Chủ Nhân Cầu Nại Hà

Chương 5: Vô lại



Chương 5: Vô lại

Lời này của nha cô khiến cho tôi cảm thấy đầu óc cô thật không bình thường. Triệu Tiểu Nhã đã chết rồi, một người đã chết thì làm sao mà tới tìm tôi ? Nhưng khi nhớ đến chuyện của Triệu Hiên Hiên thì tôi lại sợ đầu óc mình không bình thường. Dù sao thì những chuyện vừa xảy ra thật quá khó để tin. Tôi quyết định tin nha cô một lần nữa, tôi hỏi: “Có điều gì tôi cần phải chú ý không ?”.

Nha cô nghiêm túc nói với tôi rằng đến lúc đó bất kể xảy ra chuyện gì thì cũng không được phát ra tiếng động. Tôi đã đồng ý nhưng nha cô túm chặt tay bắt tôi phải thề. Nha cô là một người phụ nữ trung niên xinh đẹp nhưng những lời nói ra từ trong miệng đều rất độc địa: “Tôi muốn cậu phải thề độc, nếu như cậu không nghe theo lời của tôi thì năm nay cả nhà cậu khi đi ra đường sẽ bị xe tông chết, chết không toàn thây.” Lời thề này cũng độc ác quá rồi, nghe xong tôi cả người cảm thấy khó chịu. Nha cô nói rằng chỉ khi tôi thề độc thì mới chịu nghiêm túc tuân thủ. Nha cô còn đưa tôi thêm một hạt màu đen và dặn tôi khi gặp nguy hiểm thì ngậm hạt đó ở trong miệng nhưng không được nuốt, như thế còn có thể bảo vệ tính mạng. Tôi chỉ có thể nghe theo nha cô mà thề độc.

Chớp mắt đã sắp hoàng hôn, tôi mang con chó đen bọc trong quần áo của mình rồi đặt nó lên giường. Làm xong tôi nhìn xung quanh phòng để xem có vị trí nào có thể trốn được. Cuối cùng tôi phát hiện ra trong nhà chỉ có hai chỗ trốn là tủ quần áo và dưới gầm giường. Tôi lo rằng trốn trong tủ quần áo không ổn lắm nên quyết định đến lúc đó sẽ trốn dưới gầm giường.

Chuẩn bị xong tất cả mọi thứ, tôi đem mọi chuyện nói với bố mẹ, dặn họ lúc đó nhất định không được đến làm phiền tôi. Nhưng mà bố mẹ tôi lại cảm thấy sợ liền đem những chuyện này nói với người thân trong gia đình hỏi xem có ai có cách nào giúp đỡ. Chuyện này truyền đến tai họ hàng, phút chốc họ đã kéo đến cửa nhà. Có người nói nha cô là một kẻ lừa đảo, nhất định không được tin. Nhưng cũng có người cho rằng nha cô có bản lĩnh, nghe lời cô ta thì có thể bảo toàn tính mạng. Chỉ một lát trong nhà lẫn bên ngoài đều trở nên náo nhiệt, ai ai cũng đưa ra những kế hoạch nhưng chẳng có cái nào trong đó hiệu quả cả.

Mọi người đang sôi nổi bàn tán thì đột nhiên có một kẻ xuất hiện trước cửa nhà tôi, vừa bước vào đã hét lớn: “Triệu Tử Trần, nhà cậu có phải gặp họa với quỷ rồi ? Nghe nói tối nay cậu không thể phát ra tiếng động , thế cậu đưa tôi hai trăm đi nếu không tối nay tôi sẽ đến nhà cậu hét lớn.”

Chúng tôi quay đầu lại, phát hiện người đó là Hàn Đông Khải. Cái tên Hàn Đông Khải này là kẻ đáng ghét nhất trong thôn. Hắn ta bị bệnh chốc đầu, trêи người đi một đôi giày thể thao cũ rách, gầy gò đến mức da bọc xương, răng thì vàng, môi thì dày mà lúc nào cũng thò lò nước mũi. Nhìn hắn ta chẳng có chút nào giống người bình thường, chẳng cần phải nói thấy được bao nhiêu sự kinh tởm rồi. Bình thường Hàn Đông Khải sống cũng chả có mục tiêu gì, chỉ dựa vào tiền mà sống. Ví dụ như có người kết hôn, hắn sẽ đến ngồi bệt trêи nền đất chặn đường đội xe đưa dâu. Gặp cô dâu thì hét gọi mẹ, còn muốn uống sữa mẹ. Lúc này nhất định phải đưa tiền cho hắn ta nếu không hắn sẽ ngồi đó không đi. Còn nếu như cưỡng ép đuổi đi thì hắn sẽ chui vào gầm xe, chỉ cần xe khởi động thì hắn sẽ gào lên nói rằng bị xe đâm trúng rồi tiếp tục đòi tiền.

Còn nếu như là đám ma, thi thể đã bị hỏa thiêu đựng trong hộp tro cốt, hắn ta cũng đến gây rắc rối. Như mọi người đã biết thì hộp tro cốt không được tiếp xúc với ánh sáng mặt trời, đây là phong tục có ở rất nhiều nơi. Khi người ta nâng cái hộp tro cốt lên sẽ phải dùng ô đen để che nắng, Hàn Đông Khải sẽ đến cướp cái ô đi cười vui vẻ đợi người ta cho hắn tiền thì hắn mới chịu rời đi. Nhắc đến hắn ta người trong thôn đều cảm thấy buồn nôn.

Tôi thấy hắn ta đến nhà gây chuyện liền khó chịu mà hét với hắn: “Ông đây sẽ không đưa cho mày hai trăm đâu, cút đi.” Hàn Đông Khải thấy tôi không đồng ý, hắn cũng không tức giận, lập tức ngồi bệt xuống dưới đất ngáp một cái rồi nằm ra trước của nhà tôi ngủ. Chuyện này đã làm bố mẹ tôi đứng ngồi không yên, mọi người đều biết đây chính là dáng vẻ đòi tiền của Hàn Đông Khải. Mẹ tôi sợ hắn sẽ làm hỏng chuyện nên đã định đi vào phòng lấy tiền nhưng tôi không đồng ý. Tôi quay ra nói với Hàn Đông Khải: “Hàn Đông Khải, mày không biết xấu hổ à ? Có phải mẹ mày không dạy dỗ mày hả ?”

Đối mặt với câu chất vấn của tôi, Hàn Đông Khải chẳng mảy may để ý chút nào, hắn lại còn thuận miệng nói: “Ba tuổi bố chết, bốn tuổi mẹ chết, sáu tuổi cả nhà chết hết. Cậu cứ việc chửi, tóm lại cứ đưa tiền là mọi chuyện sẽ xong.” Tôi cảm thấy khó chịu vì không dám tin rằng da mặt của một người lại có thể dày đến mức này. Quan sát tên Hàn Đông Khải này có vẻ nghiêm túc, chợt nhớ lại danh thϊế͙p͙ mà nha cô đã đưa nên tôi đã lấy điện thoại của bố gọi điện thoại cho cô ta.

Đợi nha cô nghe máy, tôi đem mọi chuyện nói hết một lượt. Nghe xong nha cô nói với tôi: “Thế thì quá tốt rồi, cậu nhất định không được đưa hắn tiền cũng không được để hắn đi. Đừng sợ, chỉ cần cậu trốn kĩ là được rồi.” Nghe nha cô nói vậy trong lòng tôi đã có chút yên tâm, khuyên bố mẹ không cần đưa hắn tiền. Hàn Đông Khải vẫn chưa biết về ý định của chúng tôi, đợi họ hàng đi hết, người nhà tôi ăn cơm xong, hắn ta liền biết chúng tôi không định đưa tiền nên đứng dậy định phủi ʍôиɠ định rời đi.

Tôi thấy hắn ta định rời đi, vội vàng hét lên: “Vậy thì coi như bỏ đi nhé.” Hàn Đông Khải nghe thấy tôi nói vậy thì lại nằm ra đất: “Vốn dĩ định tha cho cậu một mạng, đây là cậu tự chuốc lấy đấy nhé.” Như vậy là tôi an tam rồi, nhanh chóng ăn xong cơm rồi lên tầng đợi thôi. Bầu trời của nông thôn tối rất nhanh, bên trong thôn lại chẳng có đèn, đêm đến cứ như sơn một mảng màu đen xì. Hướng tầm mắt ra ngoài cửa sổ cũng chẳng thể thấy được cái gì.

Bố mẹ vốn dĩ muốn ở cùng tôi nhưng nha cô đã dặn trong phòng tốt nhất là không nên có người khác nên bọn họ đành ăn cơm xong rồi đi đến nhà họ hàng. Con chó đen thì đang nằm ngủ trêи giường còn tôi thì chui bên dưới gầm giường nấp thật kĩ. Đêm càng ngày càng tối, trong đầu tôi cũng không có ý dám ngủ, nằm trong căn phòng yên tĩnh nghe âm thanh tiếng thở của mình. Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng chó sủa.

Tiếng chó sủa rất ác, lúc đầu chỉ là một con, sau đó là hàng loạt âm thanh của những con chó khác. Con chó đen nằm trêи giường của tôi thì lại hoàn toàn yên lặng, điều này khiến cho tôi có chút khó hiểu bởi bình thường con chó này rất thích sủa tại sao nay lại yên tĩnh đến thế ? Tình hình như này khiến tôi có chút căng thẳng. Ngay lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng cửa mở. Tiếng động đó khiến tôi không thể kiềm chế hơi thở. Ai đang đến ?

Tôi cẩn thận quay đầu hướng ra cửa, quả nhiên cửa đã bị mở ra rồi, một đôi chân trần xuất hiện trước mắt tôi. Đó là một đôi chân của phụ nữ, lúc này đôi chân đó đi khập khiễng một cách rất khoa trương, dùng ngón chân cái để chống đỡ trọng lượng của cả cơ thể. Dáng đi giống như một điệu nhảy bale kỳ lạ dần dần tiến lại gần tôi. Tôi nuốt nước bọt và kiềm chế nỗi sợ hãi của mình. Đúng lúc này, con chó đen khi nãy còn im lặng bỗng nhiên sủa loạn lên.

Tôi sợ hết hồn, nào đâu dám phát ra một chút âm thanh, vội vàng bịt kín miệng, không dám thở mạnh. Dưới nhà bỗng nhiên vọng lại tiếng của Hàn Đông Khải: “Triệu Tử Trần đang trốn đấy ! Triệu Tử Trần đang trốn đấy ! Bên trong tủ, ở gầm giường, đằng sau bàn, đi tìm thử đi !”

Đồ khốn nạn ! Hắn ta thật sự chờ ở đây để hét lên. Tôi nắm tay thành nắm đấm, điều đầu tiên mà tôi nghĩ đến là nếu như hôm nay tôi không sao, ngày mai tôi sẽ đi xử chết thằng khốn đó. Tôi nhìn đôi chân đó một lần nữa, nhưng sau khi Hàn Đông Khải hét lên đôi chân đó đã từ từ lùi lại. Vẫn tiếp tục nhón chân nhanh chóng lùi về sau, chả mấy chốc đã không còn thấy bóng dáng. Chuyện gì đang xảy ra ? Tại sao lại đi mất rồi ? Tôi chưa kịp phản ứng lại, trong lòng lại cảm thấy bối rối.

Và rồi dưới lầu vang lên tiếng kêu thảm thiết của Hàn Đông Khải…

———————-