Sau khi bị Lương Phù uyển chuyển cự tuyệt, Tưởng Sâm chẳng những không nhụt chí mà càng can đảm hơn. Hắn đơn phương đem Lương Phù trở thành bài tập ở nhà mà lí giải, đi học hay tan học đều ôm di động tìm người hỏi nhanh trả lời nhanh: Cậu biết con gái giáo sư Lương không? Cậu cảm thấy cô ấy là người thế nào?
Tưởng Sâm bên này cần cù chăm chỉ theo đuổi, Phó Duật Thành bên kia lại nước sôi lửa bỏng: Bài chuyên ngành phải phân tích trường hợp, còn phải hợp tác theo nhóm nhỏ, Tưởng Sâm ỷ vào cùng tổ với Phó Duật Thành, sau đó lại đi hỏi Đinh Thi Duy. Phó Duật Thành và Đinh Thi Duy học cùng một đại học, không tính là quen, nhưng chỉ việc hai người cùng tới từ một trường đại học, không tránh được sẽ chiếu cố cho nhau.
Phó Duật Thành đối với Đinh Thi Duy hiểu biết không nhiều lắm, tiếp xúc chút ít, chỉ biết người này cẩn thận chặt chẽ.
Tâm tư Tưởng Sâm không đặt vào học tập, đa số công việc nội dung nhóm tác nghiệp nhỏ này đều rơi vào đầu Phó Duật Thành và Đinh Thi Duy. Đặc biệt là Đinh Thi Duy, tính nhẫn nại cực kì cao, Tưởng Sâm hận không thể đem hết nhiệm vụ của mình đẩy cho cô, cô cũng không oán giận nửa câu.
Lần tập hợp hoàn chỉnh bài tập lần thứ hai, thời gian nộp bài tập đã tới gần Tưởng Sâm lại càng không thấy bóng dáng. Đêm nay dự định tập hợp tư liệu, là thời gian làm PowerPoint, chuyện này Phó Duật Thành phụ trách, chờ đến 8 giờ tối, Tưởng Sâm và Đinh Thi Duy còn chưa tới.
Phó Duật Thành lại đợi thêm một giờ. Anh không kiên nhẫn gọi điện thoại cho Tưởng Sâm và Đinh Thi Duy. Tưởng Sâm không nghe máy, Đinh Thi Duy bắt máy ngữ khí nôn nóng, nói Tưởng Sâm bận phụ trách hoạt động văn thể của học viện, chuẩn bị đồ diễn cho các bạn học.
Đinh Thi Duy nói: "...Cậu ấy nói chuyện này rất quan trọng."
"Cậu liền tiếp nhận phần việc của cậu ta?"
Đinh Thi Duy không dám lên tiếng.
Phó Duật Thành thanh âm nặng nề, "Còn nhiều hay ít?"
Đinh Thi Duy hít mũi một cái, "...Cậu ấy có làm nhưng rất loạn, căn bản dùng không được.Tôi làm còn thiếu một chút nữa."
Phó Duật Thành nhìn thời gian, vừa qua 9h, anh đứng dậy đem trang sách đóng lại, mở máy tính ra, "Cậu trước tiên làm phần của cậu đi."
Phó Duật Thành cơ bản xong phần PowerPoint, Đinh Thi Duy phụ trách phần nội dung cũng đã đem tới đây, anh đem nội dung này sửa sang lại, cuối cùng còn mấy trang trống, chỗ này chờ phần của Tưởng Sâm thêm vào.
Phó Duật Thành một chút cũng không nóng nảy, có thể làm đều làm, anh đóng PowerPoint, cùng Lý Văn Diệu đánh bài.
Tới gần 12h, đã đến thời gian đóng cửa ký túc xá. Sau khi thắng ba ván, Lý Văn Diệu còn chưa thỏa mãn, "Phó Duật Thành, cậu chơi khá như vậy, bình thường dấu cũng kĩ thật, chơi nữa không? Lại làm một ván."
"Cậu chơi đi, tôi còn có việc."
Phó Duật Thành đứng dậy đóng máy tính của mình lại, quơ lấy notebook trên bàn Tưởng Sâm nhét vào túi, làm xong liền đi ra ngoài.
"Cậu đi đâu? Phòng đều phải đóng cửa."
"Có việc đi ra ngoài, không quay lại."
"Tưởng Sâm đâu?"
"Hắn? Hắn không về được."
Lý Văn Diệu: "Rác rưởi"
Hắn kỳ quái nhìn Phó Duật Thành căn bản không quan tâm "Không trở lại" và "Không về được" này có cái gì khác nhau.
Dưới lầu ký túc xá, dì quản lý ký túc xá hét lớn quát đôi tình nhân đang ôm nhau dưới gốc cây nhanh chóng trở về ký túc. Phó Duật Thành cầm túi của Tưởng Sâm đợi ở cửa.
Thời gian đã quá 12h, Tưởng Sâm chạy tới như chó rượt thỏ, miệng ồn ào: "Dì ơi, Dì ơi đừng đóng cửa!"
Còn chưa chen được vào trong cửa, cổ áo đã bị người đằng sau kéo một cái, chân lảo đảo, xém chút nữa là ngã như chó gặm bùn.
Tưởng Sâm mắng một tiếng, vừa muốn chuẩn bị động thủ đánh người đằng sau thì quay đầu lại nhìn thấy Phó Duật Thành, khí thế liền giảm đi bảy tám phần.
"Lão Phó......"
Phó Duật Thành lấy ba lô treo lên bả vai hắn, "Đi thôi."
"Đi đâu?"
"Làm bài tập."
"Không phải Đinh Thi Duy..."
"Cô ấy làm của cô ấy, cậu làm của cậu."
Tưởng Sâm còn muốn trốn, "Được rồi, tôi bây giờ về làm."
"Đi ra ngoài tìm nơi yên tĩnh ngồi, tôi nhìn cậu làm."
Tưởng Sâm kêu rên, "Lão Phó, đừng mà!"
"Tưởng Sâm, cậu ở nhóm khác còn có thể gian dối, ở nơi này, không được. Hoặc là làm luôn bây giờ, hoặc là tôi báo cáo cho thầy Tiết, thường ngày cậu tác nghiệp chỉ đáng nhận 0 điểm, cho cậu chọn." Phó Duật Thành trầm giọng nói.
Tưởng Sâm lần đầu tiên thấy Phó Duật Thành có biểu tình này, thanh âm bình tĩnh, nhưng thần sắc rất lạnh lùng, ý tứ chính là "Đừng nói tôi không báo trước."
Cân nhắc lâu dài, vẫn là giữ điểm quan trọng. Lý do học khóa này cũng vì Tiết phó viện trưởng dạy, người này làm biệc không giống Phó Duật Thành, dễ thương lượng hơn. Phó viện trưởng này cũng chỉ cho hai lựa chọn: Hoặc rớt tín chỉ, hoặc điểm thấp.
Tưởng Sâm thở ngắn than dài mà đi theo Phó Duật Thành rời khỏi ký túc xá, ở trước cổng trường, Phó Duật Thành nhận điện thoại của Đinh Thi Duy, hỏi anh Tưởng Sâm có trở về không.
Phó Duật Thành nói ra tình huống, Đinh Thi Duy vội nói: "Tôi đây cũng xuống dưới đi!"
"Tôi trông chừng cậu ta là được."
"Không phải," Đinh Thi Duy nói, "...... Tôi chọn môn tự học này, vốn dĩ đêm nay muốn thức đêm làm cùng các cậu cho tốt."
Tưởng Sâm đại nạn cũng không giác ngộ được, chờ Phó Duật Thành dập điện thoại, còn nói đùa, "Không tệ, hồng tụ thiêm hương* đêm đọc sách."
(*Hồng Tụ Thiêm Hương: Câu này là câu thành ngữ cổ, Hiểu ngắn gọn là "Hồng nhan thêm hương", Hồng tụ: nói về những thiếu nữ áo quần xinh tươi diễm lệ. Nghĩa ban đầu là thư sinh trong thời gian dùi mài kinh sử có hồng nhan bên cạnh giúp đốt thêm hương. Ý chỉ nhưng người có nữ nhân xinh đẹp bên cạnh).
Truyện được đăng tải chính thức trên app Wattpad @Yangmimi912đề cập đến một người dùng
Nửa đêm, phần lớm cửa hàng mặt tiền trên đường phố đều đã đóng cửa, mấy quán đồ nướng cũng đang bắt đầu dọn hàng. Cách trường học đến KFC còn 800 mét, Tưởng Sâm không chịu ngồi yên, miệng luôn hát. Tâm tình cậu ta giống như rất tốt, ca hát khó có thể biểu đạt được nỗi lòng, nhịn không được nói chuyện với Phó Duật Thành: "Lão Phó, cậu đoán xem hôm nay tôi làm gì đi."
Trình độ không biết xấu hổ của người này quả thực nghiêm trọng, Phó Duật Thành khó có thể chống đỡ.
"Tôi lôi kéo học viên của viện, đi nhìn diễn múa ba lê một lúc, cậu đoán xem là của ai?"
Phó Duật Thành dừng lại bước chân.
Tưởng sâm cười ha ha, "Sau khi buổi diễn kết thúc, tôi đến xem hậu trường, tôi giúp Lương Phù chọn lễ phục, cùng cô ấy đợi gần một giờ. Cũng không muộn quá, đi cùng tôi lại là nữ sinh, Lương Phù liền thuận đường đưa chúng tôi về."
Phó Duật Thành thần sắc trầm lãnh, không hé răng.
"Cậu biết Lương Phù đi xe gì không? Xe Jeep! Tôi lần đầu tiên thấy nữ sinh đi loại xe này. Tôi nói cậu nghe, trong xe có mùi gì đó rất thơm, tôi nói không nên lời đây là cái mùi vị gì, nói chung chính là rất dễ ngửi..."
Tưởng Sâm đang nói bỗng dừng lại, đưa ngón tay hướng phía trước chỉ một cái, chợt nói: "Đấy chẳng phải là xe Lương sư tỷ sao?"
Phía trước một nhà số 711, ở trước cửa ven đường dừng lại một chiếc xe Jeep, màu đỏ rực, bảng số xe mở đầu là l, kết thúc là con số 8. Thật đúng là.
Tưởng Sâm giơ chân chạy như điên, vừa đúng lúc này Lương Phù từ cửa nhà 711 đi ra.
Tưởng Sâm thở hồng hộc bước tới, "Sư tỷ còn chưa đi sao?"
"Chưa, mua một gói thuốc lá." Ánh mắt Lương Phù lướt qua trên vai hắn, dừng trên mặt Phó Duật Thành, khẽ cười cười, "Ký túc xá còn không có đóng cửa?"
"Đóng rồi, Lão Phó bắt tôi ra đây tác nghiệp."
"Các cửa hàng ở đây đều đã đóng cửa, các cậu đi chỗ nào?"
"KFC còn mở, buôn bán suốt 24h"
Lúc nói chuyện Phó Duật Thành đã đi đến bên cạnh, liếc nhìn cô một cái, lại không tiếp cô.
Lương Phù một tay lấy hộp thuốc ra, rút một điếu, tay kia từ trong túi lấy ra một cái bật lửa màu bạc. Thuốc lá phụ nữ, thân cây mỏng, Phó Duật Thành trước kia tò mò cũng đã từng thử qua, hàm lượng nicotine thấp, không có vị gì, có một chút hương bạc hà, cũng chỉ có thể hút chơi.
Lương Phù nhìn Phó Duật Thành, cười nói: "Cậu nói cũng thật trùng hợp, tôi cũng đang định đi KFC ăn một chút gì đó."
Tưởng Sâm quả thực cầu mà không được, "Sư tỷ bọn chị trước khi lên sân khấu diễn xuất thì không ăn gì sao? không phải đói đến bây giờ chứ?"
"Còn tốt."
Lương Phù mặc một cái áo tơ lụa màu trắng, phối với váy màu xanh thẫm dài đến mắt cá chân, vẫn như cũ, đi một đôi dày da. Phó Duật Thành cách cô nửa bước chân, mơ hồ ngửi được mùi phật thủ ngọt thanh.
Vào tiệm, Lương Phù và Phó Duật Thành đi trước ngồi xuống, Tưởng Sâm xung phong đi lấy đồ ăn. Đêm khuya, chủng loại đồ ăn không nhiều lắm, Lương Phù chỉ gọi một ly bắp uống, cô hạn chế đồ ăn, calo cao như cánh gà hay hamburger đều là tối kỵ.
Bốn người ngồi xuống, Lương Phù và Phó Duật Thành ngồi đối diện nhau. Trong tiệm không có người khác, Lương Phù cũng không dập khói thuốc. Cô chống cùi chỏ trên bàn, ngón tay nhẹ nhàng cầm điếu thuốc mà hút, thanh khói lượn lờ. Lúc này ngồi đối diện, nhưng cô cũng không nhìn Phó Duật Thành mà quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.
"Vở diễn ba lê tên gì?"
Lương Phù dừng lại, xoay đầu, bên miệng ngậm lấy ý cười, "Anh đi hỏi Tưởng Sâm đi, cậu ta lý giải rất lâu, còn cùng tôi đọc diễn cảm một đoạn nổi bật để tìm cảm giác."
Phó Duật Thành: "......"
Lương Phù đưa tay chậm rãi hút một hơi, vẫn nhìn anh, vẫn mang theo ý cười, " Phó Duật Thành, hiện tại anh cảm thấy cơ hội cùng Lương sư tỷ gặp mặt còn nhiều sao?"
Cô đoán ra được, muốn đánh liền đánh bảy tấc.
Phó Duật Thành nhìn cô chằm chằm nửa ngày, sau đó vươn tay ra, " Điện thoại."
Lương Phù cười ra một tiếng, bóp điện thoại di động đưa ra ngoài, buông lỏng tay, điện thoại liền rơi xuống trong tay anh.
Người đàn ông này có bàn tay lớn, ngón tay cũng dài, đốt ngón tay rõ ràng, rất thích hợp chơi đàn dương cầm.
Di động mở khóa, là mở khóa bằng vân tay.
Phó Duật Thành không khỏi phân trần mà bắt lấy tay cô, đem ngón tay cái ấn lên.
Lương Phù cũng không giãy giụa, cô cảm giác trong lòng bàn tay và ngón tay anh dâng lên thủy triều.
Màn hình hiện ra, hình nền là một cái bình hồng nhạt có hoa văn, các biểu tượng ứng dụng sắp xếp hỗn độn, làm cho Phó Duật Thành nhìn đến hoa mắt. Lướt qua hai trang mới thấy Wechat, Phó Duật Thành mở ra, thêm bạn tốt, anh nhập mã Wechat của mình vào. Lương Phù cười đến khó kiềm chế, khói thuốc lá trong tay chạy khắp mặt bàn.
Phó Duật Thành làm xong, tắt điện thoại, đưa cho cô. Lương Phù duỗi tay nhận lấy, nhìn ánh mắt anh. Người này bị tấn công, bất đắc dĩ phải cầu hòa, nhưng bộ dáng không có nửa điểm khuất nhục, ngược lại trong mắt lại cháy lên chiến ý. Cô rốt cuộc cũng cảm thấy anh có nhiệt độ.