Chú Đừng Qua Đây!

Chương 43: 43 Trẻ Con Không Nên Chạy Lung Tung


Sau khi đi ra khỏi vườn hoa của thủ phủ, Lãnh Di Mạt mới định thần lại việc phải đối diện với Tả Bân như thế nào.

Mặc dù hôm nay cô đã làm theo đúng những gì hắn yêu cầu, nhưng cô vẫn rất lo sợ tên ác ma đó có thể lật lọng và làm hại ông bà ngoại của cô, dù sao thì hai người họ vẫn còn trong tay của hắn.

À không, nếu Tả Bân đã muốn thì cho dù là ai, dù ở bất cứ nơi nào thì hắn chỉ cần búng tay một cái cũng có thể đạt được mục đích ngay.

- Tiểu thư!
- Tiểu thư, lão đại đang tìm cô.

Chúng ta phải đi thôi.

Hầu Tử dẫn theo hai tên thuộc hạ hình như là đang đi tìm cô từ nãy đến giờ, bọn họ vừa nhìn thấy cô đã chạy đến ngay, từng người một còn thở hồng hộc để nhanh chóng ổn định lại.

Lãnh Di Mạt nhìn Hầu Tử đang làm động tác mời mình đi trước, cô biết chắc chắn sẽ không được yên với Tả Bân rồi.

Hít thở một hơi thật sâu, cô bước thẳng về hướng được chỉ định.

Chiếc xe trước mặt Lãnh Di Mạt bây giờ giống như một cánh cửa địa ngục đang chờ đợi cô bước vào, chỉ cần cô vào trong đó thì e là rất khó mà lành lặn được.


Nhưng nếu cô bỏ trốn ngay bây giờ thì e là cô càng thê thảm hơn nữa.

- Tiểu thư, mời cô!
Tiếng mở cửa và câu hiệu của Hầu Tử làm cho Lãnh Di Mạt vừa giật mình vừa hoảng sợ, còn có thể tự cảm nhận được tiếng tim mình đập rất nhanh, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực ngay rồi.

Từ vị trí này, cô còn nhìn thấy cả một góc mặt của người đàn ông đang ngồi trong xe đợi mình.

Hit thở một hơi thật sâu, cô lấy hết tất cả dũng khí còn sót lại để bước lên chiếc xe sang trọng ngay trước mặt.

- Aaa....umm.....!
Cô chỉ vừa mới ngồi vào ghế, đến chân còn chưa đưa hết vào trong thì đã bị người đàn ông bên cạnh bắt gọn vào lồng ngực săn chắc, cánh tay cứng rắn như sắt thép khóa chặt thân thể nhỏ nhắn của cô, một chút cơ hội để cự nguậy cũng không có.

Hầu Tử đứng bên ngoài, chỉ nhìn hành động của ông chủ thôi đã lập tức đóng cửa xe lại, chỉ tập trung làm việc mình cần làm.

- Tả Bân, ông thả tôi ra! Ông còn muốn gì nữa hả? Tôi đã làm theo lời của ông rồi, ông còn chưa hài lòng sao?
Lãnh Di Mạt vừa tức giận vừa lo sợ mà cố gắng vùng vẫy để thoát ra khỏi vòng ôm của Tả Bân.

Nhưng chút sức lực trói gà còn không chặt của cô cơ bản không thể nào tác động được tới Tả Bân, không những không thể khiến hắn thả mình ra mà cô lại tự làm đau tay mình.

- Bỏ tôi ra! Tả Bân, ông bỏ tôi ra!
Mặc kệ cô có gào thét hay chửi rủ thế nào thì Tả Bân cũng không có ý định sẽ thả cô ra.

Hắn siết chặt lực tay hơn nữa, đem cô gái nhỏ ôm trọn trong phạm vi chỉ thuộc về mình, để cô ngồi lên giữa hai đùi của hắn, một tay hắn nâng chiếc cằm thon nhỏ của cô lên cao, ép cô nhìn thẳng vào mình, tay kia thì đặt trên cặp mông căng tròn phía sau.

Gương mặt đẹp đến không có chút điểm trừ từ từ áp sát vào mặt của cô, giọng trầm ấm cất lên đầy ma mị, rót từng câu từng chữ vào tai cô.

- Trẻ con thì không nên chạy lung tung, nếu không sẽ bị lạc đấy.

Vừa nói, hắn vừa vén vén mấy sợi tóc trước mặt của Lãnh Di Mạt ra phía sau vành tai, hơi thở nóng rực, ổn định phả vào vùng da nhạy cảm nơi cần cổ trắng ngần.

- Mạt Mạt của chú vừa rồi biểu hiện rất tốt.

Ngoan thì sẽ có thưởng.

Nhưng hư thì phải phạt, chú còn chưa cho phép mà cháu đã chạy khỏi tầm mắt của chú, nếu chú không tìm được cháu thì sẽ rất lo lắng đấy, cháu biết không? Hửm?

Lãnh Di Mạt hoàn toàn bỏ ngoài tai những gì hắn nói, cô cũng mặc kệ luôn dù hắn có làm gì đi nữa, cô cũng nghiêng đầu không thèm nhìn quá ba giây.

Chính vì thái độ đó của cô mà Tả Bân đã không chút nương tay mà bóp chặt cằm nhỏ của cô để ép cô quay mặt lại đối diện với hắn.

- Mạt Mạt của chú, ở bên ngoài rất nguy hiểm đấy.

Nếu cháu chạy lung tung sẽ bị kẻ xấu bắt đi, như vậy chú rất đau lòng.

Nghe hắn nói những lời này, cảm giác buồn nôn đã xông đến tận cửa miệng của Lãnh Di Mạt rồi.

Cô nhìn thẳng vào mặt hắn, trừng mắt đầy căm phẫn, và nghiến chặt răng nhả ra từng chữ một.

- Đối với tôi không còn ai có thể xấu xa hơn ông đâu.

Cô nhớ lại lời mà Ngôn Dực vừa nói lúc nãy, anh ta bảo cô nên nhận định được đâu là bạn và đâu là địch.

Đối với cô bây giờ mà nói, Tả Bân chắc chắn là kẻ thù của cô, đến trong mơ cô còn muốn giết hắn để trả thù, nhưng không vì vậy mà cô có thể bắt tay làm bạn với Hồng Bang.

Cô không rõ Hồng Bang là địch hay bạn, nhưng ít ra cô cũng biết bọn họ không khốn nạn như Tả Bân.

Bàn tay của Tả Bân đặt trên một bên mông căng đầy của nữ nhân, cách hai lớp vải vẫn cảm nhận rõ ràng từng tấc da thịt mềm mại, hắn từ từ xoa nắn, nhào nặn theo độ đàn hồi tốt nhất, dần dần tăng thêm lực tay và tốc độ...!
- Nói rất hay.

Mạt Mạt, chắc là cháu không quên những lời mà chú đã từng nói đâu nhỉ? Chú chỉ thích những đứa trẻ ngoan và biết nghe lời...!
Hắn nói từng câu từng chữ với tốc độ chậm rãi nhất, còn nghiêng đầu, chôn mặt vào một bên vai của Lãnh Di Mạt, thổi hơi bên tai cô khi thì thầm những lời vừa mới dứt.


Phản ứng tự nhiên nhất của Lãnh Di Mạt chính là uốn éo, cong người để né tránh những hành động lẫn cử chỉ vô cùng mờ ám và dâm loạn của người đàn ông, cô cảm giác được bàn tay của hắn đang từ từ vén váy của cô lên khỏi đùi, để dễ dàng chui lọt vào giữa hai đùi non, chen chúc trong chiếc quần lót ren mỏng manh, nhiệt độ nóng ấm từ bàn tay to lớn với những vết chai sạn làm cho từng tế bào cảm giác trên khắp cơ thể của Lãnh Di Mạt gặp phải một cường độ kích thích cao độ.

Mặt cô đỏ bừng như say rượu, đôi mắt long lanh trở nên mơ màng, cô phải cắn chặt môi để giữ lại chút lí trí cuối cùng, vùng vẫy trong vô vọng.

- Ông thả tôi ra! Tả Bân, ông mau thả tôi ra! Đồ khốn! Rốt cuộc ông muốn như thế nào nữa?
Những lúc bị Tả Bân cưỡng ép như vậy, Lãnh Di Mạt luôn theo phản xạ tự nhiên nhất chính là phản kháng đến sức lực cuối cùng, mà cô quên mất một điều đó là những hành động phản kháng của cô lại là một thứ kích thích đối với Tả Bân.

Cô càng phản kháng thì Tả Bân càng điên cuồng muốn chiếm lấy cô, đặt cô dưới thân mà thỏa mãn dục vọng nguyên thủy nhất.

- Cứ tiếp tục phản kháng đi nào.

Cháu càng giãy giụa, càng la hét, càng tuyệt vọng thì chú càng thích.

Cô còn dám hỏi hắn muốn thế nào sao? Hôm nay trong phòng hội nghị, cô đúng là đã làm theo lời của hắn, nói những gì hắn muốn cô nói, biểu hiện của cô tốt hơn dự kiến của hắn.

Thế nhưng sau đó thì sao chứ, cô dám bỏ đi ngay trước mắt của hắn, không những vậy mà còn gặp riêng Ngôn Dực, cô nghĩ có thể mượn thế lực của Hồng Bang để đối phó với hắn? Đúng là suy nghĩ ấu trĩ!
- Tả Bân, ông mau thả tôi ra!.