Chủ Nhà Của Tôi Là Mỹ Nữ

Chương 4: Chương 4



Chủ nhà của tôi là mỹ nữ
Tác giả: Ngọa Nam Trai
Chương 4: Sắc nữ Vương Yến Ny
Người dịch: co_duoi_ga
Biên tập: metruye
: yuanchuang
Sưu tầm:
Người phụ nữ xinh đẹp được Hà Diệp gọi chị Vương ngồi ở ghế thẩm mỹ bên cạnh chỗ Hà Diệp, cười nói.
- Không sai. Nếu có thể, em cũng muốn ở luôn tại thẩm mỹ viện của chị Vương không về nhà!
Hà Diệp tức giận nói.
- Hả? Trong nhà đã xảy ra chuyện gì sao?
Chị Vương rướn lông mi nói.
- Nói ra xem nào!
Hà Diệp liền kể tất cả cho chị Vương, người chị em tốt của cô.
- Chị nói xem, có phải em đã mang xui xẻo về nhà không?
- Hì hì, lớn cỡ nào?
Đột nhiên Chị Vương cười duyên hỏi.
- Cái gì?
Hà Diệp bị cô đột nhiên hỏi vậy, ngẩn người không hiểu ra sao.

- Cơ quan sinh dục em đã nhìn thấacute;? Lớn cỡ nào?
Đôi mắt hoa đào của chị Vương nheo lại nhìn Hà Diệp hỏi.
- Người đàn bà phóng đãng, thật sự là chịu không nổi chị! Có phải muốn đàn ông nhiều đến nỗi điên rồi hay không?
Hà Diệp tức giận thiếu chút nữa thì hộc máu.
- Đúng vậy, là chị muốn đàn ông! Nếu cái đó đủ lớn, chị có thể cân nhắc giúp em chia sẻ đau khổ này, để hắn tới ở nhà của chị!
Chị Vương tạo ra bộ dạng ta là người đàn bà phóng đãng lẳng lơ, ta không sợ ai.
- Chưa tới 10 cm!
Hà Diệp thuận miệng nói.
- Nếu vậy thì quên đi, không thỏa mãn được khẩu vị của chị!
Chị Vương tỏ ra rất thất vọng nói.
Lăng Phong đang xem TV, đột nhiên hắt xì hơi hai cái thật mạnh.
- Ai đang chửi mình sao?
- Em nói chị Vương Yến Ny này, chị có thể đừng háo sắc như vậy được không. Chị cũng có ông xã rồi, sao khẩu vị vẫn lớn như vậy chứ? Để em nói lại với ông xã chị, cho anh ấy hung hăng thảo phạt chị vài ngày mới được!
Hà Diệp thật sự không chịu nổi cô.
- Thôi đi, đừng nhắc tới người đàn ông vô dụng của nhà chị. Suốt ngày không biết lêu lổng ở đâu. Cả ngày cũng chẳng thấy bóng dáng!
Chị Vương bĩu môi, tiếp tục nói.
- Tuy nhiên, nếu cái đó của hắn chỉ được vài cm, vậy chắc không kiên trì quá ba phút. Chị gái đây còn chưa thiếu đến thế. Chị chỉ thích loại vừa lớn vừa thô, hơn nữa còn phải có sức!
- Dưa chuột, dưa chuột lớn, chắc là đủ rồi chứ? Hoặc là đi mua thêm mấy hào về tự mình an ủi mình đi vậy!
Hà Diệp bị cô khiêu khích như vậy, tâm trạng cũng tốt lên nhiều, trêu chọc lại cô.
- Không gì có thể thay thế được đàn ông. Em còn là thiếu nữ chưa có kinh nghiệm, không hiểu được đâu!
Chị Vương lắc mông, cười phóng đãng nói.
- Cứ rong chơi đi, người đàn bà phóng đãng ạ!
- Hì hì hì hì!
- Chị Vương, chị phải nghĩ cho em một biện pháp có thể giải quyết được tình trạng này đi! Hiện tại em rối rắm muốn chết rồi đây này!
- Nếu hắn là đàn ông có vốn không đáng kể như vậy, em làm trực tiếp một chút, đuổi đi là được. Nếu chẳng may hắn là một tên háo sắc, buổi tối leo lên giường em, làm gì còn chưa tính, quan trọng là của hắn quá nhỏ, ngay cả hưởng thụ cũng không hưởng thụ được. Vậy mới là thiệt lớn!
Chị Vương không thay đổi bản tính háo sắc của mình.
- Được, tối nay em về sẽ nghĩ cách đuổi hắn đi!
Hà Diệp cũng hạ quyết tâm.
Tại Cục cảnh sát thành phố Tân Hải, Lăng Phong đi vào, hỏi cảnh sát trực ban.
- Xin hỏi cảnh sát Cốc có ở đây không?
Cảnh sát trực ban tỏ ra bực bội liếc mắt nhìn Lăng Phong một cái, tỏ không kiên nhẫn nói.
- Cảnh sát Cốc nào?
- Hình như cảnh sát đó tên là Cốc Bột!
Lăng Phong nói có phần không chắc chắn lắm.
Người cảnh sát trực ban trẻ tuổi sửng sốt, nhìn Lăng Phong nói.

- Anh tìm Cục trưởng chúng tôi?
- Cục trưởng? Hiện tại ông ta đã là Cục trưởng rồi sao?
Lăng Phong lẩm bẩm nói.
- Sáu năm trước, ông ta vẫn chỉ là Đội trưởng đội cảnh sát hình sự!
Thấy người thanh niên dường như biết Cục trưởng của bọn họ, thái độ của cảnh sát trẻ tuổi này lập tức trở nên ân cần hơn. Anh ta cười tủm tỉm nói.
- Xin hỏi anh có quan hệ thế nào với Cục trưởng chúng tôi vậy?
Lăng Phong rất ghét những kẻ tiểu nhân hay nịnh nọt như vậy. Hắn lắc đầu nói.
- Không có quan hệ. Tôi chỉ định hỏi thăm ông ta một chút về vụ án mạng cách đây sáu năm thôi!
Không đợi người cảnh sát trẻ tuổi này nói chuyện, Lăng Phong đã xoay người bỏ đi!
Nhìn theo bóng dáng Lăng Phong, người cảnh sát trẻ rất bực bội mắng một câu.
- Người này có bệnh à!
Nhưng đột nhiên, tay Lăng Phong hơi lay động, một cái phi châm đã bắn ra nhanh như tia chớp!
Người cảnh sát trẻ tuổi vẫn duy trì tư thế xoay người, cứng đờ ở chỗ đó!
Lăng Phong đốt một điếu thuốc lá, trên mặt hiện lên nụ cười ngang ngược, lầm bầm nói.
- Ai bảo mày để tao nghe thấy mày mắng tao chứ!
Chập tối, khi Hà Diệp Về đến nhà, thấy Lăng Phong đang ngồi ở trên sô pha, xem trình diễn người mẫu trên TV. Hắn nhìn chằm chằm vào cô người mẫu gần như không mặc quần áo trên TV, thậm chí mắt không hề chớp, miệng còn chảy nước dãi! Ngay lập tức, cô càng thêm chắc chắc!!
Đồ háo sắc!
Đúng, chắc chắn hắn là tên háo sắc biến thái!
Lăng Phong cũng không quay đầu lại, nói.
- Chị Hà Diệp, chị đã về rồi à?
- Ừ, Lăng Phong, anh đã tìm được người quen của anh chưa?
Hà Diệp thử thăm dò.
Lăng Phong nghe vậy, sao có thể không hiểu được ý của cô. Đó chính là hạ lệnh trục khách thôi!
Sắc mặt trở nên kìm nén, bộ dạng rất thương tâm, giọng nói nghẹn ngào.
- Chị Hà Diệp, hôm nay tôi đã đi hỏi thăm. Người đó, người đó, người đó bị tai nạn xe, đã chết rồi!

- Hả?
Biểu tình Hà Diệp cứng ngắc.
- Tên chủ chiếc xe chết tiệt đó, sau khi đụng phải người quen của tôi, không ngờ còn lùi xe lại đè lên người anh ta một lần nữa, sau đó mới bỏ chạy! Làm hại bạn tôi mới hơn hai mươi tuổi, còn trẻ như vậy đã phải chết rồi! Chị Hà Diệp, hiện tại tôi lại thành tứ cố vô thân rồi!
Giọng Lăng Phong đầy nghẹn ngào.
Hà Diệp rất cảm động. Cô thực sự đã bị Lăng Phong cho vào tròng, chuẩn bị không đuổi hắn đi nữa. Đột nhiên, trong đầu chợt xuất hiện một giọng nói kiên nghị nói với cô, đó là một tên háo sắc. Chắc chắn phải đuổi hắn đi! Bằng không trinh tiết của cô khó có thể giữ được. Hắn không chỉ cướp trinh tiết của cô, ở trong nhà cô, còn muốn xài tiền của cô!
- Lăng Phong à. Hiện tại anh không nên đau khổ như vậy. Thế anh tính sau này sẽ làm thế nào?
Hà Diệp uyển chuyển nói.
Lăng Phong nói với bộ dạng rất thê lương.
- Tôi không biết. Tôi thật sự không biết. Tôi rời nhà ra đi, đã hứa với cha mẹ tôi, tôi phải kiếm được thật nhiều tiền, mới trở về xây nhà, cưới vợ! Nếu bây giờ tôi trở về, bà con hàng xóm sẽ khinh thường tôi!
- Vậy anh muốn ở lại?
Vẻ mặt Hà Diệp cũng nhăn nhó đầy vẻ khổ sở. Cô cũng rất thông cảm với Lăng Phong. Nếu ngồi đối diện cô là một cô gái, chắc chắn cô sẽ không chút do dự cho người đó ở lại. Nhưng đó lại là một sinh vật có thân thể nam tính, lại còn là một kẻ háo sắc. Nếu hắn còn ở trong nhà mình, sẽ rất nguy hiểm!
- Tôi nhất định phải ở lại. Tôi muốn kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền! Yên tâm, chị Hà Diệp, tôi sẽ không ăn không, ở không nhà chị. Chờ đến khi tôi tìm được việc làm, tôi nhất định sẽ đưa chị tiền thuê nhà!
Lăng Phong nắm bàn tay lại giơ lên cao, tỏ thái độ rất chắc chắn.
Hắn đã nói như vậy, Hà Diệp vốn đang muốn đuổi hắn đi, hiện tại cũng không mở miệng được! Trong lòng cô thầm than khóc, nhưng vẫn đành phải tươi cười, nghĩ một đằng nói một nẻo.
- Anh tùy tiện ăn gì đó đi! Tôi ăn rồi!
Sau đó, cô liền đứng dậy trở về phòng!
Ngồi ở trên sô pha Lăng Phong rất đắc ý, bắt chéo chân, tiếp tục xem TV.
- Làm trò, muốn đuổi tôi đi sao? Không dễ dàng như vậy đâu!