Chú Ơi, Lên Giường Nào!

Chương 49



Trở về nhà, chúng tôi lại bắt đầu một cuộc sống bình thường như mọi ngày, tôi đi học còn anh thì đi làm.

Anh thường đón đưa tôi đến trường bằng chiếc Roll Royce của mình. Mỗi lần chiếc xe đó đậu ở cổng trường tôi, các bạn đều nhìn tôi với ánh mắt ngưỡng mộ làm tôi sung sướng biết bao.

Có lúc hai giờ đêm tôi đột ngột nhắn tin với anh kêu đói bụng, ai ngờ chỉ nửa tiếng sau đó, anh trèo lên hẳn cửa sổ nhà tôi gõ cửa, còn mang theo bao nhiêu là đồ ăn ngon tôi thích.

Một tuần chúng tôi hẹn hò với nhau ba lần, đôi lúc anh lại dở trò biến thái với tôi nhưng dường như tôi đã quen nên không so đo với anh nữa, chỉ mắng anh một câu rồi thôi.

Tới một ngày thứ sáu đẹp trời, lúc đó tôi được nghỉ buổi sáng lại đang rảnh vậy nên tôi chủ động đến nhà anh không báo trước, tiện tự tay nấu những món anh thích để anh bất ngờ.

Thấy tôi tới, bác Hà mở cổng mừng vui ra mặt lại còn gọi trêu tôi là "cô chủ", ngại ngùng làm sao...

Tôi đặt những món đồ tươi sống mình vừa mua trong siêu thị lên bàn, đang bắt tay vào chuẩn bị thì tôi nghe thấy tiếng loảng xoảng ở trên phòng anh.


Thực ra, tôi cũng không để ý lắm đâu, chắc là do người làm đang lau dọn ở trên đó bất cẩn làm rơi đồ đạc thôi. Tôi lại tiếp tục khuấy món canh xườn đang thơm nức thì lại nghe thấy tiếng thủy tinh rơi vỡ tiếp theo.

Lạ thật, tôi quay ra nhìn về phía cầu thang, chợt sửng sốt, người làm đang ở dưới tầng mà? Không hiểu sao, tôi có một dự cảm không lành chạy dọc ở sống lưng. Vì tò mò nên tôi đi lên phòng anh xem thử.

Cửa khép hờ, tôi vội vàng đẩy ra, khung cảnh hỗn loạn bên trong căn phòng khiến tôi cực kì sốc.

Dưới sàn nhà, có hai khung ảnh được chụp chung giữa tôi và chú vỡ toang. Nhưng điều làm tôi sốc chưa phải là những khung ảnh bị vỡ... Mà là...

Tôi ngẩng đầu lên, một cô gái với dáng người mảnh khảnh, gương mặt cuốn hút đang cầm một khung ảnh chụp chung giữa tôi và chú, vừa thấy tôi, cô ta hơi khựng lại rồi...

Xoảng!

Cô ta lại làm rơi khung ảnh thứ ba, rõ ràng đây là cố tình!

Vừa thấy tôi, cô ấy liền cúi xuống, gương mặt lộ rõ vẻ sợ hãi rồi đưa tay thu dọn từng mảnh sành.

"Xin lỗi... vừa nãy tôi tìm tập tài liệu cho sếp, không để ý nên bị trượt chân va vào thành bàn khiến hai khung ảnh kia bị rơi xuốn, tôi đang muốn giữ khung ảnh còn lại trên bàn thì cô bước vào, tôi giật mình quá làm rơi, thực sự xin lỗi... "

Tôi nhướn mày nhìn cô ta, lúc ở dưới bếp, chính tai tôi nghe thấy âm thanh vỡ vụn của từng khung ảnh rơi xuống, chứ không phải là cùng lúc!

Thế nhưng, tôi không nói gì, chỉ đứng yên nhìn cô ta lúi húi dọn dẹp. Động tác của cô ta rất vụng về thế nên cô ta bị một mảnh thủy tinh cứa vào tay khiến máu chảy ra. Không rõ là cố tình hay vô tình, tôi nhìn cũng không thấy vừa mắt nên vội vàng nói:

"Thôi, cô không cần phải dọn dẹp ở chỗ này đâu, bác Hà sẽ quét dọn, cô mau mang tài liệu đến cho anh ấy đi. "

Nghe tôi nói vậy, cô ta đứng thẳng dậy rồi nhíu mày tỏ ra đáng thương.


"Thực sự xin lỗi vì làm phiền cô, tôi là Hân- thư ký của anh Hoàng. "

Tôi gật đầu nhìn cô ta, mặt không cảm xúc đáp:

"Ừ, tôi là Vy, người yêu của anh ấy. "

Nghe tôi giới thiệu, cô ta nở một nụ cười thật tươi.

"Cô không cần nói tôi cũng biết, rõ ràng chỗ làm của sếp lúc nào cũng đặt một khung ảnh của hai người, thật sự hạnh phúc, sếp là một người đàn ông tuyệt vời. Chúc mừng cô. "

Câu nói người đàn ông tuyệt vời được cô ta cố tình nhấn mạnh như thể hiện sự sùng bái của Hân với anh. Phải nói sao đây nhỉ? Vì anh tuyệt vời nên cô cũng muốn tranh giành sao? Nhưng thôi, tôi không nên so đo với cô ta ở đây.

Tôi gật đầu nhìn cô ta bằng đôi mắt chán ghét:

"Cô không mau đi đi, kẻo nhỡ việc của anh ấy. "

Cô ta cúi đầu rồi cầm lấy tập tài liệu đi lướt qua người tôi:

"Vâng, chào cô. "

Lúc này, bác Hà cũng chạy đến sau lưng tôi hỏi có chuyện gì đã xảy ra. Tôi cũng chỉ nói là do cô ấy bất cẩn làm rơi khung ảnh. Bác Hà thấy vậy không nói gì nữa mà tập trung vào dọn phòng.

Người đàn bà ở cạnh anh, hiểm ác không kém Tuyết Lan là bao. Chỉ là, Tuyết Lan thì thể hiện rõ, còn cô ta thì giấu giếm con người thật của mình qua lớp mặt nạ hoàn hảo. Lát nữa anh về, tôi phải nói cho anh biết chuyện này mới được.

Sau khi nấu xong, tôi bày thức ăn lên bàn, bác giúp việc muốn hỗ trợ tôi nhưng tôi không muốn, hôm nay tôi muốn tự tay mình giành cho anh một bất ngờ.

Tôi nhìn đồng hồ treo tường, cũng đã mười hai giờ trưa rồi, tôi lấy máy điện thoại nhấn số gọi điện cho anh.


"Anh, trưa anh về ăn cơm nhé, em tới nhà anh nấu cơm này. "

Anh chưa kịp đáp thì cô thứ ký của anh đã chen miệng vào nói qua điện thoại:

"Sếp, trưa nay anh có một cuộc gặp với đối tác, có một hợp đồng quan trọng cần ký trong ngày hôm nay ạ. "

Nghe thấy giọng cô ta, gương mặt tôi tái nhợt... Quả thật, tôi bất cẩn quá, tôi nên gọi điện hỏi anh từ trước, không nghĩ bất ngờ tôi dành cho anh lại làm ảnh hưởng tới công việc của anh.

Tôi đang định nói là anh cứ ăn cơm với đối tác đi, ai ngờ anh lại nói với thư ký:

"Lùi lại đi. "

"Nhưng mà sếp... "

Tôi vội vàng nói chen vào:

"Anh cứ dùng bữa với đối tác đi, không sao đâu, em sẽ dùng bữa cùng mọi người. "