Chu Sa - Nhất Bán Công Tử

Chương 17

Mỗi sáng Chu Sa đều nằm trong giỏ trúc của Ân Thần, cùng nàng đi đào nhân sâm, hái thảo dược, gần như đã trở thành một thói quen không bỏ được. Đường vào rừng phong nhuộm sắc đỏ mỹ lệ, từng chiếc lá phong bị gió cuốn đi, mang theo chút hơi lạnh của ngày thu.

Ân Thần thở ra một làn khói mỏng, nói: "Tiểu cửu, một lát lại dẫn muội đi đào khoai, có thích hay không?"

"Ân, thích lắm."

Chu Sa yếu ớt trả lời, rồi lại nép vào một góc tối nhất trong giỏ tre, để thảo dược che kín thân thể mình.

Nghe giọng nói của Chu Sa, Ân Thần liền khó hiểu, vội vàng ôm giỏ tre ra trước ngực, không ngoài dự đoán, quả trứng ngốc đó lại tự chui vào trong đám thảo dược, lẩn trốn ở trong đó.

"Tiểu cửu, làm sao thế? Bệnh rồi sao?"

"Không có bệnh."

"Vậy sao lại ũ rũ như vậy a?" Ân Thần vén đám thảo dược qua một bên, dùng ngón tay gõ gõ vào vỏ trứng: "Đi với sư tỷ không vui sao?"

"Không phải."

"Tiểu cửu."

Chu Sa lăn ra ngoài ánh sáng, đột nhiên lại hỏi: "Sư tỷ, nợ đào hoa là cái gì thế?"

"Nợ đào hoa?" Ân Thần kinh ngạc không thôi: "Tiểu cửu, muội hỏi chuyện đó làm gì?"

"Muội muốn biết, sư tỷ mau nói có được không?"

"Hảo, tỷ nói." Ân Thần xoa cằm nghĩ ngợi một lúc, liền nói: "Đại khái là đào hoa nở không đúng lúc, tự nhiên sẽ trở thành nợ."

"Đào hoa nở không đúng lúc?"

"Có thể nói là vậy."

Ân Thần nhìn quả trứng đỏ đang rướn về phía mình, giống như đứa nhỏ hiếu kỳ đang cố dỏng tai nghe kể chuyện, không hiểu sao lại có chút buồn cười. Ngón tay mềm mịn vuốt ve đường vân xinh đẹp trên quả trứng, ánh mắt Ân Thần nhu hòa lại mang theo vài tia sủng nịch.

"Sư tỷ nói rõ hơn có được hay không a?"

"Muốn sư tỷ nói cũng được, nhưng muội phải cho sư tỷ biết, muội hỏi điều này để làm gì?"

Chu Sa rơi vào im lặng, rất lâu sau mới mở miệng: "Cô Quang thượng thần nói sư phụ có nợ đào hoa, lại không biết quản."

Ân Thần nghe xong vừa buồn cười vừa không biết phải giải thích thế nào, chầm chậm xoa đỉnh đầu trắng noãn của Chu Sa.

"Sư phụ như vậy mỹ, tất nhiên sẽ kéo theo rất nhiều người thích ngài, nhưng ngài không thể đáp lại hết, phải cô phụ nhiều người, tự nhiên sẽ trở thành nợ đào hoa."

"Vậy sư phụ phải mất rất lâu mới trả hết sao?"

"Nợ đào hoa chẳng trả nổi đâu." Ân Thần nói tiếp: "Hơn nữa sư phụ cũng không có ý muốn trả."

"Tại sao a?"

"Bởi vì sư phụ hoa tâm."

Trong lòng Chu Sa có chút chấn động, sư phụ là người hoa tâm sao? nhưng sao nàng lại không cảm nhận được nhỉ?

"Hỏi nhiêu đó đủ rồi, giờ có muốn đi đào khoai hay không?"

"Ân, muốn."

Ân Thần vui vẻ nở nụ cười, đem Chu Sa đặt ngay ngắn trên đám thảo dược, rồi lại tiếp tục cõng giỏ trúc đựng quả trứng nhỏ đi đào khoai.

Suốt đường đi Chu Sa không ngừng suy nghĩ, rốt cuộc sư phụ là người như thế nào chứ?

- ---------------------------

Đêm buông xuống, vài tia sáng yếu ớt của minh nguyệt phản chiếu xuống mặt hồ, lấp loáng vài tia sáng lấp lánh như đá quý. Đêm tối luôn đồng nghĩa với cô đơn cùng tịch mịch, sống như vậy cũng mười mấy vạn năm, Úc Khuynh Tư sớm quen với tịch mịch trống trải, nhưng một vạn năm nay, dường như không còn cảm giác đó nữa.

Chu Sa đản đội trên đầu một tấm khăn màu trắng, ngồi ngây ngốc trên cái rổ lót nệm vải mềm mại, không biết đã ngồi như vậy bao lâu rồi.

Úc Khuynh Tư như cũ nằm trên tháp xem sách, qua hơn hai canh giờ, nàng quay đầu lại nhìn, quả trứng ngốc đó vẫn ngồi yên ở đó không nhúc nhích.

"Muốn đến phòng Ân Thần thì đi đi."

Chu Sa cũng không có trả lời, cứ giữ nguyên im lặng.

Điều này khiến Úc Khuynh Tư có chút khó hiểu, nàng vươn tay ra, một sợi chỉ bạc phóng ra cột chặt lấy Chu Sa, đem quả trứng ngốc kéo về trên tháp.

"Làm cái gì mà không trả lời ta."

"Sư phụ, ngài là kẻ hoa tâm sao?"

Úc Khuynh Tư mở to mắt: "Sao?"

Chu Sa dùng đuôi của bản thân phủ lên đầu của mình, cả người co lại nằm ở một góc của trứng chu sa, mềm nhẹ mở miệng.

"Sư tỷ bảo sư phụ có nhiều nợ đào hoa."

"Thế thì sao?" Úc Khuynh Tư nhướn mày khó chịu: "Như vậy liền cho là ta hoa tâm sao?"

"Nếu không hoa tâm sẽ không có nợ đào hoa." Chu Sa chậm chậm nói tiếp: "Ở dưới phàm gian, ai cũng đều bảo hoa tâm mới có nhiều đào hoa nở quanh, sư phụ nhất định rất hoa tâm."

"Đều là do họ có tình ý với ta, ta không muốn đáp lại, còn có thể nói gì sao?"

"Sư phụ, đào hoa là do ngài đa tình..." Chu Sa thì thầm: "Ngài không giống mẫu thân ta, mẫu thân ta mặc dù xinh đẹp hơn người, nhưng ngài ấy không có hoa tâm giống ngài, mẫu thân ta cũng chỉ thương mỗi nương ta thôi."

"Ngươi đang trách ta sao?"

"Chu Sa không dám." Chu Sa lại nói: "Sư phụ, đào hoa của ngài nhiều như vậy, ngài có thể vui vẻ sao?"

Úc Khuynh Tư rơi vào trầm mặc, đào hoa của nàng nhiều như vậy, nàng có thể vui vẻ hay không? mỗi đêm đều chìm vào cô đơn, giường không ai cùng chia sẻ một nửa, một mình rời khỏi U Nham sơn, lại một mình trở về U Nham sơn. Quanh đi quẩn lại mười mấy vạn năm cũng không có ai bầu bạn, sớm đã quên mất bản thân có thể lựa chọn đào hoa, chỉ là không có duyên, cũng không muốn nhọc công tìm kiếm làm gì.

"Thôi đi, không hỏi sư phụ nữa."

Chu Sa thi triển pháp thuật yếu ớt giãy khỏi dây trói, bay trở về rổ tre, trở mình nằm dài xuống nệm nhỏ trong chiếc rổ tre, è è nói: "Tối nay Chu Sa ngủ ở đây, không làm phiền sư phụ nữa."

"Nói được thì phải làm được."

Úc Khuynh Tư liếc nhìn quả trứng phủ vân đỏ nằm ở một góc trong rổ tre, cũng không nói nhiều, xoay người trở về giường nằm ngủ.

Nến tắt, hoa đèn âm ỉ cháy rồi bị cơn gió lạnh thổi qua, tàn lụi. Khói lượn lờ bay, mang theo một chút hơi lạnh, đêm nay có vẻ như muốn mưa rồi.

Cứ như vậy trằn trọc cả đêm, Úc Khuynh Tư không thể nào ngủ được, không tự chủ được mà trở về nguyên thân, dùng đuôi phủ lấy một góc giường trống trải. Vô thức đưa mắt nhìn quả trứng đang nằm trong rổ, Úc Khuynh Tư cảm nhận được Chu Sa đã ngủ rồi, còn phát ra tiếng ngáy nho nhỏ nữa chứ.

Úc Khuynh Tư xoay người bước xuống giường, tiến đến chỗ rổ tre, dùng sức lay một chút, vẫn không có phản ứng nào.

"Tối nay lạnh, ủy khuất ngươi làm gối ôm cho vi sư vậy."

Nói xong, Úc Khuynh Tư lại ôm Chu Sa trở về giường, ra sức ôm vào trong lòng, cong đuôi lên phủ lấy quả trứng trắng nõn phủ vân đỏ.

Ngoài trời rả rích cơn mưa phùn cuối thu...

...

"Ta không muốn!"

Tiếng hét rất lớn, nhưng đáng tiếc xung quanh phòng đã được bày kết giới, âm thanh không cách nào lọt ra ngoài được. Phá Lữ run rẩy lùi về một chút, nhìn Úc Khuynh Tư đến sợ hãi, nước mắt lũ lượt rơi xuống.

"Sư phụ không nên... Phá Lữ không muốn uống vong tình thủy... sư phụ..."

"Vi sư không muốn nói nhiều, chuyện này nên kết thúc thì kết thúc, còn nếu ngươi không uống vong tình thủy thì rời khỏi U Nham sơn đi."

"Tại sao lại là ta chứ?" Phá Lữ gào khóc, hoa dung nhiễm một tầng lại một tầng nhãn lệ: "Ta đi xin lỗi quả trứng đó là được rồi không phải sao? ta cũng không phải cố ý, tại sao lại bắt ta uống vong tình thủy?!"

"Đủ rồi đó, vi sư không có đủ kiên nhẫn nghe ngươi nói vòng vo nữa!"

Trên tay Úc Khuynh Tư là một chén bạc, trong chén chính là vong tình thủy, thứ có thể đem ái tình khắc cốt ghi tâm hóa thành tro bụi chỉ trong một khắc. Gương mặt xinh đẹp lại lãnh đạm, không hề mang theo một tia áy náy cắn rứt nào, tựa như việc này Úc Khuynh Tư đã làm rất nhiều lần rồi, cũng không còn cảm giác tội lỗi như trước đây.

Lần đầu hoa đào nở chính là năm Úc Khuynh Tư bảy vạn tuổi, được một thần tiên ngỏ ý với nàng, chỉ là Úc Khuynh Tư khi đó còn trẻ, thích liền thích, không thích sẽ từ chối. Vị thần tiên đó lại cứ đeo bám suốt, khiến Úc Khuynh Tư tức giận mang đến cho hắn một chén vong tình thủy, hắn không uống liền đánh cho hắn kêu cha gọi mẹ, cuối cùng vị thần tiên đó cũng uống vong tình thủy, đem ái tình dành cho nàng quên hết đi.

Dường như việc trao vong tình thủy cho ai đó đã trở thành một thói quen rồi, chỉ cần Úc Khuynh Tư cảm thấy người đó thật phiền phức, nhất định hôm sau trong phòng hắn sẽ có một chén vong tình thủy.

Hôm nay, Úc Khuynh Tư lại phải đưa vong tình thủy cho đồ đệ của mình, Phá Lữ.

Phá Lữ đi theo Úc Khuynh Tư học đạo cũng trên dưới năm, sáu vạn năm, cũng được nàng xem như người thân, thế nhưng không thể nào bước thêm một bước nữa. Cũng vì tính cách lãnh đạm cùng tàn nhẫn của mình, Úc Khuynh đến giờ vẫn không có nổi một người bầu bạn, yêu nàng đều chuyển sang hận nàng tàn nhẫn, nhiều người hiện tại còn tỏ ra xa cách với nàng. Xem ra số phận của nàng chính là như vậy, hoa đào luôn nở đỏ, chỉ là không có nổi một mối tình khắc cốt minh tâm.

Nhìn không thấu một tia thương xót trong mắt của Úc Khuynh Tư, Phá Lữ đau đớn đến mức tưởng chừng có thể chết đi ngay lập tức, nước mắt rơi xuống, bày ra sự yếu đuối đến thê thảm của mình.

"Sư phụ... ngài tại sao không thể yêu Phá Lữ? năm vạn năm chúng ta ở cạnh nhau, lẽ nào ngài không có chút cảm giác nào với Phá Lữ sao? hay tâm ngài thật sự làm bằng sỏi đá? Ngài nghĩ một chén vong tình thủy có thể khiến ta quên ngài sao? chỉ là tạm thời nghỉ lại một chút thôi, nhưng tình cảm đó, chấp niệm đó vẫn mãi ở trong tim ta, không cách nào buông xuống được."

Úc Khuynh Tư buông rũ đôi mi dài, che đi cảm xúc trong đôi mắt màu bạc, ánh nhìn chưa từng thay đổi, vẫn như cũ lạnh nhạt lại khó gần. Nàng chính là như vậy, cho dù qua bao nhiêu năm đi nữa, nàng vẫn không thay đổi, cũng không nguyện ý vì bất cứ ai mà thay đổi. Thà chính mình cô độc một đời, cũng không muốn day dưa tình cảm với bất cứ ai, nàng không muốn thấy bộ dạng thê thảm của mình khi trải qua tình kiếp, yếu đuối thấp hèn đến mức phải cầu xin một đoạn tình cảm vốn chỉ là một kiếp nạn phi thăng.

"Tâm ta chính là làm từ sỏi đá."

Từng câu từng chữ rõ ràng, không mang theo một chút cảm xúc nào, tựa như một làn nước trong suốt, tưởng chừng nhìn thấu, nhưng căn bản một chút cũng không nhìn ra được.

Phá Lữ vịn bàn, lảo đảo lùi về một chút. Trên gương mặt thanh tú xuất hiện một giọt lại một giọt nước mắt trong suốt, linh thú các nàng không phải con người, mỗi giọt nước mắt đều không thể tùy tiện rơi xuống được, bởi trong nước mắt mang theo không chỉ có nước, mà còn có cùng cực bi thương cùng vài năm đạo hạnh. Tình kiếp đau đớn mới khiến linh thú buông xuống một giọt nước mắt, người trầm mê sẽ tan hết tất cả vạn năm đạo hạnh, rơi vào bi thương mà hóa thành tro bụi. Không biết đã có bao nhiêu người vì tình kiếp mà hy sinh bản thân, Phá Lữ từng nghĩ họ thật ngu ngốc, nhưng hóa ra, khi đã yêu chính là tự chặt đứt đường lui của mình, cũng không còn đủ thanh tỉnh để quay trở về nữa.

"Sư phụ... tại sao?"

"Ngươi không muốn đau khổ, vi sư không muốn phiền não, vậy thì dùng một chén vong tình thủy kết thúc tất cả đi."

"Ta không làm được!"

Phá Lữ gào lên một tiếng, cổ họng tê buốt, nhưng có là gì so với nỗi đau trong lòng nàng chứ? có thể nào so được với tình kiếp đau thương này chứ?

Úc Khuynh Tư hơi nheo mắt lại, bất chợt biến mất, rồi ngay lập tức chuẩn xác chặn đường bỏ trốn của Phá Lữ, từng bước bức lùi nàng về phía sau.

Vốn định bỏ trốn, thế nhưng chưa kịp bước ba bước đã bị sư phụ chặn lại, Phá Lữ chỉ có thể mở lớn mắt mà nhìn, giọt lệ trong suốt theo khóe mi trượt xuống.

"Ngươi nghĩ muốn trốn?"

Phá Lữ va lưng vào cạnh bàn đau điếng, bất chấp hình tượng mà run rẩy sợ hãi, đôi mắt mang theo vài phần kinh hoàng nhìn Úc Khuynh Tư.

"Sư phụ... làm ơn... Phá Lữ không muốn uống vong tình thủy đâu..."

"Chuyện này không đến lượt ngươi quyết định."

Úc Khuynh Tư đưa chén bạc đến trước mặt Phá Lữ, lạnh nhạt mở miệng: "Mau cầm lấy."

"Ta không muốn!"

Phá Lữ gạt tay Úc Khuynh Tư ra, định bỏ trốn lại vướng phải kết giới, cứ như vậy bị đẩy trở về vị trí cũ.

"Hô!"

Thân thể run lên một chút, sau đó đuôi cùng tai hồ ly hiện ra, sắp hiện trở về nguyên thân của mình.

"Sư phụ... đừng như vậy... Phá Lữ không muốn uống vong tình thủy... sư phụ..."

"Sư phụ!"

Thi Âm ở bên ngoài vỗ vào kết giới, hét lớn: "Sư phụ đừng làm như vậy, Phá Lữ là biểu tỷ của đồ nhi, xin ngài làm ơn buông tha cho nàng đi có được không?"

Từng giọt máu theo kẽ tay của Thi Âm rơi xuống đất, nhỏ thành giọt, khiến một mảng kết giới chuyển thành màu đỏ.

Phá Lữ chính là biểu tỷ của Thi Âm, ở hồ tộc, Thi Âm chính là ngũ công chúa được vạn người tiền hô hậu ủng, còn Phá Lữ chỉ là một cái nho nhỏ quận chúa. Thế nhưng tình cảm giữa Thi Âm và Phá Lữ rất tốt, từ nhỏ đến lớn đã quấn quít với nhau, người ngoài không cách nào có thể hiểu được. Chỉ là càng lớn Phá Lữ càng hiểu được bản thân mãi mãi chỉ đứng dưới ánh hào quang của công chúa muội muội, nhận thức ra được bản thân cùng Thi Âm chính là kẻ thù không đội trời chung. Thế nhưng Thi Âm chưa từng trách Phá Lữ một lời, nàng chỉ nghĩ, nếu như biểu tỷ không thích nàng, nàng chỉ cần ít gặp biểu tỷ là được rồi, nhưng thật sự trong lòng vẫn rất quan tâm vị biểu tỷ này.

Ngay cả Thi Âm cũng đến cầu xin, Úc Khuynh Tư không thể phủi đi mặt mũi của Hồ tộc ngũ công chúa, chỉ có thể đem chén bạc đặt xuống bàn.

"Nếu ngươi không uống, ta cũng không quản ngươi, chỉ là kẻ nào chịu thống khổ, kẻ nào chịu đựng đau đớn mất đạo hạnh, có lẽ ngươi cũng biết rõ đi."

Nói xong, Úc Khuynh Tư liền phất tay áo phá bỏ kết giới, cứ như vậy tiêu sái rời đi.

Thi Âm vội vàng quỳ xuống, khoanh tay đặt dưới đất, đầu cúi sát vào hai cánh tay, run giọng nói: "Tạ ơn sư phụ."

Trong phòng, Phá Lữ run sợ ngồi bệt xuống đất, nàng nhìn đôi bàn tay củamình, rồi lại che mặt nức nở khóc không thành lời.