Chủ Tịch Đang Viết Chữ

Chương 9: Nhất Định Tìm Được Em




Sở Ấu Cơ thầm nghĩ
Chu Tiểu Kiều. . . . . . Không phải chỉ là trùng hợp chứ ?
Bạn học cùng bàn đưa cho nàng một tờ giấy, nàng nhận lấy, lau lau khóe môi.
Chỉ trong chốc lát này, Chu Tiểu Kiều đã từ bục giảng đi tới, hai tay khoanh trước ngực, nhìn chăm chú Sở Ấu Cơ, "Vị bạn học này, em đối với tên của tôi có ý kiến gì sao ?" Vẻ mặt cùng tư thế, thật giống như muốn đánh một trận với Sở Ấu Cơ.
"Không, không phải," Sở Ấu Cơ không biết phải làm sao ---- không nghĩ tới vị Lão sư kia lại hẹp hòi như vậy, "Chỉ là, em có một người bạn trùng tên trùng họ với cô, vì lẽ đó, vừa nãy........"
"Tương tự ?" Chu Tiểu Kiều gật gù, nhìn chăm chú Sở Ấu Cơ chốc lát, bỗng hai tay chống lên bàn, hơi nghiêng thân về phía trước, áp sát mặt vào mặt Sở Ấu Cơ, mũi suýt chút nữa chạm vào mũi Sở Ấu Cơ, "Đúng là mỹ nữ a, nhìn gần như thế này cũng không tìm ra được tì vết, chà chà."
Sở Ấu Cơ ,"..........."
Bạn học cùng lớp trong khoảng thời gian trầm mặc ngắn ngủi, liền cười phá lên. Đều bởi vì thích vị Lão Sư Ngữ Văn này.
"Không cần sốt sắng, Tôi cũng không ăn thịt em." Chu Tiểu Kiều vỗ vỗ khuôn mặt xinh đẹp của Sở Ấu Cơ, đứng thẳng người đi lên bục giảng, "Chu lão sư của mọi người, mặc dù chỉ là lão sư dạy Ngữ Văn, nhưng cũng là người trượng nghĩa, vì lẽ đó, rất ấn tượng với vị mỹ nữ này," nói tới chỗ này nhìn về phía Sở Ấu Cơ, "Tiểu mỹ nhân, em tên gì ?"
Bạn học  trong lớp trăm miệng một lời, "Sở Ấu Cơ."
"Không tệ." Chu Tiểu Kiều cười, sau đó nói rằng, "Vì khuôn mặt xinh đẹp của Sở Ấu Cơ kia, tôi sẽ không tính toán chuyện em ấy vừa phun nước khi nghe thấy tên của tôi."
Cả lớp lần thứ 2 cười vang ------- Cô cũng quá trượng nghĩa a ? Người ta nào có cố tình ? Cô nhỏ mọn như vậy, nào giống tính cách của một lão sư ? Mọi người vừa cười vừa nhổ nước bọt trong lòng.
Chu Tiểu Kiều lúc này cũng nghiêm mặt lại, trợn tròn hai mắt, "Mọi người không phải cho rằng Chu lão sư ta quá mức hẹp hòi chứ ?"
Cả lớp, "............"
"Khuôn mặt của Sở Ấu Cơ quả thực xinh đẹp, nhưng chuyện này không quan trọng, quan trọng là tôi phát hiện trên người nàng có khí chất tao nhã, là phong độ của người có trí thức, loại khí chất này ở thời đại hiện nay vô cùng quý giá ----- cho nên nói," Chu Tiểu Kiều nói tới chỗ này, liền nghiêng đầu nhìn về phía Sở Ấu Cơ, "Kỳ thực, Chu lão sư coi trọng, chính là khí chất của bạn học Sở Ấu Cơ."
"Ha ha, Chu lão sư quả là người có thâm ý !" Không biết nam sinh nào lên tiếng, cả lớp đều ồn ào vỗ tay, "Đúng vậy a, Đúng vậy a, Chu lão sư quả là người có thâm ý."
Chu Tiểu Kiều cười cười, hướng về phía mọi người chắp tay, "Quá khen, quá khen, đa tạ, đa tạ."
Cả lớp lần thứ hai cười thành một mảnh.
Từ khi Chu Tiểu Kiều lên lớp đến giờ, cả lớp đều ngập tràn tiếng cười như vậy, bạn học trong lớp cùng với Sở Ấu Cơ đều ngồi xoa bụng ---- Chu lão sư này quả thực là mỹ nữ, lại nói chuyện khôi hài, phong cách giảng dạy thật khiến cho người ta cười đến đau cả bụng.
Tại cao ốc tổng bộ của tập đoàn Hi Sở.
Phòng làm việc của Tổng giám đốc.
Cung Thanh Hạ đang ngồi suy nghĩ thất thần, Cổ Lệ Tiệp đạp giày cao gót, lắc mông đi tới, "Cung tổng, tập đoàn Đạt Tần......" Nói tới chỗ này chợt nhìn thấy Cung Thanh Hạ đang thất thần, không khỏi quơ quơ tay trước mặt nàng, "Bạo quân ? Này ! Bạo quân ?"
Cung Thanh Hạ lấy lại tinh thần, hờ hững nhìn Cổ Lệ Tiệp một chút, "Hình như tôi chưa gọi cô vào ?"
Hai tay Cổ Lệ Tiệp chống nạnh, "Từ khi nào tôi muốn vào văn phòng của Tổng giám đốc phải có sự đồng ý của cô ?" Từ lúc ra khỏi quán cafe của Diêu Nhữ Ninh, Cổ Lệ Tiệp liền lập chí trở về là chính mình, thêm nữa, trước mặt băng sơn này, thực sự là làm cho người ta tức chết mà, nàng thực sự không thể hòa nhã được với khuôn mặt băng sơn này.
Cung Thanh Hạ lạnh lùng nhìn Cổ Lệ Tiệp, búng tay.
Thân hình Cổ Lệ Tiệp trong nháy mắt trùng xuống, khách khí nói, "Cung tổng, cô cũng biết, tôi nếu như không có việc gì, làm sao dám vào quấy rầy cô đây ? Chẳng lẽ tôi không sợ bị cô ném ra ngoài, làm cho Lý lão đầu cười chê tôi sao ?......."
Cung Thanh Hạ nhíu mày, "Có thể vào chủ đề chính không ?"
Cổ Lệ Tiệp im lặng, nhìn trần nhà một chút ------ kỳ thực, nàng chỉ muốn ném ánh mắt khinh thường về phía Cung Thanh Hạ, nhưng nàng không đủ can đảm, chỉ khổ thân trần nhà, vô tội mà bị liên lụy, sau đó thở dài một hơi, lúc này mới nở nụ cười trên mặt, "Tập Đoàn Đạt Tần bên kia muốn gặp xã giao với tập đoàn chúng ta, Tần Đại Thiếu chỉ định muốn cô đi dự hội nghị....."
"Dừng." Cung Thanh Hạ cắt lời Cổ Lệ Tiệp, "Cô đang muốn trả thù tôi sao ?" Nghĩa bóng chính là, cô tốt nhất đừng có suy nghĩ trả thù tôi, nếu như tôi phản kích, đừng mong cô còn đường sống.
"Trời đất chứng giám !" Cổ Lệ Tiệp trợn mắt rít gào, "Tôi đang muốn thảo luận với cô về chuyện này ! Ai hẹp hòi thù dai như cô ? Tôi ở trong suy nghĩ của cô là người không độ lượng vậy sao ?"
"Đến chỗ tôi hô to gọi nhỏ cũng vô dụng." Cung Thanh Hạ nhàn nhạt nói, "Tôi mặc kệ vị tổng giám đốc Tần kia có yêu cầu gì, nói chung cô phải có kế bãi binh cho tôi. Ba bí* cùng Tứ bí* đều là người tháo vát siêng năng, hiệu suất làm việc rất cao, còn cô cái gì cũng không làm được, đều chỉ ở văn phòng làm việc vô bổ, ngay cả khả năng giao tiếp cũng tệ như vậy, tôi thực sự không nghĩ ra được lí do gì để giữ cô lại trong tập đoàn Hi Sở."
(Chú Thích: Ba bí + Tứ bí, là thư kí thứ 3 và thư kí thứ 4, tác giả không đặt tên cho người này nên đánh số như vậy.)
"Đừng tưởng rằng tôi sợ cô," Cổ Lệ Tiệp bĩu môi, "Cô thử đuổi việc tôi xem, Diêu Nhữ Ninh sẽ đồng ý sao ? Sở Ấu Cơ sẽ đồng ý sao ? Cô mặc dù là Hoàng Đế ở Hi Sở, cũng chỉ là lính đánh thuê của người ta, tốt nhất cô nên nhớ điều này."
Thư ký Lý đi tới, ha ha cười nói, "Cổ nãi nãi cùng Cung tổng lại xô xát rồi sao ? Đừng để lửa cháy lan ra, hủy diệt toàn hộ Hi Sở nhé, tôi không thể không can ngăn, cổ nhân có câu nói 'Dĩ hòa vi quý', gặp phải vấn đề gì, phải nhẹ nhàng giải quyết vấn đề, đều là người nhà, không nên động một chút là mang đao kiếm ra nói chuyện."
Cổ Lệ Tiệp lập tức thay đổi mục tiêu, "Lý lão đầu ! Anh nói ai là người nhà ? Cái gì đao kiếm nói chuyện ?"
Cung Thanh Hạ xoa xoa thái dương, "Thư ký Lý vào thật đúng lúc, thư ký Cổ không thể một mình một ngựa chống đỡ Đạt Tần bên kia, anh đã làm thư kí cho  Chủ tịch trước kia hơn chục năm, rất có kinh nghiệm giao tiếp trên thương trường, nếu như có anh ra tay giúp đỡ, nhất định mã đáo thành công !"
Thư ký Lý, ".........."
"Được rồi," Cung Thanh Hạ phất tay, giống như đang đuổi ruồi vậy, "Cứ quyết định vậy đi, hai người trở về chuẩn bị đi."
Cổ Lệ Tiệp vẫn đang muốn tranh luận, chợt nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của Cung Thanh Hạ, đành phải ngoan ngoãn đi theo thư ký Lý ra ngoài.



Sau khi cửa phòng đóng lại, Cung Thanh Hạ điều chỉnh lại góc ngồi của ghế dựa, nằm ở trên ghế thở dài một hơi.
Mình làm sao đây ? Sao lại trong giờ làm việc ngồi thất thần......

Trong đầu hiện lên khuôn mặt của Sở Ấu Cơ, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì ? Từ chiều qua đến giờ chưa quá 24 giờ, nhưng luôn cảm thấy, dường như đã gặp đứa nhỏ này từ rất lâu rồi.............
    Cũng trong lúc đó, trong trường trung học phổ thông 14, tại phòng làm việc của giáo viên năm thứ nhất.
Chu Tiểu Kiều đi theo lão sư chủ nhiệm tới gặp mặt các lão sư hàn huyên một phen, thật vất vả lắm mọi người mới tản đi, Chu Tiểu Kiều mới có chút thảnh thơi, cánh tay đỡ quai hàm, lẳng lặng suy tư.
Tác giả của tác phẩm kia sống ở trong thành phố này -------- đó là thông tin nàng nghe từ chính miệng biên tập viên của tác phẩm kia nói, có thể chắc chắn.
Nàng nhất định phải tìm được vị tác giả kia. Bởi vì những miêu tả của tác giả kia 100% ăn khớp với kinh nghiệm của nàng. Đây tuyệt đối không phải trùng hợp -------- tác giả kia chính là người trong truyện, cũng có thể tác giả kia giống như nàng, hoàn hồn trở về Hiện đại.........Đến tột cùng là ai ? Ngay cả chuyện phòng the của Công chúa cùng Phò mã cũng biết rõ rõ ràng ràng như thế, nhất định là một trong hai người, công chúa từ trước đến giờ không phải là người giỏi thi thư, chớ đừng nói là viết văn thanh tao trôi chảy như vậy.........Nhất định là Tô Hạo !
Nàng nhất định phải tìm được Tô Hạo ở hiện đại !