Thiên Phong Đại Đảo Vực, khu vực Bắc Bộ, trên một ngọn núi cong cong giữa không trung.
- Luồng khí tức huyết mạch này… Chẳng lẽ là “Hoàn mĩ Huyết Ma Dương” sớm nở tối tàn của tộc ta ngày xưa?
Một lão giả mặc chiến bào đỏ sậm, bỗng nhiên sinh ra cảm ứng, thân hình
khẽ chấn động, khó có thể ức chế được khiếp sợ và kích động trên mặt.
Trong mắt hắn, bắn ra một tia ý chí thần quang kinh triệt thiên địa.
Trong phút chốc, Viêm đạo âos nghĩa quanh thân, lấy hắn làm trung tâm
xoay tròn, khí tức Đại Đế Viêm đạo bá liệt vô song, ép cho vô số sinh
linh trong phương viên ngàn dăm đều hít thở không thông, giống như đặt
mình trong địa ngục hỏa diễm.
Luận khí tức, lão giả mặc chiến bào đỏ sậm này, đã tiếp cận Đoan Mộc Thanh lúc còn ở Chân Vũ Thánh Địa.
- Phương hướng đó, chính là Vạn Thánh Tông.
Lão giả chiến bào đỏ sậm, thần niệm quét qua một lượt, tại phương diện linh hồn mở ra một tấm bản đồ tinh vi.
Trên bản đồ, vị trí của hắn, chính là vùng Vân Lĩnh Triệu tộc.
Từ khi Triệu Phong cường thế quật khởi, hiện nay, vùng Vân Lĩnh cơ bản
đã là thiên hạ của Triệu tộc, ngay cả Lạc gia mạnh mẽ, cũng không dám
khinh suất nhúng tay.
Tại sơn môn Vạn Thánh Tông.
- Huyết mạch Viêm đạo thật đáng sợ…
Xung quanh thạch đài màu đen, rất nhiều cường giả Tông môn, đều kinh hãi thất thanh, huyết mạch trong cơ thể run rẩy bất an.
Lúc này, khu vực phụ cận sơn môn, đã nhiễm một màu đỏ.
Thân hình khí lực Triệu Phong cực cao, giống như một tiểu cự nhân kim
thiết được một vầng Huyết Dương thiêu đốt, có cảm giác nghiền áp hủy
diệt hết thảy lực lượng tiếp cận.
Thông qua tổ hợp hoàn mĩ Thánh Lôi Thể và Huyết Ma Dương biến dị, Triệu
Phong chỉ một kích đã đẩy lui Ân Trưởng lão Vương Giả đỉnh phong.
Mấy vị Vương Giả đang xem chiến ở đây, đều lộ vẻ thất thần, cái cằm gần như rơi xuống đất.
Ân Trưởng lão, chính là một trong những Vương Giả hiếm thấy tại Vạn Thánh Tông, dưới Đại Đế, có thể nói là khó gặp đối thủ.
- Huyết mạch này thật quái dị.
Ân Trưởng lão dập tắt tia lửa Huyết Dương đang nhen nhóm trên người, rõ ràng cảm thấy khí huyết sinh mệnh trong cơ thể trôi đi.
Trải qua “Không Gian Thần Huyễn”, Triệu Phong đã khai thác vận dụng
huyết mạch Huyết Ma Dương biến dị trong cơ thể mình, đạt tới một trình
độ mới.
Huyết mạch Huyết Ma Dương biến dị này, bản chất dương cương bá liệt vô cùng, có hiệu quả ăn mòn và nhen nhóm thiêu đốt.
Mà loại năng lực kỳ dị “hấp huyết hồi nguyên”, mới là mấu chốt.
Phía bên kia.
Triệu Phong vốn lúc trước sắc mặt có chút mỏi mệt, nay đã có vài phần phục hồi, thậm chí lộ vẻ hồng nhuận sáng bóng.
Trong Tà Dương Phủ, Triệu Phong mặc dù không trải qua đại chiến đỉnh
phong nào, nhưng liên tục mấy tháng dày vò tranh đấu, bất kể là ý chí
chiến đấu hay dũng khí, đều phải đối mặt với cục diện cửu tử nhất sinh,
nên trạng thái cũng không tốt lắm.
Triệu Phong và Ân Trưởng lão, biến hóa hoàn toàn tương phản, chỉ có rất ít người có tâm mới chú ý đến.
Trong đó, bao gồm cả Ân Trưởng lão tự thân thể hiện.
- Lão thất phu! Hãy đỡ của ta một quyền!
Triệu Phong cười lớn một tiếng, vận chuyển Phách lực Thánh Thể và huyết
mạch Huyết Ma Dương, giống như một tòa Kim sơn hỏa diễm, mang theo áp
bách khủng bố kinh người, tiếp cận áp bách Ân Trưởng lão.
Thân thể Ân Trưởng lão Trưởng lão trầm xuống, huyết mạch của Triệu
Phong, mang đến cho hắn một loại cảm giác rung động hoảng hốt.
Sau khi bị tiếp cận, hắn lại càng không dám khinh địch, liền dốc toàn lực phản kích.
Ầm ầm…
Hai đạo thân ảnh, ở trên trời cao, lại lần nữa cứng rắn va chạm một
kích, Không Gian Lĩnh Vực của Ân Trưởng lão, lại lần nữa xuất hiện một
vết rách.
Ầm…
Lần này, Ân Trưởng lão đã có đề phòng, nên mượn cường độ bùng nổ của
Huyết Ma Dương, nhanh chóng bay ngược về phía sau, kéo giãn khoảng cách
nhất định.
Dù vậy, khí huyết trong cơ thể Ân Trưởng lão vẫn bốc lên, trên người bị một tầng tia lửa Huyết Dương thiêu đốt.
Hắn không thể tránh khỏi bị một vài vết thương nhẹ.
Nếu chỉ như vậy thì cũng bỏ đi, Ân Trưởng lão ỷ vào tu vi nội tình Vương Giả đỉnh phong, có thể đánh lâu dài, làm Triệu Phong mệt chết.
Dù sao đi nữa, tu vi của Triệu Phong cũng không cao, có lẽ bằng vào ưu
thế huyết mạch, chiến kỹ, Thần binh, mà vượt cấp khiêu chiến. Nhưng nếu
tiểu tử kéo dài, khẳng định sẽ không phải đối thủ của người cao cấp hơn.
Thế nhưng.
Huyết mạch Huyết Ma Dương biến dị có khả năng “hấp huyết hồi nguyên”, đã hoàn toàn phá vỡ rào cản này.
Lần thứ hai giao phong.
Triệu Phong lại lần nữa hấp thu thêm một ít tinh nguyên huyết khí trong
cơ thể Ân Trưởng lão, trạng thái thân thể càng lúc càng tốt hơn.
- Thần binh Địa cấp, Phù Long Nha Kiếm!
Sắc mặt Ân Trưởng lão trở nên ngoan lệ, trong tay xuất hiện một thanh
cốt kiếm toàn thân màu vàng nhạt, bề mặt dấy lên một luồng kiếm khí Long Ảnh kim sắc ngập trời, không gian xung quanh xuất hiện một quang diễm
Du Long, bao trùm phương viên trăm dặm.
- Không ngờ lại là cực phẩm Địa cấp “Phù Long Nha Kiếm”!
- Tài liệu của kiếm này, chính là từ răng nanh của Á Long, bá chủ thời đại Thượng Cổ…
Phần đông cường giả Tông môn ở bên dưới, đều giật mình kinh hãi, ảm nhận được một luồng khí tức uy hiếp sinh linh vô cùng khổng lồ.
“Phù Long Nha Kiếm” vừa xuất ra, uy thế chiến lực của Ân Trưởng lão đã
tăng thêm 5,6 phần, Long Uy kinh nhiếp sinh linh thiên địa, bức lui
Triệu Phong.
Đinh…
Triệu Phong lần thứ ba tiếp cận, cuối cùng cũng bị Ân Trưởng lão một kiếm đẩy lui.
Bên ngoài Thánh Lôi Thể của hắn, bắn tung tóe một trận hỏa tinh, đã bị
thương hại, nhưng dưới khí lực huyết mạch cường đại, hắn cơ bản có thể
xem nhẹ.
- Thần binh cực phẩm Địa cấp…
Triệu Phong nheo mắt lại, lần này hai người tiếp xúc, cũng không lý
tưởng lắm, hiệu quả hấp huyết hồi nguyên của hắn, so với hai lần trước
thì kém hơn mộtchuts.
Còn Thần binh cực phẩm Địa cấp của Ân Trưởng lão, tài liệu bất phàm, là Vương Giả trong đám Thần binh cùng cấp.
- Tiểu bối, Phù Long Nha Kiếm của ta, ngoại trừ Thánh Khí truyền thừa và Thần binh Thiên cấp ra, chưa bao giờ gặp đối thủ. Ngươi không tiếp cận
được ta, thì lực uy hiếp của huyết mạch cũng sẽ giảm mạnh.
Trên mặt Ân Trưởng lão lộ ra một tia ngoan lệ.
Đồng thời, trong lòng của hắn âm thầm thở phào một hơi, nếu như hoàn
toàn không áp chế được Triệu Phong, lấy tu vi Vương Giả đỉnh phong của
hắn, còn mặt mũi đâu gặp người khác?
- Thánh Khí truyền thừa? Chỗ ta quả thật cũng có.
Trong mắt Triệu Phong, chợt lóe lên một tia trào phúng và châm chọc.
Đừng nói là Thánh Khí truyền thừa, ngay cả Thứ Thần Khí chỉ có trong truyền thuyết, hắn cũng có hai kiện.
- Thánh Khí truyền thừa, Tỏa Thiên Cung!
Trong tay Triệu Phong chợt xuất hiện một thanh cổ cung ám ngân, bề mặt
điêu khắc minh văn thần bí, ngân trạch tỏa sáng rực rỡ, tạo thành một
cái đồ văn hình lập thể.
Băng… Ô...ô...ô...n...g!
Đây cung nổi lên một tia kim trạch lạnh lẽo như băng, khiến “Phù Long
Nha Kiếm” trong tay Ân Trưởng lão, rung động bất an một trận.
- Thánh Khí truyền thừa! Còn là loại Thần binh viễn trình…
Ý cười trên mặt Ân Trưởng lão, đột nhiên ngưng trệ.
Cường giả có cao thấp, Thần binh cũng có cấp bậc.
Tại phương diện cấp bậc, “Phù Long Nha Kiếm” bị “Tỏa Thiên Cung” của Triệu Phong lực áp một bậc, uy lực phát huy sẽ bị hạn chế.
- Tỏa Thiên Cung! Thánh Khí truyền thừa!
- Đây nhất định là kỳ ngộ mà Triệu Phong đoạt được trong Không Gian Thần Huyễn.
Mọi người đang xem chiến tại đây, đều dấy lên một trận kinh hãi.
- Nếu ngươi không chịu cận thân chiến đấu, vậy thì ta chơi viễn trình với ngươi vậy…
Khóe miệng Triệu Phong, chợt nhếch lên nụ cười.
Dứt lời.
Một bàn tay hắn, kéo mở dây cung màu vàng của Tỏa Thiên Cung, chân nguyên Phong Lôi trong cơ thể điên cuồng dũng mãnh quán nhập.
Ô...ô...ô...n...g!
Trên dây cung của Tỏa Thiên Cung, nhất thời ngưng hiện một mũi quang
tiễn màu vàng rực rỡ chói mắt, xung quanh chập chờn một tia hào quang
Phong Lôi ngưng luyện.
- Không tốt!
Ân Trưởng lão xa xa, trong lòng đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo, trong mơ
hồ, cảm thấy một luồng lợi khí sắc bén xuyên thủng Thiên Hư.
Ân Trưởng lão cầm “Phù Long Nha Kiếm” trong tay, thân thể cứng đờ, trên trán ứa ra một tia mồ hôi lạnh.
Hắn có một loại ảo giác tựa như bản thân bất luận trốn tránh như thế
nào, cũng không thể trốn thoát khỏi công kích của Tỏa Thiên Cung.
- Tỏa Thiên Cung, không ngờ lại là Thánh Khí Tiểu Tặc Miêu trong truyền thuyết.
- Triệu Phong này, không chỉ năng lực cận chiến cường đại, còn am hiểu
cả vũ khí viễn trình, bằng không, hắn cũng khó nhận được sự tán thành
của Tỏa Thiên Cung.
Một vài vị Vương Giả ở đây, đều lộ vẻ kinh nghi.
Khó có thể tưởng tượng được, tồn tại đáng sợ như vậy, lại chỉ là một hậu bối Đan Nguyên Cảnh.
- Tu vi chân nguyên của ta, không bằng Ân Trưởng lão, công kích vật chất của Tỏa Thiên Cung, cũng khó sát thương được hắn. Chẳng qua, nếu như ta ngưng tụ “linh hồn quang tiễn”, có lẽ sẽ miểu sát hắn ngay lập tức…
Huyết mạch mắt trái của Triệu Phong, phối hợp với Tỏa Thiên Cung, gắt gao tập trung vào Ân Trưởng lão.
Ân Trưởng lão không dám hành động thiếu suy nghĩ, uy hiếp và áp lực vô hình, khiến hắn như rơi xuống hầm băng.
Triệu Phong chỉ mô phỏng và phân tích, nhưng lại chưa phát động công kích.
Hắn đang nghĩ, nếu như sử dụng Tỏa Thiên Cung làm trụ cột, lại phối hợp
với Thứ Thần Khí “Lục Thần Tiễn”, không biết sẽ có uy lực như thế nào.
- Trừ phi tấn chức Vương Giả, mới có khả năng phát động “Lục Thần Tiễn”.
Triệu Phong thầm phân tích.
Thần binh loại tiễn, sẽ tiêu hao phi phóng ra, cho nên yêu cầu đối với tu vi, cũng thấp hơn những Thần binh cùng cấp khác.
Đối với Triệu Phong hiện nay mà nói.
Lục Thần Tiễn là một Thần binh có năng lực quá lớn, vượt qua cực hạn,
trừ phi lực lượng của bản thân hắn có thể gia tăng, thì mới có thể phát
huy được uy lực này.
Trên khoảng không của Vạn Thánh Tông.
Khí tức Thần binh Địa cấp và Thánh Khí truyền thừa, đang khối ngừng dâng lên tụ tập, những người xem chiến ở xung quanh, đều bảo trì khoảng
cách, cả đám căng thẳng như dây đàn.
- Dừng tay…
Một tiếng quát vô cùng uy nghiêm, từ trên trời giáng xuống, khiến một phương thiên địa, mơ hồ truyền đến một trận rít gào.
Bỗng nhiên.
Một luồng sức mạnh to lớn khôn cùng của Đại Đế, bao trùm khắp toàn
trường. Phần đông cường giả tại đây, bao gồm cả Vương Giả Hư Thần Cảnh,
tâm linh đều rung động một trận, hô hấp như cứng lại.
Ngay sau đó…
Vụt...
Không biết từ lúc nào, một nữ tử tuyệt mỹ đầu đội tử quan thạch anh, xuất hiện trên tầng mây.
Nữ tử tuyệt mỹ kia, toàn thân chìm trong một tầng quang huy, trên người
rực rỡ hào quang chói lọi, có một loại khí chất cao quý hoàn mỹ tuyệt
luân.
- Linh Quỳnh Đại Đế!
Trên sân truyền đến những thanh âm tràn ngập kinh diễm và kính ngưỡng,
một vài đệ tử cấp thấp của Tông môn, thậm chí còn quỳ xuống đất hành lễ khi đối diện với sự áp bách của sức mạnh to lớn Đại Đế.
- Bái kiến Tam Trưởng lão.
Ân Trưởng lão thở phào một hơi, đám Vương Giả như Lục Vân Vương, Ngũ Trưởng lão, cũng đều đồng loạt hành lễ.
- Tam Trưởng lão, Linh Quỳnh Đại Đế…
Triệu Phong không khỏi liếc mắt.
Người tới là một nữ tử tuyệt mỹ, chính là nữ Đại Đế duy nhất của Vạn Thánh Tông, Linh Quỳnh Đại Đế.
Điều này không khỏi khiến Triệu Phong nhớ đến Vua Hải Tặc “Lãnh Nguyệt Đại Đế” ngày xưa.
So với tư thái hiên ngang oai hùng cùng vẻ sát phạt lãnh khốc của “Lãnh
Nguyệt Đại Đế”, vị Linh Quỳnh Đại Đế này, cũng có một loại khí chấn ung
dung đoan trang mỹ lệ, mà lại không mất đi uy nghiêm.
- Linh Quỳnh Đại Đế, ngài phải làm chủ cho chúng ta…
Ân Trưởng lão cùng với Ngũ Trưởng lão bị thương, nhất thời tranh lên tiếng trước, cáo trạng hành vi “xấu xa” của Triệu Phong:
- Kẻ này vi phạm Tông quy, không để ý đến sinh tử đồng môn, dĩ hạ phạm
thượng, chống đối Trưởng lão, đánh trọng t hương Trưởng lão Tông môn…
Linh Quỳnh Đại Đế nghe hai đại Trưởng lão cáo trạng, sắc mặt vẫn bình tĩnh như hồ nước, khó mà nhìn ra được suy nghĩ trong lòng.
Triệu Phong phiêu phù giữa không trung, dưới sự áp bách uy nghi của Đại
Đế Hư Thần Cảnh, hắn cũng không biểu hiện vẻ động dung hay kinh hoảng
gì.
- Không hổ là thiên tài mà Nam Phong Vương thưởng thức.
Đôi mắt đẹp của Linh Quỳnh Đại Đế chợt xẹt qua một tia thưởng thức và
hứng thú, từ trên cao quan sát Triệu Phong vài lần, cũng không lộ vẻ
địch ý, thậm chí vẻ mặt có thể xem là hiền lành.
Một màn này, khiến Ân Trưởng lão và Ngũ Trưởng lão, cảm thấy trong lòng rất khó chịu.
- Tam Trưởng lão, ngài phải theo lẽ công bằng chấp pháp a! Thân thể xương cốt của ta đến giờ vẫn còn đau rã rời…
Thanh âm của Ngũ Trưởng lão run run, dáng vẻ trọng thương bệnh tình nguy kịch, đủ khiến cho những người không biết chuyện dấy lên lòng thương
hại.
- Hừ!
Gương mặt như ngọc của Linh Quỳnh Đại Đế chợt biến lạnh:
- Từ đầu tới cuối, ta đều thấy hết.
Lời này vừa nói ra.
Ân Trưởng lão và Ngũ Trưởng lão, chợt cảm thấy trong lòng trầm xuống, sắc mặt trắng bệch.
- Nghe đồn, Linh Quỳnh Đại Đế và Nam Phong Vương có chút giao tình mờ ám…
Mấy người Lục Vân Vương ở cách đó không xa, đều âm thầm trao đổi.