Cảnh tượng nhân vật bên trong họa bích nhảy ra, trong tầm mắt đã xuất hiện vài tòa lầu các đình đài.
Mấy nữ tử cổ trang đang nhẹ nhàng nhảy múa, có đàn sư đệm nhạc, bồi bàn lui tới, một bầu không khí thái bình ca múa vui vẻ…
Ngồi hai bên xem ca múa là một ít thần tử, còn tại vị trí trung tâm, có một vị quân vương đang ngồi.
Cảnh tượng hiện ra trước mắt, căn bản không phân rõ hiện thực. Những
nhân vật này, đàm tiếu đối ẩm, thần sắc và ngôn ngữ, đều không thể tìm
ra chút khuyết điểm nhỏ nhặt nào.
Triệu Phong có chút giật mình, bước tiến của hắn khựng lại, chợt cảm nhận được một tia lực cản.
Những cảnh tượng nhảy ra từ trong họa bích, giống như có lực lượng thật
sự, bất luận là tiếng ca của vũ nữ hay là quân vương thần tử ở đây, đều
có lực lượng ảnh hưởng tới hiện thực.
Một tia lực cản này, hiển nhiên không thể ngăn cản được Triệu Phong.
Nhưng vấn đề là, đây mới chỉ là tầng thứ nhất, không thể tưởng tượng được cấp độ cao hơn sẽ là lực lượng như thế nào.
- Chẳng qua chỉ là vũ nhạc nhân gian mà thôi.
Lý Tuyết Di mỉm cười, đi tới phía trước, bấm tay một cái, những cảnh tượng đó, toàn bộ đều đã biến mất.
Bậc thang uốn lượn, lại lần nữa xuất hiện, lộ ra tầng thứ hai.
Triệu Phong không khỏi tấm tắc kêu lạ, những ca múa ảnh hưởng tới hiện
thực vừa rồi, đối với nhân sĩ Nhạc đạo mà nói, không ngờ lại dễ dàng phá giải như vậy.
Đổi là là người thường, không hiểu gì về nhạc lý, muốn cưỡng ép phá giải, tất sẽ gặp phải lực cản trùng trùng điệp điệp.
- Bởi vì không phải mở ra bình thường, cho nên khi vượt qua mỗi tầng,
đều không gặp được bất kỳ ban thưởng ngì, cũng không có cách nào nhận
được cảm ngộ truyền thừa.
Một vị Trưởng lão thấp giọng nói.
Nhế như Phạm Luân Cổ Âm Điện mở ra bình thường, thiên tài tiến vào, mỗi
khi thông qua một vài tầng, sẽ nhận được ban thưởng nhất định.
Những bản thường này, có một số là nhạc khí quý hiếm, một số là cảm ngộ, hoặc là bí pháp Nhạc đạo.
Tại một số tầng, thậm chí còn có truyền thừa của đai năng Nhạc đạo Thượng Cổ.
Chẳng qua, bởi vì không phải mở ra bình thường, cho nên không hề có bất
kỳ ban thưởng nào, chỉ đơn thuần là thăm quan du lịch mà thôi.
- Cho dù không có bất kỳ ban thưởng nào, chỉ có thể quan sát, nhưng chỉ
cần một người trong số chúng ta phá giải được cửa khẩu thì tất cả mọi
người đều có thể đi vào tầng tiếp theo.
Cung chủ Thiên Thánh Cầm Cung gật đầu nói.
Trọng điểm tại Thiên Thánh Cầm Cung, vẫn là tìm được sơ hở tồn tại trong Phạm Luân Cổ Âm Điện.
Tiến vào tầng thứ hai.
Bên trong họa bích là một tầng thâm sơn có sương mù lượn lờ, chim hót hoa nở, đủ loại âm thanh thiên nhiên truyền đến.
Trong thâm sơn.
Có một tiếng hổ gầm truyền đến, sức gió cường đại rít gào, khiến cho áo
bào của Triệu Phong tung bay, bộ pháp của hắn dừng lại, lực cản còn lớn
hơn tầng thứ nhất rất nhiều.
Đây còn là Triệu Phong, tu vi cao tới Vương Giả.
Nếu đổi lại là thiên tài dưới Chân Linh Cảnh, e rằng sẽ bị chấn động tâm thần.
- Chính là Hổ Âm Chấn Phách…
Lý Tuyết Di phiêu nhiên đi về phía trước, cảnh tượng thâm sơn trước mặt, chưa hoàn toàn hiện ra, đã nhanh chóng tan rã nhạt nhòa.
Chỉ cần hiểu ra được huyền cơ Nhạc đạo trong đó, là có thể có điểm đột phá.
Hết thảy những điều này, đều dùng để khảo nghiệm người vượt ải.
Nhưng Triệu Phong lại có cảm giác, cảnh tượng bên trong họa bích, không chỉ đơn giản là hư ảnh ảo cảnh.
Mười tầng đầu tiên, Lý Tuyết Di đều nhẹ nhàng phá giải.
Thiên phú Nhạc đạo của nàng rất cao, bảy năm trước đã vượt qua được ba mươi hai tầng.
Lúc đến tầng thứ mười lăm, tốc độ của Lý Tuyết Di mới thoáng chậm lại.
- Phá giải vượt ải, chủ yếu là khảo cứu tạo nghệ Nhạc đạo và thiên phú
ngộ tính. Thực lực tu vi, ngược lại không phải chính yếu nhất.
Triệu Phong đưa ra kết luận.
Bằng không, Liễu Cầm Hâm bảy năm trước cũng không thể đạt tới trình độ ngoài ba mươi hai tầng.
Tầng thứ hai mươi.
Bên trong họa bích chui ra một đám dị thú Thượng Cổ dữ tợn khổng lồ, khí tức của chúng, đủ để chấn nhiếp cả Chân Chủ Cấp.
Lúc này, Lý Tuyết Di mới ra tay, môi son hé mở, trong không gian phảng
phất vang lên Tiên Âm, hóa thành lực lượng Nhạc đạo vô hình, đem những
dị thú Thượng Cổ kia chấn cho nát bấy.
Phạm Luân Cổ Âm Điện, tầng thứ hai mươi tám.
Tại tầng này, có một nam tử áo trắng tuấn mỹ nho nhã, ngồi trước đỉnh
núi, nghe tiếng thác nước chảy, đánh đàn hết sức chuyên chú.
Ánh mắt của nam tử áo trắng kia rất thâm thúy, thoáng đảo qua đám người xung quanh.
- Vương Giả Hư Thần Cảnh.
Triệu Phong lại giật mình không nhỏ, mặc dù nam tử áo trắng kia đã thu liễm khí tức, nhưng hắn vẫn nhận ra.
- Khách từ xa đến thăm, sao không gảy một khúc đàn, uống một bầu rượu, cùng nhau ngắm cảnh?
Ngữ khí và dáng vẻ của nam tử áo trắng, khiến người khác có cảm giác như đang được tắm rửa trong gió xuân.
Dựa theo lẽ thường, Lý Tuyết Di phải đi tới trước gảy một khúc đàn, đối
ấm với nam tử kia, sau khi giành được hảo cảm của hắn thì mới có thể qua cửa.
- Nam tử áo trắng kia tu vi cao tới Hư Thần Cảnh, nếu như là thiên tài
bình thường vượt ải, không cách nào có thể dùng tạo nghệ Nhạc đạo mà
cưỡng ép phá giải.
Ánh mắt của Triệu Phong lóe lên.
Lý Tuyết Di đang chuẩn bị tiến đến, lập tức bị Triệu Phong ngăn lại.
Đám người vợ chồng Cung chủ cũng đều lộ vẻ khó hiểu.
Chỉ thấy.
Triệu Phong đi tới phía trước, đánh ra một quyền về phía nam tử áo trắng.
Ầm…
Một quyền này bao hàm sức mạnh to lớn Vương Giả của Triệu Phong, vô cùng cường đại, thậm chí ẩn chứa Huyễn Thành Lĩnh Vực, Phong Lôi Lĩnh Vực,
hai tầng Lĩnh Vực chồng lên nhau.
- Ngươi…
Nam tử áo trắng kêu thảm một tiếng, bị Triệu Phong một quyền đánh bay thổ huyết.
Vụt...
Cảnh tượng trước mắt, kể cả nam tử kia, đều quay trở về trong họa bích.
- Như vậy, càng tiết kiệm thời gian hơn.
Triệu Phong phủi tay, ý bảo Lý Tuyết Di tiểu tử tiến lên phía trước.
Sau tầng ba mươi, độ khó vượt qua càng lúc càng lớn.
Ví dụ như tầng thứ ba mươi ba, có một cái lồng giam cực lớn, bên trong phong ấn một đầu Ác Long trong truyền thuyết.
Chỉ có huyết mạch Huyền Băng Lân tộc của Triệu Phong, mới không bị ảnh hưởng.
Phành phành phành...
Lồng giam trói buộc lồng giam, chấn động lắc lư, đoán chừng không kiên trì được nửa nhịp hô hấp nữa.
- Lại là hậu đại kém cỏi nhất của Chân Long trong truyền thuyết.
Bán Thần ấu đồng chẳng biết xuất hiện từ lúc nào, nhìn chằm chằm vào đầu Ác Long đen thui kia.
Mặc dù là hậu đại kém cỏi nhất của Chân Long, nhưng Long thể của nó cũng hết sức cường hoành, chiến lực tiếp cận “Đại Đế Hư Thần Cảnh”.
- Lần trước ta vượt ải, chính là thua ở tầng này. Chẳng qua, bảy năm trước, ta đã gặp phải một đầu Man Thú Thái Cổ.
Lý Tuyết Di nói.
Độ khó của cửa ải này, quả thật rất lớn.
Muốn vượt ải, cần phải dùng năng lực Nhạc đạo để trấn an Ác Long.
Triệu Phong cũng nhìn ra được, mặc dù đầu Ác Long này cường đại, nhưng
tại phương diện linh trí cũng không tính là cường đại lắm.
Dù vậy.
Muốn trấn an Ác Long, để nó quay trở lại bên trong họa bích, cũng cực kỳ khó khăn.
So với bảy năm trước, tạo nghệ và cấp độ của Lý Tuyết Di, tự nhiên không thể so sánh.
Nàng đi đến trước mặt lồng giam, trên người chập chờn một luồng khí tức thiện ý ấm áp bao la như tình thương của mẹ.
Sau đó, chỉ thấy bước chân của Lý Tuyết Di trở nên nhẹ nhàng, thân hình
uyển chuyển nhảy múa, bên tai truyền đến tiếng ca lặng lẽ êm tai.
Ánh mắt của Ác Long, cuối cùng cũng bị Lý Tuyết Di thu hút, cảm xúc cuồng bạo đã bình ổn lại.
Hai canh giờ sau…
Ác Long bình yên chìm vào giấc ngủ, cảnh tượng trước mắt, quay trở về bên trong họa bích.
Lúc tiếp cận tầng bốn mươi, độ khó đã tăng lên gấp mười lần.
Với thiên phú và ngộ tính Nhạc đạo của Lý Tuyết Di, cũng khó có thể phá giải được.
Cũng may, tiến vào Phạm Luân Cổ Âm Điện, không chỉ có một mình nàng là nhân sĩ Nhạc đạo, mà còn có vợ chồng Cung chủ.
Mặc dù vượt ải không hề có bất kỳ ban thưởng nào, nhưng có thể giúp mọi người phá giải được nan đề.
Tại tầng thứ bốn mươi.
Trên sườn núi, xuất hiện một lão đầu để chòm râu dê, đưa ra ba cái nan
đề cổ quái cho mọi người, không chỉ khảo cứu Nhạc đạo, mà còn liên quan
đến một vài triết lý số mệnh.
Đến cửa ải này, ngay cả vợ chồng Cung chủ cũng bị lâm vào khó khăn.
Khí tức của lão giả để chòm râu đê đó, ngay cả Triệu Phong và Bán Thần ấu đồng, cũng không thể nhìn thấu.
Đến tận lúc này, vượt ải Phạm Luân Cổ Âm Điện, không chỉ khảo cứu cầm kỳ thi họa, mà đã lên tới triết lý nhân sinh, mệnh số thiên địa.
Cũng may, người vượt ải, không ai không phải là người trí tuệ.
Lý Tuyết Di và vợ chồng Cung chủ là chủ lực, sau lưng còn có Tiểu Tặc Miêu và Bán Thần ấu đồng suy nghĩ.
Tiểu Tặc Miêu có thể xem hiểu được mệnh số bói toán, có thể trợ giúp đôi chút. Mà Bán Thần ấu đồng có cấp độ ý cảnh cao, sau khi trải qua Thần
Kiếp và Tích Huyết Trọng Sinh, cảm ngộ đối với nhân sinh cũng bất phàm
không kém.
Trí tuệ của mọi người đều vô cùng cao siêu.
Cửa ải này, mất nửa ngày thời gian, cuối cùng cũng phá giải được.
Tiểu Tặc Miêu dường như có chút suy tư, nhìn dáng vẻ lão giả để chòm râu, không khỏi lộ ra một tia cảm xúc phức tạp hiếm thấy.
Vụt...
Cảnh tượng trước mắt biến mất, lão giả để chòm râu dê đã trở về bên trong họa bích.
Phạm Luân Cổ Âm Điện, có tổng cộng bốn mươi chín tầng.
Sau tầng thứ bốn mươi, chỉ còn lại chín tầng cuối cùng.
Chín tầng tiếp theo, độ khó rất lớn, thậm chí xuất hiện cả những cảnh tượng nhân vật thần thoại ở thời đại Thái Cổ.
Đây tuyệt đối là những tồn tài mà không thể dựa vào sức lực để cường công.
- E rằng cường giả Thần Vị cũng không thể xông vào, lực lượng của Phạm Luân Cổ Âm Điện này…
Sắc mặt Bán Thần ấu đồng trở nên ngưng trọng.
Cũng may.
Bởi vì không phải mở ra bình thường, cho nên mặc dù không thể vượt ải,
vẫn có thể lui về trước một cửa, sau đó mới tiến vào lần nữa.
Nếu là mở ra bình thường, có ban thưởng truyền thừa, chỉ cần không thể vượt ải, sẽ lập tức bị truyền tống ra ngoài.
Tầng thứ bốn mươi bốn… Tầng thứ bốn mươi lăm… Tầng thứ bốn mươi sáu…
Mọi người vắt hết óc suy nghĩ, gian nan vô cùng, chậm chạp phá giải từng đạo cửa khẩu.
Trong đó, tầng thứ bốn mươi bảy đã cầm chân mọi người hơn nửa tháng,
nhiều lần thành công, lại phải lui về tầng thứ bốn mươi sáu, sau đó mới
tiến vào lần nữa.
Mỗi một lần tiến vào, cảnh tượng và khảo cứu trong họa bích, đều sẽ thay đổi.
Trong lòng Triệu Phong không khỏi cảm thấy lành lạnh.
Mặc dù Liễu Cầm Hâm tài nghệ kinh người, đồng thời tinh thông mệnh đạo,
nhưng muốn vượt qua nhiều ải đến tầng thứ này, cho dù là với tu vi tâm
thần của nàng lúc đó, e rằng cũng không chống đỡ nổi.
Đương nhiên.
Triệu Phong cũng không để ý đến một nhân tố. Đó là vượt ải bình thường
sẽ được ban thưởng, thu lấy một vài cảm ngộ, thậm chí truyền thừa, những điều này đều là biến số.
- Tầng thứ bốn mươi tám.
Thần sắc của vợ chồng Cung chủ có chút kích động.
Cho dù là Thủy Tổ khai sơn của Thiên Thánh Cầm Cung, lúc chính thức vượt ải, nghe nói cũng phải dừng lại tại tầng thứ bốn mươi.
Chẳng qua.
Mặc dù mọi người chỉ có thể ngắm cảnh và thể nghiệm phá giải, lại không
nhận được ban thưởng, nhưng vẫn có thể lặp đi lặp lại nhiều lần, cho nên cũng không tính là chính thức vượt ải.
Hơn nữa, có Tiểu Tặc Miêu và Bán Thần ấu đồng gia nhập, cũng bù đắp
những phương diện khiếm khuyết của Lý Tuyết Di và vợ chồng Cung chủ.
Tầng thứ bốn mươi tám này cực kỳ khó phá giải, thậm chí đạt tới trình độ không thể phá giải.
Tầng này, bên trong cảnh tượng xuất ra nhiều người, hoặc gảy đàn hoặc hát ngâm, thậm chí vẽ tranh, làm thơ, đánh cờ…
Người trong cảnh tượng này, giống như Thần Tiên, tạo nghệ Nhạc đạo đã đạt tới cấp độ nghịch thiên cải mệnh.
Một nữ tử trong đó, thổi một khúc sáo, liền khiến mọi người lâm vào trong Luân Hồi mộng cảnh, không thể tự kềm chế.
Cũng may, những người vượt ải cũng chỉ phái ra một đại biểu, nên vẫn kịp thời cứu giúp hỗ trợ.
Nội dung của tầng này, chính là quyết đấu “Kỳ nghệ”.
Bên trong cảnh tượng, hai vị lão giả đang đánh cờ, dường như không quan tâm đến tất cả mọi thứ bên ngoài.
Đối với kỳ nghệ, một vị Trưởng lão trong Thiên Thánh Cầm Cung rất có lòng tin, nên lập tức chủ động xin đi giết giặc.
Kết quả, vị Trưởng lão Thiên Thánh Cầm Cung đi tới trước bàn cờ, chỉ vừa mới đứng gần đã cứng đờ.
Chỉ sau mấy nhịp hô hấp.
Vị Trưởng lão Thiên Thánh Cầm Cung kia đã biến thành một pho tượng, giống như trải qua Xuân Thu vạn tái.
- Thời gian… Lực lượng Thời Gian.
Bán Thần ấu đồng kinh hãi thất sắc, đây chính là Lĩnh Vực của Thần.
Tại tầng này, bất kỳ một nhân vật cảnh tượng nào trong họa bích, đều liên quan đến lực lượng bổn nguyên chí cao của thiên địa.
Tầng thứ bốn mươi tám, lập tức gây khó dễ cho tất cả mọi người.
Mọi người chỉ dám cẩn thận thăm dò từng chút một, vừa có chút không đúng, liền lập tức rời khỏi.
Thử nhiều lần như vậy.
Cho đến lần thứ bốn mươi tám, bên trong cảnh tượng mới xuất hiện một vị
nữ tử băng ngọc như tuyết, một thân váy dài tuyết trắng tao nhã, tràn
ngập cổ vận ý thơ, giống như thần tiên trong tranh.
Nàng ta không u điềm tĩnh, thanh nhã như tiên, dung nhan chim sa cá lặn, đẹp mà tĩnh mịch tựa oán, ngồi trước một cây cổ cầm.
- Đạo thân ảnh này…
Lý Tuyết Di thoáng có chút quen mắt.
- Cầm Hầm tại sao lại…
Sắc mặt Triệu Phong đại biến, thể xác và tinh thần chấn động, nhìn chòng chọc vào tiên tử váy trắng cổ điển bên trong cảnh tượng.