Lưu Phàm loại này đi đường có một cái rất lạ nhã thú, ấy chính là cùng Sơn Thần nói chuyện, hảo hảo thu nạp Thiên Giới Chi Ruộng.
“Có vẻ như sau vụ Lãnh tỉ khóc lóc, điểm tín ngưỡng của ta liền bạo lên không ít, sau đấy còn chữa cho cả một cánh quân, chung quy vẫn là rất không tệ trong đề mục này.” Lưu Phàm thở dài.
Hào Quang Chi Thần và Tín Ngưỡng Chi Thần đều không phải thứ có thể ăn liền, buộc phải trong điều kiện thích hợp mới phát huy được uy lực.
Bỗng, hắn thấy giữa rừng có một tệ xá, thực sự trông qua rất sơ sài, nhưng, người ngồi đợi kéo dài ra tận ngoài, vác ghế ra đường ngồi, hết ghế, lên đá ngồi, hết đá, lên cành cây vắt vẻo, đông đến mức ngộp thở.
“Lão bá, nơi này chuẩn bị có hội gì sao ??”
“Khà khà, tiểu tử, ngươi chắc là không biết, đây là nơi gần với Lôi Hải thường niên nhất, các thứ Tiên Khí đều phải dựa vào Lôi Hải này để tiến đến Thần Khí !!” Lão bá này trên tay vuốt ve một thanh đao, cười đầy sảng khoái nói.
“Nói chung là như vậy, đao này của ta là Cao Khí, chắc sẽ la liếm được một chút dư âm của Lôi Hải, khả năng sẽ tấn thăng lên thành Siêu Khí, không xa sẽ là Tiên Khí, Thần Khí !!” Lão bá đáp lời.
“Ngươi chắc phải chuẩn bị kha khá đồ vật để bảo trì khí cụ bên trong lôi kiếp nhỉ ??” Lưu Phàm cười khổ, nhìn dáng điệu đối phương, thực là hơi vọng tưởng quá xa.
“Đúng a, đây ta có Trì Thạch, có cả một vài mảnh vỡ của khí cụ trên chiến trường, phẩm chất lúc còn nguyên vẹn không tệ, hẳn là có cơ hội trợ bảo đao của ta !!” Lão bá đáp.
Lưu Phàm gật đầu lia lịa, ra bộ hết sức đồng tình với đối phương.
Hắn nhớ, trong túi đồ còn có Lôi Độ Kiếp Bảo Trì, chung quy không tốn mấy công chuẩn bị.
Nếu nói như vậy, hắn có thể ném thẳng Cốt Kiếp Cung vào giữa Lôi Hải, có khả năng không nhỏ tiến lên thành Thần Khí !
“Lão bá, nơi này đều là người đến độ kiếp khí cụ sao ??” Lưu Phàm xuống khỏi kị thú, nói.
“Ừ, vị kia năm ngoái cũng tới, ngồi bên cạnh ta là lão bằng hữu đã năm năm cùng hội ngộ dịp này, đằng trước ngươi là một cái thanh niên, hắn đến thường xuyên đến mức lần này còn vác theo xe bán mì.” Lão bá hào hứng kể, vòng tay qua cổ Lưu Phàm, nói.
“Nếu như vậy...chắc các vị đều chưa ngưng tụ ra được Thần Khí ??”
Mọi người:...
“Tiểu tử, ngươi tuổi đời còn nhỏ, chắc không biết, những vị muốn thăng từ Tiên Khí đến Thần Khí đều không đến thường xuyên như chúng ta, bọn hắn là năm năm, mười năm mới tới một lần, trực tiếp quăng Tiên Khí và đồ bảo trì vào giữa vùng dữ dội nhất của Lôi Hải, có như vậy mới đủ trình.
Nhưng, ta bao nhiêu năm rồi, không hề thấy ai thành công, ngay cả chủ quán cũng kể đã nhiều năm rồi không có Thần Khí mới phi thăng tại Lôi Hải này.” Lão bá như bị chạm vào lòng tự trọng, hơi trầm giọng, nói.
“Các ngươi đều chưa từng đến điểm dữ dội nhất của Lôi Hải sao ??” Lưu Phàm một lần nữa hỏi.
“ Đúng, vào đến đấy có khi còn banh xác, chưa nói gì đến việc ném được Tiên Khí.” Lão bá thở dài.
“Hửm, thế mấy tên kia vào kiểu gì ??”
“Chủ quán, hắn là Tinh Siêu Cấp Lôi hệ, tương truyền là mang huyết mạch Thiên Lôi, ngươi chỉ cần trả hắn đủ tiền, hắn sẽ lấy thân mình làm cột thu lôi, để cho dữ dội Lôi Hải không nhè ngươi ra mà quật, bọn ta gọi hắn là Người Dẫn Đường.” Lão bá hất hàm vào tệ xá, nói.
Tinh Siêu Cấp...đã là cực kì gần với Tiên Nhân trạng thái, có thể chống chịu Lôi Hải cũng không phải việc gì khiến Lưu Phàm thán phục.
“Nà, ta có khi cũng sẽ ngồi với các ngươi một phen.” Lưu Phàm nóng máu, lần này hắn muốn đẩy Cốt Kiếp Cung lên thành Tiên Khí !
“Lôi Hải kinh thiên, ta cũng không bủn xỉn đến như vậy, nhưng, ngươi nếu như không có đủ đồ bảo trì, liệu hồn mà đừng tiến vào, nhỡ mất cả chì lần chài thì khổ.” Lão bá trên mặt lộ ra ôn hòa, nói.
“Không sao.” Lưu Phàm đáp gọn.
Qua một hồi nghe ngóng, có vẻ ngày mai Lôi Hải sẽ diễn ra.
...
“Các vị, Lôi Hải không hề keo kiệt với bất kì ai, chỉ cần có tiền, ta sẽ cho các ngươi cơ hội, ai trả trước lên trước, ai trả hậu hơn cũng lên trước.” Vị chủ quán kia đứng trước Lôi Hải, trên tay cầm một thanh kim loại dài, nói.
Lôi Hải, đúng như tên gọi, cả một lòng sông khô cạn lúc này như chuyển thành sắc tím, không đếm hết mà cũng không nhìn xuể lôi điện đánh xuống, tiếng xẹt xẹt nhiều đến mức thành quen. Ngươi người đứng nơm nớp lo lắng, động tí lại thấy có kẻ nhìn lại nhẫn chứa đồ xem có thiếu gì không.
Lôi Hải uy lực, Lưu Phàm không thể xác định, có lẽ nó đúng là vật của thiên giới đưa xuống làm bài kiểm tra, thâm tàng bất lộ cũng là lẽ thường tình.
“Ta trước, trả 10 ngàn kim !!” Một tên giơ cao ta, chính thức mở hàng ngày hôm nay.
Chủ quán tươi cười, chìa tay ra trước, nhận về một cái nhẫn chứa đồ, khe khẽ kiểm tra xem có đủ 10 ngàn kim hay không, rất nhanh nói:
“Ngươi là thuộc tầng nào ??”
“Từ Cao Khí lên Siêu Khí.”
“Nếu vậy mời theo ta, bên này chắc là vừa đủ, không quá mạnh cũng không quá hời hợt.”
Lưu Phàm theo dõi một hồi, cũng có mấy vị trể tuổi như hắn đang háo hức nhìn, bên cạnh đó không ít người già đời đang kháo nhau xem liệu rằng tên đầu tiên này có hay không được.
“Ôi, nghe thiên hạ nói dùng Ma Thú Cốt là sai rồi, đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời.” Một nam tử thân to như tòa núi nói.
“Đúng đúng, Ma Thú Cốt rẻ thì rẻ thật, đắt thì cũng đắt thật, nhưng, dùng làm đồ bảo trì đúng là quá sức sai lầm !!” Một vị khác phụ họa.
“Huynh đài, cớ vì sao dùng Ma Thú Cốt lại bị coi thường như vậy ??” Lưu Phàm ngô nghê nói.
“Hừ, Ma Thú Cốt tính chất không đủ vững chắc, chỉ được vẻ ngoài đẹp với có tản mát ra khí tức, nếu như làm đồ bảo trì, khả năng sẽ tan đi như mưa bụi !!”
“Nếu vậy...khí cụ làm từ bạch cốt thì sao ??”
“Nói thật, nếu như đã muốn làm khí cụ từ bạch cốt, buộc phải chọn loại phẩm chất cực cao, đắt vô cùng đắt mới đáng để bắt tay vào chế tạo, còn hơn tiếc chút tiền mà mua đồ phẩm chất kém, có cũng như không, không có khả năng chịu được lôi kiếp.”
Lưu Phàm nuốt một ngụm nước bọt, nếu là như vậy, e rằng thiên hạ này ít kẻ dùng khí cụ bạch cốt như hắn Cốt Kiếp Cung.
Bỗng, hắn phát hiện hệ thống đang chỉ điểm...một cái cực kì chấn động sự tình...
“Tinh Cao Cấp tu vi...thế nhưng là nằm ngay ở Lôi Hải sao ??” Hắn khó hiểu nói ra.
Nhìn tên Tinh Siêu Cấp chủ quán đến làm cột thu lôi cũng đã rất chật vật rồi, cớ vì sao ở giữa Lôi Hải lại tồn tại một thứ Tinh Cao Cấp mà lại an lành ??
Hơn nữa...cảm giác như nó không hề bị người ta phát giác.
“Hỏa Tự, ngươi có nhận xét gì ??” Lưu Phàm nhìn châu chấu đỏ trên vai, nói.
“Sinh vật kia, có thể cũng giống ta, tư chất thiên mệnh cao đến mức người ta không thể nhìn thấu, nhưng, chung quy vẫn kém Xích Thố một quãng dài, ta có thể dễ dàng phát giác và giám định nó.” Hỏa Tự đáp.
Lưu Phàm hỏi đều có chủ đích cả, tư chất thiên mệnh của Hỏa Tự là tương đương với Xích Thố, cũng nhờ vào châu chấu thần lực cho nó cắn nuốt không chừa một chút gì, căn bản nhờ vậy, Hỏa Tự là cao nhất thiên mệnh Lưu Phàm từng gặp qua.
Lại nói, tu vi với thiên mệnh, mối liên quan cũng không hề ít.