Chú Ơi, Lên Giường Nào!

Chương 27



Ngày nào chú cũng tới thăm tôi, chú thường mua sách hay truyện cho tôi đọc, có lúc lại kể truyện cười khiến tôi phì cười. Hết ngày tôi phải ăn kiêng, chú làm cho tôi bao nhiêu là đồ ăn mang tới cho tôi, toàn là đồ tôi thích. Nói thật chưa bao giờ tôi nhập viện mà vui như vậy, ngày tháng có chú ở bên tràn đầy mật ngọt.

Một tháng sau, tôi xuất viện. Thời gian đầu, ba mẹ tôi khắt khe và quản lý tôi chặt lắm, đi chơi đâu cũng đều phải báo cáo trước, phải về trước chín giờ tối. Ba tôi còn nói tôi và chú chỉ dừng lại ở mức tìm hiểu nhau, tuyệt đối không tiến xa tới những mối quan hệ khác. Nhưng dần dần, bố mẹ tôi cũng đỡ khắt khe và an tâm hơn vì lần nào chú cũng tới nhà tôi trò chuyện với ba mẹ tôi và xin phép đàng hoàng.

Một ngày chủ nhật đẹp trời, chú đưa tôi đi ăn BBQ, ăn xong chú trở tôi về nhà. Lúc tôi ở trên xe chú, tôi thở dài.


"Chú này, thực ra vào ngày đám cưới chú cháu đã có ý định đi Đà Nẵng nhưng bất thành. "

Nhắc tới vụ đó, chú đang lái xe bỗng dưng xa xẩm mặt mày mà phanh kít lại.

"Ý cháu... ý cháu không phải như vậy... ý cháu là... tự dưng cháu muốn đi du lịch ấy. "

Có lẽ trong lòng chú vẫn còn áy náy về việc đó, mắt chú thoáng buồn, tôi cũng không biết phải nói thế nào với chú nên bỗng dưng cả hai im lặng khiến không khí trong xe ngột ngạt hơn. Phải mất một lúc chú mới cất lời hỏi tôi:

"Cháu muốn đi đâu? Sapa, Đà Nẵng, Hạ Long? "

"Được sao? Đi cùng chú á? "Chú nghiêm túc gật đầu nhìn tôi.

"Chẳng phải lúc cháu mười tuổi chú từng dẫn cháu đi sao? "


"Nhưng mà đấy là hồi nhỏ, còn bây giờ bố cháu khó lắm... "

Nói tới đây, tôi lại thở dài.

"Chắc cháu lại đi một mình thôi. "

Chú phản đối gay gắt:" Không được, cháu đi một mình chú không yên tâm. "

Tôi khoanh tay trước ngực, rơi vào trầm tư.

"Vậy để cháu về xin phép bố mẹ xem sao. "


Thế rồi, tôi và chú vào nhà nói với ba mẹ tôi về dự định đi du lịch. Đương nhiên là bố mẹ tôi phản đối rất dữ dội, kể cả tôi đi một mình cũng không, vì bố mẹ tôi không muốn tai nạn đáng tiếc như lần trước xảy ra nữa. Đi với chú thì càng không, đơn giản, một đứa con gái đi du lịch với một người đàn ông ba mươi mấy tuổi thì làm sao có thể tin tưởng được chứ?

Nói qua nói lại, bố tôi không đồng ý. Những ngày về sau, tôi ở trong phòng mà rầu rĩ. Lâu lắm rồi tôi chưa đi đâu xa, bỗng nhớ biển vô cùng, nhớ những khi đi chân trần trên cát, ngẩng mặt lên là bầu trời đầy sao. Nhớ nước biển xanh rì, nhớ gió biển, nhớ đồ ăn biển... Chẳng lẽ tới từng này tuổi rồi mà tôi đi chơi cũng phải đi kè kè với gia đình hay sao? Không muốn chút nào...

Bữa ăn cơm nào tôi cũng mặt dày năn nỉ ba mẹ cho đi biển nhưng bất thành. Bố tôi chỉ dịu đi một chút nhưng vẫn nhất quyết không. Tôi ôm gối, nhắn tin với chú về ước mong đi biển rồi bất lực úp mặt vào gối buồn bã. Thế nào mà ngày thứ bảy hôm ấy, chú xách một chai rượu cùng một ít đồ nhậu sang nhà tôi, chú và bố tôi đóng cửa nói chuyện với nhau, thế nào mà sáng hôm sau bố tôi lại đồng ý cho tôi đi biển. Thật bất ngờ!