Lúc này, hắn nhắm nhẹ cặp mắt, mặc kệ cuồng phong, nắm chặt thời gian tiêu hóa dược lực, khôi phục lại nguyên khí.
Có được huyết mạch Thượng Cổ, tốc độ khôi phục của Triệu Phong so với người bình thường thì nhanh hơn rất nhiều. Chỉ trong chốc lát, hắn đã khôi phục được bảy tám thành thực lực rồi.
Một lúc sau, Triệu Phong khẽ mở mắt ra, một đạo quang điểm lam nhạt chợt từ trung tâm đồng tử màu xanh lóe lên rồi biến mất.
- Chẳng lẽ mắt trái… lại sắp sửa sản sinh dị biến nữa hay sao?
Triệu Phong nhàn nhạt nói.
Sau khi trải qua một hồi chiến đấu, Triệu Phong liên tiếp thúc giục Thần Linh Nhãn. Đám khí tức lam nhạt lạnh như băng kia ngẫu nhiên lại xuất hiện.
Tay hắn nhẹ nhàng chạm đến mái tóc thuần một màu xanh của mình.
Trong đám tóc màu xanh kia, chẳng biết từ lúc nào đột nhiên xuất hiện một hai sợi tóc màu lam nhàn nhạt.
Triệu Phong có chút biến sắc, vẻ mặt trịnh trọng.
Một đầu tóc xanh phiêu dật của hắn, có một bộ phận cực nhỏ đang bắt đầu biến thành một tầng lam nhạt như mộng ảo.
Khí tức lam nhạt trong mắt trái… những sợi tóc lam nhạt mọc ra trong tóc xanh…
Tất cả những điều này có ý nghĩa gì?
Ánh mắt Triệu Phong lóe lên, kinh hỉ, không yên, còn có vài phần chờ mong.
Đúng lúc này, trong đám mây phía sau, mơ hồ truyền đến thanh âm phá không nhàn nhạt.
- Uy áp Chân Linh! Không xong!
Triệu Phong nhất thời rùng mình một cái.
Thần Linh Nhãn của hắn mở ra, liếc nhìn về phía sau một cái. Cách hắn chừng hơn mười dặm đường, một thân ảnh bạch sắc đang nhanh chóng đuổi theo hắn.
- Liễu Viên!
Triệu Phong vừa liếc mắt liền nhận ra thân phận của kẻ đang tới.
Trước khi đào hôn, Triệu Phong đã từng cố ý tiếp xúc với Liễu Viên này một lần.
- Triệu Phong, còn không theo ta trở về thành tạ tội?
Thanh âm cuồn cuộn chính khí của Liễu Viên mang theo uy áp Chân Linh vang vọng khắp tầng mây, khiến cho đám chim chóc xung quanh cũng phải kinh hãi bỏ chạy tán loạn.
Triệu Phong khoanh tay đứng trên lưng Thanh Phong Yến, khóe miệng nhếch lên một tia trào phúng nhàn nhạt, cũng không có trả lời.
Trong lòng Liễu Viên dâng lên nộ hỏa. Triệu Phong này không ngờ lại cuồng vọng như vậy, ngay cả Chân Linh Cảnh truy kích mà hắn cũng chẳng hề đặt vào trong mắt.
- Chẳng lẽ hắn tin rằng mình có thể đối kháng được với Chân Linh Cảnh hay sao?
Liễu Viên nghĩ tới chiến tích cách đây không lâu của Triệu Phong, thu hồi lại ý khinh thị trong lòng mình.
Chẳng qua, Liễu Viên tuyệt đối không tin một tên hậu bối Thất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, ngay cả Nửa bước Chân Linh Cảnh cũng chưa đạt đến, lại có thể chân chính đối kháng với Chân Linh Cảnh.
- Cường giả Chân Nhân Cấp bình thường, khả năng phi hành một lần chỉ kéo dài chừng mười dặm, lúc đó sẽ suy kiệt. Vượt qua thêm một hai dặm nữa, hắn sẽ đuối sức!
Trên mặt Triệu Phong đầy vẻ bình tĩnh.
Nơi này là đang ở trên không trung, không phải trên mặt đất.
Mặc dù cường giả Chân Linh Cảnh siêu thoát sinh linh bình thường, thông qua lực lượng của bản thân có thể đột phá sự hạn chế của mặt đất, đạt tới mục đích phi hành.
Thế nhưng… nhân loại dù sao cũng không phải là phi cầm, lại càng không phải là chủng loại am hiểu phi hành.
Cho nên, năng lực phi hành của cường giả Chân Nhân Cấp so với một vài Yêu thú phi cầm thì tương đối ngắn hơn một chút.
Chẳng qua, tốc độ phi hành trong khoảng thời gian ngắn của Chân Linh Cảnh vẫn không thể xem thường được.
- Liễu Viên này, cách ta khoảng chừng mười dặm đường. Đợi đến lúc hắn đuổi kịp ta, cơ bản đã vượt qua thời hạn có khả năng phi hành!
Thần Linh Nhãn của Triệu Phong tính toán thật sự vô cùng chuẩn xác.
Đổi lại một cường giả Thoát Phàm Cảnh bình thường, gặp phải cường giả Chân Linh Cảnh đuổi giết, chỉ sợ đã sớm hoảng hốt cùng cực, vô cùng tuyệt vọng rồi.
Mà tâm tình của Triệu Phong vẫn hết sức bình tĩnh, phân tích ưu khuyết điểm của địch và ta, nắm mọi thứ trong lòng bàn tay tay.
Cho dù là bằng vào thực lực hiện tại của Triệu Phong, nếu như chính diện đối kháng với Liễu Viên cấp bậc Chân Linh Cảnh, phần thắng cũng không vượt quá ba thành.
Liễu Viên cũng không phải kẻ ngốc, hắn cũng không cố ý kéo dài tiêu hao Chân Linh khí, mà triệu hồi ra tọa kỵ phi cầm Thải Lân Phi Yến của mình.
Đầu Thải Lân Phi Yến này, thể tích tương đương với Thanh Phong Yến, hình thể tương đối nhẹ, tốc độ nhanh chóng bất phàm, hơn nữa cảnh giới còn đạt tới Nửa bước Chân Linh Cảnh.
Nếu như Thải Lân Phi Yến toàn lực phi hành, tốc độ thậm chí còn mơ hồ nhanh hơn Thanh Phong Yến một bậc.
Mắt thấy khoảng cách giữa hai bên càng lúc càng gần hơn.
Liễu Viên cười ngạo nghễ, nói:
- Triệu Phong, ngươi đã không còn hy vọng nữa rồi, còn không mau mau chịu trói?
Triệu Phong bất động thanh sắc, đưa mắt nhìn Liễu Viên tiếp cận chính mình.
Uy áp của cường giả Chân Linh Cảnh vô cùng cường đại, khiến cho Thanh Phong Yến dưới chân Triệu Phong cũng phải sợ hãi bất an.
Không lâu sau, khi Liễu Viên tiếp cận Triệu Phong chừng mười dặm, nụ cười trên mặt của Liễu Viên cũng càng ngày càng trở nên lạnh nhạt và trấn định hơn.
Đúng lúc này, Triệu Phong đột nhiên huýt sáo lớn một tiếng, từ trong Thần Linh Nhãn phát ra một đạo chấn động kỳ dị.
Nháy mắt sau đó, Thải Lân Phi Yến dưới chân của Liễu Viên đột nhiên kêu gào thảm thiết một hồi, điên cuồng thác loạn, cánh chim vỗ loạn. Một tầng quang hoa bảy màu rực rỡ chói mắt đột nhiên hóa thành một trận cuồng phong, lan tràn bốn phương tám hướng xung quanh.
- Thải Yến! Thải Yến! Ngươi làm sao vậy?
Liễu Viên nhất thời bất ngờ, không kịp ứng phó.
Thải Lân Phi Yến và hắn tiếp xúc trực tiếp, dưới công kích điên cuồng thác loạn của nó, trong khoảnh khắc thậm chí cũng khiến cho hắn chật vật không chịu nổi, lưu lại trên người một vết thương nhẹ.
Ngay sau đó, Thải Lân Phi Yến thét lên một tiếng, mất đi thần trí, thân thể rơi thẳng xuống sườn núi bên dưới. Đá vụn rơi rớt lả tả, bụi mù nổi lên bốn phía, trực tiếp quăng Liễu Viên té rớt ra ngoài.
- Thải Yến!
Vẻ mặt Liễu Viên tràn ngập bi phẫn, ánh mắt chợt trở nên oán độc như băng, giương mắt nhìn Triệu Phong:
- Tiểu bối vô sỉ, dám mưu hại tọa kỵ của ta!
Hắn bỗng nhiên nhớ tới, lần trước khi Triệu Phong và mình luận bàn, đối phương đã chủ động đề nghị hỗ trợ thuần hóa Linh sủng tọa kỵ của hắn.
Lúc ấy, Liễu Viên căn bản không hề nghi ngờ gì cả. Dù sao, sau khi thuần hóa xong, Thải Yến càng trở nên linh trí và ngoan ngoãn hơn rất nhiều, tâm ý vô cùng tương thông.
Còn nữa, không ai ngờ rằng, Triệu Phong lại đào hôn, phản bội Hồng Hồ Thành chủ như vậy.
- Sau khi mất đi phi cầm tọa kỵ, ngươi làm sao có thể đuổi giết ta đây?
Triệu Phong khẽ cười, nói.
Lần này đào hôn, có thể nói là hắn đã tận lực bố trí, tính toán đến hết các loại khả năng rồi.
Nhất là Liễu Viên này, hắn thân là cường giả Chân Linh Cảnh mà Triệu Phong có khả năng chính diện xung đột nhất. Nếu như không đặt bẫy hắn một chút, một khi bị hắn dây dưa, kế hoạch đào hôn của Triệu Phong căn bản sẽ hoàn toàn phá sản.
- Khoảng cách mười dặm, đuổi giết ngươi… căn bản dư sức!
Liễu Viên quát lớn một tiếng, trên người bốc lên một tầng quang mang bạch sắc, toàn thân giống như một đạo hồng quang bạch sắc, đuổi thẳng về phía Triệu Phong.
Chương 276: Không chiến Chân Linh Cảnh (2)
Cường giả Chân Nhân Cấp bình thường, bộc phát tốc độ có thể một hơi vượt qua khoảng cách mười dặm.
Trong lúc này, tốc độ của Liễu Viên tuyệt đối vượt qua Thanh Phong Yến cả một cấp bậc. Sau khi đi được chừng hai mươi dặm, sẽ lâm vào suy kiệt, lúc đó cũng chỉ ngang bằng với Thanh Phong Yến mà thôi. Thời gian trôi qua càng dài, tốc độ sẽ càng trở nên chậm hơn.
Mắt thấy Liễu Viên càng lúc càng tiếp cận, chỉ trong khoảnh khắc đã đuổi gần đến còn vài dặm.
- Ha hả… ta rửa mắt mà đợi, không chiến một trận đi!
Triệu Phong nhẹ nhàng cười, trong tay xuất hiện La Hầu Cung.
Luận khoảng cách công kích, cho dù là cường giả Chân Linh Cảnh tính ra cũng kém hơn so với Thần binh loại cung tiễn.
Triệu Phong thúc giục chân lực và lực lượng huyết mạch. Trên thân La Hầu Cung vờn quanh một tầng điện mang thanh sắc nhàn nhạt. Một tầng quang trạch băng lam sắc nhất thời bao phủ toàn thân Triệu Phong.
Xẹt xẹt!
Trên thân La Hầu Tiễn nổi lên từng đợt từng đợt điện mang lợi hại, phía đuôi còn ngưng tụ ra một đạo phong hoàn nữa.
Vèo vèo vèo!
Ba mũi tên mang theo điện mang và hàn ý nồng đậm xẹt qua hư không, không ngừng biến ảo, bắn ra một đạo quỹ tích không thể nào tin nổi, nhanh như tia chớp xẹt qua phạm vi vài dặm.
Liễu Viên đang cấp tốc phi hành, liền nghe được thanh âm điện minh chói tai, một tia hàn ý và cảm giác điện giật đột nhiên từ trong hư không phụ cận truyền đến.
Mặc dù hắn đang trong lúc phi hành, động tác linh hoạt biến hóa, nhưng bất luận thế nào, cũng đều không thể tránh khỏi được ba mũi La Hầu Tiễn với tốc độ siêu việt vận tốc âm thanh kia.
Sau khi trải qua rèn luyện, phẩm chất của La Hầu Cung đã đạt tới Thần binh Phàm cấp cực phẩm, phối hợp với La Hầu Tiễn Phàm cấp thượng phẩm, uy lực tuyệt đối đạt tới cấp bậc Thần binh Phàm cấp cực hạn.
Triệu Phong thúc giục lực lượng huyết mạch, dung nhập vào áo nghĩa của Điện Chi Truyền Thừa tầng thứ nhất đại viên mãn, mỗi một mũi La Hầu Tiễn đủ để miễu sát Thất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, thậm chí một vài cường giả Nửa bước Chân Linh Cảnh bình thường nữa.
Cường đại như Liễu Viên, cũng cảm nhận được sự uy hiếp do La Hầu Tiễn mang tới.
Hắn hít nhẹ một hơi, trong tay xuất hiện một cây bút lông cán đen, mạnh mẽ vung lên. Một đạo thải hồng bạch sắc kéo dài ra chừng mười trượng, vẽ lên từng đường.
Liễu Viên toàn lực đánh ra một kích, uy lực bùng nổ ra, so với Điện Chi Hoàn lúc trước của Triệu Phong còn cường đại hơn không chỉ một bậc.
Đinh! Đinh! Đinh!
La Hầu Tiễn va chạm với công kích của Liễu Viên, bộc phát ra một trận hàn năng khủng bố, điện mang oanh kích.
Công kích của La Hầu Cung mạnh như vậy mà Liễu Viên vẫn có thể thong dong ứng phó. Nhưng đáng sợ nhất chính là trong mũi tên còn ẩn chứa hàn năng cùng với thuộc tính tê dại mãnh liệt.
Mỗi khi ứng phó một mũi tên, tốc độ của hắn đều sẽ giảm bớt một chút.
Mà La Hầu Tiễn của Triệu Phong lại trong khoảnh khắc quay trở về vị trí cũ, từng mũi từng mũi xẹt qua hư không, hàn năng điện quang thay nhau bắn thẳng về phía hộ tráo của Liễu Viên.
Đang ở giữa không trung, Liễu Viên chẳng những phải phi hành, còn phải đối phó với tiễn thuật công kích vô cùng khó chơi này, tốc độ giảm xuống rất nhiều.
Trong thời gian mười hơi thở, Liễu Viên có vẻ vô cùng chật vật, kinh hãi tột độ.
Nếu như là trên mặt đất, hắn đã sớm xông lên, cho dù gặp phải ba bốn tên Nửa bước Chân Linh Cảnh cũng có thể chỉ trong khoảng nửa khắc liền giải quyết xong.
Thế nhưng, nơi này lại ở trên không trung, thuộc loại không chiến!
Triệu Phong đứng trên lưng Thanh Phong Yến, không cần tiêu hao chân lực phi hành. Ngay từ đầu, liền hại chết tọa kỵ của Liễu Viên, chiếm hết thiên thời địa lợi.
- Tiểu bối! Chớ để cho ta bắt được ngươi…
Liễu Viên điên cuồng thúc giục Chân Linh khí. Gần như thiêu đốt toàn bộ Chân Linh khí trong cơ thể.
Năm đó, Đại Trưởng lão của Hiểu Nguyệt Tông chính là liều mạng thiêu đốt Chân Linh khí trong cơ thể, vì vậy mới có thể giết chết một gã Chân Linh Cảnh của Thiết Long Cường Quốc, giúp Hiểu Nguyệt Tông có được một cơ hội thở dốc quý giá.
Hiện tại tuy rằng Liễu Viên vô cùng điên cuồng, nhưng dù sao cũng chưa gặp phải sinh tử tuyệt cảnh, còn chưa dám thiêu đốt Chân Linh khí chân chính, chỉ là tiếp cận loại trạng thái này mà thôi.
Một khi thiêu đốt Chân Linh khí, thương tổn căn cơ chân nguyên, rất có khả năng sẽ rơi xuống một cấp bậc, hoặc là khiến cho tương lai không có hy vọng đột phá thêm nữa.
Chân Linh khí gần như thiêu đốt toàn bộ, tốc độ vốn đã có chút suy kiệt lại tăng vọt lên một bậc.
Triệu Phong nhanh như tia chớp phóng ra ba mũi tên, lại bị Liễu Viên ngạnh kháng lại, chấp nhận một chút vết thương nhẹ, dần dần tiếp cận.
- Vẫn còn hai dặm!
Sắc mặt Triệu Phong ngưng trọng, hít sâu một hơi, quát lớn một tiếng, tinh thần âm ba cuồn cuộn như sấm.
Hắn không hy vọng xa vời có thể chế hành được Liễu Viên.
Bỗng nhiên Thần Linh Nhãn của hắn mở ra, thúc giục đến cực hạn.
Đồng tử trong mắt trái, phảng phất như có một đạo vực sâu màu xanh đang xoay chuyển cực nhanh.
Tâm thần Liễu Viên chấn động, ý thức nhoáng lên, cật lực giãy dụa.
- Hô!
Triệu Phong cảm giác thấy có chút quá sức. Tinh thần huyễn thuật do Thần Linh Nhãn tạo ra, muốn khống chế, bao vây tinh thần ý thức Chân Linh Cảnh, còn khó khăn hơn Nửa bước Chân Linh Cảnh vài lần.
Lúc này, Thần Linh Nhãn của hắn cũng đã thúc giục lên đến cực hạn.
Ô…ô…ô…n…g!
Trong vực sâu màu xanh, đột nhiên dâng lên một đạo quang điểm lam nhạt. Lực lượng Thần Linh Nhãn của Triệu Phong trong một khắc đó đã bùng nổ cực ngắn, gia tăng lên nửa cấp bậc.
Phốc!
Liễu Viên đột nhiên có một loại cảm giác không gian hỗn loạn, thân hãm vào bên trong một tòa thiết lao tràn ngập từng trận từng trận điện mang màu xanh. Dưới chân hắn chính là một cái vực sâu không đáy, trên đỉnh đầu là một mảnh lôi vân bàng bạc.
- Nơi này là…
Liễu Viên nhất thời kinh ngạc hoảng hốt. Không ngờ bản thân lại lâm vào trong tinh thần huyễn cảnh của đối phương.
Ở trong Huyễn Cảnh Tù Lao do Thần Linh Nhãn của Triệu Phong chế tạo ra, tâm thần ý thức của Liễu Viên gặp phải sự tra tấn vô hạn.
Chẳng qua, Triệu Phong có thể một phen kéo đối phương vào trong Huyễn Cảnh Tù Lao đã là rất miễn cưỡng và may mắn rồi, giờ phút này nếu muốn củng cố Huyễn Cảnh Tù Lao, vây khốn đối phương, tinh thần lực phải tiêu hao căn bản gấp chục lần so với cường giả Thất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh bình thường.
Thân hãm vào trong tinh thần huyễn cảnh, lực lượng phản kháng của Chân Linh Cảnh giống như bài giang đảo hải.
Một hơi thở trôi qua, trên trán Triệu Phong toát ra mồ hôi lạnh, tinh thần vô cùng suy yếu.
Cũng trong lúc này, Liễu Viên giãy dụa đột phá được Huyễn Cảnh Tù Lao, thần tình khuất nhục và phẫn nộ vô cùng, nhưng mà tinh thần cực kỳ suy yếu, uể oải vô cùng.
Nghĩ đến chính mình đường đường là cường giả Chân Linh Cảnh, không ngờ vừa rồi lại bị Triệu Phong giữ chân ở phương diện tinh thần mất một canh giờ. Cái loại sỉ nhục này khó có thể nói nên lời.