Nơi này là không gian mênh mông bên ngoài lục địa, là một biển sương mù tối tăm mờ mịt, trống trải thần bí, kéo dài vô hạn. Phảng phất có thể ngược dòng tìm đến ngọn nguồn Thái Cổ.
Phương xa...
Trên một ngọn núi khổng lồ, hình dáng như cự thú Thái cổ, ngạo nghễ vươn người trong biên sương mù, chiếm cứ phương viên phạm vi mấy trăm dặm.
Đỉnh ngọn núi khổng lồ chọc trời này, ánh sáng chiếu rọi, hào quang lan tòa, bên trên là một quãng trường phong cách cổ xưa, trong quảng trường là cung điện trang nhã đẹp đẽ. Rõ ràng nhất, vẫn là đài thi đấu ở chính giữa, xung quanh là một đám khán đài cực lớn trôi nổi như thiên thạch trên đỉnh núi.
Luận quy mô, nơi này so với sân thi đấu Thượng cổ ở Thánh Vực Chân Long Hội còn lớn hơn gấp mười lần.
Lúc này.
Ào ảnh hùng vĩ giống như một mảnh kính hồ, rực rỡ tươi đẹp muôn vẻ, gợn sóng tầng tầng, hiên hiện trước ngọn núi chọc trời khổng lồ.
Những ảo ảnh hùng vĩ kia, so với những hình chiếu truyền thừa xuất hiện tại Thánh Vực Chân Long Hội, còn quy mô và rõ ràng hơn rất nhiều.
Khác nhau ở chỗ.
Noi đây chỉ có một ảo ảnh khổng lồ.
Hơn nữa, trong ảo ảnh khổng lồ kia, có thể chứng kiến một vài đoạn hình ảnh ngắn ngủi.
Những hình ảnh trong ảo ảnh kia, giống như từ một không gian khác chiếu tới, thoạt nhìn là ảo ảnh, nhưng thực ra lại chân thật.
Trong đó, hình ảnh của một ảo ảnh, xuất hiện cảnh tượng bên trong hạp cốc thần bí, nhất là “Tham Thiên Thụ Yêu” cực lớn, xung quanh còn có một vài bóng người “nhỏ xíu”, không thể nhìn thấy rõ ràng.
Trên đỉnh núi, một vài thân ảnh khí tức cường đại quanh quẩn, nhưng lại tĩnh mịch im ắng.
Giữa vòm trời.
Ba đạo “Sức mạnh to lớn” không thể hình dung, phảng phất như ba tòa Tôn Thần, trấn áp hết một phương thiên địa, khiến thần quỷ lui tránh.
Không có thanh thế khổng lồ, cũng không có nguyên khí chấn động mênh mông, chỉ có một loại áp bách đến từ tận linh hồn, ngay cả tư duy ý thức cũng bị áp chế, chấn nhiếp.
Trước mặt ba đạo “Sực mạnh to lớn” kia, ngay cả nguyên khí thiên địa xung quanh, phảng phất cũng bị giam cầm.
Phần đông thân ảnh trên đỉnh núi, giống như cúng bái Thần Linh, ngưỡng mộ từ tận đáy lòng ba luồng “Sức mạnh to lớn” trên đỉnh đầu.
Ba tồn tại vĩ đại giống như hư vô kia, gồm hai nam một nữ.
Theo thứ tự là:
Một Khô Lâu hoàng kim dày đặc từ khí, ngồi trên một vương tọa bằng xương trắng.
Một vị nữ tử nguyệt bào đoan trang thánh khiết như Nữ Thần Tinh Nguyệt, mây khói lượn lờ.
Một tòa Tôn Thần Ma Đạo hắc khí lượn lờ, toàn thân tối đen như mực, giống như một lỗ đen.
Ba tồn tại “Sức mạnh to lớn”, thoạt nhìn, giống như ba đoàn Thần Linh hư vô, chấp chưởng thiên hạ.
- Lực lượng Di tích Tử Thánh hao mòn gấp mấy lần trước đây. Một số ít khu vực trong không gian di tích, đã xuất hiện rất nhiều điểm yếu nhược.
Nữ tử nguyệt bào đoan trang thánh khiết tại vị trí trung tâm, âm thanh giống như âm thanh thiên nhiên, dư âm vẫn còn văng váng bên tai.
- Chậc chậc, Thánh Nguyệt Tiên Cô, xem ra Tịnh Nguyệt Linh Tông ngươi cũng có chủ ý với Di tích Tử Thánh, muốn chiếm không gian di tích này thành của riêng mình rồi.
Bộ Khô Lâu hoàng kim trầm lặng nói.
- Lần trước quan sát, Linh lực bên trong Di tích Tử Thánh vẫn còn có thể kiên trì gần trăm năm nữa, nhưng xem tình cảnh lần này, tôi đa chỉ còn có thể kéo dài hơi tàn thêm hai mươi năm. Tam Đại Tông Phái chúng ta liên thủ, chưa chắc đã không thể cường công tiến vào.
Nam tử Ma Đạo đen như mực, khí phách ngạo nghễ mà nói.
Đánh vào Di tích Tử Thánh.
Sắc mặt hai tồn tại “sức mạnh to lớn khác” đều khẽ biến, có chút động tâm, nhưng hiển nhiên trong lòng lại càng kiêng kỵ hơn.
Bên dưới đỉnh núi, một vài cường giả đại năng, cũng mơ hồ nghe được nội dung trò chuyện trên bầu trời, cả đám đều kinh hãi động dung.
Di tích Tử Thánh có đẳng cấp tương đối cao trong rất nhiều truyền thừa, ngày trước, chủ nhân của di tích này chỉ còn thiếu một bước nữa là đạp chân vào Thiên Giai Thần Vị.
Đối với thế lực Tông môn mà nói, có thể phái người đi vào, tiếp nhận truyền thừa đã là cơ hội hiếm có rồi.
Có lẽ chỉ có Tam Đại Tông Phái Nhị Tinh là mới có được nội tình bực này, đủ khả năng đánh vào “Di tích Tử Thánh”.
Di tích Tử Thánh là một không gian di tích độc lập, tài nguyên kỳ bảo bên trong cùng những trân thú Thượng cổ, thậm chí cả truyền thừa cường đại cao cấp, ẩn chứa giá trị, không thể do lường.
Nếu như một thế lực Tông môn nào đó, có thể khống chế “Di tích Tử Thánh”, thu nạp lấy nó, lợi ích khó mà tưởng tượng nổi, thậm chí còn đạt được nhiều bước đột phá nhảy vọt.
- Nếu như ba Tông dốc sức đánh vào Di tích Tử Thánh. Cũng không phải là quá khó. Nhưng chỉ cần một ngày vẫn còn “Tàn linh Tử Thánh”, chúng ta không thể hành động thiếu suy nghĩ được.
Khuôn mặt nữ tử nguyệt bào hoàn mỹ thánh khiết, lạnh lùng nghiêm trang
Trong ba tồn tại “Sức mạnh to lớn” này, khí tức của nàng là cường đại nhất.
Nàng chậm rãi nói:
- Cho dù lực lượng Tàn linh của “Tử Dạ Thánh Chủ”, trải qua vạn năm tuế nguyệt, đã tiêu hao quá chín thành, khả năng khống chế đối với di tích càng ngày càng thấp. Thế nhưng nếu nó dung hợp với không gian hạch tâm, có lẽ khi di tích sụp đổ, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.
Nam tử Ma Đạo và bộ Khô Lâu hoàng kim đều chìm vào yên lặng, cũng không phản bác.
Mặc dù ba Tông liên thủ, có thể công phá Di tích Tử Thánh, nhưng cường công căn bản “được không bù mất”.
Dù sao thì chủ nhân của Tàn linh - “Từ Dạ Thánh Chủ”, ngày xưa cũng uy chấn vũ nội vạn Tông, Tàn linh lưu lại, há có thể để cho lực lượng ngoại giới cường công?
- Vậy theo nhận kiến của Tiên Cô, nên có kế hoạch thế nào?
Bộ Khô Lâu hoàng kim hỏi.
- Mặc dù chúng ta không thể cường công, nhưng lại có thể nghĩ cách khiến cho lực lượng của Tàn linh trong không gian di tích hao mòn, chỉ cần chờ vài chục năm, thậm chí thời gian càng ngắn hơn, Tàn linh hầu như không còn, lúc đó có thể bình yên tiến công di tích.
Nữ tử nguyệt bào lại cười nói.
Di tích Tử Thánh, không thể cường công, chỉ có thể chậm rãi hao tổn, cần phải kiên nhẫn.
Vài chục năm đối với bọn họ mà nói, chẳng qua chỉ là một lần bế quan tham tu.
- Chẳng qua lần này, Tàn linh Từ Thánh dường như dự đoán được đại nạn sắp đến, đã thi triển thủ đoạn nào đó, cưỡng ép mở ra một lối đi, kết nổi với một nơi xa xôi nào đó.
- Ngươi lo rằng... Tàn linh Tử Thánh tiêu hao quá nhiều lực lượng Tàn linh, sẽ lựa chọn người thừa kế?
Khô Lâu hoàng kim hỏi.
- Không sai, từ dấu hiệu trước mắt mà xét, dường như có hai người từ bên ngoài tiến vào di tích. Phải biết rằng những Tổ Tông của ba Tông chúng ta, vì có chút quan hệ sâu xa với Tử Dạ Thánh Chủ, cho nên mới có được danh ngạch tiến vào di tích.
Nữ tử nguyệt bào gật đầu.
- Haizz, đã nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không có một thiên tài nào chính thức được “Tàn linh Tử Thánh” xem trọng, hoàn toàn tiếp nhận lấy chỗ di tích này?
Nam tử Ma Đạo có chút không kiên nhẫn lắc đầu.
Tam Đại Tông Phái, truyền thừa xa xưa, trải qua rất nhiều thời đại, trong đó, thiên chi kiêu tử xuất hiện nhiều vô số kể.
- Tục truyền, ngày xưa “Từ Dạ Thánh Chủ” có một tia huyết mạch mong manh trong “Thái Cổ Vạn Tộc Bảng”. Tiêu chuẩn chọn người thừa kế y bát của nàng e rằng cũng phải tương ứng với huyết mạch Thái cổ Vạn Tộc.
- Thái Cổ Vạn Tộc Bảng? Nói đùa gì vậy, loại huyết mạch thần thoại kéo dài từ thời đại Thái Cổ đến nay, làm sao dễ dàng xuất hiện được. Tam Đại Tông Phái chúng ta, nghe nói cả vạn năm cũng chỉ xuất hiện một người, về sau còn không biết tung tích người đó thế nào...
- Đúng vậy, trong Thái cổ Vạn Tộc Bảng tất cả đều là những huyết mạch cấm kỵ nghịch thiên. Thí dụ như Thiên Cơ truyền thừa của “Thiên Cơ tộc”. Đem chủ tiểu tử chia thành vô số nhánh có lớn có nhỏ, chiếu rọi khắp nơi, diễn dịch truyền thuyết nền văn minh vô hạn Còn cả “Quang tộc” xếp hàng thứ bảy trong Thái cổ Vạn Tộc Bảng nữa. Nghe nói là hóa thân của ánh sáng nắm giữ lực lượng thời gian, ngày xưa “Quang tộc” vẫn lạc, khiến cho khu vực thế giới mênh mông của chúng ta, thời gian chớp mắt đã trôi qua mấy ngàn năm, gần như khiến văn minh tu hành bị đứt gãy...
Nói về “Thái Cổ Vạn Tộc Bảng”, ba tồn tại “Sức mạnh to lớn” ở đây đều cảm thấy trái tim hơi đập nhanh một chút.
Cho dù là “Tử Dạ Thánh Chủ” uy chấn vũ nội ngày xưa, cũng chỉ có được một tia huyết mạch Thái cổ Vạn Tộc Bảng mong manh.
Tại Di tích Tử Thánh.
Trong hạp cốc thần bí, thiên tài thuộc trận doanh của Tam Đại Tông Phái đều đang thương nghị kế hoạch tấn công “Tham Thiên Thụ Yêu” lần nữa.
Ở đây, có năm vị thiên tài Chân Chủ cấp, thiên tài Chân Huyền cấp có hơn mười vị, đội hình cường đại chưa từng có.
Chẳng qua...
Diệp Yên Vũ và Trang Quán Nhi có chiến lực mạnh nhất, lại bị thương không nhẹ.
- Nếu như Lữ Thiên Nhất sư huynh tới đậy, xác xuất thành công chém giết Tham Thiên Thụ Yêu sẽ tăng lên rất nhiều. Chúng ta có thể đợi huynh ấy hoặc phái người đi tìm.
Diệp Yên Vũ đề nghị.
Lúc trước, nàng phát động một kích “Hư Thần bảo hộ”, tin rằng với tu vi cảnh giới của “Lữ Thiên Nhất”, chỉ cần khoảng cách không quá xa, nhất định có thể cảm ứng được.
- Hừ, trong Di tích Tử Thánh này, lực lượng giác quan bị áp chế sâu sắc, Lữ Thiên Nhất kia vẫn một mực không lộ diện, ai mà biết được có phải hắn bị kỳ ngộ nào đó hạn chế hay không?
- Có lẽ Lữ Thiên Nhất đã tiến vào Di tích bảo điện, chúng ta không thể chờ quá lâu được.
Hai phe Hắc Nhai Cung và Nguyệt Ma Điện lập tức phản đối.
Thực lực của Lữ Thiên Nhất thật sự biến thái, nếu như người này giáng lâm, cho dù Hắc Nhai Cung và Nguyệt Ma Điện liên thủ lại thì cũng chỉ có thể bị cho ra rìa.
- Không bằng vậy đi, chúng ta cứ chờ nửa ngày nữa, người bình thường có thể được cứu chữa. Nếu như “Lữ sư huynh” cảm ứng được lực lượng của “Hư Thần bảo hộ”, lại có thể rời đi, vậy thì nhất định nửa ngày là có thể đuổi tới. Trong lúc đó, Lý Hoành sư huynh và những vị Chân Chủ cấp không bị thương khác, có thể đi thăm dò hư thực của Tham Thiên Thụ Yêu.
Diệp Yên Vũ lập tức đưa ra một đề nghị tương đối.
Lúc này Hắc Nhai Cung và Nguyệt Ma Điện mới gật đầu đồng ý.
Dù sao thì Trang Quán Nhi và Xích Quỷ cũng đều bị thương rất nặng nguyên khí đại thương cũng cần phải tĩnh dưỡng.
Trong lúc Tam Đại Tông Phái thương nghị...
Trong đầu Triệu Phong hiển hiện giọng nói và dáng vẻ của “Triệu Vũ Phi”.
Hình bóng xinh đẹp của Triệu Vũ Phi trong đầu, càng lúc càng rõ ràng hơn.
- Thật sự là kỳ diệu, giọng nói và dáng điệu của muội, có thể hiển hiện trong đầu của ta.
Triệu Phong không khỏi sợ hãi thán phục.
- Hì hì, ta có “Từ Dạ tỷ tỷ” trợ giúp. Đáng tiếc là lực lượng của nàng càng ngày càng yếu đi, đặc biệt là lúc cưỡng ép kết nổi với “Thanh Hoa vực”, bị lực lượng thiên địa to lớn bài xích, đã không còn khả năng khống chế toàn bộ di tích. Bằng không, chỉ cần một ý niệm của nàng là Triệu Phong đã có thể tiến vào “Di tích bảo điện” rồi.
Triệu Vũ Phi ngoài mỉm cười, còn có chút sầu lo.
Triệu Phong đại khái khá hiểu rõ tình huống của Di tích Tử Thánh.
Chủ nhân của di tích này, mặc dù đã sớm vẫn lạc, nhưng sau khi Từ Dạ Thánh Chủ chết, vẫn còn sót lại một tia ý chí linh phách, cùng dung hợp với di tích, đây cũng chính là “Tàn linh Tử Thánh”.
Tử Dạ tỷ tỷ trong lời nói của Triệu Vũ Phi, có lẽ chính là Tàn linh Tử Thánh.
- Nói đi, ta có thể giúp đỡ chuyện gì.
Triệu Phong rất dứt khoát nói.
Nếu như Triệu Vũ Phi có thể trở thành người thừa kế của “Di tích Tử Thánh”, sau đó tiếp nhận hắn, Triệu Phong sẽ thu được lợi ích vô cùng.
Hai người cùng xuất thần từ một tộc, có thể nói là thanh mai trúc mã, quan hệ với nhau cũng không tệ.
- Đầu tiên, lực lượng của Tử Dạ tỷ tỷ hao mòn quá nhiều, lại muốn giúp ta trở thành người thừa kế, cho nên cơ bản đã mất đi quyền khống chế đối với không gian di tích. Ưu thế duy nhất của chúng ta, đó là có thể chứng kiến tình huống tại mỗi góc hẻo lánh của di tích.
Triệu Vũ Phi hơi dừng lại, dường như đang đợi Triệu Phong tiêu hóa tin tức.
- Ồ? Như vậy chẳng phải là nói, ta có thể biết bất cứ kỳ ngộ bí mật nào bên trong không gian này hay sao?
Ánh mắt Triệu Phong sáng ngời lên.
- Đúng vậy, nhưng việc cấp bách cần phái nắm chắc, chỗ hạp cốc của Triệu Phong, giữ lại nguyên trạng Thượng cổ, chính là một trong những suối nguồn lực lượng của di tích. Đồng thời, đây cũng là nơi yếu nhược nhất của di tích, một khi Tham Thiên Thụ Yêu bị giết, nhược điểm ở nơi này sẽ càng rõ ràng hơn, thậm chí hình thành kẽ hở. Nếu như kẽ hở quá lớn, đại năng từ ngoại giới có thể mượn cơ hội này mà tiến vào di tích, lúc đó sẽ ảnh hưởng tới việc kế thừa của ta.