn không ngủ được. Thực ra nhiều ngày như vậy không được gặp hoa khôi trường, đương nhiên là nhớ, lúc này còn chưa nói với nhau được mấy câu mà cậu đã cảm thấy như nghiện rồi.

Một lát sau, Tần Tu đã đi lên, nhìn thấy cậu chàng đầu quắn đang ngồi xếp bằng trên giường nhìn anh cười. “Ngồi nói chuyện với tôi chút đi.”

“Nói chuyện gì?” Tần Tu nén cười, ngồi xuống ghế xoay trước bàn. “Nói về chuyện cậu muốn bế tôi kiểu công chúa?”

Thẩm Triệt vừa nghĩ đến bế kiểu công chúa, lại nhìn mĩ nam vừa tắm xong cả người thơm nức trước mặt, còn đang mải não bổ, nhưng mà cũng chỉ muốn thôi, hoa khôi trường đâu chịu cho bế chứ: “Tôi nói linh tinh ấy mà, ha ha”

“Nói linh tinh à…” Tần Tu có chút tiếc nuối dựa người vào ghế. “Tôi còn đang mong chờ cậu sớm khỏe lại đó.” Giọng nói lại tà ác trầm xuống. “Rất muốn để cậu bế đây.”

Ánh mắt kia như có điện khiến cho người ta mất phương hướng, cái mơ ước thầm kín này của Thẩm Triệt đã lộ cả ra giọng nói: “… Thực ra chân tôi cũng gần khỏi hẳn rồi…” Anh bằng lòng cho bế thì tôi có thể liều mình bán thân bất toại mà bế anh nha!

Bộ dạng vẫy vẫy cái đuôi sao mà rõ ràng như vậy chứ. Tần Tu cố nén cười liếc nhìn đầu quắn vẻ mặt đầy chờ mong nhưng lại không dám làm càn. Còn muốn bế tôi kiểu công chúa sao, cậu mở miệng ra là gọi hoa khôi trường tôi còn chưa tính sổ với cậu đâu đấy. Anh đứng lên: “Đi ngủ.”

Sau đó liền cởi áo tắm.

Chiếc áo tắm màu lam sạch sẽ từ trên người tuột xuống đất, Thẩm Triệt nhìn Tần Tu trần như nhộng chỉ mặc độc chiếc quần sịp suýt chút nữa thì rớt mắt ra ngoài: “Làm… làm gì mà phải cởi hết thế?”

Tần Tu cúi đầu, tóc liền xõa theo hai bên má xuống dưới, bộ dạng vừa tà ác vừa quyến rũ, chỉ là ánh mắt quyến rũ như vậy lại đang nhìn tiểu nội nội của chính mình: “Tôi còn mặc quần lót mà, ai bảo là cởi hết?”

Thẩm Triệt tâm nói, tôi lại không có hứng thú với cái phần phía dưới kia của anh. Anh thoát y như vậy đối với tôi chẳng khác nào là cởi hết á! Cậu ở trong bệnh viện cấm dục suốt năm tháng, ngay cả AV để thẩm du cũng không có nốt, làm sao mà chịu được kích thích thế này. Bây giờ chân vẫn còn bị thương, tuyệt đối không thể buông thả được, vậy là vội vã xốc chăn: “Tôi xuống lầu ngủ đây!”

“Tôi muốn cậu ngủ ở đây.” Tần Tu túm tay Thẩm Triệt lại không cho phân trần.

Thẩm Triệt chân cà nhắc, cái túm này rất mạnh tay, cùng với cái câu làm nũng “tôi muốn~” kia thật chả ăn nhập gì với nhau cả. Thẩm Triệt thất tha thất thểu nhấc mông về phía sau, ngã ngồi ra giường, thấy Tần Tu quỳ trên giường, nằm úp người lại như con mèo. Ánh đèn chiếu lên thân thể bóng láng nhẵn nhụi của Tần Tu, hình ảnh kia quả thực rất kích thích. Lỗ chân lông Thẩm Triệt giãn nở không ngừng, cái điệu bộ làm nũng này của anh… thật quá tà mị!

“Thẩm Triệt, bộ đồ ngủ taobao này có phải cậu mua nhỏ hơn một số không? Sao chỗ này lại chật như vậy?”

Lời này mà anh cũng nói ra được? Có còn nhân tính nữa hông vại? QAQ

Thẩm Triệt định đứng lên, nhưng chân lại không có lực, mà Tần Tu thật giống y như con mèo, cứ vươn móng vuốt mà cào cào.

Thẩm Triệt khẩn cấp che nơi quan trọng lại, chỉ thiếu nước quỳ xuống: “Anh đừng như vậy mà…” Trên người tôi còn có thương tích à nha….

“Tôi làm sao cơ?” Tần Tu nghiêng đầu nhìn Thẩm Triệt. “Tôi vừa làm gì cậu à? Chính cậu ở đằng kia chào cờ, sao lại đổ tội lên đầu tôi?”

Chẳng nhẽ tôi muốn lên là lên luôn được chắc? Thẩm Triệt khổ bức không biết nói sao: “Anh tự nhiên lại thoát y thế…”

“Tôi mùa hè đều ngủ nude, cậu cũng đâu phải lần đầu tiên biết. Cậu không muốn thấy tôi cởi quần áo à.”

Tôi chính là không thể thấy! Thẩm Triệt thực bi phẫn.

“Tôi hôn cậu, cậu cũng cứng, hôn cậu hai cái cậu cũng cứng, tôi chỉ tùy tiện cởi đồ cậu cũng có thể cương nhanh như vậy.” Tần Tu cúi đầu nhìn nơi nào đó đã căng cứng của Thẩm Triệt. “Thẩm Triệt, hai lạng thịt bên dưới kia của cậu sinh ra là vì tôi đúng không.”

Thẩm Triệt thật sự bó tay với cái người này, lại hận thằng em nhỏ nhà mình kém tắm.

“Được rồi, cậu muốn giải quyết không? Cứ nhịn như thế sao?”

Thẩm Triệt đỏ mặt xoay lưng qua: “Tôi tự làm được rồi.”

Tần Tu ở sau lưng tuyệt tình nhắc nhở: “Chớ có bắn lên giường đó.”

Thẩm Triệt xấu mặt muốn chết, trong lòng không ngừng xỉa xói “Anh cố ý chứ gì.” “Tôi cứ bắn lên chăn anh đó, không, bắn luôn lên gối đi.” vừa điều chỉnh phương hướng, ai dè vừa lấy cậu nhỏ ra, liền cảm thấy có hơi thở sát lại, vừa quay đầu liền thấy Tần Tu đang ló đầu sang thăm dò, vậy là vội đem cậu nhỏ nhét trở lại.

Tần Tu vẻ mặt cụt hứng: “Tôi muốn xem xem bình thường cậu tự thẩm thế nào, nhìn thì chết à.”

Sao anh cái gì cũng muốn xem thế nhỉ … Thẩm Triệt sợ không hề nhẹ, mải móng kéo quần: “Tôi xuống dưới làm.”

“Thẩm Triệt, cậu có thể đừng giả bộ thế nữa được không?” Tần Tu ngồi trên giường.” Lúc cậu xuống dưới sóc, cậu có dám lấy tư cách ra thề là không *** tôi không?”

Thẩm Triệt nghẹn họng, hết đường chối cãi.

“Lúc cậu tự an ủi mình cũng nghĩ đến tôi, vậy cậu cứ õng à õng ẹo như vậy làm gì, mau làm trước mặt tôi.”

Thẩm Triệt nghẹn khuất xách quần: “Tôi thích anh, nhưng tôi cũng biết mắc cỡ chứ. Ở trong WC nghĩ đến anh với làm ngay trước mặt anh đương nhiên khác nhau một trời một vực rồi, được chưa?”

Yêu nhau là chuyện của hai người, nhưng thích anh là chuyện của một mình tôi. Một người ở trong phòng bệnh phấn khích chờ đợi được thấy anh trong quảng cáo, nửa đêm không ngủ được, nghe thấy giọng hát của anh liền thấy ngọt ngào, lúc nghe giọng anh gào thét trong hộp thư thoại quát mắng tôi, tôi cũng vui vẻ, kể cả khi sáng sớm giật mình chợt tỉnh, nhớ tới gương mặt của anh, nhớ tới giây phút cùng anh hôn môi là lại run rẩy… Tôi thích anh đến mức không kiểm soát nổi tâm trạng của chính mình, nhưng tôi cũng chỉ có thể tự an ủi mình thôi.

Tần Tu hiếm có lúc lại im lặng như vậy, mắt nhìn theo Thẩm Triệt tập tễnh đi ra cửa.

Sau khi giải quyết nhu cầu sinh lý xong, lúc tập tễnh đi lên lầu, Thẩm Triệt thấy Tần Tu đã ngủ từ lúc nào, áo tắm ngay ngắn mặc lại trên người. Thẩm Triệt ngồi xuống cạnh giường: “Nếu tôi đá phải anh, anh nhớ đánh thức tôi đấy nhé.”

Tần Tu không nói chuyện, Thẩm Triệt cho là anh đã ngủ, cũng nằm xuống, tắt đèn bàn. Căn phòng im lặng trong chốc lát mới nghe Tần Tu nói:

“Thẩm Triệt, khoảng thời gian tiếp theo có thể sẽ rất khó khăn. Hai chúng ta sẽ cũng tiến cùng lui, có được không?”

Thẩm Triệt cũng có lời định nói, nhưng Tần Tu mở miệng đem miệng cậu chặn lại.

Buổi chiều, lúc Thẩm Triệt về đến chung cư thì nhận được điện thoại của Jessica, nói có chuyện quan trọng muốn nói chuyện với cậu, nơi hẹn gặp là một quán cà phê chứ không phải công ty. Khi đó, cậu cũng biết chuyện gì tới rốt cuộc cũng tới rồi.

Nữ đại diện trước tiên hỏi thăm tình hình sức khỏe cậu thế nào, Thẩm Triệt thế nhưng lại có cảm giác câu hỏi kia thật xa lạ, không biết có phải do mình rời khỏi công ty tận năm tháng hay không mà lúc này, cậu đang có ảo giác, nữ đại diện tài giỏi, khôn khéo đang ngồi trước mặt này dường như không hề muốn có gì liên quan tới cậu nữa.

Jessica nhìn như có chuyện muốn nói lại thôi, Thẩm Triệt không khỏi có chút cảm ơn An Gia Miện lúc trước đã giúp cậu chích thuốc miễn dịch, lúc này tâm tình cậu đang rất bình thản, liền động viên đối phương: “Chị Jessica, có việc gì chị cứ nói thẳng ra đi.”

Cứ tưởng rằng Jessica sẽ nói với cậu rằng sau khi TAKE FIVE tan rã, cậu sẽ gặp phải đủ loại tình huống khó xử bất tiện, hoặc là thẳng thắn khuyên cậu nên tìm con đường ra mắt khác, thế nhưng những lời nói kế tiếp của Jessica lại khiến cậu chấn động:

“Tôi tới tìm cậu là vì Tần Tu.”

Thẩm Triệt ngẩn ra, nhớ tới trong khoảng thời gian này có rất nhiều chuyện xảy ra, mỗi lần Tần Tu tới bệnh viện nhìn anh dường như đều nặng nề tâm sự. Cậu cũng không thể không lo lắng: “Anh ấy làm sao?”

“Cậu ấy gần đây nhận được rất nhiều kịch bản.” Jessica nói tới đây lại dừng một chút.

Thẩm Triệt không hiểu lắm: “Vậy không phải rất tốt sao? Kịch bản phim thì phải chọn kỹ một chút à nha.”

Nữ đại diện thở dài lo lắng: “Theo như sắp xếp của công ty, lúc này cũng đã chọn ra được vài kịch bản, nhưng mấy bộ phim có triển vọng Tần Tu xem qua đều từ chối, đến bây giờ vẫn còn đang tìm trong một đống kịch bản đang chờ.”

“Chắc là anh ta thấy mấy kịch bản đó có vấn đề.”

Jessica lắc đầu: “Kịch bản đều không có vấn đề. Mấy kịch bản được nhất kia, ngay cả biên kịch cũng nói lúc viết ra cũng lấy Tần Tu làm bản gốc mà sáng tác, thực sự là rất phù hợp với cậu ấy. Thẩm Triệt.” Nữ đại diện ngẩng đầu nói. “Tần Tu không phải vì chính mình mà chọn kịch bản, cậu ta đang vì cậu mà chọn kịch bản .”

Thẩm Triệt chớp mắt, hoàn toàn thất thần.

“Nếu trong kịch bản có vai diễn phù hợp với cậu, cậu ta sẽ gọi điện thoại cho nhà sản xuất và đạo diễn, tỏ ý rằng mình thấy hứng thú với kịch bản này, sau đó hỏi vai diễn kia đã chọn được người hay chưa. Nếu chưa, cậu ấy sẽ đề cử cậu.”

Thẩm Triệt nghe, không biết phải nói gì. Tách cà phê nóng bỏng áp vào tay mà vẫn ngơ ngẩn không hề biết.

“Tôi có thể hiểu được tâm tình của cậu ấy, nhưng cách làm vượt quá quyền hạn thế này của cậu ấy thực sự có hơi thái quá. Hơn nữa, điều đó cũng không tốt cho tiền đồ của cậu ấy.” Jessica nghiêm túc nói. “Bởi vì kịch bản thích hợp với cậu chưa chắc đã thích hợp với Tần Tu. Cậu ta vốn có thể đi lối tắt, thế nhưng lại vì cậu mà tình nguyện đi đường vòng.”

Có một khách trong quán cà phê mở cửa sổ ra, tai Thẩm Triệt ong ong lên, tiếng xe cộ đi lại đông nghịt, náo nhiệt ồn ào ập tới, cuối cùng cũng đều như lắng đọng lại, chỉ còn một giọng nói –

Thực ra, tôi cũng không hy vọng cậu sẽ ký với Quan Triều, nhưng nếu cậu đã quyết định vậy, tôi sẽ dẫn cậu cùng nhau thành công.


Thẩm Triệt nghiêng đầu, chăm chú nhìn bóng dáng Tần Tu. Bình thản như vậy, tốt đẹp như vậy, ngay cả khi cậu rất muốn ôm nhưng lại sợ lảm hỏng mất phần tốt đẹp kia: “Kỳ thực tôi cũng muốn nói với anh một chuyện,” Thẩm Triệt cất tiếng nói, giọng có chút khàn, “Tôi đã ký hợp đồng với công ty quản lý khác.”

Bóng lưng Tần Tu cứng lại, nhanh chóng xoay người ngồi dậy