Chú Rể Của Tôi Bỏ Trốn Rồi

Chương 50

Chương 50
Edit Độc tem

Những nụ hôn nồng cháy đáp xuống, đầu lưỡi mềm mại linh hoạt đảo vào trong khoang miệng. Nguyễn Chỉ Âm bị hôn muốn ngạt thở, đầu não trống rỗng.

Đến lúc cô lấy lại ý thức, Trình Việt Lâm đã mang cô vào phòng ngủ cả người đè trên người cô.

Trong màn đêm tối như mực, ngón tay nóng bỏng liên tục đốt lửa, quần áo không còn, những vết chai nhỏ trên đầu ngón tay của người đàn ông như vô tình cố ý cọ xát lên làn da mỏng manh.

Mái tóc ngắn quét qua cằm, trong giây phút nào đó giọng nói khàn khàn như bị bóp nghẹt âm cuối run lên không ngừng.

Đến khi kết thúc, Nguyễn Chỉ Âm đã không còn chút sức lực nào, chỉ có thể mềm nhũn dựa lưng trong vòng tay anh.

Trình Việt Lâm ôm cô từ sau lưng, vén mái tóc lộn xộn của cô ra sau tai, ngón tay thon dài vê tròn đùa giỡn từng lọn tóc, giọng nói đầy mê hoặc.

''Phòng ngủ phụ cách âm không tốt.'' Anh bất thình lình lên tiếng. 

"Ưm?''Nguyễn Chỉ Âm vẫn chưa tỉnh táo hẳn.

Ngay sau đó cô lại nghe được giọng nói trầm thấp mang theo ý cười của anh: '' Vì thế em phải chuyển đến phòng ngủ chính thôi.''

Một lát sau.

" Vâng.'' Cô cong cong khóe miệng nhẹ nhàng gật đầu.

 Nói xong Nguyễn Chỉ Âm xoay người lại ôm chầm lấy anh, vùi đầu trong lồng ngực của người đàn ông.

So với sự nồng nhiệt vừa nãy, cô lại càng hưởng thụ những lúc yên tĩnh bên cạnh anh như thế này hơn.

 Trình Việt Lâm vuốt vuốt mái tóc, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên ấn đường của cô, sau đó nhướng mày nói: "Sao thế, lại không vui à?''

 " A Lâm, hôm nay em gặp Dương Tuyết.''

 "Ừ?''

 "Em không biết.....người ôm em ra khỏi phòng dụng cụ là anh.''

 Cô siết chặt cánh tay, giọng nói rất nhỏ.

 Trình Việt Lâm thở dài : "Khóc gì chứ?''

 "Em cứ tưởng là mình sẽ không bao giờ biết hối hận, nhưng bây giờ.... dường như em cảm thấy hơi tiếc nuối.''

 Nguyễn Chỉ Âm lần đầu cảm thấy hối tiếc, đau lòng cho anh một mình ôm theo tình cảm này trải qua nhiều năm như thế.

 Trình Việt Lâm cười cười: "Chuyện này có gì tiếc nuối? Còn nhớ trước kia em xỉa xói anh như thế nào không?''

 Trước kia cô xỉa xói anh như thế nào nhỉ?

 Nguyễn Chỉ Âm cẩn thận suy nghĩ lại, bản thân hồi đó cũng có hơi lo chuyện bao đồng.

 Ban đầu, Trình Việt Lâm vẫn ngồi ở bàn trước cô, sau mỗi lần trốn học về trên người sẽ có thêm vài vết thương, sau đó là nằm dài ngủ trên bàn.

 Giáo viên chủ nhiệm thường sắp xếp cho học sinh có thành tích giỏi thay phiên nhau trông coi tiết tự học, những người khác dĩ nhiên không ai dám hỏi đến Trình Việt Lâm.

 Nhưng đến phiên Nguyễn Chỉ Âm trực lớp, cậu thiếu niên đó vẫn như thường lệ nằm trên bàn ngủ bù hết một buổi chiều, sau đó lười biếng ngẩng đầu thu dọn đồ dùng đứng dậy.

 Đúng lúc cậu chuẩn bị đi lại bị một người khác ngăn lại.

 Nguyễn Chỉ Âm cau mày nhìn cậu: ''Trình Việt Lâm, trốn học là hành vi xấu.''

 Lần đầu tiên Trình Việt Lâm bị giáo dục bởi một người không phải là cha của mình, khi đó cậu chớp mắt mỉm cười trông rất có hứng thú hỏi lại: ''Ồ? thì sao nào?''

 "Cậu không nên lãng phí cơ hội học tập như thế.''

 Những đứa trẻ ở cô nhi viện luôn biết quý trọng cơ hội được học tập hơn, huống chi bọn họ còn được học ở trường trung học Lam Kiều nơi có nền giáo dục rất tốt.

 Nghĩ vậy Nguyễn Chỉ Âm lại xụ mặt nói thêm: ''Cậu như vậy là phung phí cơ hội, thật đáng xấu hổ.''

 "Xấu —— hổ?''

 Còn là lần đầu bị người khác nói như vậy.

 Trình Việt Lâm mang dáng vẻ thờ ơ đút tay vào trong túi quần, cúi đầu nhìn cô: ''Nguyễn Chỉ Âm, dựa vào đâu mà đòi quản tôi?''

 "Dựa vào hôm nay giáo viên kêu tôi trông coi lớp tự học, thời gian khác tôi không quan tâm, nhưng bây giờ cậu không được ra khỏi lớp.''

Trong một số trường hợp, Nguyễn Chỉ Âm luôn có sự ngoan cố của riêng mình, một khi đã nói ra nửa bước cũng không nhượng bộ. Ngay cả sau này dạy kèm, cô cũng không ít lần nghiêm mặt phê bình Trình Việt Lâm.

 Thoát ra khỏi hồi ức, Nguyễn Chỉ Âm im lặng một lát rồi tiếp lời: ''Em chỉ là cảm thấy vì mấy lí do không quan trọng đó mà anh lại nghỉ học, rất không nên.''

 Khi đó, anh cũng chỉ là đang giận dỗi với cha Trình.

 " Quả thật là không nên, vậy cứ coi như những năm đó em đang mài giũa tính nết của anh thôi, bây giờ anh tốt hơn rồi.'' Trình Việt Lâm xoa đầu cô.

 '' Nguyễn Anh Anh, không cần tiếc nuối điều gì, em lời rồi mà.''

 Không phải là đã lời được một phiên bản tốt hơn của anh sao.

 Thấy dáng vẻ ngang tàng của anh, Nguyễn Chỉ Âm cuối cùng cũng phì cười. '' Anh bây giờ là tốt nhất hả?''

 "Ừa.'' Người đàn ông gật đầu.

 "Vậy sau này thì sao?''

 "Có cần phải bắt bẻ từng chữ vậy không?'' Trình Việt Lâm không đứng đắn cười nhạt nói: ''Anh là thuộc loại tiến bộ thần tốc, càng ngày càng hấp dẫn, em có thể giữ bên mình lâu dài.''

 Người đàn ông này..... còn rất kiêu ngạo.

 Nhờ phúc của anh Nguyễn Chỉ Âm cuối cùng cũng vứt bỏ được nỗi u sầu cả một buổi tối.
Đến giờ cô mới nhớ ra một chuyện khác, vểnh môi nói: '' Đúng rồi cuối tháng em phải đi Gia Hồng công tác.''

 "Đi bao lâu?"

 "Một tuần."

 Người đàn ông nhíu mày.

 Nói xong Nguyễn Chỉ Âm lại giải thích thêm: ''Em thấy huyện Hứa cũng không xa mấy, nên muốn ghé qua đó một chuyến luôn.''

 Đã lâu rồi cô chưa về thăm lại cô nhi viện nên muốn mượn lần công tác này ghé huyện Hứa thăm bọn trẻ, đồng thời quét mộ cho viện trưởng.

 Trình Việt Lâm nghe vậy, im lặng một hồi sau đó mới gật đầu: ''Ừm, anh biết rồi.''
——
Trước khi Nguyễn Chỉ Âm đi Gia Hồng đã mời Tiền Phạn và Phó Sâm Viễn tới nhà ăn bữa cơm.

 Vốn cô cũng có mời Nhậm Hoài và Ông Tử Thật nhưng Tiền Phạn nói Nhậm Hoài đã về quê trước đó không lâu, Ông Tử Thật phải thay Nhậm Hoài tăng ca xử lí công việc, lần này không thể phân thân đến đây.

 Dù sao thì sau này vẫn còn có cơ hội khác, Nguyễn Chỉ Âm cũng không nghĩ nhiều.

 Nguyễn Chỉ Âm hỏi thăm khẩu vị của Tiền Phạn và Phó Sâm Viễn trước, tới hôm cuối tuần cô dậy rất sớm dày công chuẩn bị cơm trưa.

 Chưa đến mười hai giờ, chuông cửa đã vang lên.
Trong phòng khách, Trình Việt Lâm đứng dậy khỏi sô pha bước ra mở cửa.
Tiền Phạn và Phó Sâm Viễn đứng ở trước cửa, mang quà mừng đưa sang cho anh còn hào phóng nói: ''Quà mừng tân hôn, đừng khách sáo nhé anh Lâm.''
Trước kia căn biệt thự này bỏ trống suốt, đến khi Trình Việt Lâm kết hôn rồi mới dọn vào, cũng chưa mời ai đến nhà lần nào.
Hôm nay cũng là do Nguyễn Chỉ Âm mời.
Dù sao cũng là lần đầu đến chơi, coi như quà mừng tân hôn.
Trình Việt Lâm thờ ơ nhận lấy quà mừng rồi nói : "Ừm, vào đi.''
Hai người vào huyền đổi dép, Phó Sâm Viễn lườm Trình Việt Lâm không ngại hỏi thẳng:'' Sao đây, không chào đón bọn tôi?'
Trình Việt Lâm hừ một tiếng không nói gì.

Khó khăn lắm mới dụ dỗ được người ta dọn sang phòng ngủ chính để hưởng thụ cuộc sống vợ chồng. Nhưng tối hôm qua Nguyễn Chỉ Âm nói hôm nay có khác ghé chơi phải dậy sớm chuẩn bị không cho anh làm phiền cô ngủ.

Miễn cưỡng kì kèo đến lúc cuối cùng vứt cho Trình Việt Lâm một cái chăn kêu anh tự ôm mà ngủ đi.

Chào đón? Anh chào đón nổi mới lạ.

Nhưng Trình Việt Lâm hừ xong mắt thấy Nguyễn Chỉ Âm mang tạp dề từ phòng bếp đi ra đang nhìn tới chỗ bọn họ.

Thế là anh lập tức nói: "Không có không chào đón đâu, cơm sắp xong rồi, tới nhà ăn thôi."

......
Mười phút sau, người đàn ông dọn cơm lên bàn.

Nguyễn Chỉ Âm tháo tạp dề, ngồi xuống bên cạnh Trình Việt Lâm, nhìn Tiền Phạn và Phó Sâm Viễn cười nhẹ nói: "Tiếp đãi không được chu đáo mọi người đừng ngại."

"Không ngại không ngại, vẫn là chị dâu tốt bụng." Tiền Phạn ha hả ca ngợi, sau đó liếc sang người đàn ông bên cạnh cô: "Trình Việt Lâm, căn phòng này ban đầu là do em đích thân đến giám sát sửa chữa, bây giờ hay rồi, em xứng đến đây hả?"

Cậu còn chưa quên chuyện lần tước Trình Việt Lâm từ chối ý định đến nhà chúc mừng của mình đâu.

Căn biệt thự ven song này là Trình Việt Lâm tự giữ lại, nhưng trước đó anh quá bận rộn, cả ngày xoay vòng, Bạch Bác cũng phải đi theo anh công tác suốt nên không có thời gian trông coi sửa chữa.

May mà Tiền Phạn ra tay tìm cho một nhà thiết kế nội thất có quen biết, giám sát cho đến khi sửa chữa xong. Nhưng từ khi phòng ốc xong xui, cậu lại không được đến đây mãi cho tới khi Nguyễn Chỉ Âm lên tiếng mời cậu sang ăn cơm.

Liếc thấy vẻ vênh mặt của Tiền Phạn, Trình Việt Lâm nhàn nhạt nói: "Sao, cơm không đủ chặn miệng cậu?"

Thái độ của người đàn ông quá xấu, Nguyễn Chỉ Âm không nhịn được phải lườm anh.

Trình Việt Lâm buồn bực hừ một tiếng, thu lại ánh mắt.

Nguyễn Chỉ Âm đẩy món tôm xẻ xào bún với tỏi đến trước mặt Tiền Phạn và Phó Sâm Viễn rồi nhẹ nhàng lên tiếng: " Tôm này mới đưa tới sang nay, tươi lắm hai người nếm thử xem."

Tiền Phạn được cưng mà thấy sợ, lòng nghĩ đến hai phần sandwich nuốt không trôi lần trước, lại nhìn sang bên cạnh thấy Phó Sâm Viễn đang ăn ngon lành mới ngập ngừng gắp một miếng.

Vốn tưởng rằng cậu buộc phải hoàn thành màn biểu diễn dưới ánh mắt đầy áp lực của Trình Việt Lâm, nhưng sau khi tỉ mỉ nếm thử, ngay lập tức Tiền Phạn trợn mắt kinh ngạc: "Chị dâu, tay nghề của chị đỉnh quá."

Lúc đầu Nguyễn Chỉ Âm mời bọn cậu tới nhà ăn cơm, Tiền Phạn còn lo lắng lắm.

Bở vì có hai phần sandwich lần trước đã khắc sâu trong trí não của cậu, cậu sợ bản thân mình diễn không đủ đạt lại bị Trình Việt Lâm hại chết.

Bây giờ xem ra——
Chắc là chị dâu không quen làm món tây, chứ tay nghề làm món trung này có thể lên làm đầu bếp chính của khách sạn luôn rồi.

Chậc, anh Lâm thật có phúc.

Tiền Phạn mở rộng khẩu vị, mấy món ăn trên bàn nhanh chóng bị ba người đàn ông xử lí hết.

Ăn xong cơm, bởi vì nấu cơm nên trên người Nguyễn bị ám mùi bèn về phòng thay quần áo.

Trình Việt Lâm thu dọn bát đĩa trên bàn, sau khi đứng dậy liếc thấy Tiền Phạn vẫn còn ngồi nhàn nhã xỉa răng, anh nhíu mày không nóng không lạnh nói: "Chỉ biết ăn thôi hả? Qua đây rửa bát.''

Tiền Phạn nghe vậy tay run run, súyt chút đánh rơi tăm xỉa rang.

Cậu nhìn Trình Việt Lâm với ánh mắt không dám tin rồi lầm bầm: " Anh Lâm, anh còn tự tay rửa bát hả?''

Thế này cũng mất hình tượng quá nhỉ?

Đám người tỏng công ty mà biết chắc rớt cả cằm xuống quá.

Nói xong Tiền Phạn lại ngứa miệng nói thêm: " Mà trong nhà có máy rửa bát mà?''

"Máy rửa không sạch."

Tiền Phạn nheo mắt nhìn người đàn ông hơi nhướng mày kia, cảm thấy anh nên nói là: Hừ, máy rửa bát làm gì rửa sạch bằng anh?

Chậc, người gì không biết! Còn so đo với máy rửa bát! Đáng tự hào lắm à?

Tiền Phạn chấp nhận số mệnh cầm bát trên bàn lên, Phó Sâm Viễn ở bên cạnh thấy thế cũng đưa bát của mình sang cho Tiền Phạn.

Thấy cậu không nhận, Phó Sâm Viễn cười nói: "Rửa giúp tôi đi, tối dẫn cậu chơi game."

Với trình độ chơi game của Tiền Phạn suốt đời cũng không tìm được đồng đội chơi cùng, cũng chỉ có Phó Sâm Viễn miễn cưỡng lắm mới dẫn được cậu.

Thế là Tiền Phản chỉ đành chấp nhận, xuống nhà bếp rửa bát với Trình Việt Lâm.

Bị người đàn ông bới lông tìm vết đứng trông rửa bát, cuối cùng hai người cũng ra khỏi phòng bếp.

Thời gian vẫn còn sớm, hiếm khi Trình Việt Lâm có được hứng thú gọi hai người bạn lên phòng game trên lầu chơi bida.

Phòng game nằm ở cuối hành lang.

Nguyễn Chỉ Âm vừa thay quần áo xong bước ra đúng lúc gặp ba người họ lên lầu.

Tiền Phạn lên tiếng chào hỏi, cậu ngó vô phòng ngủ chưa đóng cửa rồi hỏi thăm: "Chị dâu, sao hai người không treo ảnh cưới trong phòng ngủ?''

Nguyễn Chỉ Âm nghe thế cũng quay đầu bức tường trắng trơn trên đầu giường, cảm thấy đúng là thiếu thiếu gì đó.

Cô cười cười trả lời: " Hình cưới cũng chụp rồi, chỉ là để tủ trong phòng sách chưa kịp treo lên thôi."

Lúc đầu sau khi chụp ảnh cưới xong, Vưu Hân còn rất tận tình sai trợ lí đóng vài khung ảnh với kích cỡ lớn nhỏ khác nhau.

Nhưng phòng ngủ chính là địa bàn của Trình Việt Lâm, mà treo ở phòng ngủ phụ thì hơi kỳ kỳ thế là Nguyễn Chỉ Âm mang mấy khung ảnh đó về cất hết vào tủ trong phòng sách.

"Anh Lâm, anh làm gì vậy, bên văn phòng thì treo một bức thiệt là to, về nhà lại không treo tấm nào." Tiền Phạn không nhịn được phải hỏi nhỏ anh.

Nguyễn Chỉ Âm nhíu mày liếc sang Trình Việt Lâm, ra vẻ kỳ lạ hỏi lại anh: "Anh treo ảnh cưới trong phòng làm việc?"

Trình Việt Lâm: "......"

Người đàn ông chưa lên tiếng trả lời, mà Tiền Phạn đứng bên cạnh nhanh nhảu đáp: "Chứ gì nữa, một tấm rất to luôn, trên bàn còn bày hai tấm nhỏ nữa.''

"Chậc, Trình lão đại, đỉnh ghê nha, quả đúng là anh.'' Phó Sâm Viễn khẽ lắc đầu vỗ vai khen ngợi Trình Việt Lâm, còn cho anh một cái like bằng ngón tay cái.

Nguyễn Chỉ Âm: "......"
Trong chốc lát cô cảm thấy bản thân vẫn còn phải nâng cao trí tưởng tượng với những hành động khó hiểu của Trình Việt Lâm.

"Ơ, chị dâu, phòng này sao lại có người ở vậy?'' Tiền Phạn lại chỉ vào phòng ngủ phụ.

Mặc dù Nguyễn Chỉ Âm đã chuyển sang phòng ngủ chính nhưng đồ đạc trog phòng ngủ phụ vẫn chưa dọn hết. Vừa nãy cô sang đó lấy quần áo về phòng ngủ chính, cả hai phòng đều chưa đóng cửa.

Biết Tiền Phạn không biết trước đó hia người chia phòng ngủ nên Nguyễn Chỉ Âm bèn thay Trình Việt Lâm che giấu: "À, phụ nữ thường nhiều đồ, vừa hay trong này có bàn trang điểm nên tôi để một ít đồ vào luôn."

Tiền Phạn gật đầu: "Em nói, căn này vốn là phòng trẻ em, lúc đầu ông thiết kế nói sợ ban đêm không nghe được tiếng trẻ con khóc nên không lắp tấm cách âm. Để đồ thì được chứ để làm phòng cho khách ngủ lại sợ là không tiện."

Biệt thự là do Tiền Phạn trông coi tu sửa, ban đầu bên thiết kế có nói cho cậu cách bố trí từng phòng trong đây.

Sắc mặt Nguyễn Chỉ Âm có vẻ hơi bất ngờ, khóe miệng giật giật hỏi lại: " Phòng trẻ em? Căn này không phải là phòng ngủ phụ hả?''

"Bên thiết kế dựa theo phòng trẻ em thiết kế mà, lẽ nào.... Chị không phát hiện ra trong này cách âm rất không tốt hả?'' Tiền phạn nhìn cô khó hiểu.

Đối diện với ánh mặt thành khẩn của Tiền Phạn, Nguyễn Chỉ Âm lặng lẽ liếc sang Trình Việt Lâm, thở dài một hơi.

Cô gật đầu, đè thấp giọng nói không dễ phát hiện cơn giận trong đó: "Chính xác là đã phát hiện ra rồi."

Đâu chỉ có phát hiện không thôi còn khắc sâu trong kí ức nữa là đằng khác.

——

Trước mặt người ngoài, Nguyễn Chỉ Âm không tiện bộc phát, chỉ tỏ ra tính tình tốt, cho đến khi tiễn Tiền Phạn và Phó Sâm Viễn ra cửa.

Đóng cửa lại, nét cười trên môi Nguyễn Chỉ Âm cũng tan theo, nghiêng đầu phóng cái nhìn lạnh lẽo sang Trình Việt Lâm: " Anh trộm ảnh cưới em để trong tủ phòng sách rồi?''

Trình Việt Lâm mím môi im lặng lắc đầu.

Nguyễn Chỉ Âm cười nhạt: " Hừ, Anh không lấy? Vậy sao ảnh cưới biến mất?''

Vừa rồi cô đã qua phòng sách xem lại, trong tủ trống không, làm gì có một tấm hình cưới nào?

Ban đầu cô tưởng bức ảnh trong phòng làm việc là anh lấy file đi làm lại, kết quả lại là trộm lấy đi!

Sao anh không lên trời luôn đi?

Người đàn ông ngây ra một lát sau đó nhướng mày nói: " Có mấy tấm hình mà nói anh trộm?''

Được lắm, lại còn có lí do chính đáng cơ.

Nguyễn Chỉ Âm bị anh chặn cứng, tức đến nỗi gật đầu nói: "Được, vậy phòng ngủ phụ thì sao? Tại sao ban đầu lại kêu em ở phòng đó? Anh đã có ý định nghe lén em nói chuyện từ trước đúng không?''

"Không có" Trình Việt Lâm phủ nhận, sau đó mấp máy môi cố gắng giải thích: " Chỉ là hiểu nhầm thôi."

Anh nửa đêm sang phòng sách lấy ảnh cưới, nhưng lúc đầu để cô vào ngủ ở phòng bên cạnh không phải là vì anh có ý định nghe lén, quả thật là trời xui đất khiến.

Hai bên phòng ngủ chính đều là phòng trẻ em, phòng dành cho khách thì lại cách phòng ngủ chính khá xa, bên đó còn có một cái cầu thang nhỏ, nếu cô không ra ngoài có khi cả ngày cũng không thấy mặt cô.

Căn biệt thự này bỏ trống đã lâu, nếu không phải do Tiền