Ừ thì Xương Cuồng đã và đang được trấn áp rất tốt, nhưng, điều ấy không hề đủ để có thể chiến thắng.
Nếu như hết một giờ, An Vương Giới mất tác dụng, căn bản tất cả sẽ vào miệng của Xương Cuồng không sai không lệch.
“Còn nửa giờ đồng hồ, tên Thủy Tề thực sự không quan tâm sao ??” An Dương Vương gấp gáp nói ra.
Lưu Phàm hiện tại đã xác định Xương Cuồng mất hơn một nửa số ấn kí, nhưng, những thứ còn lại thực sự mới là rắc rối, không dễ giải quyết đến vậy.
“Thủy Tề Vương là một tên khốn tham lam, suốt ngày tự kỉ ngồi nhà, lúc nào cũng lo nơm nơp có kẻ đến cướp bảo vật, không thò mặt ra cũng là dễ hiểu.” Lý Thiên Vương cười nhạt, nói.
Hi Ngọc Trác nghe được, thoáng hơi ngưng ngưng tâm trạng, rất nhanh cười cho qua chuyện. Nàng nghe Lưu Phàm kể rồi, nàng chính là một sinh linh được Ngọc Hoàng đích thân chỉ điểm, số phận cực kì đặc thù, là con thứ mười một của Thủy Tề Vương.
“Ma giới liệu có đến không ???” An Dương Vương tiếp lời.
“Vương Hiền Giả có vẻ đã thành công câu thông, ta có thể ngửi thấy ma khí đang rất gần rồi.” Lý Thiên Vương đáp lại.
Căn bản là Vương Thúy Kiều đã từng dự qua Bàn Đào Hội một lần, ăn đào tiên rồi, đòn tấn công của nàng cũng không có bất kì ảnh hưởng gì lên Xương Cuồng, chỉ có thể chăm chú mở ra triệu hồi môn để kêu gọi lực lượng của Ma giới.
“Đạo cao một thước, ma cao một trượng chung quy gì cũng đến tay ta...” Một bóng người vút khỏi Hắc Ám Chi Môn, gáy lên một hồi cực kì bá đạo.
“Nghịch tử, ra đường ăn nói thế à !!” Lý Thiên Vương quăng thẳng một câu.
Lưu Phàm nhòm ra, dễ thấy đối phương là ai, vai đeo bồng, chân đạp lửa, toàn thân trông như một tên ngưu đồng chính hiệu, lại còn là con Lý Thiên Vương.
Thằng này đích thị là Na Tra.
“Cha, ngươi gặp khó với thứ này sao ??” Na Tra cười cợt, hướng Lý Thiên Vương hỏi.
“Nó có đào tiên mệnh cách đấy.” Lý Thiên Vương đáp cụt.
Na Tra thoáng im lặng, hắn hiểu tình huống này là như thế nào, chắc chắn có thể giương oai. Hít vào một hơi thật sâu, hắn ngoác miệng ra nói:
“Cha à, ai bảo ngươi cứ thích đu theo đào tiên, cuối cùng lại như con khỉ đá ấy, rốt cuộc là không thể chống lại thứ ma vật này. Nói chung ta với ngươi đều là chỗ thân tình, về sau đốt cho ta nhiều vàng mã một chút.”
“Nghịch tử, ta không thể đánh nó, không phải không thể đánh ngươi !!” Lý Thiên Vương quát nạt.
“Hỏa Giao Long, Hỏa Thuồng Luồng, theo lệnh ta tiến lên !!!” Na Tra rùng mình, vung tay ra lệnh.
Từ Hắc Ám Chi Môn nhào ra một đoàn Ma Linh, hai con Hỏa Giao Long và Hỏa Thuồng Luồng dẫn đoàn, kéo nhau như đi hội, đông đến không tả nổi.
Giao Long toàn thân trơn bóng, tựa như có thể soi gương được, mặt mày ôn hòa mà uốn lượn. Thuồng Luồng trông qua đã thấy dữ tợn, miệng ngoác ra suốt, dọc thân chạy dài những vây sắc như dao cạo.
Hai thứ ấy như hai con quỷ mặt khóc mặt cười, nhào đến thân Xương Cuồng mà cắn xé, tiếng gào rống vang ngập cả một khoảng trời.
“Na Tra, chỉ có ngươi tới sao ??” Vương Thúy Kiều hỏi.
“Ma giới kinh thiên, rộng lớn vô cùng, các vị còn lại có thể sẽ tới, nhưng, không sớm được.” Na Tra đáp, dứt lời ngay lập tức lao lên đối chiến.
Nhân giới, thiên giới, ma giới đều đã tham gia, thực sự Xương Cuồng đã rơi vào thế nghiền ép.
“Bắn hết, đốt hết, thứ gì trong tầm mắt các ngươi đều tấn công đi !!!” Na Tra nhát mắt đã lao lên trước đầu của Hỏa Thuồng Luồng, gào lên cực kì sảng khoái.
Ma Đông Na Tra, thực sự tuổi thơ là dữ dội, bị lão cha không chịu được vứt xuống hạ giới, vào tay Ngưu Ma Vương nuôi dài dài, về sau tiếp tục lại gây nên trọng tội, trực tiếp thăng thành một trong Bát Tinh Quỷ Vương của Ma giới.
“Còn có một vị nữa, ngài đã báo cho bọn ta về việc giáng lâm.” Đột nhiên sao Mai và sao Hôm lên tiếng.
“Ngài...là ai ???” Lưu Phàm hỏi.
“Chính là bất tử chi nhân, thánh nhân mang phục sinh thuật...Cuội.” Sao Mai đáp lời.
Nếu như vậy hẳn là rất có lợi cho Âu Lạc, lúc này đã có 3 vị chuẩn thần bao gồm An Dương Vương, Vô Danh và Cuội trên chiến trường. Cuội có thể hồi sinh đồng minh, dĩ nhiên sẽ cho người ta một cảm giác đáng tin cậy hơn, có thể lăn xả mà chiến đấu.
“Nhạc phụ, Hắc Bạch Vô Thường khi nãy đang đối đầu với ngươi đâu ???”
“Diêm Vương đã ngăn bọn hắn lại, bắt trả ta về đây để đối chiến Xương Cuồng, có lẽ tiếp đến chúng ta còn sát cánh với bọn hắn không chừng.” Vô Danh đáp lời.
Thạch Sanh giương cung, ngay lập tức cả một mảnh đại lục mờ ảo hiện ra, nhằm thẳng đầu Xương Cuồng mà rơi xuống.
Từng hồi tiếng động trầm trong không gian vang lên, cả hòn đại lục to lớn ấy chầm chậm giáng xuống, lớn đến mức không thể tránh né, Xương Cuồng đành phải chấp nhận hứng trọn.
“Rống !!!!!” Xương Cuồng bị Lưu Phàm ghim mạnh vào một ấn kí, đau đớn vang lên tiếng gào, cả tán lá rung lên dữ dội.
“Nó bắt đầu ngả về thua rồi, tiếp tục dồn sức đi, còn Cuội còn người !!!” An Dương Vương nhanh chóng tóm lấy thời cơ, nói.
Dĩ nhiên là hắn cũng hiểu, trong thiên địa này, con chim trước chết đều cất tiếng hót hay, con người trước đi thường nói lời chân thật, tóm lại là Xương Cuồng có thể phút cuối làm liều, bộc phát ra một thứ lực lượng lớn đến không ngờ.
“Xông lên !!!!”
Cảm giác sôi sục ngập lên trong thiên địa này, không phân biệt địa vị, không phân biệt chủng tộc, tất thảy chỉ có một kẻ thù duy nhất. Thật giống như câu ‘không đánh không quen biết’, cho dù là đánh lẫn nhau hay cùng một chiến tuyến, tất thảy đều mang một tâm thế giống nhau, cảm nhận cái đồng điệu.
Lưu Phàm cười, có lẽ sau vụ này, thực sự thiên địa sẽ xảy ra một thay đổi không hề nhỏ.
“Tu La Hoàn Pháo.”
“Thiên Hỏa.”
“Đồng Tư Thần Tiễn.”
“Thiên Giai Phi Kiếm.”
“Vạn Quân Đồng Tấu.”
“Mai Hôm Tinh Đạn.”
“Kim Long Tiễn.”
“Minh Thần Thực Ti Chưởng.”
“Thấu Gian Vô Pháp Bổng.”
“...”
Chiêu thức lúc này bày ra đều vô cùng to lớn, nguyên tố trong không gian gần như đã cạn kiệt, ai ai cũng đều mong Xương Cuồng sớm ngày xuống mộ.
-Đùng !!!!!-
Khói bụi bốc mù lên, không gian bị bẻ đi, gốc tre vàng của Phù Đổng Thiên Vương cũng đã dập nát, dù gì muốn nhổ cũng nhổ được ngay, mọi vật đều không giữ được hình dáng ban đầu nữa, núi cao cũng thành bình địa, nhưng, đồng bằng lại trở nên sừng sững bởi Tản Viên Chi Thần Sơn Tinh kéo dậy.
Khí tức và linh lực chảy theo trận pháp Xương Cuồng đang giảm xuống rõ rệt, Lưu Phàm thở dài một hơi đầy nhẹ nhõm, nhưng, tay lại vẫn giữ một ngọn Tiễn Khí không buông.
“Đã đến lúc rồi, vô hiệu hóa toàn bộ năng lực của pháp trận này thôi.” Hắn thở dài một hơi, buông Tiễn Khí ra.
Tiễn Khí vun vút lao đi, Chuẩn Thần Cấp uy lực tưởng chừng như không thể chứa nổi trong một hình hài nhỏ như vậy. Nó có chút biến đổi trên đường đi, to ra ngang ngửa một bàn tay, sau đó ghim vào trong đám bụi còn chưa tản đi.
“Ca, ngươi có nhìn thấy không ??”
“Ta thấy rõ, thứ gọi là hạch tâm, nơi thần hồn điều khiển toàn bộ cơ thể to lớn vẫn còn tồn tại, nhưng, nó là thứ duy nhất còn hoạt động.” Lưu Phàm cười nhẹ nhõm, đáp.
Tựa như một con quái thú bị chặt hết chân tay, Xương Cuồng sẽ chỉ sót lại một phần nhỏ bé như vậy.
-Bụp !!-
“Xem ra nơi này có một linh hồn quái ác đang vùng vẫy, các ngươi đã làm xong chuyện rồi sao ??” Đúng lúc ấy, Cuội xuất hiện, hai mắt híp lại, bá vai Lưu Phàm mà hỏi.
“Ừ, hân hạnh được gặp.” Lưu Phàm tự hào, đáp.
“Thứ kia đừng giết vội, nó rất có tác dụng.” Cuội nhanh chóng tiếp lời.