Chứng Bệnh Bất Tử

Chương 28

Edit: Lacnguyet

Beta: Thụy



Tống Tử Dục nói xong, gã lấy một lọ thuốc nhỏ chứa chất lỏng trong suốt từ trên kệ xuống.

Gã móc ra một ống tiêm, từ từ rút chất lỏng vào bên trong ống. Sau khi rút đầy chất lỏng, gã bước từng bước về phía Diệp Thiệu.

Diệp Thiệu vẫn ngoái đầu nhìn, đợi sau khi Tống Tử Dục đến gần cậu mới thu hồi ánh mắt. Hai mắt Diệp Thiệu đỏ hồng như con thỏ, ánh mắt kia cứ nhìn chằm chằm vào Tống Tử Dục.

Tống Tử Dục bắt lấy cánh tay của Diệp Thiệu, Diệp Thiệu ngày thường vốn im im nay lại bất chợt phản kháng làm cho Tống Tử Dục bắt hụt.

Cổ Diệp Thiệu vặn thành một góc độ cứng rắn, mí mắt của cậu cụp xuống, lông mi không ngừng run rẩy theo tiếng thở dốc của cậu.

Tống Tử Dục nhìn Diệp Thiệu đã sắp chết đến nơi còn cố chống cự vô ích, gã không nhịn được mà cười ra tiếng.

“Lão Lục”

Tống Tử Dục bình tĩnh giơ tay lên, ra hiệu. Một người đàn ông vạm vỡ mặc đồ trắng đi tới sau lưng gã, không cần Tống Tử Dục nói nhiều, người đàn ông đó đi đến trước mặt Diệp Thiệu chìa tay ra.

Diệp Thiệu còn chưa kịp phản ứng lại thì gã đàn ông kia đã đánh Diệp Thiệu đang nằm trên ghế lùi lại mấy bước.

Rõ ràng người đàn ông kia đã từng tập luyện qua. Nắm đấm cứng rắn như sắt. Diệp Thiệu chỉ cảm thấy như bị cây búa sắt nặng ngàn cân đập vào đầu. Khi nắm đấm rơi xuống thiếu chút nữa thì cả người Diệp Thiệu và ghế đã cùng ngã xuống đất, đầu cậu vang tiếng ong ong, tầm mắt bị biến đen, trong cổ họng có một mùi tanh xộc lên. Sống lưng cậu lạnh ngắt, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, tức khắc không còn sức phản kháng.

Trong lúc mơ màng, Diệp Thiệu cảm thấy cánh tay của mình bị khống chế, một vật bén nhọn lạnh lẽo mà nhức nhói đâm vào da của cậu, chất lỏng lạnh như băng theo máu tiến vào cơ thể. Một lúc sau cậu được thả ra. Ánh mắt của Diệp Thiệu vẫn còn nhìn được, cậu nghe Tống Tử Dục nói: “Diệp Thiệu, tao muốn hỏi mày một chuyện, Nếu mày nói tao có thể thả mày đi.”

Dạ dày của Diệp Thiệu cảm thấy ghê tởm, mùi tanh trong cổ họng vẫn chưa rút đi, cậu tạm thời không nói lời nào mà chỉ nghe Tống Tử Dục nói tiếp: “Ai đứng sau lưng chúng mày?”

Diệp Thiệu thở hổn hển,nghe câu hỏi cậu không nhịn được mà khẽ cười.

Tống Tử Dục nhướng mày: “Mày cười cái gì?”

Diệp Thiệu nói: “Tao chỉ thấy vui hết sức. Đồng nghiệp cũ của tao không chết vô ích, trước khi chết anh ta cũng không tiết lộ bất kì thông tin nào hữu ích cho bọn mày cả.”

“À? Cho nên mày cũng sẽ không nói luôn chứ gì? Cho dù có theo đi theo vết xe đổ của thằng chó đó?”

“Biết làm sao được?” Diệp Thiệu nâng cằm, nở nụ cười tươi, một dòng máu chậm rãi chảy ra từ miệng của cậu, “Chúng tao là cảnh sát, cũng không có sợ chết.”

Thân hình Tống Tử Dục khựng lại một chút.

Diệp Thiệu phát hiện ánh mắt Tống Tử Dục dần trở nên nguy hiểm, đôi mắt đó bắt đầu sâu thẳm hơn lúc trước, ý cười nhàn nhạt bên trong dần dần nguội lạnh. Tống Tử Dục vươn tay bóp má Diệp Thiệu, gằn từng tiếng: “Tao ghét nhất là loại người như mày.”

Sức lực hai bên má thoáng buông lỏng, cậu được thả ra. Cậu nhìn thấy Tống Tử Dục đứng thẳng dậy, híp mắt nhìn cậu. Diệp Thiệu còn chưa kịp đáp lại thì đột nhiên cậu cảm thấy thân thể tê rần.

Cảm giác tê dại chỉ xuất hiện trong nháy mắt, hết sức nhanh, nhanh đến nổi làm cho người ta tưởng là ảo giác. Nhưng cảm giác trong nháy mắt đó làm cho Diệp Thiệu thấy sởn tóc gáy, bởi vì lúc đó cậu giống như bị hàng ngàn con kiến ​​cắn cùng lúc, làm cho lòng cậu có phần run sợ.

Nhưng mà đó chỉ mới là dấu hiệu thôi.

Diệp Thiệu bất thình lình mở to hai mắt, mắt thường cũng có thể nhìn thấy thân thể cậu run rẩy, còng tay gõ vào ghế sắt phát ra âm thanh loảng xoảng.

Diệp Thiệu nhanh chóng cảm nhận được đau đớn truyền đến cơ thể, nỗi thống khổ kéo dài trong mạch máu rồi từ từ lan tỏa ra khắp người. Đầu tiên là chân tay, rồi đến thân, sau đó đến cổ, cuối cùng là đầu. Cậu không biết rõ chỗ nào đau, chỗ nào không đau. Cậu chỉ cảm thấy đau đớn ngày càng rõ ràng, cơn đau đến từ nơi sâu nhất trong thân thể, giống như từng mạch máu bị xé toạc rồi buộc lại với nhau.

Mồ hôi trên trán Diệp Thiệu chảy xuống như mưa ở hai bên má. Quần áo của cậu nhanh chống bị ướt đẫm. Thân thể cậu run rẩy, toàn bộ gương mặt trắng bệch đến đáng sợ, lông mi điên cuồng mà run rẩy theo thân thể cậu, ánh mắt đã mất đi tiêu cự.

Tống Tử Dục nhìn thấy sự biến đổi của cậu thay đổi của cậu gã mới hỏi: “Bắt đầu cảm thấy đau rồi sao?”

Diệp Thiệu cắn chặt răng không rên một tiếng.

“Đây là thuốc thử có thể phóng đại cảm giác đau đớn. Hiện tại chỉ tăng gấp đôi cảm giác đau đớn cho mày thôi.” Tống Tử Dục cười cười, nói: “Kế tiếp còn có mười lọ, mỗi lọ đều sẽ tăng gấp đôi. Ngược lại tao muốn xem xem mày có thể chịu được đến lọ thứ mấy.”

Máu ồ ạt chảy ra từ miệng Diệp Thiệu, hàm răng run rẩy, gân xanh trên trán đều nổi lên.

“Mày bảo vệ chúng nó như vậy thì được ích lợi gì?” Tống Tử Dục nói “Con người chỉ có một cái mạng, nếu chết rồi thì cái gì cũng không còn, chẳng lẽ mày không muốn sống tiếp?”

“…”

“Thật ra bọn họ cũng chỉ xem mày là công cụ mà thôi. Bọn họ đem mày đặt trong tình cảnh nguy hiểm như vậy, không để ý sống chết của mày mà mày còn giúp bọn họ làm nhiều chuyện như thế, đến bây giờ ngay cả tính mạng cũng không được đảm bảo. Mày thử ngẫm lại cho cẩn thận, thực sự có đáng giá như vậy không?”

Tống Tử Dực chậm rãi đi đến dùng ánh mắt thương hại mà nhìn Diệp Thiệu. Gã nhẹ nhàng vươn tay lau một giọt mồ hôi trên má Diệp Thiệu, kế đó áp đến gần cậu rủ rỉ: “Nếu mày nói cho tao biết, tao sẽ cho mày thuốc giải ngây lập tức. Sau đó sẽ mang mày đi gặp chuyên gia có thể chữa trị cho bệnh của mày, có được không?”

Diệp Thiệu ngẩng đầu nhìn Tống Tử Dục.

Không đợi cho Tống Tử Dục kịp phản ứng, Diệp Thiệu cố phồng má, rồi phun ra một ngụm máu lên mặt của Tống Tử Dục.

Diệp Thiệu liếm nhẹ vết máu dính trên môi, người cậu run rẩy song vẫn thản nhiên cười nói: “Dù mày có một trăm lọ thuốc tao cũng cóc sợ. Mày cứ mang hết tất cả móng nghề ra đi.”

Sắc mặt Tống Tử Dục vốn trắng, vết máu dính trên mặt càng đặc biệt đỏ tươi. Gã đứng thẳng dậy nâng tay lau đi vết máu trên mặt, ánh mắt lạnh lùng nhìn Diệp Thiệu.

Thời điểm Tống Tử Dục bị phun máu, những người ở sau lưng Tống Tử Dục đã sớm rục rịch, chỉ chờ mỗi Tống Tử Dục hạ lệnh. Tống Tử Dục khoát tay, một người đàn ông lấy ra một con dao găm sáng loáng từ trên giá đi về phía Diệp Thiệu.

Một tay người nọ đè lên ngực Diệp Thiệu, một tay cầm lấy dao găm đâm vào đùi phải của Diệp Thiệu.

“A!”

Cả người Diệp Thiệu bật ra khỏi ghế, nhưng bị người kia ấn chặt cậu lại, giống như một con cá đang hấp hối giãy dụa. Cơ thể cậu căng cứng, cố gắng cắn chặt răng mới không phát ra tiếng rên rỉ, cậu thở hổn hển, từng luồng hơi hít vào đều giống như dao cắt ngang phổi. Bởi vì bị tiêm thuốc nên đau đớn làm cho cậu gần như ngất đi.

Chờ đến khi Diệp Thiệu không còn sức, cả người tê liệt nằm trên ghế thì người đàn ông kia mới buông tay. Người kia vẫn không rút dao găm ra. Con dao còn ở trên đùi Diệp Thiệu, gần như không thấy được lưỡi dao, chỉ còn lại có cán. Máu tươi không ngừng chảy ra từ miệng vết thương, từ từ nhuộm đỏ ống quần.

“Có cần thiết phải vậy không? Mày càng phản kháng lại càng chịu nhiều đau đớn hơn thôi.”

Có người đưa khăn tay cho Tống Tử Dục. Tống Tử Dục nhận lấy, tỉ mỉ lau vết máu dính trên mặt.

“Mày biết không? Rất nhiều người tự tử đều vào khoảnh khắc trước khi chết mới bắt đầu luyến tiếc mạng sống, mới bắt đầu sợ hãi. Cái chết chưa đến trước mặt thì sẽ không biết rằng sinh mệnh thật đáng quý.” Tống Tử Dục ném khăn tay xuống, lạnh lùng nói: “Tao cảm thấy mày chưa đến thời điểm thật sự hết hi vọng đâu nhỉ.”

Diệp Thiệu cúi đầu, mái tóc đã ướt đẫm, cả người giống như bị nước dội, mồ hôi chảy tí tách từ trên trán xuống dưới.

Tống Tử Dục quay đầu lại, cầm lấy hai lọ thuốc từ trên kệ xuống.

Tinh thần Diệp Thiệu đã mơ màng, mỗi lần hít thở đều cực kỳ mất sức, chỉ việc chống chọi lại đau đớn đã tiêu hao hết sức lực của cậu. Miệng của cậu khẽ nhếch, mặc kệ cho máu chảy ra từ trong miệng.

Trong lúc đó, Tống Tử Dục đã đem hai lọ thuốc thử tiêm vào người Diệp Thiệu.

Chẳng bao lâu, đồng tử của Diệp Thiệu co rút lại.

Cậu giãy dụa kịch liệt, máu bắn tung tóe nhiều chỗ.

Cơn đau bùng nổ tức thì quét qua cơ thể Diệp Thiệu, cả người cậu như bị xé toạc ra.

Trong một góc khuất nào đó của khu rừng có đặt một phòng thí nghiệm bí mật. Từ cánh cửa đóng kín của phòng thí nghiệm, loáng thoáng nghe thấy tiếng tiếng kêu khàn khàn.

Quạ đen trên nóc nhà bị giật mình, chúng hoảng sợ bay tứ tán ra ngoài.

Nắng chiều bắt đầu lặn xuống.

– Hết chương 28 –