Chu Sa - Nhất Bán Công Tử

Chương 7

Qua hết mùa hạ, đồng nghĩa trứng chu sa đã ở U Nham sơn được ba tháng, mọi người cũng dần quen với sự hiện diện của một khối trắng tròn có đường vân màu đỏ lăn qua lăn lại khắp nơi. Đặc biệt trứng chu sa rất thích đại sư tỷ, nếu bị sư phụ đuổi không cho theo, nhất định sẽ chạy sau lưng Ân Thần, giống như một cái đuôi nhỏ vậy.

Nghe tiếng chuông tinh tang tinh tang phía sau, Ân Thần liền quay đầu lại, không ngoài dự đoán, trứng chu sa đang lăn sau lưng nàng.

"Làm sao đây? lại bị sư phụ đuổi đi sao?"

Ân Thần đem trứng chu sa ôm lên, thích thú vuốt ve đường vân đỏ xinh đẹp trên thân quả trứng, ánh mắt cũng dần nhu hòa.

"Ngươi đó, bị sư phụ đuổi vẫn cố bám theo, chắc vừa nãy lại bị sư phụ đá văng ra khỏi phòng đúng không?"

Trứng chu sa ủy khuất cúi đầu, chui chui vào lòng Ân Thần, giống như đứa nhỏ đang làm nũng cầu an ủi.

Ân Thần liền vuốt ve quả trứng chu sa bướng bỉnh, nói: "Hảo, đi theo ta, ta đưa ngươi đi hái thuốc."

Nói xong, Ân Thần ôm theo trứng chu sa đi về phía sương mù, thoáng cái đã không thấy người đâu, cuối cùng lại xuất hiện trước rừng phong phía nam.

"Đây chính là nơi ta thường đến hái thuốc, lẽ ra Thi Âm cũng đi cùng, nhưng nàng lại bận chuẩn bị tảo thiện rồi, cho nên chỉ có thể mang ngươi cùng đi."

Ân Thần vừa nói vừa đưa tay gạt bỏ mấy cành cây khô, chân đạp trên lá phong đỏ, nhận ra thu cũng đã về rồi. Hơi ẩm lạnh truyền đến gai người, Ân Thần nâng tay áo bảo hộ trứng chu sa trong lòng mình, tiếp tục bước về phía trước. Có lẽ thích thú với cảnh tượng lạ lẫm trước mặt, trứng chu sa không ngừng rung lên, đường vân trên thân nhấp nháy phát sáng.

Ánh mắt Ân Thần hiển hiện tia nhìn nhu hòa, tiếp tục đi về phía trước, nói: "Ngươi gọi là Diêm La sao?"

Không có tiếng trả lời đáp lại Ân Thần, mà Ân Thần cũng không thấy có gì bất tiện, lại tiếp tục độc thoại.

"Lại nói cái tên Diêm La này, sao lại nghe u uất thương tâm như vậy?" Ân Thần chậm chạp nói: "Ta nhớ qua có một vị nhất đẳng linh thú của Phượng tộc cũng tên là Diêm La, nàng chết vì tình, ai~ cái tên này khiến ta nghĩ đến kết cục không may mắn."

Chu sa đản hơi rung lên, rồi lại ngoan ngoãn nằm trong lòng của Ân Thần.

Ân Thần tiếp tục bước đi, khi đến nơi hái thảo dược thì dừng lại, đem trứng chu sa cho vào giỏ tre sau lưng, rồi mới xắn tay áo đi hái thuốc.

"Ngươi a, là trữ quân Phượng tộc, lại suốt ngày đi theo sư phụ, để sư phụ đánh, sư phụ mắng, ngươi không thấy khó chịu sao? nhìn ngươi ngày nào cũng bị đá ra ngoài, ta cũng đau lòng a, ngươi còn chưa thành hình thành dạng đã bị ngược đãi như vậy rồi, không biết có ảnh hưởng đến sức khỏe sau này hay không."

Nói xong, Ân Thần cũng hái được thảo dược, lại đem chu sa đản ra khỏi giỏ, dùng mấy lá thảo dược đắp lên trứng chu sa.

"Cái này có thể trị được nội thương của ngươi, không cần sợ, ta sau này chiếu cố cho ngươi, được không?"

Trứng chu sa hơi rung lên, có vẻ tán thành với ý kiến của Ân Thần.

Ân Thần vui vẻ mỉm cười, ôm trứng chu sa lên, tiếp tục vào sâu trong rừng hái thảo dược, mặc dù một mình độc thoại, nhưng lại cảm nhận được bầu không khí thoải mái hòa hợp đến kỳ lạ.

Đi đến trưa Ân Thần mới trở về, trong tay ôm chu sa đản bọc bởi mấy tầng lá thuốc, lưng đeo giỏ tre đựng đầy nhân sâm cùng linh chi.

Thi Âm nhìn thấy chu sa đản bọc trong lá thuốc, liền cười nói: "Sư tỷ đem trữ quân Phượng tộc quấn thành cái bánh rồi."

Ân Thần xấu hổ cười, nói: "Ta hái được rất nhiều nhân sâm, để lại nấu canh cho sư phụ dùng."

"Ân, ta biết rồi." Thi Âm đỡ giỏ tre xuống, rồi lại nói: "Sư tỷ chưa có ăn gì, có muốn ta chuẩn bị gì không?"

"Không cần đâu, ta đã ăn một chút quả dại rồi, dù gì cũng không phải con người, cần gì ăn mấy thứ cơm đó."

Thi Âm bật cười: "Tỷ đó, lại nói linh tinh."

Ân Thần cũng cười, rồi nhanh chóng ôm quả trứng chu sa đi về phía đông.

"Khoan đã đại sư tỷ!" Thi Âm vội đuổi theo Ân Thần: "Sáng nay sư phụ hỏi tiểu trữ quân đâu, tỷ về rồi thì mang trứng chu sa đến gặp sư phụ đi."

"Có lẽ một lát mới được, ta đưa tiểu trữ quân đi ngâm mình một chút."

"Vâng."

Ân Thần nhấc chân bước đi về ôn tuyền phía đông, từ xa đã nhìn thấy những đám khói trắng mờ ảo bay.

Ôn tuyền này được tạo ra từ bốn ngọn núi lửa bao bọc U Nham sơn, nước trong ôn tuyền rất tốt cho sức khỏe, đối với việc dưỡng thương cũng được xem như là thần dược.

Đem chu sa đản đặt vào trong ôn tuyền, Ân Thần vui vẻ nói: "Thế nào? có thích không?"

Chu sa đản phấn khích bơi qua bơi lại trong hồ, rồi lại bơi đến thành ôn tuyền, giống như đang chăm chú nhìn Ân Thần.

"Sao đây?"

Ân Thần dùng ngón trỏ ấn chu sa đản chìm xuống nước, rồi lại rút tay về.

Trứng chu sa vô cùng vui vẻ, dùng phần đầu trắng noãn của mình dính vào đầu ngón tay của Ân Thần, còn có ý muốn tiếp tục nữa. Ân Thần thấy chu sa đản thích trò này như vậy, cũng làm lại vài lần, đổi lại chính là những tiếng nước bì bõm do trứng chu sa bơi trong nước tạo thành.

"Thật nghịch ngợm."

Ân Thần buông ra một tiếng cười, đầu ngón tay dính nước vuốt trên vỏ ngoài của trứng chu sa, thì thầm: "Không biết khi rời khỏi chiếc vỏ này, ngươi có dáng vẻ thế nào nhỉ?"

"Là một con gà nhỏ."

Ân Thần giật mình, nhìn ra sau lưng, vội vàng đứng dậy hành lễ: "Sư phụ!"

Úc Khuynh Tư chau mày, nói: "Ngươi đem quả trứng gà này đến đây làm gì?"

"Con nghĩ tiểu trữ quân trong người không khỏe, cho nên mới đưa tiểu trữ quân đến đây."

"Vậy à." Úc Khuynh Tư cười nhạt: "Xem ra ngươi rất thân thiết với nó nhỉ?"

"Đồ nhi không dám, trữ quân thân phận cao quý, làm sao có thể cùng đồ nhi thân thiết được?"

"Biết vậy là tốt rồi, mau đi dùng bữa đi, Thi Âm chuẩn bị cho người rồi đó."

"Vâng, sư phụ."

Ân Thần cúi xuống định ôm lấy chu sa đản lên lại nghe thấy tiếng nói thanh lảnh của Úc Khuynh Tư.

"Không cần đem đi, để nó ở đó đi."

"Ách... vâng..."

Ân Thần đành phải rời tay khỏi ôn tuyền, rồi lại có chút không nỡ, dính đầu ngón tay ướt nước của mình lên lớp vỏ ngoài bóng loáng của chu sa đản, đổi lại là cử động nho nhỏ của chu sa đản.

"Đi mau đi."

"Vâng, sư phụ."

Ân Thần cũng không dám nán lại lâu, nhanh chóng rời khỏi ôn tuyền.

Đợi lúc Ân Thần đi rồi, Úc Khuynh Tư mới ngồi xuống dựa lưng vào mỏm đá nhẵn bên cạnh ôn tuyền, đưa mắt nhìn quả trứng chu sa trong nước cách nàng khoảng mười bộ.

"Qua đây."

Chu sa đản lắc mình rẽ nước đến chỗ Úc Khuynh Tư, dùng vỏ trứng dính vào bàn tay đang chìm trong nước của đối phương.

"Trò trẻ con."

Úc Khuynh Tư buông ra một tiếng châm chọc, cầm lấy bình rượu mình mang theo, không đổ ra bát, cứ thoải mái nâng bình rượu lên mà uống.

Chu sa đản bơi lòng vòng trong nước, hoặc là bơi vòng quanh bàn tay của Úc Khuynh Tư, có vẻ như đang chơi rất cao hứng. Khói bay lượn lờ, hơi nóng quanh quẩn khắp ôn tuyền, có điểm hoa mắt. Úc Khuynh Tư hơi buông bình rượu trong tay xuống, ánh mắt trong suốt mang theo men say.

"Ta nhận ra, có vẻ như Ân Thần rất để ý đến ngươi." Úc Khuynh Tư nhấn quả trứng chu sa vào trong nước, rồi lại buông ra: "Nó còn cầu xin ta đừng đối đãi ngươi thô lỗ nữa."

Trứng chu sa lắc lư qua lại, có lẽ nghe hiểu Úc Khuynh Tư nói gì.

"Ai~ xem ra đây là thiên kiếp phi thăng tam đẳng linh thú của nó rồi." Úc Khuynh Tư vốc nước đổ lên quả trứng, nói khẽ: "Thiên kiếp là tình kiếp, nó nhìn không thấu, ta ngăn nó không được, ai~ tránh không khỏi a."

Lời này chu sa đản nghe không hiểu, lấy vỏ trứng dính vào tay Úc Khuynh Tư cầu nghe giải thích. Úc Khuynh Tư cũng không nói gì nữa, cầm lấy bình rượu uống một ngụm lớn, ngón tay vẽ vài vòng sóng trong ôn tuyền.

"Ngươi nói xem, ta nên khuyên Ân Thần buông bỏ ngươi, hay khuyên ngươi buông bỏ nàng đây?"

Úc Khuynh Tư nói xong, lại cười giễu chính mình, quả trứng chu sa này cũng chỉ mới ba tháng tuổi, làm sao hiểu được nàng nói cái gì chứ?

"Về thôi."

Đem trứng chu sa từ trong ôn tuyền ôm lên, Úc Khuynh Tư bước vào làn sương mù, thoáng cái đã không còn nhìn thấy bóng lưng của nàng nữa.

...

Trước mắt là gian phòng trong tẩm điện của Úc Khuynh Tư, thuận tay đặt trứng chu sa nằm lên cái giường đan bằng tre. Chu sa đản ngoan ngoãn nằm trong giường tre nhỏ, nhìn theo nhấc cử nhấc động của Úc Khuynh Tư, thấy nàng định đi liền vội vàng lăn theo phía sau.

Tiếng chuông bạc treo trên thân quả trứng phát ra tiếng tinh tang khiến Úc Khuynh Tư dừng bước, chu sa đản liền va vào chân của nàng, lăn vài vòng trên đất, đến khi đụng phải cạnh bàn mới dừng lại.

"Muốn bị đá nữa sao?"

Chu sa đản có chút sợ sệt lùi lại một chút, giống như đứa nhỏ khúm núm sợ bị đánh, cố gắng tìm một chỗ nào đó để che lấp thân thể mình lại.

Úc Khuynh Tư cười nhạt, nói: "Sợ đến như vậy sao? vậy thì vừa nở ra liền rời khỏi đây đi, đừng để mất công ta suốt ngày đá ngươi."

Nghe ra ý đuổi người của Úc Khuynh Tư, chu sa đản liền lấy hết can đảm lăn ra ngoài, lăn đến chân của nàng, hơi hơi nghiêng, giống như đang ngẩng đầu nhìn nàng. Úc Khuynh Tư hơi nâng chân lên, ngay lập tức chu sa đản liền khom cả người xuống, cố gắng chịu đựng.

Úc Khuynh Tư thở dài, đành nhấc chân bước ra ngoài.

Chu sa đản kinh ngạc nhìn quanh, rồi nhanh chóng lăn theo phía sau Úc Khuynh Tư, tiếng chuông treo trên người không ngừng tinh tinh tang tang. Mọi người cũng quen với cảnh sư phụ đi trước, trứng chu sa lăn theo phía sau, cùng với tiếng chuông tinh tinh tang tang, đã không còn giống mấy vạn năm trước, hiện tại đã có sức sống hơn rất nhiều.

Thi Âm ôm giỏ trứng gà đi ra, nhìn thấy cảnh này liền cười: "Xem xem, cái đuôi của sư tỷ lại biến thành cái đuôi của sư phụ rồi."

Quân Quân cũng cười, nói: "Suốt ngày chạy theo sư phụ, bị đánh cũng không sợ, đúng là vỏ dày mà."

"Đừng có chọc tiểu trữ quân nữa, ngươi nhìn xem, bị sư phụ đánh đến ngốc luôn rồi." Nhạc Tân nói tiếp: "Sáng sớm bị đá ra khỏi phòng, mò lại vào phòng thì bị đánh đến lăn khắp U Nham sơn này, tối lại phải lén lút tìm chỗ ngủ, thật sự là rất đáng thương a."

Ân Thần nghe các sư muội nói xong, liền nhíu mày: "Nếu để tiểu trữ quân ở chỗ sư phụ mãi cũng không tốt, ta đem tiểu trữ quân về phòng của mình chiếu cố nàng."

Lập tức đón nhận ánh mắt kỳ thị của tiểu sư muội.

"Tỷ muốn phòng của tỷ tự dưng bốc cháy sao?"

"Tỷ muốn sáng dậy mắt mình bị bầm sao?"

"Tỷ muốn ngực mỗi ngày đều bị một quả trứng bao phủ bảy bảy bốn mươi chín tầng băng đâm vào sao?"

Trên trán Ân Thần chảy xuống một giọt mồ hôi...