“Vô Danh trước khi đi...có dặn ta, nếu như qua một nén hương nói chuyện, thứ này rơi xuống, phải cam đoan sẽ đưa cho nam tử đã đối thoại với ta...” Mã Lương nhặt lên viên bảo thạch màu trắng, nói.
Lưu Phàm mắt như phát sáng, chuyện này đâu thể đùa được, đây là quà tặng, lại còn là của một vị cường giả cực kì kinh thiên.
Hắn đưa tay ra, đón lấy bảo thạch màu trắng, khẽ thử truyền vào một chút linh lực...
-Bụp !!!-
Lưu Phàm tâm thức bỗng nhiên rơi vào một vùng đất hoàn toàn khác, tuy rằng giống y hệt ngoại cảnh hắn đang thấy, nhưng, không có lấy một bóng người.
“Nếu như ngươi đã nói chuyện qua với Đông Hiền Giả, hẳn là biết đến một loại lực lượng gọi là Long Chi Ân Huệ tức long mạch, thứ ta đưa cho ngươi chính là một sản phẩm thử nghiệm của một loại Ân Huệ khác.
Quang Thạch đang chiếu sáng trên đầu ngươi, Thổ Thạch đang duy trì mặt đất dưới chân ngươi, Mộc Thạch đã giữ cho cây cối nơi này xanh tươi, ngay cả Phong Thạch đang bảo trì nguồn sống của ngươi, bốn viên Linh Thạch ấy đã được ta nghiên cứu và truyền vào Long Chi Ân Huệ, chính vì vậy khả năng của chúng mới nghịch thiên đến thế, có thể liên tục thi triển.
Bạch Thạch trong tay ngươi...có thể gọi nó là Huyền Vũ Ân Huệ, nó sẽ đem lại cho Thổ hệ của ngươi hay bất cứ công trình nào từ đất đá dựng lên vô song cứng chắc, nhưng, ta vẫn chưa hoàn thiện nghiên cứu này, chính xác hơn là chưa thể...
Bởi vậy, nhờ ngươi, kẻ đã nhận được tín nhiệm của An Dương Vương, hãy biến thứ Dị Thạch chưa từng tồn tại trước đây này thành một tạo vật sánh với thiên địa !!”
Một hồi không dứt thanh âm vang vọng trong đầu Lưu Phàm...
“Ngươi là Vô Danh đúng không ??” Lưu Phàm nói ra.
“Ừ.”
“Nếu như vậy, sai ta đi làm việc mà không mảy may để ý đến vấn đề đạo đức sao, phải có quà hồi đáp chứ !!” Hắn gân cổ lên.
“Tiền trao thì cháo múc, ngươi chưa chắc có thể thành công, việc gì ta phải đầu tư trí tuệ để chế tạo tặng phẩm cho ngươi ??” Vô Danh dửng dưng.
Cứng họng...
“Thôi được, nhưng, ta trước giờ không làm gì mà không cố cho thành, ngươi bắt đầu nghĩ từ bây giờ đi liền tốt.” Lưu Phàm nói ra.
-Bụp !!!-
Tâm thức hắn đã quay về thực tại, nhìn Bạch Thạch trên tay, khe khẽ có thể thấy hình mai rùa hiển hiện, nhưng, rất nhanh là biến mất, xem ra đúng là chưa hề ổn định.
“Từ giờ ngươi sẽ tên là Huyền Vũ Thạch, dù sao cũng là toàn quyền xử lý của ta.” Lưu Phàm nói.
...
“Đây là đất liền !!” Mai Quang Dung đứng trước mũi thuyền, hướng mắt về phía bãi cát mà nói.
“Ừ, ta có thể nhận ra thông báo của quân đội, chắc chiến sự có biến.” Lưu Phàm xem một miếng lệnh bài bên cạnh mình đang từng hồi phát quang, nói.
Ba người bọn hắn tiến vào một làng chài, hảo hảo định mua lấy một con kị thú, chuyện cũng rất nhanh an bài. Lưu Phàm nhìn Mai Quang Dung đang liên tục chọc con kị thú, thở dài một hơi đầy chán nản.
“Hỏa Tự, ngươi ra đây, ta chưa từng được cưỡi Xích Thố Huyết Mạch !” Hắn lôi Hỏa Tự từ túi áo ra, nói.
“Lưu Phàm, vừa phải thôi, ngươi không thấy tấm thân tàn tạ này sao ??” Hỏa Tự lảo đảo vì say sóng, đáp.
Bỗng, vị thương lái bán con kị thú sấn đến, nhìn chòng chọc vào Lưu Phàm và Hỏa Tự, hỏi:
“Vị đại nhân này, Thú Linh này là châu chấu huyết mạch sao ??”
“Là...Hỏa hệ châu chấu sao ??” Thương lái kia cười híp mắt, nói.
“Ừ.”
“Còn ngươi...tên là Lưu Phàm ??”
“Hỏi lắm thế, khai thác thông tin của khách hàng như vậy quá sức vô duyên !!” Hắn cáu lên, trực tiếp mắng.
Vị kia thương lái lùi lại một bước, cười cười cho qua chuyện, tiếp lời:
“Không, ta thấy túi tiền ngươi dày, định bụng tương lai hẳn có thể liên lạc buôn bán, hỏi nhiều một chút cũng không có thứ gì sai...mà ngươi không có tu vi ư ??”
Lưu Phàm nhíu lông mày, hỏi quê quán, hỏi mệnh danh, như vậy đã là hơi quá mức thân thiết, bây giờ còn đè tu vi ra hỏi, xác thực là không bình thường. Hắn tu vi bị hệ thống che đi, đối phương không cảm thấy mà còn cố hỏi...
“Ngươi...muốn ăn đập không ??” Lưu Phàm quyết định dùng vũ lực để kết thúc.
“Coi như chỉ là chuyện phiếm, không có tu vi không việc gì phải xấu hổ...” Thương lái không chút gì kiêng nể, trực tiếp nói ra.
Lưu Phàm trên trán nổi gân, rõ ràng mình đã hùng hổ dọa người như vậy, đối phương không hề có chút nào run sợ, cảm giác như nhìn thấu gì đó vậy...
Thương lái này, tu vi chỉ là Tinh Sơ Cấp, thuộc loại nhãi nhép nhất trong những người Lưu Phàm từng gặp, rốt cuộc lấy đâu ra tự tin như vậy ??
“Ngươi...thực sự nghĩ ta không có tu vi ??” Lưu Phàm lạnh mặt, nói.
“Có hay không, chúng ta đều rõ cả.” Thương lái phô ra khí tràng, tưởng như muốn dọa Lưu Phàm một trận.
-Xạc !!!!-
“Kẻ hỗn hào, lăn đi, tiền đã đưa rồi, chúng ta không việc gì phải đầu tư trí lực ở đây cãi vã với ngươi !” Hi Ngọc Trác thấy tình hình như vậy, nóng máu chém xạc một đường.
Thương lái kia nháy mắt cảm thấy túi đeo vai đã rụng xuống, có chút bần hèn run sợ nhìn về phía Hi Ngọc Trác.
“Bỏ qua là chuyện nên làm, không việc gì phải gay gắt với người kém hơn mình...đúng chứ ??” Thương lái xì một tiếng, trực tiếp nhảy lên một con khác kị thú mà chạy đi.
Lưu Phàm khẽ rùng mình, ngữ điệu này...cách nhấn giọng này...cảm giác như từng gặp qua, lại còn đến từ một phần kí ức cực kì tồi tệ.
“Phàm ca, không phải nói trong quân có việc sao ??” Hi Ngọc Trác nhìn bộ dạng thẫn thờ của hắn, nói.
“Ừ, đi thôi.” Lưu Phàm xua đi khó chịu, nhảy lên kị thú mà thúc đi nhanh.
...
“Chậc, đợi hắn đã mấy ngày rồi, bên quân y hiệu suất cũng không thể cùng Lưu Phàm loại này so...” Đỗ Xung nhìn từng lều lại từng lều thương binh, thở dài đầy não nề, nói.
“Đại tướng quân, tình hình nhiều chuyện như vậy, ngươi vẫn bình tĩnh nhỉ ??” Một cái khác nam tử nói ra.
“Nếu như loạn, không khác gì đang tự đánh chìm tàu mình, ta không thể không tĩnh...chung quy là cố để giữ tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến.” Đỗ Xung cười.
-Bụp !!!-
Lưu Phàm thân ảnh đáp mạnh xuống doanh trại, trên thân là Vô Ảnh Bào hình thái, hắn cũng là lấy đó mà cực tốc phi hành đến đây.
“Đại tướng quân, thứ lỗi ta đến muộn, đã có thương vong nào về người chưa ??” Lưu Phàm ánh mắt lộ ra lo lắng, nói.
“Dĩ nhiên là đã có vài đồng chí yểu mệnh, nhưng, cố gắng vớt vát số còn lại đi, đan dược và Sinh Thạch của ngươi không phải là đồ phổ thông.” Đỗ Xung mừng ra mặt, nói.
Cứ như vậy, người ta thấy một nam tử mặc trên thân là hắc bào, tay phải cầm cung, tay trái cầm đan, liên tục chạy qua chạy lại giữa các lều thương, bệnh binh. Mấy ngày sau có thể nhận ra hắn đã rơi vào suy kiệt, nhưng, Lưu Phàm hiểu cái giá mình phải bỏ ra khi cứu lấy một lượng không nhỏ binh lính như vậy, chung quy là cực kì hài lòng, không có lấy một lời than thở.
Một phần là do hắn Y Thần Thiên Chức thúc giục, còn người bị thương, hắn còn sẽ cứu...
“Đại tướng quân, các vị, ta ngủ quên, không có lời nào bào chữa cho hành động hôm nay đến muộn.” Lưu Phàm đứng trước đại bản doanh, nói vọng vào trong.
“Lưu Phàm, ngươi định làm khó bọn ta đến bao giờ, cả cuộc đời làm lính chưa chắc đã tạo được nhiều phúc như ngươi mấy ngày này a !!!” Đỗ Xung tiếng cười vọng ra, lộ một vẻ bất đắc dĩ.
Lưu Phàm vén cửa lều, bước vào, nhìn bên trong một bàn sa hình lớn, trên đó là đầy đủ đến không sai địa hình biên giới giữa Âu Lạc đại lục và Triệu Quốc đại lục, còn có mấy căn lều nhỏ, mấy vị trí được đánh dấu.
“Lưu Phàm, nhìn đi, đây là sa hình của mười năm qua, màu đỏ là trận chúng ta thua, màu xanh là trận chúng ta thắng, ở đấy còn rõ ghi chú là thương vong bao nhiêu của hai bên.” Đỗ Xung chỉ vào, nói.
Lưu Phàm nuốt một ngụm nước bọt, rất nhiều năm mới có thể đản sinh một Chú Thạch Sư, chung quy mấy tháng mới có một trận chiến diễn ra, vậy mà nhìn vào sa hình này mới thấy là cỡ nào dày đặc.
Hắn cúi mình, nhìn vào một mảnh giấy nhỏ gắn bên vùng màu đỏ, mở ra, từng dòng lại từng dòng đều cho hắn kinh hãi.
-Quân ta: 5 ngàn.
-Quân địch: 1.
-Thiệt hại quân ta: 5 ngàn.
-Thiệt hại quân địch: 1.
“Thứ ngươi đang đọc, ấy là một trận thảm chiến 6 năm trước, khi ấy một tên Siêu Cấp Triệu Quốc nhận được cơ duyên, có khả năng tấn thăng thành tiên, chúng ta đã quyết đến bằng được là phải ngăn hắn lại, nhưng, đánh đổi này...mãi mãi vẫn để lại trong quân thương tiếc không nhỏ.” Đỗ Xưng mắt nhắm lại, lông mày chau vào.