Chủ Tịch Đang Viết Chữ

Chương 40: Ngủ Thiếp

Đường Tuyết Nhu liếc mắt nhìn ra cửa sổ, chiếc xe ô tô màu đen kia vẫn đỗ im lìm dưới  đèn đường  lờ mờ.
Thu tầm mắt lại, nhìn thấy Chu Tiểu Kiều rút điện thoại ra, không khỏi cười cợt, "Cảm ơn cô."
Chu Tiểu Kiều chưa đáp lại.
Đường Tuyết Nhu cũng không quấy rối nàng, bưng tách cafe trước mặt lên uống một hớp, lẳng lặng chờ đợi.
Hai mươi phút sau, Chu Tiểu Kiều cất điện thoại đi, ngẩng đầu lên, "Vừa nãy cô nói cái gì ?"
".............. Tôi nói cảm ơn cô."
"Cảm ơn tôi vì cái gì ?"
"Tôi cho là cô gọi người đến giải vây giúp tôi."
"Thật là tưởng bở." Khóe môi Chu Tiểu Kiều câu ra độ cong trào phúng, "Tôi vừa nãy xem tiểu thuyết ---- ngay vào lúc tôi với cô ngồi trong quán cafe này, tác giả của bộ truyện tôi đang theo dõi đăng chương mới."
".............. Không phải cô đang nói đùa chứ ?" Đường Tuyết Nhu khiếp sợ, "Nói thế nào tôi với cô cũng uống cafe gần nửa buổi với nhau, lẽ nào cô nhẫn tâm nhìn tôi bước ra khỏi quán cafe bị súng bắn bể đầu sao ?"
"Cô sợ chết vậy sao ?" Khóe môi Chu Tiểu Kiều lại càng câu ra nụ cười trào phúng hơn, "Bạn học Đường, tôi nói với cô, chết cũng không sợ, chết chính là sinh."
"........ Đa tạ Chu lão sư giáo huấn." Đường Tuyết Nhu học theo cổ nhân ôm quyền cảm tạ.
Chu Tiểu Kiều nở nụ cười, "Yên tâm đi, tôi sẽ giúp cô," chuyển đề tài, "Bất quá tôi có một điều kiện,"
Đường Tuyết Nhu buồn cười nhìn Chu Tiểu Kiều, "Sao tôi có cảm giác như cô đang uy hiếp tôi ?"
"Nếu như cô nghe xong điều kiện của tôi, sẽ không cảm thấy như vậy -------- tôi muốn số điện thoại của Cung Thanh Hạ, đối với cô mà nói, là một chuyện dễ như trở bàn tay, hơn nữa lại hết sức vô hại, cô cảm thấy tôi cần phải uy hiếp cô sao ?"
Đường Tuyết Nhu đỡ trán, "Cô không làm luật sư quả thực là đáng tiếc," Suy nghĩ một chút, lấy điện thoại ra, gõ một dãy số đưa tới trước mắt Chu Tiểu Kiều, "Tự mình xem đi."
Chu Tiểu Kiều cũng không liếc mắt, lấy điện thoại của mình ra, "Đọc cho tôi."
Đường Tuyết Nhu, ". . . . . ."
Hà Lan, thôn nhỏ.
Cung Thanh Hạ đang cho củi mới  mua vào lò sưởi, điện thoại chợt vang lên, đi về phía thảm lông cừu, cầm điện thoại lên, trên màn hình là một dãy số xa lạ, chần chờ một chút, nhận cuộc gọi, "Alo ? Xin hỏi ngài là ?"
"Họ Chu tên Tiểu Kiều."
"Chu Tiểu kiều?" Giọng nói Cung Thanh Hạ trong nháy mắt đanh lại, "Xin hỏi, tôi biết cô sao ?"
"Cô đương nhiên không biết tôi. Tôi cũng không muốn phủ nhận, nhưng giọng nói cô vì nghe tên tôi mà hạ nhiệt sao ?'
"Xin lỗi, tôi thực sự chưa từng nghe quý danh của cô."
"Vậy cô có quen Sở Ấu Cơ không ? Tôi là lão sư của Ấu Cơ, nói chính xác là lão sư dạy Ngữ Văn, để tiện nói chuyện, khoảng chừng ngày mưa trong tiết thu, tôi mặc bộ sườn xám đuổi theo xe của cô, chuyện đã qua từ lâu, cô hẳn chỉ nhớ một vài chi tiết ------ như thế nào ? Có ấn tượng chưa ?"
Cung Thanh Hạ không chút rung động, "Ý của cô là muốn Ấu Cơ nghe điện thoại ?" Chuẩn xác đâm vào chỗ yếu của đối phương.
"Ấu Cơ đi cùng với cô ? !" Giọng nói bốc khói, cũng gần bốc hỏa rồi.
"Không," Cung Thanh Hạ ngồi lên tấm thảm lông cừu, nhàn nhã dựa vào gối, "Tôi ở phòng ngủ, Ấu Cơ đang ở nhà bếp."
"........... Hai người thực sự cùng nhau ..............."
"Đều không phải. Cô nghe không hiểu tiếng Trung sao ?"
"Cung Thanh Hạ, tôi không có tâm tư khẩu chiến với cô," Chu Tiểu Kiều nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ, "Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô ---------- nếu cô dám to gan động vào Ấu Cơ, tôi sẽ làm cho sống không bằng chết."
Cung Thanh Hạ nheo mắt lại, "Tôi nên sợ đến té xỉu sao ?"
Bên kia vang lên giọng nói của cô gái khác, sau đó gác máy.
Sao mình lại nghe ra giọng nói của Tuyết Nhu nhỉ ? Cung Thanh Hạ hơi nhíu mày. Hai người kia sao có khả năng đi cùng nhau ? Nhất định là mình nghĩ nhiều ............ Nhưng có điều, Tiểu Kiều này đúng là người hiếm có.
Vừa nghĩ vừa đi xuống lầu.
Tiểu nữ sinh đang bận rộn chuẩn bị nguyên liệu dưới nhà bếp, vừa nhìn sang, chợt nhìn thấy hàng mi dài chuyển động lên xuống theo tầm mắt, dáng vẻ cực kỳ cẩn thận.
Cung Thanh Hạ đang nhìn nhập thần, tiểu nữ sinh nhận ra bên cạnh có thêm người, quay đầu, mỉm cười nhìn Cung Thanh Hạ, "Tỷ tỷ sao lại xuống đây ? Em còn chưa .........."
"Nằm lâu, không thoải mái, muốn đi lại một chút." Cung Thanh Hạ cười yếu ớt, "Em cứ làm chậm rãi, giờ mới hơn 3 giờ, không vội."
Sở Ấu Cơ hiểu ý nở nụ cười, "Vâng."
Cung Thanh Hạ quay lưng rời đi, trở lại trên lầu.
Vừa nãy xuống làm gì ? Bản thân nàng cũng không biết --------- ước chừng là đi kiểm tra xem tiểu nữ sinh có bị người hiếm có kia cướp đi hay không ...............
Hơn một giờ sau.
Sở Ấu Cơ làm xong bữa tối, dùng khay bưng đồ ăn lên phòng ngủ trên lầu, nhìn thấy bàn nhỏ trên thảm lông cừu đặt ba chai rượu đỏ.
"Buổi tối tỷ tỷ muốn uống rượu sao ?" Dọn xong cơm nước, Sở Ấu Cơ cười hỏi.
Cung Thanh Hạ đang nằm nghe nhạc, hạ thấp âm lượng xuống, thấy hỏi gỡ tai nghe xuống, ngồi dậy, sửa lại tóc tai, "Ừ."
Cũng trong lúc đó, trong nước, thành phố B, quán cafe nào đó.
Đường Tuyết Nhu đỡ Chu Tiểu Kiều say bí tỷ ra khỏi quán cafe ---------- tuy rằng rất khó để làm người khác tin, thế nhưng đúng là Chu Tiểu Kiều vào quán cafe uống đến say mèm, nơi này cũng bán cả rượu.
"Cung, Cung Phấn !" Tôi, tôi nói cho cô biết, Ấu Cơ nàng, nàng còn chưa trưởng thành, cô dám động vào trẻ vị thành niên, biết, biết là tội gì không ?" Chu Tiểu Kiều líu lưỡi nói, "Cung, Cung Phấn ! Tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ! Tuyệt đối không."
Đường Tuyết Nhu dở khóc dở cười, "Cô ổn chứ ?"
"Thả tôi ra ! Tôi muốn đi Hà Lan."
"Cô không có địa chỉ cũng không tìm được các nàng," Dừng một chút lại nói, "Hà Lan tuy nhỏ, nhưng không biết địa chỉ, cô tìm cũng mất mấy năm."
Chu Tiểu Kiều vẫn quyết tâm giãy dụa, "Tìm, tìm bao nhiêu năm đi nữa, cũng phải tìm !"
Đường Tuyết Nhu, ".........."
Trong xe ô tô đen, nam nhân A đẩy  nam nhân B một cái.
"Huynh đệ, có tình huống,"
Nam nhân B dụi mắt nhìn mông lung, chỉ thấy mục tiêu bắt đầu ra khỏi quán cafe, trong lồng ngực ôm theo cô gái say như chết, nhất thời tỉnh cả ngủ, "Đây là tình huống gì ?"
Nam nhân A cũng không trả lời, vì đang nhìn theo Chu Tiểu Kiều, nàng lúc này ngã úp mặt trên tuyết, nửa ngày chưa đứng dậy.
Đường Tuyết Nhu sợ hãi không ít, "Chu lão sư, cô không sao chứ ?" Vội vàng xoay người kia lại, đỡ nàng đứng lên.
Chu Tiểu Kiều đẩy tay nàng ra, hai tay tựa như bơi lội trong tuyết, khua khoắng một hồi, tụ lại thành đống tuyết lớn, "Đường Tuyết Nhu ! Tuyết Nhu ! Tuyết Nhu !" Một bên lầm bầm gọi, một bên tụ tuyết lại, vò thành một quả cầu tuyết.
"Chu lão sư !" Đường Tuyết Nhu vọt tới bên người Chu Tiểu Kiều, đỡ người nàng ôm lên, "Mau đứng lên, tuyết rất lạnh."
Lần này Chu Tiểu Kiều không giãy dụa, hai tay ôm chặt quả cầu tuyết như bảo bối.
"Ầm !"
Chu Tiểu Kiều bất ngờ ném quả cầu tuyết về phía cửa sổ xe ô tô màu đen cách hơn 6 mét kia.
Đường Tuyết Nhu kinh sợ đến trợn mắt ngoác mồm, hai tay buông thõng, Chu Tiểu Kiều lao về phía chiếc xe kia, nhấc chân tàn nhẫn đạp cửa xe, vừa đạp vừa mắng, "Một đám ngu ngốc ! Kém cỏi như vậy mà đòi làm lính bắn tỉa, thật không biết xấu hổ ! Trở về luyện thêm mấy năm đi !"
Hai nam nhân trong xe trao đổi ánh mắt một hồi, đồng thời hiểu ý nhau, tài xế khởi động xe, "Két !" một tiếng biến mất trong màn đêm.
Chu Tiểu Kiều đạp hụt chân, ngã chổng vó.
Đường Tuyết Nhu ngơ ngác lè lưỡi, "Chu, Chu lão sư ........"
Đang muốn chạy tới nâng Chu Tiểu Kiều dậy, đã thấy người kia bò lên, vỗ vỗ tuyết trên người mình, quay về phía nàng làm thành tư thế chiến thắng, "Thế nào, tôi nói giúp cô là không sai chứ ?"
Đường Tuyết Nhu, "..........." Lấy lại tinh thần, Chu Tiểu Kiều đã đi tới trước mặt nàng, Đường Tuyết Nhu nháy mắt mấy cái, "Chu lão sư quen người của hắc bang sao ?"
"Hắc bang ?" Đầu óc Chu Tiểu Kiều có chút mơ hồ, "Hắc bang gì ?" Một lúc sau, không khỏi cười lên, "Tôi chỉ không muốn làm thư kí cho baba, hoặc là vệ sĩ cho gia gia, hai người kia chỉ cần động tay chân một chút, baba với gia gia tôi mà biết chuyện, tuyệt đối sống không bằng chết, vì lẽ đó tôi không thể làm gì khác ngoài tự mình xuất trận."
Thư kí ? Vệ sĩ ? Chẳng lẽ ý là ......
Trong đầu Đường Tuyết Nhu chợt lóe lên một suy nghĩ.
Đang muốn xác nhận lại với Chu Tiểu Kiều, đã thấy Chu Tiểu Kiều nhìn mình bằng ánh mắt cả kinh, "Không được !"
Lẽ nào đám người kia trở lại ?! Đường Tuyết Nhu vội vã quay đầu nhìn chung quanh.
"Luật sư Đường," Một tay Chu Tiểu Kiều đỡ trán, một tay kéo kéo ống tay áo Đường Tuyết Nhu, "Tôi thật sự là say rồi !"
Đường Tuyết Nhu quay đầu lại, "Hả ?" Chỉ lo nhìn chung quanh, không nghe thấy Chu Tiểu Kiều nói gì.
Cũng không có lời đáp lại ----------- Chu Tiểu Kiều đã ngã vào lòng nàng.
"Chu lão sư!" Đường Tuyết Nhu hãi hùng, nghĩ là hôn mê hoặc là chuyện nghiêm trọng hơn, tay đặt trước mũi Chu Tiểu Kiều, vẫn còn hơi thở, "Đây là ...... Ngủ thiếp đi ?" Không thể nào !!!!!!!!!!!!!
Hà Lan, thôn nhỏ.
"Tỷ tỷ, uống ít đi một chút." Mắt thấy 3 chai rượu đã bị Cung Thanh Hạ uống cạn 2 chai, Sở Ấu Cơ cười khuyên, "Tuy rằng không phải ra ngoài, thế nhưng uống say không tốt cho sức khỏe."
Cung Thanh Hạ nhẹ như mây gió nói, "Không sao đâu, rượu này không nặng." Bắt nạt tiểu nữ sinh không hiểu nhãn hiệu của Pháp.
"Ơ............" Sở Ấu Cơ chăm chú nhìn Cung Thanh Hạ, cố gắng tìm chút sơ hở của nàng, đáng tiếc phí công, nhưng cuối cùng vẫn hỏi dò, "Tâm tình tỷ tỷ không tốt sao ?"
Cung Thanh Hạ ngẩn ra, tâm tình không tốt sao ? Có sao ? Đến lúc này mới cảm thấy đầu thật nặng.
Sở Ấu Cơ nhân cơ hội cướp đi ly rượu của nàng, kể cả chai rượu cũng đồng thời bưng xuống nhà bếp, trở về không thấy Cung Thanh Hạ, nghĩ nàng đang đi rửa tay, liền thu thập bát đũa mang xuống nhà bếp rửa, sau khi xong xuôi đi lên phòng ngủ, vẫn không nhìn thấy bóng hình Cung Thanh Hạ.
Lâu như vậy........
Sở Ấu Cơ có chút bất an trong lòng, đi tới phòng tắm dưới lầu tìm một lần, cũng không thấy bóng hình nàng, không khỏi có chút hốt hoảng, nghĩ nghĩ, ngoài trời mưa lớn như vậy, tỷ tỷ không thể ra ngoài, liền đi các phòng khác tìm kiếm, cuối cùng tìm thấy Cung Thanh Hạ trong phòng tắm khác.
Sở Ấu Cơ khẽ gọi một tiếng, "Tỷ tỷ ?" Không nghe thấy lời đáp lại, đến cửa chợt nhìn, người mình yêu đã nằm trong bồn tắm ngủ thiếp đi.
________________________
Chương sau có thịt ................. vì vậy ............................... ngày mai mình đăng chương \^.^/ ahihi
                                Tớ Tên Kun