Chu Sa Nhiễm

Chương 1

Chương 1:

Chuyên ngành Khảo cổ của Đại học Tây Hoa rất nổi tiếng. Trường bình thường tuyển sinh đều bày ra mặt tốt đẹp, còn ở đây thì lại không. Thông báo tuyển sinh chuyên ngành Khảo cổ vừa đơn giản vừa rõ ràng viết: Khảo cổ rất nguy hiểm, suy nghĩ kĩ trước khi thi tuyển.
Tại sao lại nguy hiểm? Cái này còn cần phải nói sao, mộ cổ phần lớn nằm ở nơi hoang dã, không chừng núi lở hay sụt lún đất, hơn thế những ngôi mộ cổ ngàn vạn năm tuổi ấy còn là nơi ẩn chứa tử khí, khí độc, và rất nhiều rất nhiều thứ chúng ta chưa biết tới, chúng đều rất nguy hiểm, cho nên, đằng ấy cần suy nghĩ cẩn thận trước khi thi vào, nếu có gan đùa với mạng sống của chính mình thì hẵng thi nhé.
Điều kiện thi vào khoa cũng rất đơn giản: Điểm chuyên ngành đủ qua, yêu cầu sức khỏe tốt!
Tại sao? Đằng ấy nói xem, chẳng phải thi trường thể dục thể thao, tại sao vẫn yêu cầu sức khỏe tốt? Đùa à, khảo cổ phải đục khoét, đào đất, khiêng vác, bới móc, còn phải chạy giữ mạng, không cần dùng sức à? Cũng không cần đằng ấy nhảy một vòng ba trăm sáu mươi độ rồi tiếp đất hoàn hảo, chí ít đằng ấy có thể hoàn thành cự li tám nghìn mét mà không thở khò khè như con chó rồi nằm bẹp dưới đất nửa ngày không dậy nổi là được. Cái gì cơ, đằng ấy nói mấy nhà khảo cổ học trên tivi đều rất nho nhã, mong manh, đi bộ hai bước dừng một bước để thở ư? Vớ vẩn, đều là nói phét, đằng ấy gặp giáo sư của chúng tôi chưa? Nhìn ông thầy già nho nhã đánh nhau với giáo sư Trần khoa Lịch sử chưa, quả thật rất giống một ông chú lưu manh! Đến lưu manh còn sợ nữa là!
Thời tiết nóng bức, nóng đến mức không có nổi một ngọn gió thổi qua, ấy thế mà ở nhà ga tàu hỏa của thành phố, hay ở những nơi tầm mắt chẳng hướng đến, vài ba tấm biển quảng cáo vẫn tung bay đầy sức sống. Sinh viên Đại học Tây Hoa phụ trách tiếp đón tân sinh viên từ tỉnh khác đến đang nhiệt tình niềm nở tiếp đón đàn em của họ. Thí sinh tuy đăng kí thi vào khoa Khảo cổ khá thưa thớt, nhưng năm nay cũng đã tuyển sinh được ba mươi hai người, nên năm nay khoa Khảo cổ cũng làm màu cử hai sinh viên đi tiếp đón. Giang Viễn Lâu là một trong hai người đó, người còn lại là Chu Nhạc với biệt danh "Béo".
Giang Viễn Lâu đang nhìn tới kẻ chán chường đối diện rồi quay lại giới thiệu khái quát về khoa cho tân sinh viên, và còn phải giải thích cho những câu hỏi này nọ của đàn em đến mức nước bọt văng tung tóe, Béo trông em gái đang hỏi kia có vẻ ngoài rất bình thường, là kiểu người bị vứt giữa nhà ga tàu hỏa cũng sẽ không tìm được nên hắn không có hứng thú, vô vị đến ngáp dài một cái, ngày hè nóng nực thật buồn ngủ...
Hắn híp mắt lại quét một vòng, quét đến một bóng người trong đám đông ngoài kia, khoảng cách quá xa, mắt nhìn không rõ, nhưng có thể thấy cậu chàng hay cô gái ấy đầu đội một chiếc mũ cỏ cũ đến mức ngay đến những người nông dân cơ cực nhất thành phố cũng đã sớm vứt đi, vác theo chiếc bao tải lớn, nhanh chân bước về phía họ, Béo có chút phấn chấn, chọc chọc Giang Viễn Lâu, "Này, hàng kia không phải vào khoa chúng ta chứ?"
Giang Viễn Lâu cũng chú ý đến, thán phục, "Nhìn xa thì giống người nhặt ve chai, nhìn gần thì có khí thế ung dung giống người xin ăn.
Mũ cỏ tới gần. càng gần càng khiến người ta muốn đập bàn: Chiếc áo phông với điểm nhấn là khẩu hiệu yêu nước cuồng nhiệt "Đảo XX* là của Trung Quốc", cộng thêm chiếc quần bò rách hai lỗ đã chẳng nhìn ra vốn nó màu xanh sẫm hay xám nhạt, dưới chân mang một đôi giày quân đội vô cùng đẹp đẽ, Béo và Giang Viễn Lâu vốn có thể kiềm chế câu "mẹ nó" ra khỏi miệng, đơn thuần là vì, dưới ống tay áo kia là hai cánh tay trắng vô cùng, như thể ánh mặt trời gắt gao có thể chiếu xuyên qua nó, Giang Viễn Lâu và Béo trong lòng tán thưởng: bộ dạng giống như bọn họ đang nhìn thấy một cỗ thi thể nữ ngàn năm không mục nát ở ngay Thiểm Tây.
(**Lược bỏ phần dịch tên vì liên quan đến chủ quyền lãnh thổ, tránh ảnh hưởng đến nhận thức của người đọc. Không liên quan đến Việt Nam)
Đẹp!
Giang Viễn Lâu và Béo há miệng muốn nói, mũ cỏ thò tay vào bao tải muốn lấy đồ, động tác thật chậm chạp, đột nhiên một tiếng hét chói tai thảm thiết từ đâu vang lên: "Cướp, bắt cướp!", sau đó liền thấy một thân ảnh gầy gò nhưng linh hoạt chạy khỏi đám đông hướng về phía bọn họ, phía sau là người phụ nữ mặc đồ trắng vừa hét vừa chạy đuổi theo, cả một đám người "òa" lên nhường đường, thuận tiện cho tên trộm tháo chạy và người mất của đuổi theo. Người đông nhưng không có một ai có ý định giúp đỡ, Giang Viễn Lâu và Béo còn chưa kịp xông ra, đã nhìn thấy mũ cỏ rút ra một con dao xông lên...
Giang Viễn Lâu và Béo đều ngây người. Lúc này bọn họ không quan tâm đến việc có bắt được cướp hay không, Giang Viễn Lâu ừng ực một tiếng: "Mẹ khỉ, hàng kia lên tàu hỏa thế nào đấy?"
Béo không có cách nào trả lời hắn, chính Béo cũng muốn biết: Không phải dao là vật dụng bị quản lí sao?
Lúc ấy chẳng ai trả lời câu hỏi của họ, họ cũng giống như những người ở đó, căng thẳng chú ý đến tình hình hiện trường lúc này, sức chân của mũ cỏ kinh người, không bao lâu đã đuổi kịp tên cướp gầy gò, nắm lấy cổ áo tên đó quật ra sau, có lẽ chiếc áo phông của tên cướp chẳng phải mặt hàng cao cấp gì cho cam, vừa bị nắm đã vội đứt lìa, Béo nói, tạo nghiệp đấy, đến ông trời cũng muốn trêu đùa tên đàn ông bất lương kia!
Người kia đưa dao lên, đè lên tên cướp, đặt dao lên cổ hắn, vừa hung hãn vừa tuyệt sắc không gì sánh bằng! Giang Viễn Lâu và Béo vỗ tay bồm bộp: Anh hùng!
Anh hùng một trận chiến thành danh, kinh diễm Đại học Tây Hoa, sau đó Giang Viễn Lâu trần thuật lại tình hình lúc đó cho bạn học: Nhìn như sói như hổ, giết người âu cũng chỉ là một cái gật đầu!
Câu chuyện bi kịch lần này lại lần nữa chứng minh khoa Khảo cổ Đại học Tây Hoa không có nữ, mà có, cũng là nữ anh hùng hảo hán!
Không sai! Anh hùng chính là phụ nữ!