Chúa Tể Hắc Ám

Chương 39: Trên Thế Giới Này, Không Có Gì Là Một Quả Không Thể… (2)

Giữa lúc Giang Hà đang ngẫm nghĩ, bỗng có tiếng gào vang vọng.

“Bùm!”

Một luồng sáng đáng sợ giáng xuống.

Cách đó không xa.

Một sinh vật đáng sợ mang theo bão đen dày đặc xuất hiện, Giang Hà khẽ liếc nhìn, đó là một con Miêu Ưng! Thế nhưng cả hình dáng và kích thước đều khác hoàn toàn, rõ ràng đường nét còn tinh tế hơn, bộ lông bóng mượt, thậm chí còn có hai chỗ lồi ra trước ngực.

Ơ…

Mình nhìn gì vậy trời.

Giang Hà tập trung tinh thần, đó là một con Vua Miêu Ưng!

Chỉ thấy nó bay lượn trên không trung, mỗi khi vỗ cánh thì như có gió đen đáng sợ kéo đến, cuồng phong như muốn thổi bay cây cối xung quanh.

Đây chính là cái uy của Vua Miêu Ưng!

Thật đáng sợ!

“Nó muốn làm gì đây?”

Giang Hà lo lắng.

Con khỉ xuất hiện đúng lúc đó thì còn bình thường, hắn đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng con chim này cũng xuất hiện thì lạ kỳ quá, nhìn tư thế này, chẳng lẽ…

Một suy nghĩ bỗng nảy lên trong đầu Giang Hà.

Trận chiến tranh chấp địa bàn?

Con chim lớn này muốn chiếm địa bàn của con khỉ hay gì?

Đến để khiêu khích?

Giang Hà thầm than xui xẻo, cứ ngỡ rằng đến mai là thoát được an toàn, nhìn tình hình này thì có khi còn chết oan, hắn không muốn suốt ngày dính vào mấy chuyện như trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết đâu! Hắn vẫn nhớ như in hôm bữa gặp tình huống y hệt ở vùng ngoại ô!

Ai mà ngờ mới được mấy ngày, lại gặp tiếp.

Đã thế lần này…

Còn gần hơn nữa chứ.

“Xin đừng đánh nhau, xin đừng đấm nhau!”

“Đừng đánh nhau xin đấy!”

Giang Hà tự an ủi mình.

Nhìn xem, đây chưa chắc là trận chiến tranh chấp địa bàn, có thể người ta chỉ là hẹn nhau thôi mà? Đúng chưa? Nhìn đi, giữa rừng rậm yên tĩnh nhường này, giống khỉ vậy cũng khá hiếm, cũng có khả năng là hẹn chịch mà, đúng chưa? Trước tình yêu đích thực thì giống loài nào có nghĩa lý gì.

Nghĩ đến đây thì hắn đã thấy bộ phận ẩn dưới lớp lông của Vua Miêu Ưng.

Ơ?

Là giống đực à? Vậy con khỉ là giống cái phải không?

Vô lý ghê.

Lúc này con khỉ bước ra, dưới bộ lông là một cây ‘hàng’ siêu bự ngẩng cao đầu, như thể sắp chọc rách trời.

Giang Hà nghệt mặt ra.

Hai con đều là đực?

Định đánh nhau thật đó hả? Không hẳn, cũng có thể là bạn bè gặp gỡ mà đúng không? Nhìn xem, các giống loài đều không thù dai, càng không có chuyện sống mái với nhau phải không? Tình huống bây giờ rõ ràng là anh em chí cốt gặp gỡ, trước tiên là xem thằng nào ‘bự’ hơn…

Giang Hà vô cùng mong muốn rằng đây chỉ là một buổi hẹn chịch vượt trên cả giống loài và giới tính.

Thế nhưng.

Sự thật vẫn luôn phũ phàng thế đó.

“Gừ!”

Một tiếng gầm vang trời.

“Rít!”

Vua Miêu Ưng rít lên một tiếng đầy giận dữ, giang rộng đôi cánh che phủ bầu trời, trận càn quét từ trên cao giáng xuống, đi đến đâu thì cây cối bị đốn ngã đến đó.

“Grào ——”

Con khỉ gầm lên, rõ ràng là rất không hài lòng với việc Vua Miêu Ưng phá hoại địa bàn của mình.

“Mẹ nó, đánh nhau thật rồi.”

Giang Hà tái mặt.

Đây chính xác là trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết!

Hãy nhìn mấy con hung thú nằm trên cây vừa bị Vua Miêu Ưng trực tiếp chém chết đi, còn đống xác hung thú dưới đất bị con khỉ giẫm chết nữa!

Chắc chắn đây là một thảm họa.

Tuy rằng chỗ hắn đứng cách khá xa, nhưng nếu trận chiến thật sự nổ ra thì khoảng cách này là không đủ! Hay là, chạy nhỉ?

Bây giờ mà chạy thì chắc chết thế nào cũng chẳng biết!

Đậu má!

Giang Hà lạnh cả người.

Tối nay lắm chuyện thế không biết.

“Chỉ biết đợi thôi chứ sao.”

Giang Hà nghiến răng, đợi hai đứa nó chiến đấu đến đoạn cao trào thì phải chạy ngay, khiến chúng không có thời gian để ý mình!

Đúng, chỉ có thể làm thế.

Giang Hà quyết vậy, mở mắt ra, sẵn sàng chạy trốn bất cứ lúc nào.

“Uỳnh!”

“Uỳnh!”

“Uỳnh!”

Hai con thú đối đầu mấy lượt, ngang tài ngang sức.

Toàn thân Vua Miêu Ưng ánh lên màu đen bóng bẩy, mỗi một tấc lông chim đều phát sáng, tựa như Ma Vương bóng đêm, còn con khỉ kia lại được bao bọc bởi ánh sáng trắng chói mắt! Gương mặt nó nổi bật giữa đêm tối, sắc lạnh như dao, trông cũng có chút dũng mãnh.

Có điều.

Điều khiến Giang Hà vô cùng kinh ngạc là.

Có hai bướu thịt khổng lồ ở hai bên gò má con khỉ, trông khá kỳ quái, lúc này, nó đang chiến đấu cao trào nên càng tỏa ra ánh sáng chói lóa.

“Đó là gì nhỉ…”

Giang Hà rất ngạc nhiên, một sinh vật có bướu thịt mọc trên má? Rốt cuộc con khỉ này là loài đột biến nào vậy?

“Uỳnh!”

Cuối cùng Vua Miêu Ưng đã phát huy toàn lực!

Giang Hà vốn đã chuẩn bị rút lui, nhưng chuyện ngoài dự kiến của hắn chính là lúc này, con khỉ không làm gì cả, chỉ vồ lấy cục bướu to bên má phải, dứt xuống.

“Hở?”

Giang Hà ngơ ngác, hai cục bướu đó dứt được ra à?

Sau đó.

Giang Hà trơ mắt nhìn con khỉ ném cục bướu kia về phía Vua Miêu Ưng.

“Bùm!”

Đất trời rung chuyển.

Một đám khói hình nấm hướng lên trời, suýt nữa Giang Hà bị nổ bay người!

Rốt cuộc con khỉ này là cái giống gì!

Giang Hà ngã lăn ra đất, khiếp sợ nhìn về phía xa, bụi mù vừa tản đi, Vua Miêu Ưng thương tích đầy mình giận dữ lết ra, tuy bị thương nặng nhưng nó vẫn chưa chết. Ngay lúc đó, con khỉ lạnh lùng dứt nốt cục bứu còn lại, ném ra lần nữa.

“Bùm!”

Đất trời rung chuyển!

“Đây là…”

Giang Hà run bắn người.

Cuối cùng hắn đã nhớ ra con khỉ này là loài gì rồi!

Trong truyền thuyết, hàng trăm năm trước, tại một vương quốc khỉ cổ xưa, có một dòng máu bí ẩn và mạnh mẽ được sinh ra, nó được gọi là “Khang Khang”. Nhưng truyền thuyết về nó không nhiều, đến giờ chỉ còn vài mẩu ngắn, nhưng một câu ngắn gọn này đã thể hiện sức mạnh tuyệt đối của nó.

<>

Trên thế giới này, không có chuyện gì là một quả bom bên má khỉ không giải quyết được.

Nếu có.

Thì dùng hai quả.