Chủ Tịch Bá Đạo! Xin Đừng Sủng Tôi

Chương 47: 47 Tức Giận !


Mấy người nhà của hắn nghe như thế thì sắc mặt trở nên trắng xám , vì bọn họ biết lời cô nói là thật ,mấy người đó thừa biết tính cách của con mình như thế nào ?
Ông lão trên cao sắc mặt lạnh lùng nói.

---- Vậy thì cô hãy rời khỏi thành phố này thì nó sẽ không tìm đến nữa ?----
Mạn Nhu Nhu nghe được câu nói này thì lại cười nhẹ nói.

---- Mấy người thật sự không hiểu hay là chẳng muốn thừa nhận , nếu như Điềm Cảnh Nghi hắn muốn tìm thì tôi có trốn mười năm anh ta cũng tìm ra , nếu như anh ta không muốn tìm thì cho dù tôi dọn nhà đến ở sát vách cũng chẳng ảnh hưởng gì cả ! Vậy nên mấy người đừng ép một người yếu đuối như tôi phải làm những chuyện vô bổ ấy nữa ! Nếu không còn việc gì tôi xin phép đi được ?----
Những người nhà Họ Điềm nghe xong mấy câu nói này thì sắc mặt hơi ngạc nhiên vì câu nói này của cô, thông thường mấy cô gái trước đây bám theo hắn chỉ cần cho bọn họ một ít tiền đuổi đi là xong , nhưng cô gái trước mặt này thật sự khó hiểu nha.

Ông lão ngồi trên đài cao kia nghĩ một hôi lâu lại nói.

---- Vậy được ! Nếu khi nào nó không tìm đến cô nữa , thì cô củng đường bám theo nó , tháng sau nó phải đính hôn rồi cô nên giữ khoảng cách một chút !----
Mạn Nhu Nhu nghe cái tên kia sắp đính hôn thì trong lòng trở nên vui vẽ rất nhiều mà thỏa mãn đáp lời.


---- Được ! Tôi biết rồi ! À mà còn nữa số tiền ông hứa cho tôi gấp đôi đấy , khi nào cháu trai ông không còn tìm tôi nữa thì tôi sẽ đến lấy ?-----
Phải nói Nhu Nhu không ngu ngốc đến nỗi mặc cho mấy người này cần thì gọi đến , chán chường rồi vứt đi mà không có một lợi ích gì.

Nói tóm lại không phải cô chẳng có tiền và địa vị mấy người này mới xem thường mình như thế hay sao ? Nếu cô có tiền thì sau này còn lo gia đình cơ cực hay sao ? Sợ ai kinh thường hay sao ? Chỉ cần cô có tiền và thành công thì chẳng ai thèm quan tâm quá khứ cô như thế nào cả ?.

Thấy Mạn Nhu Nhu thẳng thắng không vòng vo như thế thì người đàn ông cao tuổi kia lại nói.

---- Vậy được ! Khi nào cần thì cô đến lấy là được !---
Mạn Nhu Nhu ra vẽ không tin tưởng nói.

---- Mấy người nói như thế tôi còn không tin tưởng lắm ? Nếu được thì làm giấy trắng mực đen còn may ra một chút ?----
Nghe thấy cô nói ra những lời nghi ngờ này thì hai vợ chồng ngồi phía bên tay phải liền không vui , ba của Điềm Cảnh Nghi nói.

---- Cô xem Điềm gia tôi là thứ gì chứ ? Không lẽ thấy hứa với một con nhóc như cô sao ?----
Nhu Nhu cười hì hì một bộ ngây ngô nói.


---Không phải các người là thương nhân hay sao ? Mẹ tôi nói thương nhân rất gian xảo không đáng tin !
Điềm Nghị tức giận nói.

--- Cô ! !----
Ông lão phía trên vơ tay ra dấu cho Điềm Nghi im lặng rồi lại nói.

---- Vậy được ! Cô gái chờ một chút tôi cho người đi làm hợp đồng ?----
Mạn Nhu Nhu gật đầu đồng ý , thấy như thế ông lão phía trên ra dấu hiệu sai vài người đi làm hợp đồng.

Không gian trở nên tĩnh lặng đến mức lạ thường , phải nói là có chút lạnh lẽo mới đúng , Nhu Nhu không thích hoàn cảnh này lại nói.

---- Các vị ! Tôi có thể đi dạo một chút được không ? Tôi hứa là sẽ không trộm cái gì cả mấy người cứ yên tâm !----
Nghe con nhóc này nói thế thì mọi người không nhịn được mà tức giận lên ,cho dù hai cô gái phía bên trái trầm tĩnh đến mức nào cũng không chịu nỗi , giàu như bọn họ còn sợ cướp hay sao ?.

Khi mọi người định đáp lời cô , thì chợt từ phía sau có một bàn tay to lớn nắm lấy đôi tay nhỏ của cô lạnh lẽo nói.

---- Tại sao cô lại đến nơi này ! Tại sao lại không nói tôi biết ? Cô muốn chết hay sao ? Mau đi theo tôi ?-----.